Đông Phương Bất Bại Chi Bát Phong Độ

chương 12: giáo tử

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Giáo tử: theo ta nghĩ thì là thịt heo, ko biết đúng hem!! T^T~

Hai người một đường hướng phía Nam màđi, mấy ngày trước tuyết còn rơi, qua hai ngày qua thì tốt hơn một chút, sắc trời tuy rằng lạnh, nhưng vẫn đỡ hơn lúc trước.

Mấy ngày hôm qua thời tiết không tốt, cước trình tất nhiên là chậm. Đợi khi đến địa giới Tương Tây thìđã hơn một tháng, ở nông thôn đã bắt đầu hết năm cũ.

Lúc trở lại Tương Tây, Địch Vân nhìn thổđịa dưới chân có chút giật mình sửng sốt, vui mừng ưu thương, cũng không biết trong lòng tư bị gì, ánh mắt có chút trầm xuống.

“Sao lại không đi?”Đông Phương Bất Bại cũng xoay người xuống ngựa, cùng hắn sóng vai màđứng, trong tay nắm dây cương.

Địch Vân phục hồi tinh thần đối y mỉm cười, thở sâu bình phục dao động trong lòng, nói:“Chỉ suy nghĩ một chút, nơi thâm sơn cùng cốc này sợ là không có khách sạn. Chúng ta không bằng ở nhờ nông hộ một đêm?”

“Sao cũng được.”Đông Phương Bất Bại thản nhiên nói.

Địch Vân mỉm cười vô thanh, nơi ở của Đông Phương Bất Bại trên Hắc Mộc nhai trong mắt hắn so với ngôi cửu ngũ còn tôn quý hơn. Hắn thường suy nghĩ, một người cao ngạo như vậy, sao có thể cùng mình từ Hắc Mộc nhai đi đến Tương Tây? Muốn y lại ở nông trại, ngay cả chính mình cũng thấy có chút chật hẹp không thích hợp.

“Ngươi đang cười cái gì?”Đông Phương Bất Bại liếc nhìn hắn, ngữ khí tuy rằng bình tĩnh nhưng lộ ra một cỗ hiểu rõ, thấy Địch Vân nhìn mình không đáp, chuyển ánh mắt đi, nhìn một loạt nông trại cách đó không xa, còn nói thêm:“Ai lại chưa từng trụ qua nơi như vậy. Dù là tái khổ thập bội (khổ hơn mười lần), ta cũng từng trải qua.”

Địch Vân sửng sốt, đến giờ mới nghĩđến xuất thân của người nọ, không phải võ lâm thế gia gì, cũng không phải công tử nhà giàu, cùng bản thân có phần giống nhau, đều chịu khổ lớn lên.

Địch Vân bỗng nhiên cảm thấy hắn có vài phần may mắn, mặc kệ sư phụ có phải chân tâm thu dưỡng mình hay không, có phải lấy hắn để ngụy trang hay không, nhưng hắn đãđược sống vôưu vô lo mà trưởng thành, dù có từ tiểu oa nhi trưởng thành thành ngốc tiểu tử. Mà người nọ lại bất hạnh……

“Còn thất thần?”Đông Phương Bất Bại thấy thế cũng không đểý chút nào, cười khẽ, nói:“Trời cũng đã tối, nhanh tìm một chỗđặt chân.”

Địch Vân đáp ứng, nắm dây cương ngựa tiến về phía trước,“Chúng ta đến phía trước nhìn xem, bên trong hẳn là có người.”

Địch Vân đi ở phía trước, con ngươi chuyển động, gắt gao nhìn chằm chằm phía trước, sợ nhìn không rõ dù một cái cây. Hắn trong lòng trầm xuống, như thế nào cũng không kiên định, không biết tam gian ngõa ốc kia còn ởđây không? Còn có cốc tràng dùng để phơi nắng kia……

Vòng vo một vòng, bước chân Địch Vân bị kiềm hãm, há miệng thở dốc, đúng là nói không nên lời. Cách đó không xa có một tiểu viện lạc, tường vây ly ba, ngõa ốc đơn sơ, tiểu sân nho nhỏ, ngay cảđại thụ trong viện cũng ởđó. Chỉ là thiếu đi người luyện kiếm trong cốc tràng phơi nắng, thiếu đi lão giá hấp thuốc lá trước phòng, thiếu đi đại hoàng ngưu ở trong viện……

Địch Vân cảm thấy trong mắt có chút thấp nhiệt, khóe mắt chợt lạnh, đúng là lệđã chảy, thân thủ nhanh chóng lau đi, mở to hai mắt. Cũng may người nọđi ở phía sau hắn, nhìn không thấy.

“Chúng ta……” Địch Vân đem cổ họng thấu thấu, mới nói:“Chúng ta ở nông trại phía trước đặt chân được không?” Hắn vẫn nhịn không được muốn đến gần quan sát, cảnh còn người mất, cũng muốn nhìn qua một chút.

“Ân.” Đông Phương Bất Bại gật đầu, đem cương ngựa giao cho Địch Vân, đến phía trước xem.

Địch Vân đem hai con ngựa trắng buộc ở gốc cây trong sân, cùng Đông Phương Bất Bại đi qua.

“Xin hỏi có người không?”Địch Vân đứng ở ngoài cửa cao giọng mở miệng, chỉ là chính hắn cũng cảm giác được thanh âm có chút run rẩy, cửa được khóa lỏng lẻo, nếu có người trông cửa, hẳn sẽ là một lão nhân bán trăm? Sao lại có khả năng, mọi người đều đã chết…

“Chúng ta muốn tá túc một đêm.” Hắn nói tiếp.

“Nơi này là một hoang viện?”Đông Phương Bất Bại nhìn lướt qua toàn bộ tiểu viện, mới chậm rãi nói.

“Thật không? Là ta sơ sót?”Địch Vân ngượng ngùng cười cười, chỉ là cười có chút chua xót, nâng tay sờ cái mũi, che dấu tươi cười mất tự nhiên. Tất nhiên là một hoang sân, ngươi nhìn cốc tràng phơi nắng hoang vắng kia xem, ván cửa cũ nát, mạng nhện bao trùm cửa sổ. Sao có khả năng còn người ở.

“Không có người cũng tốt, dừng chân ởđây đi.”Đông Phương Bất Bại đối với sự khác thường của hắn chỉ làm như không thấy, phân phó.

Địch Vân gật đầu, tiến lên đẩy cửa. Ván cửa cũ nát “chi nha” mở ra, thanh âm chói tay, không chịu nổi sức nặng bình thường. Tịch dương chiếu vào nhà, bên trong có một tầng bụi đất thật dày, trên bàn ghế, đều là màu ố vàng.

Địch Vân đi vào, mới phát giác vị tríđặt bàn cùng trong trí nhớ bất đồng. Hắn cũng bất chấp mọi thứ, nhanh chóng lấy chiếc khăn, đem bàn ghế quét tước sạch sẽ, lau nền đất. Bọn họđi một ngày đường, thực mỏi mệt, cần có một nơi nghỉ ngơi.

Đông Phương Bất Bại đánh giá phòng nhỏ này một chút, gian này tựa hồ là chủốc, trong phòng có ghế dựa bàn dài, ở một góc sáng sủa còn có một chiếc giường phô, nhưng cực kì nhỏ. Chỉ là, nhớ tới mình lúc trước, hoàn cảnh như vậy, còn tốt hơn nhiều lắm.

Đông Phương Bất Bại ngồi trên ghế, Địch Vân chạy ra lấy túi nước đưa cho y, mới lại đi thu thập phòng ốc.

“Ngươi cũng ngồi xuống nghỉ ngơi chốc lát đi.”Đông Phương Bất Bại nhìn bóng người bận rộn, nói:“Không cần thu thập cẩn thận như vậy, dù sao cũng chỉ ngủ lại một đêm.”

“Đông Phương……”Địch Vân ngần ngừ một chút, mới xoay người lại, có chút chần chờ, nói: “Ngày Hành Sơn tụ hội còn hơn một tháng, chúng ta nếu không có gì việc, không bằng ởđây trụ vài ngày được không? Đã hết năm cũ, rong ruổi ở bên ngoài cũng không tốt.”

Đông Phương Bất Bại nghe hắn nói, mới nhớđến đã qua năm cũ, nhìn ngoài phòng đề hồng tịch dương,“Ngươi nếu muốn ở lại đây vậy thìởđi. Ta chỉ sợ ngươi ở không quen.”

Địch Vân cười rộ lên, nói:“Đông Phương đã có thể, ta tất nhiên cũng có thể.” Dương Liên Đình xuất thân không thấp như bọn họ tất nhiên ở không quen căn phòng cũ nát như vậy, nhưng ở trong này làĐịch Vân lão gia hắn a.

Đông Phương Bất Bại đáp ứng, Địch Vân tất nhiên cao hứng, cười có vài phần khờ khạo, nhanh chóng thhu dọn mọi thứ trong phòng, đem góc giường cũng quét tước sạch sẽ, một bên làm việc một bên nói:“Trong chốc nữa đến buổi cơm chiều, chúng ta tự mình nấu đi.”

“Ngươi ngốc tử này.”Đông Phương Bất Bại bị hắn chọc mà nở nụ cười, nói:“Nơi này trước không thôn sau không , muốn tìm tửu lâu cũng không có, không tự mình nấu ăn thì còn làm gì, chẳng lẽ ngươi không đói bụng?”

“Cũng đúng.” Địch Vân cảm thấy mình có chút cao hứng quá, trở nên ngốc nghếch, tựa như năm hai mươi tuổi ấy, có một tên ngốc tửđi đến Kinh Châu, sau khi trở lại đã thành một thế hệđại hiệp trầm ổn.

“Không bằng……”Địch Vân nghĩđến lễ mừng năm mới trước kia, không khỏi cười, nói:“Không bằng ăn rau muống hãm giáo tửđi?”

Đông Phương Bất Bại nhìn hắn trong chốc lát mới nói:“Ngươi làm sao?”

“Tất nhiên.”Địch Vân tuy nói là một tên ngốc tiểu tử, nhưng cũng thường giúp đỡ sư muội làm chút thức ăn, rau muống hãm giáo tử kia tuy rằng không tự tay làm qua, nhưng cũng nhìn thấy người khác làm rất nhiều lần.

“Thật không, ta còn chưa từng nếm qua. Ngươi làm cho ta ăn đi.”Đông Phương Bất Bại ôm lấy khóe miệng, mỉm cười nói.

“Ân.” Địch Vân nghe hắn nói xong, nhanh chóng thu dọn tốt những thứ còn lại trong phòng, nhìn sắc trời một chút, cũng không kịp thu dọn hai căn phòng nữa, liền nói:“Ta muốn đi qua nhà phụ cân mượn vài thứ, nếu không thìđừng nói đến đồăn, mà cái gì cũng không được. Đông Phương ngươi trước nghỉ ngơi một chút, chờ ta trở lại.”

Đông Phương Bất Bại gật đầu, người nọđi cũng như bay mà xông ra ngoài. Nhìn lam sam nam tử dưới ánh tịch dương sứ khai khinh công trong chớp mắt đã chạy không thấy bóng dáng, hắn không khỏi cười loan phượng mâu, quả nhiên là một tên ngốc tử, gấp đến vậy sao không biết lên ngựa màđi. Lại khắc chế không được tiếu ý thản nhiên nơi khóe miệng, câu nói “Chờ ta trở lại” kai làm cho y cóđiểm hoảng hốt.

Thời gian Địch Vân đi không tính là ngắn, ước chừng một canh giờ. Khi trở về thái dương đã sớm xuống núi, một mảnh tối đen như mực. Đứng ở thật xa có thể nhìn thấy bên này cóánh sáng màu vàng nhạt, bên trong cửa sổ lộ ra chúc quang vạn phần vạn phần, khiến hắn không khỏi dừng lại trước cửa. Nghĩđến trước kia, khi trời tối sư muội luôn làm tốt cơm chiều, mở cửa ra, gọi hắn cùng sư phụ vào ăn cơm.

“Ngươi đã trở lại, sao lại không tiến vào?”

Địch Vân giật mình thì cửa đã mở ra, một tay hồng y nhân trong lúc vô tình đặt lên khung cửa, đứng ở nơi đó. Nhìn không rõ hình dáng, chỉ thấy được vóc người. Nhưng bất luận khi nào, Địch Vân cảm thấy mình chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhận ra người nọ.

“Ân.” Tâm tình Địch Vân không hiểu sao lại trở nên thoải mái như vậy, vào phòng, cũng kéo theo Đông Phương Bất Bại tiến vào, nhanh chóng đóng cửa lại, bên ngoài gió có chút lớn.

“Ngươi cũng không biết kỵ mã.”Đông Phương Bất Bại có điểm bất đắc dĩ thở dài, trời thì lạnh nhưng trên quần áo của hắn lại có chút mồ hôi, không biết là chạy xa đến đâu.

“Không có việc gì.”Địch Vân xoa xoa mồ hôi trên trán, đúng là trời lạnh, nhưng chạy suốt một canh giờ, có lạnh như thế nào cũn phải xuất mồ hôi,“Nơi này có vẻ hẻo lánh, không có nhà dân nào. Trời lại lạnh, rau muống cũng ít. Ta chạy đến vài hộ mới tìm được.”

Địch Vân nói xong liền nở nụ cười, từ trong tay đưa ra một cái bọc nhỏ, tựa như hiến vật qúy, bên trong có một ít rau muống, một bao bột mì cùng một chút thịt heo.

Ở nơi hẻo lánh này, trước kia Địch Vân rất ít khi có thểăn được thịt heo rau muống hãm giáo tử, đến lễ mừng năm mới cũng không nhất định sẽ có. Hắn hôm nay phải chạy đi rất xa, mới dùng bạc đổi được một ít thịt.

“Ta đi làm hoằng thắn.”Địch Vân thấy sắc trời đã sớm đen, nói vậy người nọ cũng đói bụng, nhanh chóng chạy đi chuẩn bị.

Bên cạnh phòng có vài cái bát, chỉ làđã nhìn không ra màu sắc nguyên bản, một màu đen tuyền. Cũng may hắn vừa rồi cũng mang vài cái bát trở về. Địch Vân rửa sạch tay, đem bột mìđổ vào một cái bồn, sau đó từ từ cho nước vào rồi nhào nặn cho đều.

Hắn là lần đầu tiên làm loại việc này, nhìn thì dễ dàng, làm lại khó như lên trời. Bỏ thêm nước, bột mìđều dính vào rảnh tay, càng nhào dính càng nhiều, không cách nào tránh được. Địch Vân có chút ảo não, dùng luôn tay kia, có thể biết được việc này khóđến đây. Vốn một tahn mồ hôi còn chưa kịp tẩy giờ lại tiết thêm nữa.

Đông Phương Bất Bại đẩy cửa tiến vào, không khỏi cười ra tiếng, nhìn bộ dáng người nọ, cau mày vẻ mặt ảo não.

“Cần ta hỗ trợ không?”

“Không cần không cần.”Địch Vân cóđiểm ngượng ngùng, cũng hiểu được mình làm có chút không xong, quay đầu ngây ngô cười.

“Vậy uống chút nước đi.”Đông Phương Bất Bại cũng không cưỡng cầu.

Truyện Chữ Hay