Đông Phương Bất Bại Chi Tổng Quản

chương 33: tiểu nhạc đệm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mặc dù đã quyết định hành trình, nhưng bởi vì giáo chủ đại nhân kiên trì sẽ trừng phạt Tề Bạch vì tội lừa dối, cho nên trì hoãn bốn ngày sau mới lên đường……

Tề Bạch mấy ngày nay bởi vì bất mãn phương thức trừng phạt của giáo chủ đại nhân, cơ hồ thời thời khắc khắc đều rất nóng nảy.

Vì thế Đông phủ thường gặp cảnh tượng như vậy.

Tề Bạch “ngươi đi ra đi ra, ta thấy ngươi liền phiền……”

Giáo chủ đại nhân ánh mắt ý vị thâm trường nhìn cái mông nhỏ cong cong lại co dãn của Tề Bạch liếc vài lần, vuốt cằm nói “thất ngôn với bổn tọa cũng là tội không nhỏ a……”

Tề Bạch ngạo kiều hất mặt nói “ta không phải người Nhật Nguyệt Thần Giáo các ngươi!”

Giáo chủ đại nhân thiêu thiêu mi “Tề tổng quản, ngươi có phải hay không quên mất cái gì?”

Tề Bạch tức, hồi lâu nói “ta không làm!”

Giáo chủ đại nhân mắt phượng âm hiểm nhìn lưng Tề Bạch, chậm rãi nói “tổng quản Nhật Nguyệt Thần Giáo ta, cũng là ngươi nghĩ muốn làm liền làm, không muốn làm liền không làm sao? Làm hay chịu phạt?” Giáo chủ đại nhân giọng nói uy hiếp.

Tề Bạch hung tợn trừng lớn hai mắt, một hơi cắn lên cổ giáo chủ đại nhân.

Giáo chủ đại nhân ôm Tề Bạch, tay tự nhiên trượt xuống địa phương hấp dẫn kia, không nhanh không chậm nói “tập kích giáo chủ, nhưng là trọng tội a……”

Tề Bạch lại gặm một cái, nghiến răng nói “ta cắn nam nhân của ta, không được sao?”

Giáo chủ đại nhân khựng lại, khóe miệng nhếch lên cười “vậy ngươi tiếp tục đi, có muốn hay không tìm cái giường nằm, ngươi cắn cũng thoải mái một chút…… nơi cắn cũng nhiều một chút……”

Tề Bạch chán nản nhả ra, hắn thấy mình đã là da mặt dày không biết xấu hổ lắm rồi…… không nghĩ tới có ngày nhìn thấy Đông Phương Bất Bại như vậy…… Đông Phương Bất Bại lại còn CP hắn…… y sờ mông mình, nội tâm củ kết vạn thiên……

Chư vị khách quan thỉnh không nên nghĩ sai, giáo chủ đại nhân nói trừng phạt xác xác thật thật là trừng phạt.

Bất quá người hành hình là giáo chủ đại nhân, địa điểm hành hình chính là trên giường, hình cụ biến thành ngón tay thon dài tão nhã của giáo chủ……

Hơn nữa giáo chủ đại nhân liên tục đánh lên mông Tề Bạch hai mươi cái, còn rất bỉ ổi sờ cằm nói “thật muốn ăn táo đỏ a……” nghiêng đầu nhìn cái mông thỏ hồng hồng, dừng một chút lại thở dài nói “thật ra thì đào cũng nhiều nước, ăn cũng ngon……”

Tề Bạch “……”

Mà chuyện khác làm Tề Bạch bùng phát chính là, giáo chủ đại nhân mời cho hắn một đại phu……

Lúc đại phu còn chưa đến, Tề Bạch nằm trên bàn luyện tự…… chủ yếu là hai ngày nay cần cù làm lụng quá, hắn cảm thấy mình phải tu thân dưỡng tính một phen.

Sau đó Trung Thúc vui vẻ tiến vào nói “giáo chủ, lần trước ngài giao cho ta tìm đại phu chuyên trị “cái đó” đã tìm được rồi, hắn đang ở gần đây.”

Đông Phương Bất Bại vừa nghe ánh mắt sáng lên, vội nói “nhanh đi mời tới.” Trung Thúc cười nói “thuộc hạ đã tra được khách điếm hắn đang ở, liền phái người đi mời, đã đi được một khắc ( phút) rồi, rất nhanh sẽ đến……”

Tề Bạch trợn trắng mắt, tâm nói hai người có tật xấu, mời đại phu còn mày qua mắt lại, cũng không biết cao hứng cái gì…… chẳng lẽ vợ Trung Thúc mang thai?

Sau đó đại khái nửa canh giờ, Trung Thúc hoan hoan hỉ hỉ tiến vào nói “giáo chủ, lý đại phu đã đến.”

Giáo chủ đại nhân đi qua rút lấy cây bút trên tay Tề Bạch, dẫn Tề Bạch đi xem đại phu……

Tề Bạch ……(⊙o⊙)……

Tề Bạch mê mang bị giáo chủ đại nhân ấn ngồi vào ghế xem bệnh.

Đại phu là một lão đầu gầy còm, nắm cổ tay Tề Bạch xem mạch.

Đại phu ảo não lắc đầu nói “hư a…… thái hư a……”

Tề Bạch hắc tuyến, tâm nói đây là cái thể loại đại phu gì a, thế nào thần thần thao thao……

Đông Phương Bất Bại đứng một bên gật gù, phụ họa nói theo “thái hư a……”

Đại phu xem xong mạch, đút tay vào ống tay áo, híp mắt quan sát Tề Bạch một phen, lại nhìn Đông Phương Bất Bại một cái, sau đó mạn thôn thôn đối Đông Phương Bất Bại nói “Đông công tử, có thể hay không để cho lão phu đơn độc kiểm tra thân thể vị công tử này hay không……”

Giáo chủ đại nhân thiêu mi nói “ngươi kiểm tra đi, vô luận kiểm tra chỗ nào, bổn công tử cũng không cần thiết tránh……”

Lão đại phu khổ sở nhìn Tề Bạch một cái, ngón tay chỉ ra ngoài cửa, cằm nhọn hướng giáo chủ đại nhân nói “ngươi đi ra ngoài!”

Giáo chủ đại nhân hé mắt……

Tề Bạch trừng mắt nói “ngươi không ra ngoài, ta liền ra!” hắn lúc này mới kịp phản ứng, đại phu này nhìn qua là biết chuyên trị bệnh đó. Bị bắt xem cái đói đại phu…… quá vũ nhục ngươi đi! Hơn nữa hắn căn bản rất bình thường có được hay không, giống như Đông Phương Bất Bại ngươi mới là không bình thường có được hay không?!!

Giáo chủ đại nhân mặc dù rất khó chịu, nhưng nghĩ đến tính phúc sau này, mặt đen như đít nồi đi ra ngoài.

Tề Bạch yên lặng quay đầu nhìn đại phu, bi thúc nói “thân thể ta thực sự không có vấn đề……”

Con mắt híp híp của đại phu cũng mở ra, nhìn nhìn ngoài cửa, nhỏ giọng nói “ta biết ngươi không có vấn đề…… chính là bị ép……”

Tề Bạch cái mũi chua xót, nắm tay đại phu, tri kỉ a……

Lão đại phu lại hướng ngoài cửa nhìn nhìn, nói “lão phu hành y đã nhiều năm, thấy vô số tình huống như thế…… cho nên mới đem Đông công tử ly khai, cho ngươi vài lời khuyên……”

Lão đại phu lại đưa ra một ngón tay, nói “thứ nhất, tốt nhất là có thể khống chế số lần, mỗi tháng ba mươi ngày, nếu có thể khống chế cứ cách ba ngày hoặc hai ngày làm một lần, một tháng không vượt quá mười lần, vấn đề cũng không lớn……”

Tề Bạch yên lặng nhìn trời, tâm nói vấn đề là, ta mặc dù là công, nhưng không khống chế được a……

Lão đại phu nhìn biểu cảm Tề Bạch, thông cảm vỗ vỗ tay hắn, đưa ra ngón tay thứ hai, thấp giọng nói “thứ hai, nếu như không khống chế được số lần, vậy thì nghĩ biện pháp khác……” lão phu đem thanh âm ép thấp hơn, tiến đến bên tai Tề Bạch nói “tỷ như lấy tay hoặc là…… miệng lưỡi……” lão đại phu ý vị thâm trường nhìn Tề Bạch một cái, ho khan hai tiếng, khôi phục âm lượng bình thường nói “tóm lại nghĩ một vài biện pháp khác có thể giúp Đông công tử tận hứng……”

Tề Bạch mặt có chút phát xanh, đau khổ cắn môi, chỉ có thể trong lòng điên cuồng rơi lệ hét lên “lão tử mới là công!!”

Lão đại phu nhìn biểu cảm Tề Bạch, căn cứ theo kinh nghiệm hành y nhiều năm, vị Đông công tử kia cũng không phải hạng bình thường a, nhìn lại vị Tề công tử này…… lão phu thở dài lắc đầu một cái, sợ rằng vô luận là số lần hay phương thức, cũng không phải do Tề công tử làm chủ, vậy thì chỉ có điều thứ ba thôi……

Lão đại phu an ủi vỗ vỗ bả vai Tề Bạch nói “công tử chớ vội, hai cái kia không làm được, còn có một biện pháp…… nhưng cái này công tử phải chịu khổ……” lão đại phu liếc đến □ Tề Bạch nói “chỗ đó, tiết quá nhiều, sẽ hư…… nếu muốn không hỏng, thì không thể tiết quá nhiều lần……” lão lại tiến tới bên tai Tề Bạch thấp giọng nói “công tử nơi đó dù sao cũng…… không thể dùng đến…… dứt khoát chờ đến lúc sắp xuất…… mình bóp…… ho khan một cái……” lão đại phu hiển nhiên nói cũng có chút ngượng ngùng, hàm hàm hồ hồ nói “dù sao nhớ…… chớ xuất quá nhiều lần…… ba điều này có thể tham khảo một chút, cộng thêm thuốc ta cho, công tử nhất định có thể khá hơn……”

Tề Bạch mặt từ xanh biến thành tím, trong lòng đã lệ tuôn như mưa, sau đó trực tiếp biến thành thác nước……

Đưa lão đại phu đi, giáo chủ đại nhân cầm đơn thuốc, mặt khó chịu tiến vào.

“Đại phu này nổi danh như vậy sao, phóng đại đi……”

Tề Bạch phụ họa gật đầu một cái, có phải phóng đại hay không hắn không biết, nhưng nghe lời khuyên thứ hai thứ ba của hắn, khẳng định không tầm thường.

“…… không trị hết thì thôi đi, lại còn dám để bổn tọa làm ít đi! Bổn tọa nếu nguyện ý làm ít đi còn cần hắn làm cái gì! Sao hắn không dứt khoát bào bổn tọa đừng làm luôn đi! Người như vậy mà cũng gọi là thần y! coi bổn tọa là cái gì chứ!” Đông Phương Bất Bại tức giận nói.

Tề Bạch yên lặng nghe, thương cảm cho lão đại phu kia, không bình thường không phải là hắn, phóng đại cũng không phải lão đại phu……. Thủ phạm chân chính chính là cái tên đại ma đầu trước mắt tinh lực dư thừa như dã thú này, đã thế lại còn không có một chút tự biết rõ!

Tề Bạch ngày ngày uống thuốc, về số lần làm sao…… cái này không cần nhắc đến, giáo chủ đại nhân sai thuộc hạ đi khắp nơi tìm thần y, hơn nữa còn nghiêm túc thông báo, lần này nhất định phải tìm được danh phó thần y thực sự!

Cho nên bốn ngày này, Tề Bạch chẳng những bị giáo chủ đại nhân bạo lực ngược đãi, đánh cái mông…… còn phải sống trong hàng loạt ánh mắt khác thường…… Lý đại phu kia thật sự rất nổi danh, cho nên sau khi hắn xem Lý đại phu, tất cả thị vệ nha hoàn vừa thấy hắn, khóe miệng không nhịn được có chút co quắp……

Hôm trước, có một thị vệ đến Đông Phủ – kể từ sau khi xuống núi, Đông Phương Bất Bại một mực giả trang làm Đông công tử, chính hắn là người thế thân giả trang, tin tức Nhật Nguyệt Thần Giáo mỗi ngày đều thông qua ám vệ truyền tới.

Thị vệ nhìn Tề Bạch một cái, thấp giọng nói “khởi bẩm giáo chủ, Hướng Vấn Thiên chạy trốn……”

Chuyện Hướng Vấn Thiên, Đông Phương Bất Bại đã sớm biết…… mặc dù lần này y bắt hết các trưởng lão có phản tâm, nhưng Nhật Nguyệt Thần Giáo sao chỉ có mấy trưởng lão thế này…… Hướng Vấn Thiên dù sao căn cơ cũng sâu, kể từ khi Đông Phương Bất Bại lên làm giáo chủ, gã xuống núi một lần so với một lần dài hơn, chắc là làm nhiều lần động tác……

Đông Phương Bất Bại nếu muốn diệt trừ gã, liền phải diệt trừ tận gốc, định để cho người ta tìm ra sơ hở, để Hướng Vấn Thiên đi, xem y còn có thể chỉnh ra cái gì yêu nga tử……

Hơn nữa…… Đông Phương Bất Bại có chút âm hiểm, y nếu tiếp thu ý kiến của Tề Bạch, sửa đổi kế hoạch, để cho người giang hồ biết Hướng Vấn Thiên trộm bảo bổi của Nhật Nguyệt Thần Giáo, phải để cho gã hưởng chút tư vị của con chuột chốn chui chốn nhủi…… giáo chủ đại nhân sờ sờ cằm, Hướng Vấn Thiên đã bị bắt một lần, người ta sẽ cho là bào bối bị trộm đi đã bị thu hồi…… xem ra còn phải tìm thêm người thả phong thanh…… liền nói lúc gã trốn khỏi Hắc Mộc Nhai có đem theo bị tịch nhược kiền…… còn phóng hỏa đốt tàng kinh các của Nhật Nguyệt Thần Giáo…… cũng để cho Nhật Nguyệt Thần Giáo trê giang hồ đạm xuất một chút…… dù sao bây giờ y đối với xưng bá giang hồ không chút hứng thú…… hơn nữa Tề Bạch không có võ công, căn bản không chịu được tranh đấu giang hồ……

Giáo chủ đại nhân nhếch khóe miệng cười…… gắp lửa bỏ tay người một chiêu này, có chút tiện, nhưng cảm giác thực thoải mái……

Tề Bạch còn đang bận tâm, cũng không kiên nhẫn tiếp tục ở lại Đông phủ, chỉ muốn mau chút giải quyết Nhậm Ngã Hành đi.

Vì vậy hôm sau trời vừa sáng, Tề Bạch cùng giáo chủ đại nhân liền lên xe ngựa ngoài cửa Đông phủ, vẫn như cũ Đông Dũng lái xe, Trung Thúc đi theo, một đường đi tới Hàng Châu……

———

Hết chương ……

Truyện Chữ Hay