Hai người Trương Mạc đều đã sớm không còn là trẻ con không rành thế sự, nhưng kể cả một người đã thành thục, phải đợi lâu cũng khó mà không cảm thấy tịch mịch. Hơn nữa, người ở vị trí càng cao, lại càng gian nan cùng tịch mịch. Trương Mạc cùng Đông Phương Bất Bại đều coi như là người ở địa vị cao cho nên bọn họ so với người bình thường lại càng thêm quý trọng cuộc sống có người làm bạn.
Ngày tiếp, từ lúc tờ mờ sáng Trương Mạc đã rời giường, hắn thu thập phòng sạch sẽ rồi đi vào bếp, nghĩ đem cơm thừa hôm qua hâm nóng lại. Đi vào phòng bếp lại phát hiện Đông Phương Bất Bại tay chân thất thố đứng ở đó.
“Đông Phương? Làm sao vậy?” Trương Mạc giật mình nhìn vẻ mặt đầy khả nghi của Đông Phương.
“Ta…Ta định xem nấu cơm như thế nào.” Nói xong lại nhỏ giọng bổ sung, “…hình như cháy rồi.”
Mùi cơm cháy phi thường hợp tình huống nhẹ nhàng bay ra. Trương Mạc vội vàng cấp cứu, nhưng cũng không thay đổi được chuyện cơm cháy đen khét.
“Đông Phương, khó có khi ngươi phân tâm như này a, khụ,” Trương mạc buồn cười lau khuôn mặt dính bụi đen của Đông Phương, lại khiến diện tích dính bụi rộng hơn, nhanh chóng dừng tay, “Ngươi cũng nên học nấu cơm để về sau nếu không có ta ở bên cạnh, ngươi cũng không ủy khuất bụng của chính mình.”
Biểu tình trên mặt Đông Phương Bất Bại cứng lại, hỏi, “Sao ngươi lại không ở bên cạnh ta?”
“Ta nói là nếu như.” Trương Mạc nghĩ hắn cũng không muốn, “Được rồi, từ mai ta dạy ngươi nấu cơm.”
Đông Phương Bất Bại lại đột nhiên đi ra khỏi phòng bếp, bỏ lại một câu: “Ta không học!”
Trương Mạc không hiểu chuyện gì đuổi theo, vừa muốn theo Đông Phương Bất Bịa vào phòng ở lại bị y “phanh” một tiếng đóng cửa. Đứng bên ngoài gọi vài tiếng cũng không thấy bên trong có động tĩnh gì. Trương Mạc nghĩ một lát, lại vẫn quay đầu đi nấu cơm trước.
Làm xong mấy món đơn giản, lại phải gây sức ép nửa ngày mới túm được Đông Phương ra ăn cơm. Đông Phương Bất Bại lại một bộ dáng không ăn không uống.
“Đông Phương, nhịn ăn không tốt cho cơ thể, nhất định phải ăn.” Trương Mạc gắp trứng gà vào bát Đông Phương, “Đây chính là trứng mà gà mái tre của Vương thẩm tân tân khổ khổ đẻ ra, ngươi không ăn thì chẳng phải sẽ làm… nó thất vọng sao?”
Khóe miệng Đông Phương Bất Bại run rấy, chẳng lẽ gà mái tân tân khổ khổ đẻ trứng là vì để cho y ăn sao? Nghĩ là như vậy nhưng y vẫn lấy đũa gắp trứng gà ăn.
____________bg-ssp-{height:px}
Dọn dẹp sạch sẽ phòng ở, hai người mặc áo khoác đi dạo phố. Đông Phương Bất Bại mặc bạch y, tiêu sái phiêu dật nói không nên lời, đi trên đường thu hút không ít ánh mắt thưởng thức. Trương Mạc mặc áo khoác lục sắc mua lúc trước, có vẻ lão luyện thành thục, đi bên cạnh Đông Phương như hai người bằng tuổi.
Hai người đi vào một tiệm tạp hóa nhỏ. Chưởng quầy thấy người quần áo đều là chất liệu tốt nhất, tiệm nhỏ của hắn còn chưa bao giờ đón loại nhân vật này liền chạy nhanh ra nhiệt tình chào đón. Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của chủ quán, Trương Mạc cùng Đông Phương Bất Bại thản nhiên mua mười cây nến có thừa.
Lúc sau khi hai người vừa định đến nhà thêu thường đi trước kia thì lại thấy trên đường có một nhà thêu vừa mới khai trương, vì thế hai người liền đi vào xem thử. Chủ quán thêu cũng mười phần nhiệt tình, chỉ là lời nói hơi không đúng ý.
“Hai vị khách muốn xem gì? Chúng ta vừa mới có một bức bạch hổ của Đông Phương Bại dài hơn ba thước, phải gọi là cực kỳ tinh xảo! Ngài có muốn xem thử không?”
“Không cần, chúng ta muốn mua nguyên liệu thêu.” Trương Mạc mỉm cười tiếp lời. “A? Khách quan không phải là mua đồ tặng nữ tử trong lòng chứ? Ai, thật là một nha đầu may mắn! Người anh tuấn tiêu sái như vậy mà lại vì nàng đến mua nguyên liệu thêu!” Trương Mạc cảm nhận được vẻ mặt của Đông Phương, biểu tình trên mặt cứng nhắc dần.
“Ai, nha đầu nhà ta lại không may mắn như vậy, cơ mà nàng cũng thật xinh đẹp a, ai! Khách quan ngươi có muốn nhìn…” Lời chưa nói hết, Đông Phương đã túm Trương Mạc ra khỏi cửa hàng.
“Đông Phương, chúng ta đến Túy Phong lâu ăn vịt nướng được không? Nghe nói vịt nướng nơi đó ăn rất ngon.” Trương Mạc cả hai đời đều thích nhất là ăn vịt nướng.
“Ta thế nào cũng được, dù sao cũng bị ngươi nuôi đến nỗi cái gì cũng có thể ăn rồi.” Nói xong, Đông Phương liếc mắt nhìn Trương Mạc một cái, Trương Mạc đành phải ngây ngô cười trừ.
Hai người vào Túy Phong lâu, lên lầu hai ngồi cạnh cửa sổ, từ chỗ này nhìn ra ngoài tầm nhìn rất tốt.
“Hai vị khách quan muốn ăn gì?” Tiểu nhị ân cần chạy tới hỏi.
“Cho hai món mặn, một phần vịt nướng.” Trương Mạc đầu tiên nhìn về phía Đông Phương Bất Bại, thấy đối phương lắc đầu không có yêu cầu mới tự gọi đồ ăn.
Tiểu nhị đi xuống không lâu, hai người Trương Mạc đột nhiên nghe thấy một trận ồn ào từ dưới lầu. Hai người nhìn xuống dưới, chỉ thấy một đám người khoảng bảy, tám người đi vào, đều ăn mặc theo kiểu giang hồ, cũng không biết là người môn phái nào. Nhóm người chiếm hai cái bàn, người có vẻ là cầm đầu gọi to một tiếng: “Tiểu nhị!” Chỉ thấy tiểu nhị kia chạy nhanh hơn cả lúc trước. Mấy người còn lại thì nói chuyện với nhau, giọng cũng không to, nhưng với thính giác của Trương Mạc cùng Đông Phương Bất Bại cũng vẫn nghe rõ được.
Vài người này là đến tham gia đại hội Ngũ nhạc phái.