Đông Phương Nghê Thường Khúc

chương 41: liễu ám hoa minh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

liễu ám hoa minh: trong hoàn cảnh khốn khó tìm được lối thoát

Khúc Dương vừa ra cửa nhìn thấy tiểu hữu hôm trước giúp bị thương nghiêm trọng đang lạc trong rừng, không biết chọc ai xuống tay nặng như vậy, hai người coi như cũng có duyên, vì vậy hắn phát thiện tâm đem người này về, coi như là đáp lại ân tình.

Trúc kéo hắn theo phía sau chuẩn bị tìm một phòng cho hắn nằm, thì gió nhẹ thổi lên sau rèm che có bóng người, Khúc Dương định thần lại là Đông Phương Bất Bại!

Đông Phương Bất Bại sao lại ở đây? Khúc Dương tự mình xuống núi lại nhớ đến những giáo trung nghịch ý hắn đều bị xử phạt nặng, cảm thấy lạnh sống lưng, liền ném dây trong tay quỳ xuống." Thuộc hạ Khúc Dương, tham kiến giáo chủ."

Nếu ngươi an phận thì Khúc hữu sứ như ngươi còn để ta gây bất lợi sao? Đông Phương không hiểu được hành động của Khúc Dương, "Ta nói Khúc trưởng lão ngươi thật có nhã hứng a! Phong lưu suиɠ sướиɠ như vậy, lại còn bao cả Quần Ngọc Uyển này một tháng." Quần Ngọc Uyển này cũng là chỗ lớn nhất của sở quán thanh lâu, Khúc Dương luôn chỉ biết ở trên núi đợi, trong tay lại có nhiều tiền như vậy, thật ra đến từ đâu?

"Giáo chủ chê cười." Khúc Dương quỳ dưới đất, không dám ngẩng đầu nhìn Đông Phương.

Đông Phương ngồi uống trà thấy Khúc Dương quỳ, đưa tay cầm hộp bên cạnh lên, không nhanh không chậm từng bước như là dẫm trong lòng Khúc Dương, khiến lòng hắn thấp thỏm không yên.

Nhìn Khúc Dương đang lo sợ bị xử tội, Đông Phường cười khẽ: "Phong lưu suиɠ sướиɠ là bản tính con người nam nhân, ta không trách ngươi, ngươi vội cái gì?" Đông Phương ngồi trên bậc thang, "Trừ phi ngươi làm chuyện có lỗi với bổn giáo chủ." nói đúng hơn là không mở chuyện của ta.

"Thuộc hạ không dám!"

Tự mình xuống núi ngươi còn gì mà không dám, Đông Phương khinh thường: "Vậy ngươi nói cho ta biết quan hệ của ngươi và Lưu Chính Phong là gì?" không lẽ tình cảm các người còn nặng hơn cả tính của ngươi?

Khúc Dương biết chuyện mình xuống núi không gạt được Đông Phương Bất Bại, nhưng hắn không ngờ người này còn muốn biết rõ chuyện của hắn và Lưu Chính Phong mấy năm trước. Hắn còn có gì mà không biết?

Đông Phương từng bước đến gần, tới trước mặt Khúc Dương dừng lại: "Bổn tọa ở trong phòng ngươi tìm được lễ vật ngươi chuẩn bị cho Lưu Chính Phong, ta đoán có phải là văn thư ngươi phản bội Nhật Nguyệt thần giáo ta hay không đây?" ngón tay gõ lên hộp, âm thanh cộc cộc phát ra, nhìn Khúc Dương bộ dạng yên tâm, xem ra hộp này đã dùng rồi, bây giờ cũng chỉ là hộp trống mà thôi, nội dung quan trọng đã có người mang đi.

"Thỉnh giáo chủ yên tâm. Khúc Dương ta vĩnh viễn sẽ không phản bội lại Nhật Nguyệt thần giáo."

Cho dù không chứng cứ, nhưng cũng không có nghĩa Đông Phương sẽ bỏ qua cho hắn dễ dàng: "Sẽ không phản bội ta và Nhật Nguyệt thần giáo, vậy cấu kết với phái Hành Sơn vậy thì như thế nào mới tính là phản bội?"

"Giáo chủ thật ra đây chỉ là một cuốn khúc phổ mà thôi."

"Khúc phổ?" Đông Phương cười nhạt nhận cuốn sách lật hai trang "Ta biết Khúc trưởng lão luôn mê đàn, không lẽ ngươi cùng Lưu Chính Phong dùng đàn kết bạn?" huống chi trong đàn phổ có thể cất giữ nhiều thứ.

Khúc Dương vội vàng giả thích, nói lại từng chuyện giữa mình cùng Lưu Chính Phong ra hết. "Ta và Lưu hiền đệ khác nhau về hoàn cảnh nhưng lại giống nhau, chúng ta nằm cùng giường trò chuyện mười mấy ngày trong sơn dã, chưa bao giờ nói đến chuyện phân tranh giang hồ, Lưu hiền đệ than thở chuyện giang hồ đấu đá căn bản cũng không có ý nghĩa gì. Hai người chúng ta chung một chỗ chỉ là đánh đàn thổi tiêu, làm khúc nhạc phổ. Chuyện phân tranh giang hồ không liên quan đến chúng ta. Thì sao có thể nói đến chuyện ta phản bội, mong giáo chủ mình xét."

Nghe lời này Đông Phương không kiềm được, nhớ đến lần đầu gặp Nghê Thường cũng chuyện giữa hai người, càng nghĩ càng thêm ngây dại. Minh khi nào lại không thích "Đời người hiếm thấy được tri kỷ, tình nghĩa các ngươi bổn tọa cũng hiểu. Nhưng nếu bổn tọa không truy cứu, thì triệu giáo chúng không phải sẽ trách tội bổn tọa dung túng thuộc hạ sao?"

"Giáo chủ." không lẽ mình không thể thoát chết được sao?

"Khúc hữu sứ ngươi dùng thân phận này đi kết giao với người của Ngũ Nhạc kiếm phái đúng là không nên, ngươi theo bổn tọa quay về Hắc Mộc Nhai, từ nay về sau không hạ nhai, bổn tọa sẽ tha mạng cho ngươi không phải chết."

Nghe được xử trí như vậy Khúc Dương thở phào nhẹ nhõm, nhưng muốn từ chức hữu sư của Nhật Nguyệt thần giáo.

Thật đúng ngây thơ a, sống nhiều năm như vậy không thấy uổng sao? Đông Phương hừ lạnh một tiếng: "Lúc này không cần bàn nữa, bổn tọa đã quyết, Khúc hữu sữ cũng nên nhớ, đừng quên: Một ngày là giang hồ, suốt đời là giang hồ."

"Giáo chủ có lệnh thuộc hạ sao không dám nghe theo, xin giáo chủ khoan thứ cho một ngày, để thuộc hạ đi làm chuyện riêng."

Đông Phương cũng ngầm cho phép, nhưng khi thấy màn cỏ sau lưng Khúc Dương liền nghi ngờ, dưới kia che đậy cái gì?

Đông Phương vén mền cỏ lên trong khi ánh mắt Khúc Dương còn đang hoảng sợ, nhìn thấy là một nam nhân dường như có chút quen mặt. Bất quá nghĩ cũng không phải người quan trọng, Đông Phương phất tay một cái: "Đi thôi."

Khúc Dương cũng thở ra một hơi, hắn sợ Đông Phương biết được người này là đệ tử phái Hoa Sơn, sau đó sẽ cho hắn thêm tội danh cấu kết với địch bên ngoài mưu phản thì xong.

Lúc Đông Phương chuẩn bị đi, ánh mắt nhìn bùa hộ mệnh treo trên người nam nhân kia, đường thêu sần sùi, không phải mình đã từng cho muội muội một cái sao?"

"Tỷ tỷ ta sợ!"

"Đừng sợ, đây là bùa hộ mạng, nó sẽ bảo hộ ngươi, mau cất đi. Ta sẽ quay lại đón ngươi, đừng sợ cúi thấp xuống, ngồi thấp xuống."

Đây là trời cao thương xót ta, đem muội muội về bên cạnh ta lần nữa sao?

Đông Phương nghĩ vậy liền bắt mạch cho người này, quả nhiên là nội thương, bất quá không sao, đây không phải người luôn muốn cứu nàng sao?

"Thương thế tạm thời không nguy hiểm tính mạng, thêm vài canh giờ nữa thì không rõ, vẫn cần người cho hắn chân khí mới có thể tỉnh lại." Đông Phương dường như cũng ám chỉ.

Để lại Khúc Dương tại chỗ trầm tư. "Giáo chủ, để thuộc hạ cho hắn chân khí kéo dài tính mạng." tiểu tử này xem ra có gì đó với giáo chủ, có phải đây là hắn không để ai biết sơ hở của mình hay không?

Đông Phương cũng không nói gì, đưa tay thu lại hai độc xà đang bò trên giường vào tay áo mình, Khúc Dương bên cạnh sắc mặt đại biến, mới nhìn cũng không phát hiện gì nếu khi này mình làm gì quá phận không cần nói có thể sẽ bị con rắn kia vọt đến gϊếŧ liền, xem ra Đông Phương Bất Bại luôn cảnh giác với mình.

Thấy Khúc Dương một bên âm tình bất định, Đông Phương khẽ cười, Khúc Dương ngươi không nghĩ đến ta, ngươi đem người này đến đây còn không phải cho hắn chân khí sao?

Một lát sau Khúc Dương nhẹ bước ra, "Giáo chủ tiểu tử kia cũng không có gì đáng ngại nữa, lát nữa sẽ tỉnh." lần này chân khí của mình cũng tiêu hao hơn một nửa, cũng không biết khi Lưu Chính Phong rửa tay chậu vàng sẽ gặp phải nguy hiểm gì?

"Thật không?" Đông Phương gật đầu hiểu ý

"Vậy thuộc hạ ra ngoài trước."

"Khúc hữu sứ đừng quên thân phận của ngươi." ngày này sẽ là lúc ngươi được tự do lần cuối, nên quý trọng đi!

"Không ngờ chúng ta lại gặp nhau!" Lệnh Hồ Xung tỉnh lại thấy trong người không có gì đáng ngại, liền thấy người cách đó không xa đang uống trà, ôm quyền khom người nói: "Lần này chịu ơn cứu giúp, Lệnh Hồ Xung không bao giờ quên, kết cỏ ngậm vành cũng sẽ tương báo, xin hỏi ân công tên gì?"

kết cỏ ngậm vành (Đền ơn trả nghĩa cho người từng cứu giúp mình. Do tích Ngụy Khoả không mang chôn sống ái thiếp của cha mà gả cho người khác. Sau Ngụy Khoả bị giặc bao vây, nhờ có hồn của cha người ái thiếp kia kết cỏ vào chân ngựa của giặc mà Ngụy Khoả thoát được)

"Tạ hạ Đông Phương, mời ngồi." không để ý đến hứa hẹn của Lệnh Hồ Xuống, Đông Phương để thư tín trong tay xuống, chỉ vào ghế.

Khuôn mặt Lệnh Hồ Xung tái nhợt trong lúc ngồi không cẩn thận đụng phải xương bị gãy khiến hắn đau đến nhíu mày. "Ân công có rượu không?"

Lười uốn nắn Đông Phương mới thấy bộ dạng kia của Lệnh Hồ Xung chút lòng thương hại cũng không có, đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Thương còn chưa hết, uống rượu không tốt."

"Ta cảm thấy rượu mới chính là thuốc chữa tốt nhất, có câu nói rượu giải sầu, say quên đâu, không lẽ không đúng sao?" đúng lúc thấy cách đó không xa có bầu rượu, Lệnh Hồ Xung cao hứng rót một ly uống sạch, ánh mắt thỏa mãn cũng híp lại: "Rượu ngon!"

Nếu hắn muốn uống mình cũng không để ý nữa, dù sao nhắc một câu thôi. Bất quá Đông Phương cũng không muốn so đo chuyện này với hắn hỏi: "Bùa hộ mệnh này là của ai?"

Truyện Chữ Hay