Đông Phương Giáo Chủ Đến Dị Giới

chương 28: lăng ba vi bộ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Biểu tượng của điện Thanh Long là Thanh Long ngạo nghễ mà đứng. Kiến trúc của điện Thanh Long lấy màu xanh làm chủ đạo, xa xa nhìn lại giống như là một mảnh thanh lân(vảy rồng màu xanh). Đinh Thục Nghi được phân đến phân điện, sau này có biểu hiện tốt, thành tích nổi trội mới được tiến vào chủ điện tu luyện.

Cũng tại phân điện, nàng gặp lại Cao Chính Thanh- người sử dụng khóa cầu sắt làm vũ khí. Ngoại hình, cùng tính cách chất phác của hắn khiến nàng nhớ đến Đồng Bách Hùng, vì vậy mà phá lệ nói chuyện với hắn vài câu.

.. ....

Tại tàng thư các trên Hắc Mộc Nhai nàng đã từng xem và nghiên cứu rất nhiều bí tịch võ công, trong đó có nhiều tuyệt kỹ khinh công như Đạp Tuyết Vô Ngân (đi trên tuyết không để dấu chân), Bích Hổ Du Tường (trườn lên vách tường đứng như thằn lằn), Siêu cự công (chạy trên đất như bay), Lưu Tinh Bộ (đi lẹ như sao băng), Bào Bản công (chạy trên vách đá dựng đứng), Kim Đao Hoán Chưởng công (tránh né trong rừng đao kiếm), Lăng Ba Vi Bộ (nhẹ nhàng đạp sóng), Thuỷ Thượng Phiêu (chạy trên nước) và Tẩu Nhuyễn Thằng (đi trên dây)...

Đinh Thục Nghi biết chỉ nên chọn một cái nắm cho chắc, học cho tinh, sau khi suy xét nhiều lần, cuối cùng chọn Lăng Ba Vi Bộ, khinh công thượng thừa của Tiêu Dao phái.

Đây là một loại bộ pháp, hướng dẫn cách di chuyển dựa trên phương vị quẻ của Kinh dịch. Kinh dịch biến ảo khôn lường, cho nên Lăng ba vi bộ cũng bách biến đa dạng, một khi thi triển thì không ai có thể nắm bắt. Vừa luyện bộ pháp tiến lui, vừa luyện

... .....

Thời gian này Hỏa Nhi rất bất mãn, rất thương tâm, chủ nhân không thèm để ý đến nó, không vuốt ve bộ lông của nó. Cả tháng nay chủ nhân chưa có làm đồ ăn, cũng không mang nó ra ngoài ăn. Chủ nhân không ngồi tĩnh tọa tu luyện, thì lại tập khinh công chạy nhảy gì đó, không thì lại lôi mấy quyển vũ kỹ ra nghiên cứu. Nó rất tủi thân nha, chủ nhân không cần nó, cứ thế tiểu hồ ly càng đi càng xa Thanh Long điện, nhìn quang cảnh lạ lẫm xung quanh, hiện tại nó cũng không biết mình đang ở đâu nữa.

Lăng Lạc Trần từ trong động huyền băng vạn năm đi ra, nhìn thấy tiểu hồ ly lông đỏ rực đang ủ rũ ở vệ đường. Đây không phải yêu sủng của Đinh sư muội sao, nhìn bộ dáng kia không phải là nó đi lạc đường đấy chứ???

Không hiểu nghĩ sao, Lăng Lạc Trần tóm lấy tiểu hồ ly, đi về phia điện Thanh Long, sau khi hỏi thăm, liền hướng dãy núi phía sau mà đi.

Vừa hay gặp được cảnh tượng Đinh Thục Nghi đang di chuyển theo bộ pháp kỳ lạ, khi tiến khi lui, thay đổi phương vị liên tục. Bóng hồng lay động phản chiếu ánh chiều tà, thân thủ dao động như chim én chập chờn. Không có thiên lực dao động, bộ pháp cũng không phải rất nhanh, thoạt nhìn như chỉ trông cho đẹp mắt, song Đinh sư muội không bao giờ làm việc gì vô nghĩa cả. Bộ pháp này chắc có chỗ ảo diệu, có chỗ hữu dụng của nó.

Đinh Thục Nghi luyện được mọt thời gian, mồ hôi mồ kê cũng thấm đầy y phục, liền dừng lại, võ học phải kiên trì từng ngày, mỗi ngày luyện một ít, là cả một quá trình, dụ tốc bất đạt mà. Khi quay lại thì thấy Lăng Lạc Trần đã đứng đấy từ lúc nào, trên tay hắn là Hỏa Nhi đỏ rực giống như đóa hoa đỏ tươi trên nền tuyết trắng.

.... ....

Đầu óc xoay chuyển nhanh chóng, Đinh Thục Nghi nghĩ đến chỉ cho Lăng Lạc Trần bộ Lăng Ba Vi Bộ từ sự hữu ích đến nguyên lý, cách vận dụng...., không chỉ vậy còn tập cùng hắn hàng ngày( vừa là bản thân luyện tập, vừa giám sát hắn). Đổi lại hắn phải nấu ra món cháo và món canh làm nàng hài lòng. Quả thật ngộ tính của hắn khá tốt, không chỉ về võ học mà cả về nấu ăn cũng có tiến bộ từng ngày.

Trước khi truyền dạy nàng đưa ra yêu cầu nhỏ:

-Muốn truyền bộ thân pháp này cho người khác, trước hết phải được sự đồng ý của nàng.

-Không để người khác ( sư phụ, điện chủ, đồng môn) biết người bọn họ qua lại. Lăng sư huynh rất nổi tiếng a, tiểu sư muội không muốn thành đối tượng mọi người bàn tán, chỉ trỏ đâu.

(Vì thế người gặp mặt, luyện bộ pháp khinh công đều ở chỗ ít người qua lại, thường là ban đêm rời phòng)

... ....

Một tháng sau, dưới ánh trăng sáng dịu, hai bóng trắng hồng đuổi nhau chạy khắp ngọn núi mới dừng lại, trước một thác nước.

“Đinh sư muội có việc gì sao, nói thử ta nghe, biết đâu có thể giúp được thì sao?”

“Lăng sư huynh hãy giúp ta nhìn thanh kiếm này, rõ ràng là bảo vật nhưng lại không phát huy được uy lực.” Nói xong Đinh Thục Nghi liền lôi thanh Minh Sương Kiếm ra.

Truyện Chữ Hay