Đông Phương Bất Bại Chi Tổng Quản

chương 19: cải trang vi hành

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tề Bạch hôm qua nửa thật nửa giả mượn rượu giả điên, buổi sáng tỉnh lại, có vài phần chột dạ. Lén lút nhìn bốn phía, phát hiện Đông Phương Bất Bại không có ở đây, trong lòng an tâm một chút. Lại nghĩ tới hôm qua nháo như vậy cũng chưa bị giáo chủ đại nhân một cước đá xuống giường, chính mình chui trong ổ chăn vụng trộm vui vẻ nửa ngày mới thần thanh khí sảng rời giường.

Y Lục trầm mặc hầu hạ Tề Bạch rửa mặt chải đầu xong, sau đó thần sắc quái dị ra ngoài bưng một nồi xương hầm đặt trước mặt Tề Bạch. Tề Bạch có điểm há hốc mồm, nhìn nhìn Y Lục.

Y Lục nói “giáo chủ nói đối Tề công tử không cần tốn hơi thừa lời.” Kỳ thật Đông Phương Bất Bại nói là, hai ngày nay đều cắn xương y, làm cho y khắp người đầy dấu răng cẩu! Y Lục thực sự không biết Tề Bạch rốt cục làm gì mà Đông Phương Bất Bại nói hắn như vậy, nhưng là lúc vô ý nàng cũng nhìn thấy dấu răng ái muội trên cổ cùng cánh tay giáo chủ, còn có đôi môi so với bình thường diễm lệ nở nang hơn nhiều…… hàm nghĩa trong đó, thật sự làm cho hoàng hoa khuê nữ như nàng cảm thấy áp lực thật lớn……

“Công tử, nhanh ăn đi. Giáo chủ đã an bài xong tùy thời đều có thể đi, đến lúc đó chỉ có thể ăn lương khô.” Y Lục đỏ mặt nói……

“Ân……” Tề Bạch cúi đầu, tai có điểm nóng lên……

—————-

Lúc này Thành Đức điện đã có điểm náo nhiệt. Đông Phương Bất Bại hôm qua cùng các vị trưởng lão bàn bạc quyết định xuống núi, tin tức tuy rằng để lộ ra, nhưng thẳng đến hôm nay trước khi đi mới chính thức tuyên bố.

“…… giáo chủ lần này đi chỉ sợ mất một hai tháng, thuộc hạ lo lắng nếu tin này bị võ lâm chính đạo biết được, đến lúc đó thừa dịp thần giáo phòng thủ yếu ớt, tấn công lên Hắc Mộc nhai……” Thượng Quan Vân trầm giọng nói.

Đông Phương Bất Bại ngón tay thon dài gõ nhẹ lên tay vịn ghế, thản nhiên nói “kia Thượng Quan đường chủ có hảo ý gì?”

Thượng Quan Vân quỳ xuống nói “thuộc hạ không có hảo ý gì, chỉ có một khỏa lòng son dạ sắt, nguyện lưu lại thủ vệ Hắc Mộc Nhai.” Dưới điện có mấy người không dấu vết cánh tay run lên.

Đông Phương Bất Bại ngón tay gõ lên tay vịn, nói “rất tốt.”

Hướng Vấn Thiên cũng tiến lên từng bước nói “thuộc hạ hôm qua nghe giáo chủ chỉ giáo, mỗi khi tư cập đều có sở ngộ. Nghĩ tới lúc trước ngôn hành lỗ mãng, vô cùng hối hận. Lần này tuy rằng cùng với giáo chủ tả hữu, nghe giáo chủ chỉ giáo, nhưng tự biết chính mình dũng mãnh có thừa, ứng biến không đủ, sợ làm hỏng đại sự của giáo chủ. May còn có chút khí lực, nguyện lưu lại Hắc Mộc Nhai bảo hộ an nguy thánh cô.”

Đồng trưởng lão dường như lạnh chân nhẹ nhàng chà chà chân.

Đông Phương Bất Bại ngón tay chậm rãi dừng ở tay vịn, chậm rãi nói “rất tốt.”

Lại có mấy vị trưởng lão nhất nhất tiến lên, có tự thỉnh lưu lại, có tự thỉnh xuống núi cùng Đông Phương Bất Bại. Chỉ có Đồng Bách Hùng, Cổ Bố cùng Tần trưởng lão là đứng yên không nhúc nhích.

Đông Phương Bất Bại hướng bọn họ nhíu mày, Đồng Bách Hùng tiến lên từng bước nói “lão phu nghe giáo chủ.” Thượng Quan Vân cùng Hướng Vấn Thiên hơi hơi bĩu môi.

Cổ Bố được xưng “hoàng tôn mặt giả”, sắc mặt khó coi, người cũng cực gầy, lạnh băng đứng ở nơi đó không nói, thấy Đông Phương Bất Bại nhìn nhìn, mới phun ra ba chữ “nghe giáo chủ.”

Tần trưởng lão gãi gãi đầu, nhìn trái nhìn phải nói “ta cũng nghe giáo chủ.”

“Kia liền như vậy đi.” Đông Phương Bất Bại thản nhiên nói “Hướng tả sứ, Thượng Quan đường chủ cùng Văn, Khâu, Đỗ, Mạc, Tiết năm vị trưởng lão ở lại Hắc Mộc Nhai. Tần, Lang, Vương, Bảo bốn vị trưởng lão cùng bổn tọa xuống núi. Đồng, Cổ nhị vị đường chủ trở về phân đà chủ trì những chuyện khác.”

“Tuân mệnh.” Mọi người đều được như ý nguyện của mình, cùng đáp lại.

Nhậm Doanh Doanh biết tin đến đưa tiễn cũng tiến lên nói “Doanh Doanh chúc Đông Phương thúc thúc thuận buồm xuôi gió, sớm ngày trở về.”

Tuy rằng tuyên bố xong, nơi này đều là người giang hồ, không có nhiều chuyện phiền toái như vậy, cầm lấy binh khí, mọi chuyện đều có thể giải quyết.

Đông Phương Bất Bại phân phó một khắc sau đến giáo môn khẩu tập hợp, chính mình quay lại chỗ Tề Bạch. Vừa đi đến cửa chợt nghe Tề Bạch trong phòng nói “Y Lục, giúp ta tìm quạt đi.”

Đông Phương Bất Bại chọn chọn mi, chợt nghe Y Lục bất đắc dĩ nói “công tử, hôm nay trời lại không nóng, mang quạt đi làm gì?”

“Phong lưu tiêu sái thôi, một thân bạch y, không có cây quạt làm sao phong lưu được……” Đông Phương Bất Bại ngoài cửa cùng Y Lục đồng loạt rút trừu mi mắt.

Y Lục vô lực nói “công tử như vậy đã phong lưu lắm rồi……”

Tề Bạch túm vạt áo trắng trước ngực, đột nhiên vỗ đầu nói “ta như thế nào lại quên mất, hành tẩu giang hồ thì phải mặc y phục hiệp khách chứ, không cần quạt, tìm kiếm cho ta đi.”

Giáo chủ đại nhân không nhịn được đẩy cửa vào, Y Lục quay lại hành lễ. Tề Bạch quay lại, lại thoắt cái quay về. Đông Phương Bất Bại sửng sốt, chỉ thấy Tề cún con lỗ tai đỏ bừng, y không tiếng động nhếch nhếch khóe miệng.

Tề Bạch lại túm túm vạt áo, nhức đầu, có chút khẩn trương nói “Đông Phương…… ngươi xem đẹp không……”

Đông Phương Bất Bại đi qua, sửa sang lại vạt áo nói “ừm, đẹp lắm.”

“Ta đây deo kiếm đẹp không, ngươi là người giang hồ, ta cũng phải giống người giang hồ mới xứng.” Tề Bạch nắm tay áo giáo chủ đại nhân, ngượng ngùng nói, thấy chỗ cổ áo có dấu răng, mặt có chút nóng lên.

Đông Phương Bất Bại vuốt vuốt tóc Tề Bạch, cũng không quay đầu lại phân phó nói “đi khố phòng lấy một thanh kiếm đến.”

……………..

Đến cuối cùng Tề Bạch vẫn là không lấy kiếm, chỉ đeo một cái chủy thủ…… chủ yếu là kiếm rất nặng……

Tuy rằng muộn, nhưng là đến trước giữa trưa, đoàn quân của giáo chủ đại nhân cũng chậm rãi hạ sơn.

Nhìn theo Đông Phương Bất Bại một hàng xuống núi, những người ở lại ý tứ không rõ liếc nhau một cái, cười ha ha.

Mạc trưởng lão dẫn đầu chắp tay nói “nay giáo chủ không ở, lão nhân ta già rồi không dùng được, trọng trách bảo hộ an nguy giáo trung đều dựa vào các ngươi a. Bất quá nếu có cái gì cần lão nhân ta hỗ trợ, ta cũng không dám chối từ, cứ việc phân phó lão nhân ta.”

Đỗ trưởng lão cũng nói theo “lão Đỗ ta cũng vậy, bất kể việc gì, cứ việc phân phó.”

Văn, Khâu nhị vị trưởng lão liếc Hướng Vấn Thiên một cái, không nói gì.

Thượng Quan Vân không vội tỏ thái độ, cũng liếc Hướng Vấn Thiên một cái.

Hướng Vấn Thiên “giáo chủ đã bảo ta đến viện tử của Thánh cô sớm một năm, nay giáo chủ không ở, cũng là phải làm. An nguy Đình Phương Viên liền giao cho ta phụ trách đi, nơi khác còn có Thượng Quan đường chủ……”

Thương Quan Vân cười nói “như vậy, tại hạ cũng không chối từ, nỗ lực bảo vệ giáo trung.”

Nói xong, trước mặt các vị trưởng lão, hướng thị vệ phía sau nói “giáo chủ không ở trong giáo liên quan đến an nguy Hắc Mộc Nhai, vì phòng ngừa để lộ bí mật nguy hiểm, mọi người ai cũng không được xuống núi, làm trái giết không tha.”

Văn, Khâu hai vị trưởng lão sắc mặt thay đổi, Hướng Vấn Thiên lại gật đầu nói “nên như thế, Hướng mỗ chắc chắn tuân thủ.” Nói xong trầm mặc thật lâu sau hướng Nhậm Doanh Doanh ôm quyền nói “thuộc hạ hộ tống thánh cô hồi Đình Phương Viên.”

Nhậm Doanh Doanh hướng mọi người cười cười, điềm nhiên hỏi “Đông Phương thúc thúc không ở, an nguy Hắc Mộc Nhai liền vất vả các vị thúc thúc bá bá.” Sau đó cười cười đối Hướng Vấn Thiên gật đầu nói “Hướng thúc thúc, chúng ta đi thôi.”

Hướng Vấn Thiên cùng Nhậm Doanh Doanh rời đi đầu tiên.

Văn, Khâu hai người cũng ly khai theo.

Mạc, Đỗ hai vị trưởng lão cười ha hả hướng Thượng Quan Vân nói vất vả rồi, cũng đi theo.

Thượng Quan Vân cúi đầu sờ sờ thân kiếm, ý tứ không rõ cười cười, sau đó đối thị vệ phía sau nói “bắt đầu từ hôm nay, tăng mạnh phòng ngự, mỗi ngày hai lần thay quân, có chuyện gì lập tức báo ta.”

“Tuân mệnh.”

……………..

Đi được một đoạn xa, Đỗ trưởng lão đột nhiên thở dài nói “lão Mạc a, ta như thế nào lại cảm thấy trong lòng hoang mang rối loạn, có chút không nỡ a.”

Mạc trưởng lão sờ sờ cằm, nở nụ cười “lão Đỗ, ngươi có biết giáo chủ lần này xuống núi là vì chuyện gì không?”

Đỗ trưởng lão chần chờ nói “là…… Dương tổng quản?”

Mạc trưởng lão cười cười “đoán lại đi.”

Đỗ trưởng lão nghĩ nghĩ “nghe nói sổ sách bên Giang Nam nộp lên có vấn đề……”

Mạc trưởng lão cười nhạo một tiếng “ngươi đoán lại đi……”

Đỗ trưởng lão lại nghĩ, vẻ mặt có điểm kỳ quái nói “hình như có người giang hồ nháo sự…… còn có lời đồn nói Giang Nam bên kia có tòa sơn đại phóng kim quang, giống như có cái gì bảo bối được khai quật…… còn nghe nói hình như thân phận Tề công tử có tin tức……” nói xong gãi gãi đầu “kỳ quái, giáo chủ rốt cục là và cái gì mà xuống núi a?”

Mạc trưởng lão thở dài “ta vốn cũng không hiểu lắm, vừa rồi, ta đột nhiên phát hiện giáo chủ việc này một chút đạo lý cũng chưa……sở hữu có thể gọi là lý do, đều là mấy việc nhỏ không đáng giá……”

Đỗ trưởng lão nhận ra có chuyện không tầm thường, khẩn trương nói “kia rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

Mạc trưởng lão lại thở dài nói “ai biết là chuyện gì xảy ra, chỉ biết hôm qua, các vị trưởng lão đều một mình gặp qua giáo chủ…… sau lại truyền ra tin tức giáo chủ xuống núi. Ngày hôm qua tin tức đều truyền khắp, hôm nay giáo chủ mới công khai tuyên bố, muốn lưu lại đều lưu lại, muốn đi đều đi theo, hơn nữa lập tức đã xuống núi…… như là tạo cơ hội cho người khác……”

Đỗ trưởng lão cảm thấy trên trán có mồ hôi, mặt trắng bệch.

Mạc trưởng lão lắc đầu đi về phòng mình, trước khi đi thấp giọng nói “tục ngữ nói trong núi vô lão hổ, hầu tử xưng bá vương…… hy vọng ta đoán sai…… nếu thực sự như ta nghĩ, chỉ sợ trong giáo loạn mất……”

————-

Đoàn người Đông Phương Bất Bại xuống núi liền đi một mạch đến chạng vạng mới tìm khách trọ nghỉ chân.

Tề Bạch đi theo Đông Phương Bất Bại vào khách phòng, lập tức sợ tới mức cả kinh, chỉ thấy trong phòng đã có hai người, bộ dạng giống hắn và Đông Phương Bất Bại như đúc, quần áo cũng cùng loại. Tề Bạch nhìn nhìn người giống hắn kia, nhíu nhíu mày, thế nào cũng cảm thấy yếu nhược như vậy, hắn không có nhược như vậy đi…… xem xem bên hông người nọ, không có chủy thủ, chỉ có một khối ngọc bội.

Hai người kia liếc cũng không liếc Tề Bạch một cái, đối Đông Phương Bất Bại vừa chắp tay vừa hành lễ nói “giáo chủ, đều chuẩn bị tốt.”

“Ân.” Đông Phương Bất Bại đi đến trước cửa sổ, hướng ra ngoài nhìn nhìn, sau đó ôm lấy Tề Bạch, thấp giọng nói “đừng lên tiếng.” sau đó nhảy ra khỏi cửa sổ thả người phiêu phiêu rơi xuống, được cây cối che chở theo cửa sau khách điếm đi ra ngoài, vừa vặn một chiếc xe ngựa trờ đến, Tề Bạch chỉ cảm thấy hoa mắt, đến lúc mở mắt ra đã ngồi trong xe.

Bên ngoài xe ngựa trông rất bình thường nhưng bên trong ngồi rất thoải mái, có một cái đệm lông thật dày, Đông Phương Bất Bại sờ lên thùng xe không một cái khe hở bấm một cái, một cái kệ dựng lên, bên trong có một chiếc hộp nhỏ.

Đông Phương Bất Bại cầm một hộp điểm tâm ném cho Tề Bạch, sau đó lấy ra một cái hòm bạch ngọc cùng một cái gương đồng, trên mặt vẽ loạn một hồi, sau đó khác lên kiện áo khoác đỏ thẫm, bên trong là nội y thuần trắng. Chờ Đông Phương Bất Bại thu hồi mọi thứ, quay đầu lại, đã hoàn toàn biến thành một người khác. Tuy rằng vẫn là đẹp mắt, nhưng là thiếu đi khí phách dương cương, hơn vào phần bệnh khí, vẫn là một bộ dáng lạnh như băng.

Tề Bạch hai mắt sáng lóe nhìn nhìn Đông Phương Bất Bại, túm túm tay áo giáo chủ đại nhân, kích động nói “chúng ta đây là cải trang vi hành sao?”

Giáo chủ đại nhân mí mắt rút trừu.

Tề Bạch cụng cụng Đông Phương Bất Bại “chỉ hai người chúng ta sao? Ai cũng không mang theo?”

Đông Phương Bất Bại chọn chọn mi hỏi “còn muốn mang ai?”

Tề Bạch một bên nghĩ một bên nói “ít nhất cũng dẫn thị vệ với hạ nhân đi…… ân…… ít nhất mang theo Y Lục, nam nữ phối hợp, làm việc không phiền lụy thôi.”

Giáo chủ đại nhân ta ác nhếch khóe miệng “thị vệ hạ nhân đều có, về phần nha hoàn……” nói xong híp mắt nhìn Tề Bạch “cũng có sẵn.”

Ps: Văn, Khâu nhị vị trưởng lão trong nguyên tác sớm đã chết, ma giáo hiện tại hẳn là chỉ còn vị trưởng lão, lần trước lúc viết đại hội, không cẩn thận lỡ bút, rõ ràng đã đem sai liền sai, thôi cho hai vị trưởng lão tối nay chết vậy……

———

Hết chương ……

Truyện Chữ Hay