Khi thời điểm vào nửa đêm, Hồng Nhan lâu cũng dần vắng người, mỹ mỹ chi âm cũng tạm dừng mọi người dưới lâu cũng đi dần, mỗi người ôm giai nhân trong ngực qua đêm, còn không thì khoác vai nhau lảo đảo về nhà.
Khi đèn bên ngoài dần tắt, trở thành màu đen u tối, tiếng huyên náo cũng biến mất, chỉ còn lại vài gian phòng có âm thanh ngắt quãng, trong lúc mơ màng bọn họ cũng không có chú ý đến âm thanh chén trà bị vỡ.
Mỹ nhân vừa quăng chén trà làm như không có chuyện gì mắt lạnh lùng nhìn người ngồi đầu giường nhìn mình cười hì hì, nhỏ giọng cười nhạo. "Thật không ngờ chỗ an toàn mà Đông Phương đại giáo chủ ngươi nói lại là chỗ này." không sai đôi nam nữ không may ban ngày đang chật vật trốn ở đây chính là Đông Phương giáo chủ cùng Luyện thiếu chủ.
"Đúng vậy, không lẽ không an toàn sao?" Đông Phương Bất Bại hỏi ngược lại đem xấp ngân phiến trên tay mình đưa cho Nghê Thường, "Tiền này lấy rồi, ý nghĩa cùng không bình thường a!" là tiền bán thân của Luyện thiếu chủ a!
"Trừ tửu sắc bên ngoài còn có lão tú bà ép nguyện ý ep lương vi xướng." ngya cả nhìn cũng không nhìn đến những tờ ngân phiếu sỉ nhực này, còn không bằng bặc trắng sao? Tối thiểu thì vẫn có thể dùng làm ám khí, đáng đánh chết tên Đông Phương đầu đầy cục u. Luyện Nghê Thường tức giận ném cho Đông Phương một cái chăn, nhìn dáng vẻ Đông Phương bất mãn, trong lòng thầm oán tìm cho cho ta một chỗ rách như vậy ngươi đừng mong được lên giường.
"Ngươi nói hết rồi là ép 'Lương' vi xướng." Đông Phương Bất Bại có ý ám chỉ, nàng cũng không vì cái chữ này có liên tới trước mặt thế nào, hơn nữa là ai dám ép nàng a! không muốn sống tiếp nữa sao?
Nghe ý Đông Phương trêu chọc, Nghê Thường tức giận liếc nàng một cái, nhưng vì ở trong tối nên uy lực cũng giảm xuống, nàng ngồi dậy tháo trang sức thô tục ghét bỏ ném đi. "Không ngờ hai người chúng ta vì tránh kẻ thù mà phải đến mấy chỗ này, nếu trước đó vài ngày nói với ta chuyện này, ta nhất định sẽ cười hắn là vọng tưởng."
Đông Phương mới biết Nghê Thường thấy chỗ này không sạch sẽ, mình lại có lỗi rồi phải không? nhung hết cách rồi a, vì mọi người đều nghĩ như vậy, cho nên chỉ có chỗ này thôi "Bất quá nguyên nhân cũng là do chuyện này, chúng ta mới có thể vào chỗ như vậy, thấy được nhiều cảnh ngộ a!" nàng làm bộ như công tử đại gia nhìn chung quanh chỗ này một lần, ngoài trừ không thấy cô nương □□, nói chung thì cũng nhìn hết chỗ này một cái.
Nhìn cái phòng sắp bị Nghê Thường phá hết, Đông Phương vội nắm tay nàng lại, "Đừng ném, nếu không ngày mai ngươi sẽ bị lão bảo khinh bỉ." Đông Phương cũng không muốn Nghê Thường bị khi dễ, cho dù một chút cũng không được. Hiện tại Nghê Thường vì đại cục nên không thể phản kháng, nhưng vẫn không thể cho mình phát tiết sao?
Nghê Thường dửng dưng nhéo lên cái mặt nghiêm túc của Đông Phương một cái, "Không phải ngươi nói là gia huynh ngươi muốn nạp ta làm thiếp sao, sao lại đem đến thanh lâu bán, không phản kháng ngược lại không được, ta càng phản kháng kịch liệt lại càng chân thực, tỷ như sau khi ngươi đi ta liền náo loạn các nàng khiến gà chó không yên, lão bảo kia tức giận muốn giào huấn ta liền đem ta nhốt vào phòng chứa củi."
Đông Phương nghe như vậy thì trong mắt càng không vui, nhờ ánh trăng nàng cũng muốn xem Nghê Thường có bị thương không, tay lại bị Nghê Thường nắm lại, "Ta sao có thể để kẻ khác làm bị thương dễ vậy được." không phải là không đau còn phải dịu dàng đưa mình đến phòng tốt nhất này, mặc dù nhìn cái chỗ này vẫn thấy bẩn.
Như vậy cũng tốt, trước mặt Nghê Thường khuôn mặt luôn ôn hòa của Đông Phương cũng thoáng qua một tia dữ tợn. Đông Phương Bất bại nàng trước giờ không phải là thiện nam tín nữ.
"Thật không cho ta lên giường sao?" nghĩ đến mình không còn đồng nào còn phải nằm ngay cửa, Đông Phương mặt ghét bỏ đá cái chăn không biết đã bao nhiêu người từng dùng qua, cái này để cho mình ngủ, sao mà được? Khi Đông Phương ngẩng đầu nhìn Nghê Thường, chỉ thấy mỹ nữ đang nằm trên một tấm ván không chăn lót, nga, trên tấm ván không biết từ lúc nào còn trải cả ngoại sam mình vừa cởi ra. Xem ra người này cũng không chịu nổi cái chỗ mới kinh khủng này.
Chọt chọt Nghê Thường đang nằm, Đông Phương muốn tìm người tán gẫu, không biết từ khi nào mỗi khi có chuyện buồn bực trong lòng mình lại có ý nghĩ hoang đường này, bất quá nếu là người trước mặt này cũng không tệ.
"Chúng ta nói chuyện đi!" Đông Phương dựa lên thành giường, vén mái tóc Nghê Thường, cầm lọn tóc của nàng tính ngoáy lên cái cổ nhạy cảm của nàng, không ai nói ta cũng không dừng tay.
Nghe Thường vì chuyện ban ngày không vui không thèm để ý người nầy, ai ngờ người này da mặt dày như vậy, mình không muốn nói cũng không cho mình ngủ! "Đông Phương Bất Bại ngươi đủ chưa!" Nghê Thường cũng biết đây là chỗ của người khác, tai vách mạch rừng, cố gắng nhỏ giọng xuống, ngược lại âm thanh vốn tràn đầy tức giận của nàng nghe như là cô nương đang làm nũng với tình lang.
Vốn còn muốn chơi xấu thêm chút nữa nhưng Đông Phương lại bị âm thanh nũng nịu rõ ràng này làm cho sững sốt một hồi, động tác trên tay dừng lại. Âm thanh kia nghe có chút không quen, nhưng lại hợp với biểu tình hờn dỗi của Nghê Thường, tóm lại có sự mỹ miều không nói ra được. Mặc dù trong đầu cũng lóe lên ỹ nghĩ này nhưng cũng khiến cho mình ngượng ngùng.
"Cái gì?" Luyện Nghê Thường cũng hoài nghi tai mình có vấn đề, sắp không lâu nữa ngươi sẽ mặc nữ trang. mà những người khác không dị nghị gì, những kẽ có tâm cơ kia không có công khai phản đối, chiêu cáo thiên hạ sao?
"Ta cũng không có mặc nữ trang cả ngày, trước mặt giáo chúng ta vẫn mặc nam trang, cho dù thế nào cũng là ta đứng đầu một giáo, chỉ có thể nhờ người mặc nữ trang, ta muốn quang minh chính đại nói cho bọn họ các ngươi bình thường đều đang quỳ dưới chân một nữ tử." Đông Phương nghĩ đến tình cảnh mình đã từng trải qua, tâm tình cũng không tốt được, "Dĩ nhiên, ngươi không biết bộ dạng Hướng Vấn Thiên lúc đó đâu, cả người ngu đần, hắn cũng không biết tại sao lại có chuyện này, nhất là bộ dạng sau khi ta dùng võ công chấn nhiếp, vẻ tuyệt vọng khiến ta nảy sinh kɦoáı ƈảʍ." rõ ràng quỳ lại nghi ngờ thân phận của mình, nhưng bộ dạng không dám làm gì lại khiến cho ngươi vui.
Bộ dạng Đông Phương đắc ý khiến cho Nghê Thường có chút bất an: "Ngươi nên cẩn thận với hắn, loại tiểu nhân này chuyện gì cũng có thể làm." nhưng khi nàng nhìn thấy bộ dạng Đông Phương còn không thèm nghe lời nàng thì biết mình nói gì cũng vô ích.
"Có muốn thấy ta mặc nữ trang không?" không có ý tốt Đông Phương được voi đòi tiên liền leo lên giường bồ gần đến người Nghê Thường, mà Nghê Thường chỉ nhìn đôi mắt đen kia loe sáng, nháy mắt bị độ mắt ấy làm cho kinh diễm.
Đông Phương mạc nữ trang? Nghê Thường rất muốn nhìn vì vậy cằm giường lên, "Chỉ cần ngươi mặc ta sẽ xem!"
"Qua một khoảng thời gian nữa, ta nhất đinh sẽ mặc cho ngươi xem." thống khoái đáp ứng Đông Phương, Nghê Thường chớp chớp đôi mắt đào hoa phạm tội, cuối cùng Nghê Thường ngượng ngùng qua đầu đi chỗ khác, tránh cái người có đôi mắt thâm thúy kia như sắp hút mình vào trong đó, ngoài miệng không chịu thua, nhưng vẫn nhường cho Đông Phương một chỗ. Cũng không thể cho người này nằm dưới đất, mà suốt đêm không được ngủ!
Mặc dù mình rất muốn trêu chọc khi dễ thích làm Đông Phương ũ dột buồn bã vành mắt thâm quầng, nhưng nghĩ lại, mình cũng sẽ đau lòng.
Khi Nghê Thường vừa nghĩ xong, thì người bên cạnh đã ngủ, bên cạnh truyền đến tiếng thờ đều đặn, trong lòng nàng cũng yên tĩnh theo.
Nàng nhỏm nửa người dậy nhìn khuôn mặt người này, ngón tay di chuyern từ ánh mắt cho đến đôi môi không ngừng lải nhải giờ đang mím lại, Nghê Thường mỉm cười, dường như khi bắt đầu thì quan hệ giữa mình và nàng đã khác thường rồi, đối với nhau luôn có hảo cảm khó nói, đại khái thì như là bằng hữu chung cảnh ngộ cùng xoa vết thương cho nhau, ôm nhau sưởi ấm tâm tình bất an.
Nghê Thường không thể không thừa nhận lúc này mình đang bị khuôn mặt không chút tỳ vết này làm lay động, như là bị dụ dỗ vậy, run rẩy cúi đầu thấp xuống hôn lên đôi môi mềm mát lanh, nhẹ nhưng lông chim lướt qua, sợ đánh thức người đang ngủ. Nàng không dám cử động mạnh, chỉ dám chạm vào nhẹ như vậy, khiến nàng cảm thấy xung quanh lúc này thật là tốt đẹp.
===///===
Tác giả có lời muốn nói
Nửa năm một lần, thi cuối kỳ sắp đến rồi, chương mới sẽ ra chậm, mong là không độc ác đem tui vứt bỏ.