“Không muốn?” …
“Chưa thử qua sao biết ai tốt ai xấu? Ngươi không muốn ư, Liên đệ?”
Đông Phương Bất Bại cũng không hiểu mình muốn cái gì.
Sự hăng hái xưa khi mới làm giáo chủ phảng phất cũng đã theo thần công tu thành mà tan biến, hắn đã từng chấp nhất vô cùng, vậy mà giờ tựa như lưu vân trôi qua, những thứ nắm trong tay không còn ý nghĩa, chỉ có Hắc Mộc Nhai sương mù dày đặc hàng vạn thiên lý, hoa khai xuân ý dạt dào bừng bừng sinh cơ.
Thế giới trong mắt tràn đầy ánh sáng, tựa như vạn vật đều đang sống, dù là sương mù dày đặc nhìn như không chút thú vị, giờ lại như vụ long bạch sắc di động quấn quanh nhai, nhàn nhã đi chơi tự tại, nơi đây tựa chốn Bồng Lai cực lạc, vấn đề là nhân tâm con người khó thấy, tuệ nhãn vừa mở liền nhận ra trước mắt là Bồng Lai thắng cảnh.
Theo thần công tinh tiến, từ từ rõ ràng cảm thụ, khiến Đông Phương Bất Bại trầm mê, hắn lẳng lặng cảm nhận vạn vật thế giới này, lắng nghe, cùng với chạm đến, không đến một tháng, Đông Phương Bất Bại đã dần dần chán ghét thần giáo nội vụ, thậm chí tâm tư đối với Dương Liên Đình cũng trở nên đạm mạc, tiếp tục là thần long không gặp đầu đuôi, chuyên tu nội công cố gắng càng thêm tinh tiến.
Mà Dương Liên Đình mỗi ngày đứng hầu ngoài cửa, chỉ đơn giản đứng cho có, chứ Đông Phương Bất Bại suốt ngày không thấy bóng người, người ngoài luôn miệng hỏi hắn tại sao trình thư mà không có ý kiến phúc đáp, Dương Liên Đình bị người truy đến hết chỗ trốn, chỉ biết đơn giản canh giữ cửa nhà Đông Phương Bất Bại, dù sao cũng đều là chết, hắn cứ tay ôm cả đống thư, ngày tiếp nối đêm, hắn không tin Đông Phương Bất Bại không trở lại.
Đêm nay, Đông Phương Bất Bại nội tu kết thúc, cạnh cửa như trước là tiếng hít thở đối hắn mà nói lớn như sấm vang, không muốn để ý, thế nhưng với kẻ dám can đảm ngày tiếp nối đêm quấy rầy hắn luyện công như vậy, Đông Phương Bất Bại vẫn hơi khó chịu, Đông Phương Bất Bại vốn định một cước đạp cửa, đá Dương Liên Đình cùng đống thư tục vật kia xuống Hắc Mộc Nhai, biến chúng thành một đạo phong cảnh rơi xuống, nhưng hắn không nhúc nhích.
Hắn chỉ là hiếu kỳ, cái người đã từng thấy hắn thì chạy như thỏ chạy, cho dù chỉ là trúc bản hắn buộc thì thà chịu đau cũng phải tháo ra, hôm nay vì cái gì mà dám can đảm ngủ ở ngoài cửa phòng hắn, hay nhận ra Đông Phương Bất Bại thần công đại thành, hôm nay cũng như giang hồ ấm lạnh, bất tri bất giác muốn tới nịnh bợ? Hát khúc nịnh hót, lấy thân yêu sủng?
Trong khi nghĩ, Đông Phương Bất Bại đã tới trước cửa, tay kéo môn, môn vị mở, một người tựa vào cửa rơi vào trong, ngã vừa đúng trên chân Đông Phương Bất Bại, Đông Phương Bất Bại không rõ mình có dời chân hay không, hình như chính hắn đã vô thức vươn chân ra, lo lắng cái đầu nho nhỏ kia mà đập thẳng xuống đất, một cái mạng nhỏ có khi lại lon ton xuống hoàng tuyền.
Tục vật……
Ngực đánh giá như vậy, nhưng Đông Phương Bất Bại lại yên lặng nhìn người nằm thẳng trên chân hắn, tựa như y nhiều đêm chưa ngủ, đôi mày kiếm khi ngủ cũng cau lại, đống thư được hai tay ôm thật chặt trong lòng, cho dù ngã xuống trên đất, vẫn như cũ tựa phụ thân ôm ấp hài tử, chăm chú giữ chúng trong địa phương an toàn nhất.
Đông Phương Bất Bại hơi có chút thất thần, nếu nói khi võ công đại thành thì vạn vật đều có linh tính ánh sáng, vậy thì lúc này dưới ánh trăng Dương Liên Đình làm hết phận sự, quanh thân cũng phủ đầy ngân nguyệt quang huy, hơn nữa gương mặt tựa hồ hôm qua còn có vẻ trắng nõn non nớt, hôm nay đã hơi nhiễm màu đồng cương nghị, nương ánh trăng lộ ra ánh sáng màu đồng.
Đông Phương Bất Bại vươn tay, hành động theo lòng mình, tựa như chạm vào nụ hoa mới nở, dùng đầu ngón tay lướt dọc cằm Dương Liên Đình, dọc theo gương mặt, lẳng lặng đi tới vành tai mềm mại, phân thân tai hơi đâm tay thô ráp, thuộc về đặc điểm của nam nhân thành thục có chút thô ráp.
Dương Liên Đình bình thường thì đã tỉnh, thế nhưng qua ba ngày đêm chưa ngủ, thì giờ hắn thực sự luyến tiếc mở mắt ra, nên hắn cứ thuận theo không biết gì, mặc Đông Phương Bất Bại làm gì thì làm, hơi nghiêng nghiêng tiếp tục ngủ gà ngủ gật, hắn quá mệt mỏi, phải chịu đựng ánh mắt người khác mỗi ngày, phân nửa thời gian hàng ngày trên Hắc Mộc Nhai là dành cho việc chạy đông chạy tây, vô số lần cảm thấy chịu không nổi, chỉ biết dựa vào tinh thần cắn răng mặc kệ người khác miệt thị cười nhạo —
Chỉ có giấc ngủ là vô mộng, nhưng lại rất mệt mỏi.
Đông Phương Bất Bại không nhúc nhích, mắt hắn dần dần ám sắc, bàn tay di động đến bụng Dương Liên Đình lại trở về chỗ cũ, đầu ngón tay truyền đến cảm xúc tê dại, lan khắp thân thể Đông Phương Bất Bại, sau đó lại là một loại khát vọng tinh tế tựa hồ chưa bao giờ có trong quá khứ trải rộng toàn thân, lẳng lặng hướng vào trong nội tâm Đông Phương Bất Bại, cầu xin càng nhiều, càng nhiều……
Dương Liên Đình còn đang ngủ, ngủ thì không biết sợ.
Đông Phương Bất Bại vẫn nhìn, mắt theo bàn tay không cố kỵ lướt qua môi Dương Liên Đình, lông mày, đôi mắt, trán, má…… Sau đó trượt xuống cổ, thẳng tiến vào trong vạt áo, chậm rãi, lại cảm giác chậm rãi kia truyền đến, trong cơ thể tựa hồ có điều gì đó dâng trào, không nhận ra mình đã ném đống thư Dương Liên Đình ôm trong lòng sang một bên.
“Ân……” Không biết qua bao lâu, trong lúc ngủ mơ Dương Liên Đình phát ra một tiếng thở dốc, Đông Phương Bất Bại nở nụ cười, hắn nghĩ hắn thích thân thể này, nếu đã thích thì hắn sẽ có được, nên Đông Phương Bất Bại cứ thế một tay nhấc Dương Liên Đình lên giường.
Nam nam làm cách nào, Đông Phương Bất Bại kỳ thực không hiểu, trước kia hắn si mê võ học, trong phòng lại có mỹ thiếp —
Ai mà không ôn nhu uyển chuyển, cho dù trời sinh mạnh mẽ dũng cảm, trước mặt hắn Đông Phương Bất Bại mỗi người đều hận không thể hóa thành ôn nhu như nước, sử xuất tất cả kinh nghiệm kĩ thuật mê hoặc Đông Phương Bất Bại, khiến hắn chuyên sủng mình nàng.
Nên, trong chuyện phòng the, Đông Phương Bất Bại bề ngoài làm chủ đạo, kỳ thực là người bị chủ đạo, vốn tưởng rằng sau khi tự cung, chuyện phòng the sẽ cùng hắn vô duyên, Đông Phương Bất Bại tự nhận mình là một võ si, đối với việc làm tình, phu thê chi hoan ăn nằm gì đó cũng không để trong lòng, tự cung xong thì chuyên tâm tập võ, hết lòng vào sự nghiệp, ai ngờ hết lần này tới lần khác lại có Dương Liên Đình……
Dương Liên Đình……
Mà không lâu sau khi ấn Dương Liên Đình lên giường, Đông Phương Bất Bại liền tức giận.
Con mồi đã bị cởi sạch sẽ, hôn thì đã hôn, sờ cũng đã sờ, bước tiếp theo Đông Phương Bất Bại lại không có…… lúc cần dùng thì không có, nếu theo kiểu khác thì Đông Phương Bất Bại lại thấy không tốt cho tư cách nam nhân của mình.
Đông Phương Bất Bại chưa từ bỏ ý định, tiếp tục đè y xuống cắn, hai tay tiếp tục lục lọi tiêu hồn tư vị.
Dương Liên Đình đang ngủ cũng không thoải mái, mấy tháng nay trằn trọc nan miên, bình thường chỉ có thể nằm úp sấp hưởng thụ cảm giác nhắm mắt sau đó mở mắt, mà đêm nay, Dương Liên Đình ngủ càng không tốt, đầu tiên là gió lạnh bức người, tiếp đến là ngưa ngứa, tựa như có cái gì đó bò qua thân thể tạo cảm giác tê dại, muốn vung tay đuổi đi nhưng lại lười biếng động thủ, chỉ cảm thấy cả người xương cốt rã rời, thực sự không muốn động, nhưng……
Người trong mộng tựa hồ không dự định cho hắn nghỉ ngơi, cứ mân mê di động khắp người hắn, tiếp theo là bị giật mình, Dương Liên Đình tỉnh, bị sờ đến tỉnh, mặc dù hắn vẫn chưa thanh tỉnh hẳn, tựa hồ còn tưởng mình đang trong mộng — trong mộng đêm đó.
“Nữ quỷ” trong ngực, chính xác ra là Đông Phương giáo chủ một thân trần trụi dụi vào ngực hắn, còn mang dáng dấp yêu thương nhung nhớ chủ động dụ dỗ người ta.
bg-ssp-{height:px}
Dương Liên Đình tự cho là còn đang trong mộng, tâm sửng sốt, trừng lớn mắt ngưỡng mộ nhân trên người, bỏ qua một bên vấn đề phía dưới của Đông Phương giáo chủ, giáo chủ vẫn mỹ lệ hoặc người, hơn nữa giờ phút này trong mắt y tràn đầy mị hoặc, tràn đầy mời gọi, chỉ là……
Dương Liên Đình cắn răng muốn tỉnh dậy, không muốn nhìn tên ma đầu đã hại hắn thê thảm, dù là trong mộng cũng không muốn bị y đầu độc.
Đông Phương Bất Bại mắt nhíu lại, căm ghét bộ dang coi thường mình của Dương Liên Đình, hắn nắm cằm Dương Liên Đình xoay sang phía mình, trực tiếp hôn môi Dương Liên Đình, đòi hỏi Dương Liên Đình đáp lại, tâm không có nửa điểm chột dạ, hắn chỉ biết là chính Dương Liên Đình mê hoặc hắn, là y hôn hắn trước, về sau lại không cố kỵ sờ soạng quấy rồi hắn, để hắn nhớ rõ tư vị tiêu hồn, khiến Đông Phương Bất Bại không thể không nhớ kĩ y…… Hơn nữa, hắn vốn không để tâm đến đạo lí, vào thứ gì gọi là đúng đắn.
“Ngươi dù không muốn cũng phải thuận theo bản tọa……” Nói, Đông Phương Bất Bại một ngụm cắn vai Dương Liên Đình.
“Giáo — tê……” Ngươi……
Thanh âm Dương Liên Đình kêu đau trong nháy mắt hóa thành thanh âm đè thấp rên rỉ, còn giãy dụa muốn chạy, nhưng Đông Phương Bất Bại đã xuống tay nào thì nào có thể để con mồi bỏ chạy, Dương Liên Đình chỉ có thể cắn răng cảm thụ Đông Phương Bất Bại, trong lòng vô cùng lo lắng ảo não, đầu tiên là nghĩ về Đông Phương Bất Bại bí mật, thế nhưng bộ dáng lúc này của Đông Phương Bất Bại khiến Dương Liên Đình lưng chảy một tầng mồ hôi – không phải y đang dự tính ăn hắn chứ?
“……” Đông Phương Bất Bại không để ý tới kẻ kia, chỉ chuyên tâm vào việc lục lọi của mình, hắn không chút nào cảm thấy việc mình mang Dương Liên Đình lên giường là bắt nạt kẻ yếu, thừa lúc người ta sơ ý mà tấn công.
Hắn chỉ biết là hắn đã nói qua rồi, mà Dương Liên Đình cùng hắn trước đây cũng không phải không có quan hệ, nếu Dương Liên Đình nguyện ý làm tổng quản, chính là đã đáp ứng đồng ý, hắn Đông Phương Bất Bại lúc này muốn sủng Dương Liên Đình của mình, mặc kệ vấn đề có nguyện ý hay không! Đối nữ nhân hắn cũng làm vậy, thậm chí cả hỏi cũng không thèm hỏi qua.
“Giáo……” Chủ……
Dương Liên Đình càng nghĩ càng loạn, càng ngày càng không xác định, giáo chủ có đúng hay không vẫn có…… Hay cảm giác tay đêm đó là ảo giác, chỉ là giáo chủ cảm thấy quá mức mạo phạm nên mới đánh gãy tay hắn, dù sao người ta là giáo chủ, chỗ đó với ai cũng là bảo bối, không thể đụng vào, có khả năng vậy lắm, vừa nghĩ như thế, Dương Liên Đình liền hoảng hốt, bắt đầu giãy dụa.
“Giáo chủ…… Liên Đình……”
Dương Liên Đình quằn quại, Đông Phương Bất Bại đang đơn phương tinh tế vuốt ve tuy biết y không muốn, thế nhưng hắn không thích y như thế, làm sao có thể dễ dàng buông tay khỏi con mồi, hơn nữa lúc này tuy là giãy dụa, thế nhưng lại gia tăng cảm giác da thịt ma sát, Đông Phương Bất Bại thích tư vị giãy dụa này, nên cũng không áp Dương Liên Đình quá chặt, cho phép Dương Liên Đình tự cho là có hi vọng lăn qua lăn lại.
“Bản tọa thích ngươi……”
Đông Phương Bất Bại không cử động, chờ Dương Liên Đình dưới thân sau khi phí công giãy dụa thì muốn đứng lên, cười thầm Dương Liên Đình không biết lượng sức, không biết điều, thả hắn đi vốn là chuyện nực cười, kẻ biết bí mật của Đông Phương Bất Bại, thông thường chỉ có thể tử!
“Liên Đình là nam nhân!” Dương Liên Đình rất tự giác và ngu ngốc trả lời.
“Ha ha ha……” Đông Phương Bất Bại cười to, nắm cằm Dương Liên Đình, cười mị hoặc, chất vấn: “Liên đệ, ngươi tưởng bản tọa là người mù?” Nam làm sao? Nữ nhân thì thế nào? Hắn Đông Phương Bất Bại thích thì cứ thích, chẳng lẽ còn muốn học nam nữ si tình đi tương tư vô vọng một phen?
“Liên Đình chỉ là được dạy, nam nhân nên cặp với nữ nhân!” Liên Đình cười làm lành.
“Chưa thử qua sao biết ai tốt ai xấu? Ngươi không muốn ư, Liên đệ?” Đông Phương Bất Bại nhìn như đang hỏi, mắt cười đến phong tình vạn chủng, thế nhưng bàn tay đầy uy hiếp đặt lên tiểu bảo bối của Dương Liên Đình, tựa như hơi sử chút lực lướt qua.
Dương Liên Đình run lên, sắc mặt nhất thời ửng hồng, ban đầu là rùng mình, rồi lại nhịn không được run lên sợ hãi, nhìn Đông Phương Bất Bại trong mắt xẹt qua tia ngoan ý, mặt hết hồng rồi xanh, cảm thấy vừa thẹn vừa sợ, cùng với khoái cảm trên thân đan xen vào nhau nhất nhất lần lượt thay đổi trên mặt hắn.
“Giáo chủ…… muốn……” Thế nào?
Dương Liên Đình gian nan phun ra nuốt vào mấy chữ, chết có lẽ không, Đông Phương Bất Bại không nắm cổ, mà là nắm nơi khác, hơn nữa mọi nam nhân đều biết có một loại thương tổn còn tệ hơn bị giết.
Đông Phương Bất Bại cũng không biết hắn đến tột cùng muốn cái gì, dù thế nào thì hắn giờ phút này muốn khoái lạc, muốn Dương Liên Đình giống đêm đó, ôm hắn như vậy, hôn hắn như vậy, tiếp tục khoái hoạt chưa trọn đêm đó. Về phần còn lại là cái gì, Đông Phương Bất Bại cũng không rõ, chỉ là nghĩ hình như phần sau rất trọng yếu,
Tựa như trái tim vốn bị lơ là chỉ chuyên tâm truy cầu tham vọng, nay đang tìm đến niềm hạnh phúc mình đã từng bỏ qua.
“Điều bản tọa muốn mà không cho, giữ lại không bằng không có!” Đông Phương Bất Bại tiếp tục lưu luyến nơi đó, hắn muốn Dương Liên Đình đi vào khuôn khổ, hắn biết Dương Liên Đình biết mình muốn cái gì, bởi vì mắt Dương Liên Đình đang viết rất rõ rằng y hiểu, chỉ là không biết nên làm như thế nào.
Nên thuận theo?
Hay anh dũng nhất thời, sau đó sống vạn kiếp bất phục?
Dương Liên Đình nỗi lòng phức tạp, lại khó có thể chống đỡ sự vuốt ve nhìn như đùa bỡn của Đông Phương Bất Bại, khi chậm khi nhanh lúc mạnh lúc nhẹ, thật đúng là muốn đòi mạng mà, hắn hít sâu một hơi, nghĩ mình đáp ứng là thiếu tự trọng, không đáp ứng chính là tự mình hại mình, chẳng lẽ lúc này cắn lưỡi tự sát? Hắn cũng không phải nữ nhân, không lẽ phải lấy mệnh để bảo toàn trinh tiết? Tâm tư theo thân thể dâng trào khát vọng cứ thế dao động không ngừng.
“Không muốn?” Đông Phương Bất Bại bất giác chán nản, môi ly khai cổ Dương Liên Đình, rốt cục mòn hết kiên nhẫn, động sát cơ.
Hết Đệ Thập Nhất Chương
Thích sự bá đạo của Đông Phương ghê Yêu nhất cách nói bá đạo của mỹ nhân: thích thì cứ thích, lỡ thích nam rồi chẳng lẽ còn bày đặt đi tương tư vô vọng một phen?