Đông Phương Bất Bại Chi Bát Phong Độ

chương 86: pn1 – ngũ phách đồi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lâm Bình Chi một mình đi đến Ngũ Phách Đồi, không có ai tùy tùng, nhưng ngược lại được thanh tĩnh hơn rất nhiều. Không rõý tứ của Đông Phương Bất Bại, tụ hội trên Ngũ Phách Đồi ngày ấy cũng không giải quyết được gì, mọi người đột nhiên tan hỏa, đều xuống núi, hắn cùng với Lệnh Hồ Xung là hai người cuối cùng hạ sơn. Tuy rằng thời điểm kia Lệnh Hồ Xung trên người mang theo trọng thương, thường bị phát tác, lại bị người của Tung Sơn đuổi giết, trốn trốn tránh tránh, bất quá không thể không nói, những ngày đó … thực làm người ta hoài niệm…

Một đường đi qua, cước trình không nhanh, đi một chút lại ngừng một chút, hắn cũng không có mục đích khi đến đây, cũng không có suy nghĩđến thừ gì. Đại thùđã báo, xem như là… không có tiếc nuối gìđi?

Núi vẫn là núi, chỉ là lúc ấy thời tiết không ấm áp như bây giờ, hạ không tuyết rơi, cũng không biết rõ người ở nơi nào, chỉ biết loanh quanh tìm chỗ trốn.

Lâm Bình Chi đứng ở chân núi, sửng sốt nửa ngày, lúc này mới nhớ mình đã bỏ quên ngựa, một mình đi bộ lên. Vốn tưởng rằng nơi này chính là tòa núi trống, ai ngờđến nơi lại được một phần kinh hỉ.

Khi sắc trời hôn ám, Lâm Bình Chi mới tới được sườn núi. Đúng là vãn xuân, thời tiết cũng ấm áp, cỏ dại tất nhiên không thiếu.

Lâm Bình Chi nhíu nhíu mày, chẳng qua bên trong hương cỏ dại xanh tốt này lại lan tỏa mùi huyết tinh hỗn loạn, làm cho hắn có chút khó chịu. Nâng bước vừa muốn đi, liền thoáng nhìn cách đó không xa, tựa hồ có người tà tà ngã vào trong bụi cỏ, như làđã hôn mê.

Trong lòng run lên, hắn nguyên bản không muốn xen vào chuyện của người khác, chính là từ trong lòng không hiểu sao lại truyền tới một trận run rẩy, thân ảnh người nọ có chút quen thuộc. Không khỏi nhấc chân chạy qua, quả nhiên, người ngã trên mặt đất chính là Lệnh Hồ Xung.

Lâm Bình Chi cả kinh, Lệnh Hồ Xung ngã vào trong bụi cỏ, nhìn không rõ lắm, chỉ là sắc mặt trắng đến lợi hại, trong khoang mũi dày đặc mùi máu tươi, khiến cả người hắn lại run rẩy.

Không kịp kinh hô, nhanh chóng đem người nọđỡ lấy. Lệnh Hồ Xung đã sớm bất tỉnh nhân sự, hai tay có chút lạnh lẽo, nếu không phải còn một chút hô hấp, Lâm Bình Chi thật sự nghĩ rằng hắn đã chết.

Lâm Bình Chi đem người đặt ở trên lưng, triển khai khinh công, một đường chạy tới tiểu xá trên đỉnh núi. Lần trước tụ hội tại Ngũ Phách Đồi, rất nhiều người mang theo dược liệu quý báu, sau mọi người đều tán đi, trong phòng cũng còn lại không ít.

Hắn cũng không hiểu y lý cho lắm, lung tung lấy chút đan dược, tìm nửa ngày mới uy một chén nước thuốc cho Lệnh Hồ Xung. Lại dùng một chút thoa ngoài da cầm máu

Miệng vết thương nơi bả vai của Lệnh Hồ Xung tựa hồ chỉđược băng bóđơn giản, bất quá thật sự là rất sâu, tác dụng cầm máu hình như cũng không còn, không bị nhiễm trùng sinh mủđã là vạn hạnh.

Lâm Bình Chi cẩn thân giải trừ y phục cho hắn, đem dược ôi lên, băng bó miệng vết thương xong, lúc này mới thờ phào nhẹ nhõm. Sau khi yên tĩnh lại, mới phát hiện cánh tay bưng chén trà của mình vẫn còn đang run rẩy, như thế nào cũng không thể bình ổn.

Trong lòng không khỏi có một mảnh thêý, nhìn người hôn mê bất tỉnh trên giường, vốn hạ quyết tâm không bao giờ gặp lại hắn nữa, hạ quyết tâm không bao giờ nhớđến hắn nữa, nhưng khi nhìn thấy người này bị thương hôn mê, hắn vẫn gấp đến độ luống cuống, sợ muốn chết…

Lâm Bình Chi nhíu mi, nhất thời không có chủý. Hắn thầm nghĩ hiện tại thừa dịp người vẫn chưa tỉnh màđi, rồi lại sợ thương thế của Lệnh Hồ Xung chuyển biến xấu. Sau một lúc lâu mới suy sút ngồi ở bên giường.

Yêu chính là yêu, nghĩ muốn quên cũng quên không được, muốn chạy trốn cũng trốn không thoát…

Không khỏi đưa tay nhẹ nhàng miêu tả chân mày của người đang hôn mê, cho dù là ngủ, không tỉnh táo, chân mày của người nọ cũng lộ ra vẻ tiêu sái bất cần đời.

Trúng độc đã sâu… chỉ tiếc hắn không phải nữ tử, không phải hình bóng trong lòng người nọ tưởng nhớ, chỉđành làm kẻ qua đường…

Tay Lâm Bình Chi run rẩy, chỉ cảm thấy ánh mắt chua xót, không khỏi dùng sức mở trừng hai mắt. Nghĩđến Đông Phương Bất Bại, hạnh phúc của người nọ không phải ai cũng có thể chạm tới, làm cho người ta vô cùng hâm mộ cũng vô cùng ghen tị.

Rõ ràng đã ở ngay trước mắt, chỉ tiếc, chỉ tiếc…

… …

Sau ngày ở Tung Sơn, Lệnh Hồ Xung làm sao còn dám trì hoãn, sau khi xuống núi liền tùy tiện băng bó miệng vết thương, mua ngựa rồi đi thẳng đến Ngũ Phách Đồi. Dọc theo đường cơ hồ không có chợp mắt, cho dù là thân thể làm bằng sắt cũng chịu không được, huống chi hắn một thân thương tích. Sau khi tới chân núi thì sức lực đã cạn kiệt, khi miễn cưỡng đến được sườn núi thì trước mắt tối sầm, lảo đảo ngã trên mặt đất.

Lệnh Hồ Xung sau lưng run rẩy, cắn răng nghĩ muốn đứng lên nhưng lại không thể nhúc nhích, trong lòng không khỏi xuy cười một tiếng, mặc cho chính mình nằm trên mặt đất.

Hắn một đường tới nơi, vội vội vàng vàng. Thẳng đến khi sắp tới dưới chân Ngũ Phách Đồi thì dừng ngựa, lăng lăng nhìn ngọn núi trước mắt, trong mắt đều là mờ mịt. Hắn cũng không biết mình vì sao phải tới nơi này, vì sao phải đuổi theo người nọ.

Chỉ là muốn nhìn thấy người nọ… Thật sự sợ hắn vừa đi liền sẽ không còn gặp lại…

Nghĩ muốn kéo người nọđánh đàn thổi tiêu, cùng nhau phẩm rượu đàm tiếu, hoặc là cùng dẫn ngựa màđi…

… …

Lệnh Hồ Xung chỉ cảm thấy miệng vết thương trên vai đau đến nhập vào cốt tủy, mồ hôi trên trán chảy xuống. Trước mắt mơ mơ hồ hồ, nhưng thấy một bóng người, tựa hồ làở ngay bên cạnh mình, hắn đưa tay muốn bắt, thân ảnh kia lại hốt nhiên tiêu thất, chạm đến miệng vết thương từng đợt phát đau.

Miệng nhịn không được kêu lên một tiếng đau đớn, mất máu quá nhiều làm cho hắn vô cùng mệt mỏi, chỉ có thể buông tay, chậm chạp mở to mắt, lại chỉ ngơ ngác nhìn lên đỉnh giường.

Trong đầu Lệnh Hồ Xung mơ mơ hồ hồ, chỉ nhớ rõ mình đã hôn mê, cũng không biết lần hôn mê này đã kéo dài bao nhiêu ngày, lời của Địch Vân khiến hắn thúc ngựa đến Ngũ Phách Đời, không chừng còn có thể nhìn thấy Lâm sưđệ, như vậy hiện tại…

Cười khổ một tiếng, có phải hay không hết thảy đều đã muộn? Sẽ không còn được gặp lại người kia?

Hắn một đường chạy nhưđiên rốt cục là vì cái gì, Lệnh Hồ Xung vô lực nhìn chằm chằm đỉnh giường, một đường chạy đi, trên ngựa xóc nảy, đã quên đau xót, không tiếc trọng thương truy tới Ngũ Phách Đồi, hắn một đường luôn tự hỏi về thời gian, lại một đường cũng không suy nghĩ cẩn thận, chỉ biết mình muốn gặp hắn, vừa nghĩ tới không có người kia, trong lòng liền trống rỗng, không chỉ như vậy, thậm chí ngay cả tâm cũng đau đớn, so với vết thương trên người chỉ cóđau hơn chứ không kém.

Ánh mắt nhìn chằm chằm đỉnh giường, trong lòng Lệnh Hồ Xung bỗng nhiên trầm xuống, đã không còn sư phụ, hắn cảm thấy nhiều năm công ơn nuôi dưỡng thân như cốt nhục kia nguyên lai lại nhỏ bé như vậy, nếu so cùng quyền lực vàđịa vị thì thật không đáng là cái gì. Đã không còn tiểu sư muội, hắn cảm thấy tình nghĩa nhiều năm sớm chiều làm bạn, đều là nhất sương tình nguyện, mà thương thếở tâm của hắn chính là một loại mất mác. Nếu quả thật không còn Lâm sưđệ, hay là không thể gặp hắn … Lệnh Hồ Xung không biết lấy khí lực từđâu, hung hăng che ngực, tâm can đau xót làm cho hắn cơ hồ sắp hỏng mất.

Trong cổ họng phát ra tiếng gào thét bi ai, có chút tuyệt vọng, giống như một con dã thú bị trọng thương.

Lâm sưđệđi rồi, hắn có thể trách ai, tay vừa thu lại, y phục trên người đã xộc xệch, Lệnh Hồ Xung tự mắng, uổng cho ngươi tự nhận không thẹn với lương tâm, nguyên lai ngươi mới là con rùa lớn nhất!

Há miệng thở dốc, một tiếng khàn khàn khinh hảm, cũng không biết ẩn tàng bao nhiêu cảm tình, “Lâm sưđệ…”

Lâm Bình Chi vốn ngồi ở bên giường, hận chính mình không nhẫn tâm.

Đột nhiên thấy người trên giường giật giật, sợ tới mức ngẩn ra, ánh mắt người nọ nửa tỉnh nửa mơ màđưa tay qua, chế trụ cổ tay của hắn.

Lâm Bình Chi theo bản năng đứng dậy, nhanh chóng lui về phía sau vài bước, không cẩn thận đụng vào cạnh bàn, thiếu chút nữa làm cái bàn ngã lăn.

Trong lòng cười khổ, ngươi sợ cái gì?

Đang nghĩ ngợi, đã thấy người nọ cũng không phát hiện mình, chỉ mở to mắt nhìn đỉnh giường, hai mắt vô thần, tựa hồđang suy nghĩ gìđó, lại tựa hồ không có cảm xúc.

Lệnh Hồ Xung đưa tay che ngực, Lâm Bình Chi run rẩy, đừng nói là miệng vết thương phát đau đi? Nghĩđi nghĩ lại, bản thân lo lắng cái gì, cứu hắn một mạng, đã không còn nợ nần gì nhau.

Chính lúc này, thình lình nghe một tiếng gọi khẽ, Lâm Bình Chi nghĩ hắn vô cùng đau đớn, lại nghe thanh âm khàn khàn kia nhẹ nhàng nói, “Lâm sưđệ… Ta yêu ngươi a…”

Cả người Lâm Bình Chi đều chết lặng, trở lại đỡ lấy cái bàn, lại không cẩn thận đem chén trên bàn làm rơi trên mặt đất.

Lệnh Hồ Xung nghe một tiếng giòn vang “cách cách”, nghiêng đầu nhìn lại, người đứng ở bên cạnh bàn, gầy đi rất nhiều, thân hình thon dài, cằm nhọn hơn, đôi trừng đến rất tròn, hàm chứa hơi nước nhìn mình chằm chằm, giống như nhìn thấy thứ gìđó không thể tin.

“Lâm sưđệ?”

Lệnh Hồ Xung trong lòng vui vẻ, cũng không biết sao lại cóđược khí lực, cũng không quan tâm vết thương trên người, liền trở mình xuống giường, chân mềm nhũn quỳ trên mặt đất, lại đứng lên.

Lâm Bình Chi bị hắn gọi, luống cuống tinh thần, hắn cho là mình có thể cái gì cũng không quan tâm, kết quả bị một câu ngon ngọt không biết có phải là thật hay không nhiễu loạn tâm tư, thầm mắng chính mình một tiếng, liền quay đầu mở cửa ra ngoài.

Phía sau truyền đến thanh âm cái bàn bịđánh nghiêng, tiếp theo là tiếng bước chân thất tha thất thiểu của ai đó, “Lâm sưđệ!”

Lâm Bình Chi trong lòng đau xót, bất giác thả chậm cước bộ.

Lệnh Hồ Xung đuổi theo ở phía sau, cũng không cố kỵ vết thương, chỉ cảm thấy trong lòng vui vẻ, lớn như vậy, hắn cho tới bây nay chưa từng được cao hứng như thế, khi hắn tuyệt vọng nhất, lão thiên gia đã cho hắn thêm một cơ hội, tâm cơ hồ nhảy lên, thình thịch đâm vào lỗ tai.

Lệnh Hồ Xung dùng hết sức mà chạy, đưa tay đem người cường ngạnh cường ngạnh ôm vào trong ngực, gắt gao ôm lấy, nói: “Lâm sưđệ, đừng chạy đừng chạy… Ta rốt cục nhìn thấy ngươi, ta cơ hồ nghĩ sẽ không gặp được ngươi …Đừng đi nữa.”

Hắn nói năng lộn xộn, chỉ biết hung hăng ôm lấy không cho người kia chạy, “Ta yêu ngươi, đừng đi, ta thật sự yêu ngươi, chuyện trước kia thực sự xin lỗi, ta là hỗn đản! Ta làđồ con rùa! Về sau sẽ không như vậy nữa, ta thật sự yêu ngươi…”

Lâm Bình Chi nghe hắn nói, suýt nữa rơi lệ, tránh né lui về phía sau hai bước, cười nói: “Lệnh Hồ chưởng môn, ngươi thích ai mà không thật sự? Người nào không biết Lệnh Hồ chưởng môn là người si tình? Trong lòng ngươi tám phần suy nghĩ, ta thích tiểu sư muội, chỉ là lại cảm thấy thượng Lâm sưđệ cảm giác không tồi, hơn nữa có thể kêu đến thìđến, đuổi đi thìđi.”

“Không phải!”

“Lệnh Hồ Xung, ” Lâm Bình Chi cười lắc đầu, nói: “Không phải? Ai còn có thể tin ngươi?”

Lệnh Hồ Xung thấy hắn cười, cơ hồđứng cũng không được, lảo đảo vài bước, lại chợt nhớ tới cái gì, một phen xông về phía trước, đem người áp lên khoảng không trên bàn, nói: “Lâm sưđệ, võ công ngươi luyện có phải là Tịch Tà kiếm phổ hay không?”

Lâm Bình Chi hoảng sợ, hắn không nghĩ tới người nọđột nhiên áp lên, sau thắt lưng bị cạnh bàn cấn lên làm cho đau đớn, thấy động tác sau đó của hắn, “xoát” một tiếng sắc mặt trắng bệch.

“Lệnh Hồ Xung ngươi làm gì!”

Lâm Bình Chi cố gắng không đánh vào miệng vết thương của Lệnh Hồ Xung, cho dù cóđau đớn nhưng Lệnh Hồ Xung dường như không hề có cảm giác mà chỉ muốn kéo quần của hắn xuống.

Lệnh Hồ Xung bị hắn phản kháng, hai mắt nóng lên, nói: “Ngươi có phải là luyện Tịch Tà Kiếm Phổ hay không? Khi chúng ta giao thủ, ta đã cảm thấy công phu của ngươi thực tà môn, sau lại cùng sư phụđánh nhau, hắn… hắn luyện Tịch Tà Kiếm Phổ, công phu của các ngươi rất giống nhau, ngươi, ngươi…”

Hắn tuy rằng không nói ra, nhưng Lâm Bình Chi tất nhiên vẫn hiểu, Quỳ Hoa Bảo Điển màĐông Phương Bất Bại dạy hắn thật sự tương tự như Tịch Tà Kiếm Phổ, mà trước khi dạy hắn, Đông Phương Bất Bại liền hỏi qua, hắn muốn là thiên hạ vôđịch hay chỉ vì muốn báo thù.

Lâm Bình Chi tất nhiên không có dã tâm thống nhất thiên hạ, hắn vốn cũng không có dã tâm gì, nếu không phải Dư Thương Hải diệt đi Phúc Uy tiêu cục, hắn bây giờ vẫn là một đại thiếu gia vôưu vô lự. Lúc ấy tâm Lâm Bình Chi đã chết, thầm nghĩ muốn nhanh chóng báo thù cho phụ mẫu, sau đóđi thật xa, thật xa, đến khi không còn gặp lại bất kỳ cố nhân nào.

Đông Phương Bất Bại dạy đích xác là Quỳ Hoa Bảo Điển, lại cải biến rất nhiều, không cần ngân châm làm binh khí, vẫn để cho hắn dùng kiếm, chẳng qua chiêu thức quỷ dị tàn nhẫn, Lâm Bình Chi chung quy không có tự cung, võ công thiên hạ vôđịch tất nhiên là không đạt được, bất quá vẫn có thể giết Dư Thương Hải báo thù.

Lệnh Hồ Xung tất nhiên không biết, hắn chỉ biết võ công của Lâm sưđệ cùng Nhạc Bất Quần rất giuống.

Một bàn tay ngoan độc chế trụ Lâm Bình Chi, tay kia thì muốn vùng ra, nhưng trên người có thương tích, mà võ công của Lâm sưđệ xưa đâu bằng nay, hai người nhất thời đều bị kiềm chế, ai cũng không vùng ra được.

Lâm Bình Chi bỗng nhiên cười ha ha, cười đến nước mắt cũng tuôn ra, nói: “Lệnh Hồ Xung! Ta hỏi ngươi, ngươi muốn biết ta có tự cung chưa đúng không?”

Lệnh Hồ Xung giật mình, cái gì cũng không nói.

Sắc mặt Lâm Bình Chi trắng bệch, vẫn cố cười nói: “Ngươi không phải luôn miệng nói yêu ta sao? Ta tự cung thì như thế nào?! Ta đã là bất nam bất nữ, ngươi có còn muốn không, ngươi còn dám nói yêu ta sao?”

“Dám!”

Lệnh Hồ Xung vốn đang muốn nói, lại bị một tiếng rống của hắn làm ngơ ngẩn, hắn không nghĩ tới người nọ sẽđáp trả như vậy, chỉ biết mở to hai mắt mà nhìn.

Lệnh Hồ Xung đưa tay vòng lấy Lâm Bình Chi, đem cả người hắn ôm vào trong ngực, “Ta dám! Ta không biết một đời này còn có thể sống bao lâu, Lâm sưđệ, ta yêu ngươi, ta muốn cảđời được yêu ngươi, ta thật sựđã suy nghĩ cẩn thận … Khi nghĩ rằng sẽ không còn được gặp lại ngươi nữa, ta cơ hồ cho rằng mình đã biến thành cái xác không hồn, mặc kệ ngươi là nam hay là nữ, hay là… Chỉ cần ngươi còn yêu ta, chỉ cần ngươi không chán ghét ta, thì ta vẫn yêu ngươi. Ta chỉ sợ người ghét nhất chính là ta, như vậy, cho dù ta chết… cũng sẽ không dám yêu ngươi.”

Lệnh Hồ Xung nói xong, đã cảm thấy trên vai ướt một mảnh, kéo người qua, chỉ thấy người trước mặt mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tin, nước mắt từng giọt từng giọt liên tiếp rơi xuống.

Nhẹ nhàng hôn lên giọt nước mắt chảy đến bên miệng, Lệnh Hồ Xung nói: “Ta là kẻ miệng lưỡi ngon ngọt, rất nhiều người đều nói ta không đứng đắn, nhưng lời ta nói đều là thật, phát ra từ tận tâm can… Nếu hôm nay ngươi vẫn không thể tin ta, ngươi có thểđi đến bất cứđâu ngươi muốn, nhưng ngươi hãy để cho ta theo ngươi, để ta được nhìn thấy ngươi, như vậy ta đã rất thỏa mãn.”

Trán Lệnh Hồ Xung đặt trên trán đối phương, tay ôm lấy hắn, nói: “Ta biết ta trước kia có bao nhiêu hỗn đản, ngươi có thể chậm rãi khảo nghiệm ta, ta sẽ chậm rãi chứng minh cho ngươi xem, ta là thật tâm.”

Nghe lời nói ôn nhu của hắn, Lâm Bình Chi cảm thấy bản thân rất vô dụng, nước mắt vậy mà lại rơi xuống, nhấp hé môi, quay đầu đi nơi khác không nhìn hắn.

Lệnh Hồ Xung thấp cúi đầu, thật cẩn thận chạm lên khóe miệng của đối phương, thấy người kia không phản kháng mới chậm rãi hôn lên, nhẹ nhàng nhợt nhạt, tựa như thành kính.

Lâm Bình Chi chưa từng thấy qua nụ hôn ôn nhu đến thế của người trước mắt, trên môi nhẹ nhàng bị cắn duyện, qua thật lâu, mới chậm rãi thử khai mở khớp hàm của hắn, tham tiến đầu lưỡi, mang theo vẻ mừng nhưđiên, ôn nhu lại dã tính mà công thành đoạt đất.

Lâm Bình Chi bị hôn đến thắt lưng mềm nhũn, may mắn được Lệnh Hồ Xung ôm lấy, phía sau lưng tựa vào cạnh bàn mới không bị ngã xuống.

Lệnh Hồ Xung vừa hôn xong lại si mê hôn lên mắt hắn, theo mũi một đường trượt xuống, lại hôn môi thêm lần nữa, đem người trong lòng hôn đến rên rỉ không ngừng, mới lưu luyến buông ra.

Hai người thân thể kề sát, mặt Lâm Bình Chi “ầm” một tiếng liền nhuốm hồng, bởi vì có một thứ cứng rắn đang không ngừng cọ xát hai chân hắn…

“Ngươi…”

Lệnh Hồ Xung hít sâu hai cái, cười khổ nói: “Ta chỉ hôn ngươi.”

Lâm Bình Chi bị hắn áp trên bàn, nghĩ muốn tránh ra, nhưng chỉ vừa động, liền không cẩn thận chạm phải thứ không nên chạm, chợt nghe Lệnh Hồ Xung thở dốc một trận, theo đó là một trận thiên toàn địa chuyển, chính mình lại bịáp trên bàn.

“Lệnh Hồ Xung!”

Đầu Lâm Bình Chi bị nâng lên, trên cổ một trận ngưa ngứa, có chút đau đớn, nụ hôn ấm áp chậm rãi trượt xuống, tiến vào xương quai xanh, cắn duyện một vòng.

Nhịn không được một trận phát run, nâng lên hai chân, Lâm Bình Chi muốn đem người đẩy lên, lại cảm thấy trên xương quai xanh bị người hơn đến khó nhịn, hô hấp của người nọ bỗng nhiên thô trọng hơn không ít, dồn dập màồồ, khiến người nghe mặt đỏ tim đập.

Y phục bị người kéo xuống, tuy rằng thời tiết không lạnh, nhưng làn da xích lỏa ở trong không khí khiến hắn có chút run rẩy.

Lệnh Hồ Xung một đường hôn xuống, cốý tránh đi hồng anh trước ngực, ở trên bụng qua lại một hồi, biến thành Lâm Bình Chi vừa đau lại vừa ngứa, hai bên đùi theo đó run rẩy.

“Mau đứng lên, ta… A!”

Hắn nói được một nửa, trước ngực đã một trận tê dại, chỉ thấy người nọ vùi đầu vào ngực mình, không ngừng liếm hôn, thỉnh thoảng còn nhẹ nhàng cắn vào.

“Ân… Đừng!”

Hắn vừa nói, lệnh hồ hướng quả nhiên liền ngẩng đầu lên, lấy mắt nhìn hắn, đưa tay nhẹ nhàng phủ lên tóc mai của Lâm Bình Chi, “Ta thực yêu ngươi, nếu lời của ta là giả, lão thiên gia để cho ta không chết tử tếđược!”

Lâm Bình Chi đỏ mắt, bỗng nhiên đưa tay ôm lấy cổđối phương, chủđộng hôn lên môi hắn, nói: “Không cần lão thiên gia, ngươi nếu tiếp tục gạt ta, ta sẽ tự tay giết ngươi, để ngươi chết không được tử tế.”

Lệnh Hồ Xung nghe xong ha ha cười, dùng tay một đường âu yếm xuống dưới, biến thành Lâm Bình Chi liên tục run lên, “Chết ở trong tay ngươi, ta chẳng phải là phong lưu quỷ?”

Nói xong, thấy người trong lòng cũng động tình, liền một phen chế trụ cổ tay của hắn, muốn kéo giải khai khốđầu của hắn ( khốđầu = quần đó, vì dùng không hay nên ta giữ Hán Việt a~).

“Đợi đã, từ từ!”

Lệnh Hồ Xung bị dọa đến phát run, còn tưởng rằng hắn thật sự luyện Tịch Tà Kiếm Phổ, sợ bị chính mình nhìn thấy, trong lòng lập tức vừa chua xót lại vừa đau đớn, yêu thương mà vuốt ve thái dương người nọ, lại hôn lên mi tâm của hắn.

Lâm Bình Chi bắt lấy tay hắn, “Ngươi muốn … muốn làm… cũng phải đi vào trong phòng a, ta cũng không muốn cùng ngươi điên ở bên ngoài!”

“Lại không ai có ai nhìn.” Lệnh Hồ Xung cười hì hì mà nói, nhưng vẫn đem người ôm lên, một cước đá văng cánh cửa đang khép chặt. Trên người hắn có thương tích, ôm lấy Lâm Bình Chi cũng có chút cố hết sức, chờđem người thảđến trên giường, trên ót đã toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

Lệnh Hồ Xung lại không quan tâm, đè lại Lâm Bình Chi, cúi đầu hôn lên, đem người kia hôn đến nhuyễn như một vũng nước, đến khi sắp không thở nổi mới buông ra, cũng không chờđối phương có phản ứng liền giải khai khốđầu của hắn.

Lâm Bình Chi cảm thấy được hạ thân chợt lạnh, mở to hai mắt, đưa tay muốn che nhưng lại bị người bắt được.

“Ngươi muốn hù chết ta, lúc ấy ta cảm thấy võ công của ngươi cùng sư phụ rất tương đồng, thiếu chút nữa đã bị hù chết.”

Lâm Bình Chi hừ lạnh một tiếng nói: “Nếu dã tâm của ta lớn một chút, hôm nay cũng sẽ không phải là cái dạng này. Nếu ta thật sự tự cung, chỉ sợ ngươi cũng không thể như vậy mà gặp ta đi?”

“Sẽ không, ” Lệnh Hồ Xung không nhanh không chậm phun ra hai chữ, nói tiếp: “Ta không bao giờ… giống như trước đây nữa.”

Hắn nói xong, sống chết đỉnh đến, tách ra hai chân Lâm Bình Chi, Lâm Bình Chi bị tư thế này lộng đỏ mặt, không được tự nhiên mà quay đầu đi chỗ khác.

Lệnh Hồ Xung không âu yếm dục vọng dưới thân người nọ, chỉ cúi đầu hôn lên làn da non mịn bên trong đùi, trêu chọc đến người trong lòng muốn khép lại hai chân, lại biến thành nhiệt tình kẹp chặt thắt lưng hắn.

Lâm Bình Chi cũng bị chính phản ứng của mình làm cho xấu hổ không thôi, quyết tâm nhắm chặt mắt lại không đểýđến người nọ.

Lệnh Hồ Xung ngắm nhìn bộ dáng ngại ngùng của hắn, vì hơi đỏ mặt, lại có vẻ tuấn tú của ngày thường, toàn bộ thân mình cũng trở thành màu hồng phấn, điều này làm cho khối thân thể vốn thon dài gầy yếu nhiều thêm vẻ mị hoặc.

Lệnh Hồ Xung nhìn thấy, cảm thấy khí huyết dâng lên, ức chế không được xúc động, thở dốc mấy hơi, ngón tay chạm đến hậu huyệt của người nọ, nhẹ nhàng ấn ấn, liền hướng vào bên trong tìm kiếm.

Huyệt khẩu của người nọ quá mực khô khốc, Lệnh Hồ Xung nghĩ tới chuyện trước kia, chỉ sợ làm bị thương hắn, lại càng thêm cẩn thận, nhưng huyệt khẩu quả thực quá chặt, bỏ vào một ngón tay đã là gượng ép.

Lâm Bình Chi cảm thấy hậu huyệt nhất trướng, một ngón tay của người nọ cực kỳ cẩn thận mà tiến vào, tuy rằng không đau, lại khiến hắn nhớ tới vài chuyện trước đây không lâu, nhịn không được mà toàn thân rét run, Lệnh Hồ Xung cho tới bây giờđều không biết cái gì gọi làôn nhu, cái loại đau đớn khi bị xé rách này hắn đã sớm khắc cốt minh tâm.

Lệnh Hồ Xung phát hiện người trong lòng đang không ngừng run lên, lập tức rút ngón tay ra, đem người ôm vào trong ngực, nói: “Thật có lỗi, rất đau sao? Thực xin lỗi…”

Lâm Bình Chi oa ở trong lòng của hắn, nảy sinh ngoan tâm mà cắn lên vai hắn một ngụm, nói: “Ngươi dám nói dối một lần nữa thử xem, ta thật sự sẽ dùng một kiếm giết ngươi!”

“Ân, ta không dám nữa, thật sự không dám.”

Lệnh Hồ Xung ôm lấy người, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, bóng lưng gầy kia nằm trong lòng bàn tay lại là một phne hấp dẫn khác…

An ủi chậm rãi thay đổi, từng cái vuốt ve khiến người muốn ngừng mà không được, nơi mẫn cảm trên lưng của Lâm Bình Chi bị qua lại vuốt ve, hừ một tiếng, một tiếng rên rỉ nhàn nhạt này lại làm cho Lệnh Hồ Xung rốt cục nhịn không được.

Thoáng nhìn vào cái hộp nhỏ trên mặt đất, Lệnh Hồ Xung xoay người xuống giường, vừa rồi đi ra ngoài ngã cái bàn, những thứ trên bàn đều rơi xuống đất, tất nhiên có cả cái hộp nhỏ này, đây là dược cao Lâm Bình Chi mang đến cho hắn trị thương.

Lệnh Hồ Xung đột ngột ly khai rồi nhanh chóng trở lại, đem một ngón tay tiến vào hậu huyệt của Lâm Bình Chi, dược cao kia có chút lại khiến tiểu huyệt run rẩy, tựđộng khép mở.

Lệnh Hồ Xung chỉ cảm thấy hạ thân trướng đến lợi hại, gầm nhẹ một tiếng, lập tức đưa hai ngón tay đi vào, ở bên trong xoay tròn đỉnh lộng mà khai phá.

“A!” Lâm Bình Chi không nghĩ hắn sẽ như vậy, tựa như nổi cơn điên màđưa hai ngón tay vào, khi thì trừu sáp đỉnh lộng.

Lệnh Hồ Xung chuyển tay xuống hạ phúc hắn nhẹ nhàng vuốt ve, hai ngón tay nhất khinh nhất trọng ấn nhu trừu sáp, chỉ chốc lát sau chợt nghe thấy người dưới thân đang cố gắng nén tiếng rên rỉ.

Rút ra ngón tay, Lệnh Hồ Xung kéo ra cánh tay đang che phủánh mắt của người nọ, nói: “Nhìn ta, xem ta có phải là thật tâm hay không.”

Hắn nói xong, ôm lấy thắt lưng của Lâm Bình Chi, nhắm ngay hậu huyệt, sợ lộng thương hắn nên chỉ chậm rãi tiến vào.

Lâm Bình Chi cung khởi thắt lưng, bị người nọ từng chút từng chút đỉnh lộng, huyệt khẩu phát trướng, người nọ lại vào không được.

Lâm Bình Chi nắm chặt tay, thật sự nhịn không được, cau mày nói: “Nhanh lên! Ngươi không tiến vào thì… A a! Chậm, đi ra ngoài… Quá sâu …”

Lệnh Hồ Xung sớm bị hắn trêu chọc đến đỏ mắt, mới không chịu rời khỏi, ôm lấy người hung hăng hôn lên, nảy sinh ngoan tâm mà luật động.

Lâm Bình Chi cảm thấy khoái cảm xông lên, hai chân nhịn không được muốn giao lại một chỗ, đem người nọôm lấy thật chặt.

“Không… Ân ngô… Đừng… Nơi đó…”

Lệnh Hồ Xung nghe hắn nói năng lộn xộn, chỉ cảm thấy hạ thân lại cương lên không ít, lại ra sức chạm vào điểm mẫn cảm của người nọ.

Lâm Bình Chi bịép đến mức bật khóc, ngẩng đầu, đưa tay muốn vỗ về nơi không được phát tiết của mình, lại bị Lệnh Hồ Xung bắt được.

Lệnh Hồ Xung nhìn hai mắt ý loạn tình mê của hắn, đuôi mắt phiếm hồng khẽ nhếch, mang theo chút phong tình cùng ngây ngô, như thế nào cũng xem không đủ, cầm tay hắn không cho hắn phát tiết.

Lâm Bình Chi chịu không nổi mà dùng sức lắc đầu, “Buông, ngôân… Ta không được…”

Hắn nói xong, chỉ cảm thấy động tác của người nọ lại càng nhanh hơn, tiếng rên rỉ rốt cuộc ức chế không được, thất thần mà mở to hai mắt, hé môi, đầu lưỡi hồng sắc vừa ẩn vừa hiện, trên ngực dồn dập phập phồng, hung hăng thở dốc, hai chân thon gầy kẹp chặt thắt lưng của người nọ.

Lệnh Hồ Xung tất nhiên biết bộ dạng của Lâm sưđệ rất đẹp, thanh dật tuấn tú, sư nương cũng từng nói qua, người tuấn tú như vậy luyện võ là quá lãng phía, hẳn là nên đi thi Trạng Nguyên, nhưng nếu là như vây, hắn cũng không thấy được một Lâm Bình Chi phong tình như vậy, trong mắt hắn đều chỉ có người đối diện. Lệnh Hồ Xung gầm nhẹ một tiếng, tiết ra trong thân thể người nọ

Lâm Bình Chi bị kích thích run rẩy một trận mới có thể hoãn thần, mặt từng chút ửng đỏ.

Vừa nhấc đầu liền nhìn thấy người nằm trên thân mình, miệng vết thương trên vai có chút xé rách, lập tức muốn đứng dậy, lại cảm thấy thắt lưng đau đến lợi hại.

“Đừng đứng lên.”

“Miệng vết thương của ngươi nứt ra.”

Lâm Bình Chi nói xong nhìn đến cái bàn, muốn tìm dược cao đem đến lúc trước thìđã thấy một cái hộp không bị vứt bên giường, bên trong có chút tàn dịch của dược cao…

Lập tức đen mặt, Lâm Bình Chi diện vô biểu tình nói: “Ngươi bôi … bôi cái gì vào nơi đó của ta?”

“A?”

“Đó là thuốc trị thương của Bình đại phu!!”

TOÀN VĂN HOÀN

Truyện Chữ Hay