Đông Phương Bất Bại Chi Bát Phong Độ

chương 82: sư muội

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Một đường khởi hành đến Tung Sơn, Phúc Châu cách Tung Sơn không gần, thời gian tất nhiên có chút gấp gáp. Mấy ngày nay đoàn người vội vàng lên đường, thực vất vả. Mà bận rộn nhất phải tính đến Đông Phương Bất Bại cùng Lâm Bình Chi, trừ bỏ bôn ba ở bên ngoài, còn phải không ngừng luyện võ.

Mấy ngày nay, Đông Phương Bất Bại đều đến khuya mới ngủ, Địch Vân nhíu mày, y muốn dạy võ công cho Lâm Bình Chi nhưng lại không chịu cho hắn ở bên cạnh nhìn, không biết làm cái trò gì.

Địch Vân chỉ phải bận rộn giải quyết chuyện của mình, thuộc hạ hồi báo, vẫn không phát hiện được tung tích của Thích Trường Phát, chỉ truy được hành tung của Ngôn Đạt Bình cùng Vạn Chấn Sơn.

Hôm nay đã sắp đến địa giới Tung Sơn, tất nhiên có rất nhiều võ lâm nhân sĩđến xem náo nhiệt. Địch Vân dịch dung, nhìn khuôn mặt trong gương, hắn thật ra có chút không thích ứng. Mi mục thực bình thường, quả nhiên là bộ dạng tiểu tửở nông thôn, là bộ dáng trước kia của hắn…… nhưng tựa nhưđã cách một thế hệ.

Đông Phương Bất Bại cũng không dùng nhiều thứ như vậy, chỉ chuẩn bị duy mạo mà thôi. Thấy Địch Vân dịch dung đã xong, không khỏi bật cười, đưa tay đi sờ mặt hắn, nói:“Ngươi trước kia có phải là bộ dạng này hay không?”

“Ân.” Địch Vân gật gật đầu.

“Quả nhiên phù hợp với loại tính tình như ngươi.”

“Thật không.”Địch Vân đưa tay nắm lấy tay đối phương, mỉm cười nói:“Có phải rất ngốc rất ngốc?”

“Ân,” Đông Phương Bất Bại gật gật đầu,“Ta thích.”

Lần này Tung Sơn đại hội, tuy rằng là chuyện trong Ngũ Nhạc Kiếm Phái, thảo luận có xác nhập hay không, nhưng cũng mời đến rất nhiều hiệp khách nổi danh trên giang hồ, còn có một ít bang phái nói lớn không lớn nói nhỏ không nhó, tóm lại là có rất nhiều người đến.

Địch Vân chuẩn bị rất nhiều, rất đầy đủ. Để người ta thấy thiệp mời lại nói không được tên bang phái sẽ khiến người chúý. Lại nhất vạn không sợ chỉ sợ vạn nhất, hắn điều động thêm một ít thuộc hạđến duy trì, thế này mới an tâm màđi.

Khi đến dưới chân núi Tung Sơn cũng đã cách ngày đại hội rất gần, các lộ võ lâm nhân sĩ đều tập hợp, trong thành rất náo nhiệt.

Đoàn người vốn định vào thành tìm chỗ trọ trước rồi dàn xếp. Bất quá trên đường gặp phải biến cố nho nhỏ……

Trên con đường nhỏở ngoại ô, trời cũng sắp đen, tất nhiên không có người, thực im lặng. Chỉ làđi qua vài bước, Địch Vân chợt nghe thấy tiếng khóc của một tiểu cô nương, ôô nức nở, còn có thanh âm người nói: “Đại gia tha mạng a, đại gia tha mạng a. Tiểu lão nhân không còn bạc, tất cảđều ởđây.”

Địch Vân nghe có chút kỳ quái, nếu hắn vẫn là tên tiểu tửờ nông thôn trước kia, có lẽ sẽ lập tức xông lên giải vây. Bất quá hắn tốt xấu cũng đãở trên giang hồ lăn lộn thật lâu, còn lưu trữ kíức của Dương Liên Đình, cho dù vẫn là tên ngốc ngốc Địch Vân kia nhưng cũng có nhiều tâm tư hơn một chút.

Nơi đây dù tính là hoang vu dã ngoại, bất quá cách thành không xa. Nay Tung Sơn muốn mởđại hội, võ lâm hào kiệt đều tập hợp, sao có thể gặp phải mấy tên đạo tặc đánh cướp giữa ban ngày? Cũng không quá trùng hợp đi.

Đợi đi đến vài bước, thấy rõ tình huống phía trước, Địch Vân toàn thân đều cứng đờ, tay nắm cương ngựa cũng run lên.

Phía trước không xa, có hai đại hán vây một lão nhân gia, cầm đại đao uy hiếp. Lão giả kia trên tay kéo một tiểu nữ oa, không lớn, cũng khoảng năm sáu tuổi.

“Ngươi đi giải quyết.”Đông Phương Bất Bại thấy vậy, chỉ nghiêng đầu nói với Lâm Bình Chi bên cạnh, không nhiều lời.

Lâm Bình Chi cũng không nói nhiều, gật gật đầu, xoay người xuống ngựa, tiến lên.

“Đuổi hai tên phỉ tặc kia đi làđược.”Địch Vân thấy thế chen vào nói, lập tức cũng xoay người xuống ngựa muốn cùng qua nhìn một chút.

“Ngươi sợ bị nhận ra.”Đông Phương Bất Bại đưa tay kéo, nhẹ giọng nói.

Lắc lắc đầu, Địch Vân cười khổ một chút, lão giả kia không phải Thích Trường Phát thì là ai? Chẳng qua Thích Trường Phát đang ở tuổi thanh niên, rõ ràng dịch dung, đối phương không muốn để người khách nhận ra, sao có thể vạch trần hắn. Huống hồ hắn còn nhớ rõ, hắn đã không phải làĐịch Vân, chỉ cùng Thích Trường Phát gặp qua một lần.

Võ công của Thích Trường Phát, Địch Vân rất rõ ràng, đối phó hai tên phỉ tặc như vậy vốn không cần tốn nhiều sức. Chỉ sợ trước mắt hết thảy đều là diễn trò mà thôi, nhưng lại là diễn cho bọn hắn xem.

Lâm Bình Chi nhíu nhíu mày, thấy đối phương bỗng nhiên ra tay, nhất thời khí giận, ngón cái đỉnh đầu, liền muốn rút kiếm ra.

Địch Vân đi qua ngăn cản, đem người đuổi đi rồi bỏ qua. Diễn đến mất đi tính mạng, cũng không quáđáng giá.

Tiểu cô nương bên kia tựa hồ thật sự thụ kinh hách, khóc rất lợi hại, vừa níu vừa kéo. Thích Trường Phát toàn thân phát run, kéo lấy nữ oa liền “phù phù” quỳ xuống, ôm quyền nói:“Đa tạ hai vịđại gia, đa tạ cứu giúp, nếu không có các ngươi, chúng ta thật sự không biết làm sao.”

Địch Vân lui một bước, mày kiếm nhanh lại, ánh mắt khép chặt, bỗng nhiên có chút vô thố. Chỉ lắc lắc đầu, xoay người trở về nhảy một cái lên ngựa. Hắn thật sự không biết nên làm thế nào cho phải. Lại một lần nữa đối mặt với vị sư phụ này, dù cảnh ngộ bất đồng, nhưng vẫn là một trò lừa gạt.

“Đến, A Phương lại đây, mau tới cám ơn vịđại gia này.” Thích Trường Phát cúi đầu khom lưng, kéo tiểu cô nương đến quỳ bái Lâm Bình Chi cùng Địch Vân vừa rồi đi.

Địch Vân lại ngẩn ra, nhìn tiểu cô nương khóc đến không thở nổi. Thích Trường Phát gọi nàng là A Phương, Thích Phương……

“Lão nhân gia không cần quỳ bái.”Địch Vân há miệng nửa ngày mới nói được một câu, hắn chỉ cảm thấy lời nói này quá gian nan. Thanh âm có chút lãnh đạm, đã có chút phát run. Nghĩđến đủ loại chuyện trước kia, tay nắm cương ngựa cũng không trụđược mà run rẩy, mà trước mắt hết thảy nhìn như cải biến, hưng lại một chút cũng không có biến hóa. Đối với hắn mà nói đều là lừa gạt.

Thích Trường Phát một bên hống tiểu cô nương, một bên nói:“Các vịđại gia, vừa rồi hai tên phỉ tặc kia đem tiền tài của tiểu lão nhân đều đoạt đi. Tiểu lão nhân đây là muốn vào thành, nhân sinh không quen, ta thấy các ngươi cũng giống như muốn vào thành, có thể mang theo tiểu lão nhân một đoạn đường hay không. Đa tạ các vịđại gia. A Phương nàng vừa rồi cũng thụ thương, người xem, mang chúng ta đi một đoạn đường a.” Nói xong kéo tiểu cô nương, trên đùi nàng một mảnh đỏ thẫm, ra chút máu.

“Ngươi tên là gì?” Đông Phương Bất Bại quét mắt nhìn hai người một cái, lại nhìn tiểu cô nương hỏi.

“Nói mau.” Thích Trường Phát túm túm tiểu cô nương. Tiểu cô nương khóc thút thít, cũng nói không được một câu đầy đủ, đứt quãng mở miệng:“Ta, ta…… Ta gọi là Thích, Phương.”

“Thích Phương……”Đông Phương Bất Bại cười cười, nói:“Quả nhiên tên rất hay. Các ngươi muốn theo cũng không sap.”

“Bình Chi, ngươi đi tìm cho bọn họ một con ngựa.” (Ta thấy mỹ nhân là nhận osin chứ hk có nhận đồđệ =]]~)

Lâm Bình Chi cau mày, vùng hoang vu dã ngoại, chạy đi đâu để tìm được con ngựa, huống hồ lão nhân kia vừa thấy chính là người có võ công, không biết sư phụ là nghĩ như thế nào. Lên tiếng, nhưng cũng không biết muốn đi đâu tìm ngựa.

“Dùng của ta đi.”Địch Vân xoay người xuống ngựa, đem cương ngựa đưa cho Thích Trường Phát, không hề bất ngờ mà thấy được vẻ cảm kích trong mắt hắn.

“Vậy ngươi làm sao bây giờ?”Đông Phương Bất Bại nhíu mày, có chút hưng trí nhìn hắn.

“Ta dẫn ngựa cho ngươi.”Địch Vân mỉm cười, tiến lên giữ chặt cương ngựa của Đông Phương Bất Bại, đưa tay sờ sờ lông ngựa.

Đông Phương Bất Bại cười lắc đầu, nói:“Nói thật dễ.” Dứt lời đưa tay ra.

Địch Vân cầm mượn lực mà pi thân, ngồi ở phía sau Đông Phương Bất Bại, đối với Điền Bá Quang bên cạnh nói:“Điền huynh, nơi này giao cho ngươi, chúng ta đi trước một bước. Đợi đến trong thành tự nhiên có người tiếp ứng.”Nói còn chưa dứt lời, đã kéo cương ngựa, giục ngựa chạy đi.

Điền Bá Quang mở to hai mắt nhìn Hạ Tuyết Nghi bên cạnh, sau một lúc lâu mới nói:“Đây là thếđạo gì, bọn họđi trước?”

Địch Vân giục ngựa chạy một trận mới chậm lại, đã sớm bỏ lại mấy người ở phía sau không thấy bóng dáng.

Đông Phương Bất Bại cười tủm tỉm, dọc theo đường đi cũng không nói chuyện. Địch Vân thấy không khỏi lắc đầu, nói:“Sao lại không nói lời nào. Cười cái gì đâu?”

Đông Phương Bất Bại cũng lắc đầu, nói:“Ngươi nhận ra.”

Địch Vân thở dài, tay vừa nhắc đãđem duy mạo của y kéo xuống, cúi đầu hôn hôn đỉnh đầu y, nói:“Ngươi vừa rồi sao lại chế nhạo ta.”

“Người kia chính là sư muội ngươi sao?”Đông Phương Bất Bại ngẩng đầu nhìn nhìn hắn, một đôi con ngươi rất sáng.

“…… Đúng vậy.”Địch Vân sửng sốt nửa ngày, dở khóc dở cười gật đầu.

“Ta còn nhớ rõ khi ở Hắc Mộc Nhai, ngươi cắt một đôi giấy điệp, ngươi nói ngươi đối với một người không thể quên được. Ta lúc đó còn tưởng là dạng nữ tử gì, cũng muốn gặp thử một lần.”Đông Phương Bất Bại nói xong, dừng một chút lại cười nói:“Hôm nay thế nhưng gặp được. Bất quá tuyệt sắc cùng mỹ lệ nhìn không ra một điểm.”

Địch Vân bất đắc dĩ cười cười, bất quá là một hài tử năm sáu tuổi, có thể nhìn ra được cái gì mới là kỳ lạ. Nghe Đông Phương Bất Bại nhắc tới giấy điệp, bỗng nhiên từ trong ngực lấy ra cây trâm bằng gỗ lim, trên mặt đúng là có khắc văn sức hai hồđiệp, không khỏi nói:“Cái này, có phải ta làm hay không?”

“Ân.” Đông Phương Bất Bại gật đầu.

Địch Vân cầm trên tay đùa nghịch một phen rồi mới giúp y cài lên, tuy rằng không nhớđược chuyện này, bất quá hai hồđiệp kia rất quen thuộc, không khỏi cười cười, nói:“Ta cảm thấy cũng đúng, chạm trổ như vậy, người khác cũng làm không được.”

Đông Phương Bất Bại đưa tay sờ sờ, chợt nghe Địch Vân lại nói:“Ngày ấy khi ở Tuyết Cốc nhìn thấy trâm gài tóc này, còn tưởng là tín vật đính ước ngươi định tặng cho cô nương nào đó. Ta đã ghen tị một phen.”

Đông Phương Bất Bại cũng nhịn không được bật cười, nói:“Vậy ngươi nhầm rời. Tín vật đính ước là không giả, chẳng qua là do vị cô nương nào đó tặng cho ta mà thôi.”

Địch Vân lại bị y chế nhạo, nhanh chóng cúi đầu hôn lên môi y, nhẹ nhàng cắn, nhấm nháp từng chút, nói:“Ta không biết là vị cô nương đó a, ngươi nói xem.”

…………

Địch Vân cùng Đông Phương Bất Bại đi trước một bước, đoàn người Lâm Bình Chi đi theo phía sau còn mang theo một già một trẻ là Thích Trường Phát và Thích Phương, cực kỳ thong thảđi vào trong thành.

Đợi đến khi vào thành thì trời đã sắp đen kịt. Điền Bá Quang làm sao không biết ý tứ của Địch Vân cùng Đông Phương Bất Bại, Thích Trường Phát nói vòng vo cái gì mà trời đã tối, cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, mong các vịđại gia giúp bọn hắn. Điền Bá Quang còn giảý khó xử nửa ngày, sau lại lại sảng khoái đáp ứng.

Địch Vân để người đến đón bọn họ, phân phó chỗở, nửa đường còn đụng phải mấy người Hoa Sơn phái Nhạc Bất Quần. May mắn Điền Bá Quang mắt sắc, nhìn thấy trước, Lâm Bình Chi quẹo vào một phố nhỏ tránh trong chốc lát.

Chỉ thấy Nhạc Bất Quần kia mang theo Nhạc Linh San cùng mấy đệ tử, tựa hồ làđưa Nhạc đại tiểu thưđi dạo phố. Nhạc Linh San vẻ mặt hưng phấn ở quầy bán hàng nhỏ phía trước chọn kiếm tuệ (trang sức của kiếm???).

Lâm Bình Chi nheo mắt, lạnh lùng quay đầu đi. Tung Sơn đại hội…… Quả nhiên là một hồi trò hay. Chẳng qua hắn không biết ván cược này, là thắng hay là thua.

END

Truyện Chữ Hay