Gió mát hiu hiu, tuy rằng đã là mùa xuân, nhưng trong không khí vẫn mang theo hàn ý se lạnh, Đông Phương nhìn cửa sổ bên cạnh, buông màn trên cửa, nhìn Dương Liễm sắc mặt tiều tụy nặng nề ngủ trên nhuyễn tháp, xoay người cởi đi áo khoác trên người hắn, đang định đắp chăn cho hắn, đột nhiên nhìn thấy trên mu bàn tay Dương Liễm có một vết đao ngân thật sâu, tay hơi hơi run lên, vén tay áo người đang mê man trên giường lên, chỉ thấy trên đó cũng có vài vết thương đã trở nên trắng, cho dù thời gian trôi qua lâu như vậy, đã không còn rõ lắm, Đông Phương lại biết, lúc trước vết thương trên người Dương Liễm là quá sâu, cũng không biết người này vốn chưa từng bị thương đã chịu bao nhiêu khổ nữa.
Đông Phương hít một hơi, cởi áo khoác của mình, nằm nghiêng đầu trên nhuyễn tháp nhìn gương mặt mình tưởng niệm nhiều năm, chậm rãi nhắm mắt lại, đưa tay cầm lấy bàn tay hơi lạnh của Dương Liễm, lúc này đây sẽ không là giấc mộng nữa.
Trên thuyền mang theo dấu hiệu của Nhật Nguyệt Thần giáo, không ai dám tới quấy rầy, đối với Nhật Nguyệt Thần giáo, rất nhiều người là vừa kính vừa sợ, kính chính là tác phong làm việc của Nhật Nguyệt Thần giáo, sợ chính là thế lực của Nhật Nguyệt Thần giáo, trừ bỏ Ngũ nhạc đại phái, ai dám đánh đồng với Nhật Nguyệt Thần giáo?
Trên mặt hồ thuyền tuy nhiều, nhưng là tất cả mọi người thực tự giác tránh thuyền có dấu hiệu của Nhật Nguyệt Thần giáo, chờ thuyền lướt qua, lại duỗi thân dài cổ nhìn lại. Dù sao nghe đồn Đông Phương giáo chủ thiên hạ vô song, bọn họ cũng rất hiếu kì.
“Ai, năm nay Thần giáo giáo chủ lại đến Giang nam, “ một người vừa chèo thuyền hoa, vừa đối hai khách nhân hiển nhiên thập phần tò mò trên thuyền nói, “Hàng năm mùa xuân và lúc vào đông Thần giáo giáo chủ đều đến Giang Nam, chắc là cảnh trí Giang Nam của bọn ta tuyệt đẹp, bằng không như thế nào ngay cả Thần giáo giáo chủ cũng hàng năm đến du ngoạn.”
“Nhà đò, ngươi làm sao biết hắn là đến du ngoạn mà không phải làm việc?” Một người khách nhân nhìn thuyền hoa chậm rãi phía trước, cảm khái nghĩ, không hổ là Nhật Nguyệt Thần giáo, rõ ràng là một thuyền hoa không lớn, lại cho người ta thấy khí thế không thể bỏ qua.
Người chèo thuyền cười cười, lại có vài phần không muốn cãi với người kia, nhìn thấy con thuyền đi xa, người có chuyện muốn làm, sao lại ngồi trên thuyền hoa du hồ?
Tang Tam Nương đứng trên sàn tàu, ngắm cảnh sắc bên hồ, nhìn khoang thuyền buông mành, than thở, “Không nghĩ tới Dương huynh đệ còn sống.” Năm đó bởi vì Dương Liễm mất tích, cả Thần giáo thiếu chút nữa có tạo phản, khi biết được Dương Liễm rơi xuống Huyền Nhai, Đan Thanh Sinh đúng là bị giáo chủ một chưởng đánh đi nửa cái mạng, bởi vì thấy kiếm bên người Đan Thanh Sinh, giáo chủ mới dùng một phần nhỏ của năm thành công lực, để Đan Thanh Sinh miễn cưỡng lưu lại một mệnh.
Thanh kiếm kia là Dương Liễm khi xuất môn đeo trên người, cũng là bảo kiếm trấn giáo của Thần giáo, người trong chốn giang hồ luôn luôn cho rằng binh khí còn, người còn, binh khí gãy, người vong.
Bảo kiếm tuy rằng chưa gãy, lại mất đi chủ nhân.
Nàng chưa bao giờ thấy Đông Phương Bất Bại làm cho người ta sợ hãi như vậy, cũng chưa từng thấy Đông Phương Bất Bại thương tâm muốn chết như thế, cho tới lúc ấy, Đông Phương Bất Bại trong lòng nàng đều là khí phách mười phần, bá chủ không có tình cảm, làm cho người ta kính sợ, làm cho người ta tin phục, cũng làm cho người ta không nhìn con người thật của y. Cho đến khi Dương Liễm mất tích, Tang Tam Nương mới hiểu được, vô luận Đông Phương Bất Bại lợi hại cỡ nào, vô luận công phu của y có phải thiên hạ đệ nhất hay không, nhưng khi đối mặt tình cảm, y vẫn là một người bình thường.
Song nàng cũng không muốn lại nhìn thấy Đông Phương Bất Bại như vậy, nếu Dương Liễm cho Đông Phương Bất Bại một phần tình cảm bình thường, nàng hy vọng phần bình thường này chỉ để Dương Liễm thấy, mà nàng làm trưởng lão trong giáo, chỉ cần nhìn thấy một Đông Phương giáo chủ bễ nghễ thiên hạ là được rồi.
Bởi vì Đông Phương Bất Bại như vậy, làm cho người ta rất đau lòng.
Gió xuân nổi lên, Tang Tam Nương sửa lại một lọn tóc trên trán mình, chống tay lên lan can, “Mùa xuân năm nay, cảnh trí Tây hồ đẹp hơn bình thường.”
Đồng Bách Hùng liếc nhìn nàng một cái, hắn tuy rằng nhìn không ra cảnh trí năm nay có gì đặc biệt, nhưng tâm tình vẫn không tồi, “Đợi Dương huynh đệ tỉnh lại, ta nhất định phải cùng hắn uống mấy chén lớn.”
Tang Tam Nương nghe vậy không nói, mấy ngày này đừng nói uống rượu, ngay cả rời đi giáo chủ Dương huynh đệ cũng không muốn nữa là. Nàng là nữ nhân, tự nhiên hiểu được Dương Liễm vì cái gì có thể một đường phong trần mệt mỏi chịu đựng được, chỉ một khắc nhìn thấy giáo chủ đã buông xuống hết thảy.
Có lẽ giáo chủ là điều quan trọng nhất đối với hắn, là người hắn tin tưởng nhất, cho nên khi nhìn thấy giáo chủ, hắn có thể buông hết thảy, không cần cố chống thân thể làm bản thân không chịu nổi. Giáo chủ cùng Dương Liễm, ỷ lại nhau, cũng không rời bỏ nhau.
Cho dù giáo chủ võ công thiên hạ đệ nhất, kia cũng không có nghĩa y không thuận theo Dương Liễm.
Tuy rằng hai nam nhân ở bên nhau không khỏi có chút kinh thế hãi tục, nhưng một khắc đó trong mắt nàng, hai người này lại quá thích hợp. Một người võ nghệ cao cường, cường thế rồi lại có tịch mịch của cao thủ. Một kẻ võ công thường thường, ôn hòa mà lại không mất sự quan tâm. Một người muốn có tất cả của đối phương, một kẻ nguyện ý trao cho đối phương tất cả của bản thân.
Trời sinh một đôi, từ ngữ này dùng với hai nam nhân tựa hồ cũng có thể làm cho người ta cảm thấy không tồi.
Sàn tàu còn có mấy tỳ nữ mặc la quần, các nàng đối nam nhân được giáo chủ thận trọng đối đãi cũng hiếu kì, dù sao người mà vài vị trưởng lão đều quen biết nhưng các nàng lại chưa từng nghe qua thế này, luôn làm cho người ta có chút tò mò.
Có tâm tò mò, không có lá gan hỏi, mấy tỳ nữ chỉ hy vọng đợi bạch y công tử tỉnh lại, có thể nhìn thấy bộ mặt thật.
Khi Đông Phương Bất Bại tỉnh lại, thắt lưng tựa hồ bị gì đó trói buộc, mở to mắt ra, nhìn thấy chính là gương mặt mỉm cười của Dương Liễm, y nao nao, vươn tay vuốt má người trước mặt, mềm nhẹ mà lại thong thả, giống như vỗ về trân bảo, cẩn thận lại không đành lòng rời đi.
“Đông Phương, ta rất nhớ ngươi, “ cầm tay Đông Phương, Dương Liễm cúi xuống, ngậm lấy môi người dưới thân, nhẹ nhàng liếm lấy, sau đó siết chặt lại, hôn dần dần trở nên đặc hơn.
Đông Phương cũng ôm Dương Liễm, y không phải nữ tử, tự nhiên cũng sẽ không như nữ tử xuôi theo, hai người trao đổi hơi thở của đối phương, cánh tay ôm lấy lưng đối phương, hận không thể hòa vào nhau.
Hôn dần dần đi xuống, Đông Phương hơi hơi ngửa đầu, tùy ý để Dương Liễm hôn cổ mình, hô hấp dần dần tăng thêm, độ ấm giữa hai người cũng càng ngày càng cao.
Có lẽ là bởi vì yêu nhau, có lẽ là bởi vì quá mức nhớ nhau, Dương Liễm càng hôn càng kịch liệt, vạt áo Đông Phương đã mở ra, lộ ra vòm ngực trắng, đầu lưỡi đảo qua xương quai xanh xảo của Đông Phương, Dương Liễm hơi hơi ngẩng đầu, lại hôn lên đôi môi trơn bóng của Đông Phương, tay thong thả chậm rãi đi xuống…
Tay mới vừa xoa mông Đông Phương xúc cảm vô cùng tốt, thân thuyền lay động một cái, Dương Liễm vừa mới nghỉ ngơi được chút hiển nhiên mất thăng bằng, thiếu chút nữa ngã xuống nhuyễn tháp, may mắn được Đông Phương một phen kéo vào trong lòng, mới miễn được một chuyện mất mặt.
Đông Phương miễn cưỡng bình phục một chút hô hấp của mình, thấy sắc mặt Dương Liễm còn mang theo một tia tái nhợt, biết dọc theo đường đi hắn nhất định chịu không ít khổ, cũng không vội vã hỏi chuyện vài năm nay, đứng dậy mở ngăn tủ bên cạnh cầm một ngoại bào màu trắng mới ra, “Mặc xong y phục, chúng ta nên dậy thôi.”
Vuốt ngoại bào cảm giác rất tốt, Dương Liễm thay xong, phát hiện y phục phi thường vừa người, chẳng lẽ nói mấy năm nay Đông Phương vẫn chuẩn bị mang theo y phục thích hợp cho, nghĩ vậy, Dương Liễm nhịn không được lại ôm Đông Phương vào trong lòng, lại một câu cũng nói không nên lời.
Sau một lúc lâu, Dương Liễm mới buông Đông Phương ra, xoay người sửa sang lại y phục cho Đông Phương, lại tự tay buộc tóc lại cho Đông Phương. Việc này cho dù hơn ba năm không làm, hắn vẫn thập phần thuận tay.
Đông Phương nhìn thân ảnh Dương Liễm trong gương đồng, tình tự trong mắt như thế nào cũng giấu không được, khi một người có được hạnh phúc lại mất đi, so với không có được hạnh phúc còn thống khổ hơn, may mắn y Đông Phương Bất Bại mất đi hạnh phúc lại tìm lại được, bằng không ngày sau, y cũng không biết còn có người nào có thể cho y phần ấm áp này.
Dương Liễm không phải nam nhân tốt nhất thiên hạ, nhưng là duy nhất trong cảm nhận của Đông Phương Bất Bại, nếu yêu, cũng sẽ không gửi gắm tình cảm cho người khác.
Dương Liễm cùng Đông Phương Bất Bại vừa từ giờ Tỵ [h-h sáng] ngủ thẳng đến giờ Dậu[h-h chiều], chờ hai người đi ra khỏi khoang thuyền, sắc trời đã có chút tối, con thuyền va chạm với thuyền hoa đã bị đám người Tang Tam Nương giải quyết, nhìn thấy hai người đi ra, Tang Tam Nương cười nói, “Giáo chủ, Dương tổng quản, có cần ăn gì đó, các ngươi đã một ngày chưa dùng thứ gì.”
Dương Liễm nghe vậy nhíu nhíu mày, đối Tang Tam Nương ôm quyền, “Làm phiền Tang đại tỷ.”
Tang Tam Nương mày liễu thật dựng thẳng, “Ngươi tiểu tử, vài năm không thấy, cùng ta khách khí làm chi, hay là trong lòng ngươi ta xa lạ nhiều như vậy?”
Thấy khách khí của bản thân khiến đối phương không vui, Dương Liễm đành phải cười theo, nói hai câu xong, đã có hai tỳ nữ bưng rượu và thức ăn đi lên, ở bên ngoài khoang thuyền dùng cơm, loại thể nghiệm đặc biệt này cũng thật không tồi.
Tang Tam Nương cùng Đồng Bách Hùng cũng ngồi xuống, sau đó hai người liền nhìn thấy Dương Liễm liên tiếp gắp thức ăn cho Đông Phương, trước kia không biết tình cảm của hai người, nhìn thấy một màn như thế cũng không cảm thấy gì, hiện tại nhìn xem, lại cảm thấy Dương Liễm thật đúng là một lòng một dạ đặt vào giáo chủ.
Hai người bọn họ biết Dương Liễm giết Nhậm Ngã Hành, cũng hiểu được dụng ý của Dương Liễm, nhổ cỏ tận gốc, Nhậm Ngã Hành chỉ cần một ngày không chết, như vậy giáo chủ vẫn có thể bị nguy hiểm. Bọn họ duy nhất không hiểu được chính là Dương Liễm như thế nào biết nơi Nhậm Ngã Hành bị nhốt, bất quá việc này cũng không phải bọn họ quản, dù sao bọn họ tin tưởng Dương Liễm sẽ không làm chuyện có lỗi với giáo chủ.
Dùng xong cơm, sắc trời dần dần tối, lại nghe đến tiếng ca, tiếng đàn cách đó không xa truyền đến, một đại hoa phảng [cũng là thuyền hoa] lớn đèn đuốc sáng trưng, xa xa có thể nhìn thấy nữ tử mặc la quần trên thuyền.
“Này không phải hoa phảng tổ chức Bách Hoa Yến sao, ta nghe nói là chiều nay bắt đầu rồi mà, như thế nào trễ đến thế này?” Tang Tam Nương nhìn con thuyền, “Giáo chủ, cần phải đi xem.” Nói là hoa phảng, cũng bất quá là hoa khôi các kỹ viện tranh tài khoe sắc để nam nhân xá kim khí ngân thôi.
Đông Phương Bất Bại nhìn Dương Liễm đang từ khoang thuyền cầm áo choàng đi ra, “Xem cũng tốt, tả hữu vô sự.”
“Mặc kệ muốn xem cái gì, cũng không phải mặc đơn bạc như vậy đứng ở đầu thuyền, “ Dương Liễm đến gần Đông Phương, lực chú ý hiển nhiên không ở trên hoa phảng kia, khoác áo choàng cho Đông Phương, mới quay đầu nhìn hoa phảng, rất nhanh lại thu hồi tầm mắt, cười đứng bên Đông Phương.
Đông Phương thấy thế, loan loan khóe miệng, đối tỳ nữ bên cạnh nói, “Cho thuyền đi qua đi.”
Tỳ nữ hạ thấp người, trộm nhìn Dương Liễm, đây là Dương tổng quản? Đúng là nam tử tuấn tú ôn nhu như thế, nhưng không biết vì sao giữa hắn cùng giáo chủ giống như có loại cảm giác không có ai có thể chen vào vậy.
Hết Trời sinh một đôi