Sau một thời gian suy xét, Hàn Như Liệt tìm đến Thần Quyết cung. Một là gặp Chỉ Ly mà hắn ngày nhớ đêm mong; hai là Đinh Thục Nghi đã bỏ đi được tháng kia, trước hết phải gặp thăm dò lý do ngày đó nàng ta tự ý rời đi rồi tìm cách để nàng ta trở về tự nguyện mở bảo tàng kia. Hắn đứng dưới chân núi một lát thì Chỉ Ly đã đến mở chướng nhãn trận, dẫn hắn vào trong núi.
.... ....
“Chuyện là như vậy…” Hàn Như Liệt kể rõ hết thảy kế hoạch của Hàn gia cùng với chuyện về Đinh Thục Nghi, cho dù hắn đã nghĩ ra phương pháp để không cưới Đinh Thục Nghi, nhưng cũng không muốn Chỉ Ly vì chuyện này mà có chút khó chịu nào.
Nhìn bộ dáng cuống cuồng của Hàn Như Liệt, Mộ Chỉ Ly đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay. Thiếu chủ Hàn gia thực lực trác tuyệt (tuyệt vời, cao) trong mắt mọi người sao cứ mỗi lúc đến trước mặt nàng, lại trở nên ngốc nghếch như vậy chứ? Nhưng lại ngốc nghếch một cách đáng yêu…
Kế hoạch kia đã được Hàn gia bố trí hơn hai mươi năm, hắn lại vì không muốn nàng hiểu lầm mà nói hết cho nàng như vậy, cứ thế mà tin tưởng mình. Rất nhiều nam tử bởi vì kế hoạch mà lừa gạt nữ nhân của mình, so với họ, Hàn Như Liệt trước mặt thật quá tốt. Nàng cảm thấy lựa chọn đúng đắn nhất mà Mộ Chỉ Ly nàng từng chọn chính là Liệt.
Mộ Chỉ Ly đột nhiên ôm lấy Hàn Như Liệt: “Ta không hiểu lầm chàng, cho dù chàng làm gì, ta đều ủng hộ ngươi. Không cần lo ngại ý nghĩ của ta, cứ làm chuyện chàng nên làm là tốt rồi.”
Mộ Chỉ Ly đưa tay xoa nhẹ khuôn mặt tuấn mỹ của Hàn Như Liệt, nhìn thấy tia mỏi mệt nơi đáy mắt của hắn, nàng chậm rãi nói: “Gần đây chắc chàng cũng phiền lòng vì chuyện này, nhìn dáng vẻ của chàng thật hốc hác.”
Mà ngay cả nàng cũng chưa từng nghĩ đến Đinh Thục Nghi vậy mà lại là quân cờ đã được bố trí trong tay người Hàn gia hơn hai mươi năm, như vậy bảo bối bên trong mật thất chắc chắn không tầm thường. Lấy địa vị như Hàn gia cũng phải để ý, vậy thì vật bên trong sao có thể kém?
Nàng thật ra cũng không để ý, nàng cũng không có giao tình gì với Đinh Thục Nghi, nên cũng không nghĩ là cách thức bọn họ làm như vậy là hèn hạ. Thế giới này vốn là như thế, mặt trái khắc nghiệt mà nàng đã từng thấy cũng không ít.Chỉ có thể nói ngọn nguồn từ trước giữa Quân gia và Hàn gia.
Ai đúng ai sai không ai có thể xác định, mẫu thân của Đinh Thục Nghi lúc trước đối xử như vậy với Cô của Liệt, bây giờ tất cả đều xem như là trả lại cho nàng.
“Gặp được nàng ta sẽ không phiền lòng nữa.” Trong mắt Hàn Như Liệt tràn đầy nhu tình: “Đợi xử lý xong chuyện này, ta liền dẫn nàng về nhà.”
... ....
Theo chỉ dẫn của Chỉ Ly, hắn tìm đến nơi Đinh Thục Nghi ở, khẽ gõ cửa vài cái, vẫn không thấy động tĩnh gì : “Hàn ca ca đến thăm muội”.
Cửa khẽ mở ra, Đinh Thục Nghi vẫn một thân váy đỏ tươi, khóe miệng khẽ cười: “ Liệt ca ca, vào đi, muội mới pha trà, có muốn uống thử không?”
Trong phòng thoang thoảng mùi trà bay ra, khiến người ta thần thanh khí sảng.
“Muội sống trong môn phái có tốt không? Nếu thấy không thoải mái, có thể trở về Hàn gia, Hàn phủ vẫn luôn mở rộng cánh cửa cho muội trở về bất cứ lúc nào. Phụ thân cũng như các thúc thúc, bá bá có giận cũng chỉ là nhất thời mà thôi, trong lòng họ lại rất thương muội đó.”
“ Không phải muội đang rất khỏe mạnh đứng trước mặt ca ca sao? Liệt ca cũng đừng nói về chuyện đó nữa, muội không muốn nghe thêm khuyên nhủ nữa đâu. Còn nữa nghe nói huynh để tâm đến cô nương tên Mộ Chỉ Ly, nếu thực lòng thích thì mau lấy nàng ta về đi, đừng bận tam đến vị hôn thê trên danh nghĩa này.”
Hàn Như Liệt á khẩu, không biết nói sao cho phải, đành cáo từ rời đi trước. Bao nhiêu năm nay, hắn chỉ thấy được một Đinh Thuc Nghi điêu ngoa, tùy hứng, hỉ nộ vô thường; cũng là một kẻ ái mộ hắn, một lòng muốn gả cho hắn mà không thấy được một mặt trí tuệ, sự khôn ngoan của nàng ta. Hôm nay mới thấy được một mặt kia, xem ra muốn dụ nàng tự nguyện mở ra bảo tàng, lại không khiến nàng ta nghi ngờ thật không dễ dàng.
(Hừ cái gì một lòng muốn gả cho hắn chứ, nàng chỉ muốn ngắm cái mặt đẹp đến yêu nghiệt kia nên mới hay tìm đến, bám theo hắn, ...vậy mà thành hiểu lầm to lớn như vậy đấy.)
..... .....
Hàn gia
Hàn Hạo Thành suy tư, kế hoạch sắp xếp bao nhiêu năm, giờ đây lại không biết phải làm sao cho phải.....