Đầu hạ sau giờ ngọ, nắng phá lệ gắt gao.
Diệp Chính Thần đẩy cửa ra, một luồng ánh sáng mặt trời màu vàng tùy theo mà vào, bóng râm dừng trên mặt anh, hơi chút giật mình.
Ánh mắt của anh dừng ở trên mặt Dụ Nhân, khó nén vẻ kinh ngạc.
Tôi nghĩ đến anh bị mỹ nữ trước mắt mỹ nữ kinh diễm, sớm đã quên sự tồn tại của tôi, không nghĩ tới anh lập tức đưa ánh mắt chuyển tới trên mặt tôi, thẳng tắp nhìn tôi.
"Anh đến rồi à?" Hạnh phúc ở trên mặt tôi đẩy ra, tôi mìm cười nói: "Đợi em một lát nữa, Lý Khải có chút việc, tối nay đến muộn."
"Không quan hệ." Anh đi về phía tôi, trên mặt lộ vẻ mỉm cười đặc biệt bình tĩnh."Không vội."
Dụ Nhân thản nhiên nhìn thoáng qua Diệp Chính Thần, vừa vặn anh cũng nhìn về phía Dụ Nhân, ánh mắt hai người trên không trung giao nhau một chút, rất nhanh chuyển đi.
Xuất phát từ một chút ý thức nguy cơ của tiểu nữ nhân, tôi đặc biệt lưu ý một chút, thực đạm, rất lạnh, hoàn toàn không có một chút hỏa hoa.
"bạn trai cô?" Dụ Nhân cười hỏi, mi mắt nhướng lên."Rất tuấn tú a!"
Tôi bị cô ấy nói có chút ngượng ngùng, trên mặt nóng lên."Đây là bạn trai tôi, Diệp Chính Thần."
Tôi lại hướng về Diệp Chính Thần giới thiệu nói."Cô ấy tên Dụ Nhân, cũng là người Trung Quốc. Ở gần đây, là khách quen của cửa hàng."
Diệp Chính Thần hướng mỹ nữ, mưu lược hạ thấp người, nho nhã lễ độ khó gặp."Nhĩ hảo!"
"Nhĩ hảo!" Dụ Nhân lộ vẻ lễ phép thanh nhã ý cười, chủ động đưa tay.
Diệp Chính Thần nắm đầu ngón tay của cô ấy một chút tượng trưng liền lập tức buông ra, chính nhân quân tử không thể hơn.
Ân! Tôi thực vừa lòng!
"Có mệt hay không?" Diệp Chính Thần hỏi trong lúc hỏi, lòng bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi đặt trên quầy, đồng hồ một đen một trắng đụng chạm cùng một chỗ, kim đồng hồ nhẹ nhàng đồng bộ nhảy lên.
Tôi nâng mắt lên, đón ánh mắt anh tràn ngập thâm tình, một dòng nước ấm theo lòng bàn chân vọt tới đỉnh đầu."Hoàn hảo, chân có chút đau."
"Trở về tắm nước ấm, anh sẽ mát xa cho..." Anh cố ý dùng ngữ điệu thâm trường, có vẻ ý vị.
Tôi lặng lẽ đưa tay ra, âm thầm cấu bàn tay anh một chút, ý bảo anh trước mặt người lại, thu liễm lại một chút “vô sỉ” của anh.
Anh chẳng hề để ý mà nhíu mày, nghiễm nhiên hướng thế nhân tuyên cáo: Anh là lưu manh, Anh sợ ai!
Dụ Nhân rốt cuộc là một nữ nhân có giáo dưỡng, vừa nghe anh trắng trợn tán tỉnh như thế, thần sắc bỗng chốc mất tự nhiên .
"Tôi không quấy rầy hai người." Cô ấy xấu hổ cười cười, tiếp nhận túi đồ vừa mua từ trong tay tôi."Chúng ta có rảnh tán gẫu sau đi."
Ngón tay cô ấy đẹp quá, mềm mại không xương, đáng tiếc có điểm lạnh.
Lạnh lẽo, lạnh lẽo!
Dụ Nhân đi rồi, tôi xấu hổ bỏ tay anh ra."Chán ghét. Tán tỉnh cũng không biết lảng tránh một chút người ngoài, anh làm cho người ta thấy thế nào, nghĩ như thế nào."
"Mặc kệ cô ấy nghĩ như thế nào." Diệp Chính Thần nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu: "Chúng ta quang minh chính đại mà luyến ái, cũng không phải yêu đương vụng trộm."
Nói cũng đúng, nếu Diệp Chính Thần vừa thấy Dụ Nhân, lập tức làm cho tôi tránh xa ngàn dặm, tôi mới nên lo lắng.
Trong cửa hàng lại có khách hàng đến, trong cửa hàng có quy định thời gian công tác không thể cùng bằng hữu nói chuyện phiếm."Em muốn công tác, anh đi ra bên ngoài chờ em đi.""Phải, em cứ làm việc đi. Anh tùy tiện đi dạo."
Tôi vội vàng tiếp đón khách hàng, Diệp Chính Thần một người nhàn nhã tự tại vòng quanh gian thương phẩm xem, có lẽ là vì giết thời gian, anh dừng ở trước quầy vật dụng hàng ngày, mỗi một dạng thương phẩm đều nhìn xem thực cẩn thận...
Lý Khải đến, chúng tôi giao ban xong, Diệp Chính Thần cầm một khoản giấy ghi chép rất khác biệt như có suy nghĩ gì, loại giấy này chỉnh là hình lá cây, màu xanh nhẹ, giữa giấy có khảm dường vàng như tớ làm gân lá, tươi mát duy đắt ý.
Dụ Nhân thích nhất kiểu giấy ghi chép này, mua rất nhiều lần.
Kỳ thật tôi cũng thích, vài lần muốn mua nhưng vì giá yết sang quý nên lại chùn bước."Giấy ghi chép này rất được đi? địa phương bình thường không bán, bằng hữu của chuyên môn cung cấp đồ cho chúng ta."
Có thể là nghe ra trong giọng nói của tôi vẻ yêu thích, Diệp Chính Thần cầm hai tập đi trả tiền, một tệp đưa cho tôi, một tập bỏ vào túi.
Tập giấy ghi chép kia tôi vẫn tiếc không sử dụng, vở và tư liệu của anh thật ra lại toàn là loại giấy này.
...
Lên xe xong, tôi cầm lấy giấy ghi chép anh đưa, cài dây an toàn, lại chịu không nỏi lòng dạ thiên tính của tiểu nữ nhân hẹp hòi, hỏi Diệp Chính Thần."Anh có cảm thấy Dụ Nhân hoàn mỹ không?"
"Dụ Nhân..." Anh lập lại một lần tên của cô ấy, giống đang tự hỏi tên xa lạ này là ai.
"Chính là mỹ nữ anh gặp tại cửa hàng tiện lợi."
"Nga." Anh tỉnh ngộ."Không lưu ý."
"Thiếu đến, anh rõ ràng nhìn người ta hai lần." Hơn nữa lần đầu tiên đặc biệt kinh diễm.
Anh ách nhiên thất tiếu, một lát trầm tư sau đó lắc đầu."Không hoàn mỹ."
"Gạt người! Dối trá!" Mắt cận thị một nghìn độ đều có thể nhìn ra Dụ Nhân hoàn mỹ, huống chi anh cận đến 5. 2.
"Được rồi, cô ấy rất được." Anh thừa dịp đèn đỏ, thấu lại hôn lên má tôi."Cũng mặc kệ cô ấy có bao nhiêu hoàn mỹ, ở trong mắt anh, em vẫn hoàn mỹ hơn."
"Thật vậy chăng?" Tôi mừng rỡ miệng nói nhanh không thể nhịn. Có đôi khi, lời nói thật hay giả của nam nhân cũng không trọng yếu.
Không cần tự cho là thông minh mà bóc mẽ áo khoác dối hoa lệ, bởi vì thực xấu không chịu nổi đích thực làm cho bạn khoái hoạt, đổi lại, có khả năng mà xé rách mộng đẹp của chính mình.
Anh nói bạn muốn nghe , bạn tin anh muốn nói.
Anh dỗ bạn vui vẻ, bạn cười cho anh xem.
Hai người ngọt ngào, chính là đơn giản như vậy.
"Em nói sao?" Ngón tay anh chạm nhẹ lên má tôi, ngón cái mơn trớn lên khóe môi tôi đang hơi giờ lên."Anh..."
Lời của anh im bặt lại, ánh mắt đình trệ tại chỗ cửa kính xe.
Tôi theo ánh mắt của anh nhìn lại, bên đường là một nhà hàng bán xe, rất nhiều xe được trưng bày trên phía quảng trường, trên thủy tinh chắn gió dán các loại tính năng tham số, thời gian sử dụng cùng với giá của các loại xe quý báu.
"Làm sao vậy?" Tôi nhìn quanh một vòng, trong một loạt xe này chỉ có một chiếc xe màu trắng Ferrari, thân xe thể thao coi như vừa mắt, nhưng nhìn qua chỉ thấy giá vừa phải, tiện nghi, không phù hợp với tác phong phá sản của Diệp Chính Thần.
Diệp Chính Thần không nghe, đèn xanh sáng, xe phía sau nhấn một tiếng còi thúc giục.
Anh còn đang suy tư cái gì, ngón trỏ cùng ngón giữa tại tay lái thượng nhẹ nhàng xoay hai cái.
"Anh thích khoản xe này?" Tôi lại hỏi.
"A?" Anh rốt cục lấy lại tinh thần."Phải, thích."
Anh thải một cước chân ga, xe gia tốc chạy nhanh, tôi nhìn không ra chút nào trên mặt anh có chút hoan hỷ.
Lúc còn chưa luyến ái, tôi cho rằng Diệp Chính Thần làm việc rất trật tự, cẩn thận lại cẩn thận.
Cùng anh luyến ái rồi, tôi mới phát hiện hoàn toàn không phải như vậy. Anh đã là rất nhiều việc khó hiểu, tỷ như: anh thường xuyên lỡ hẹn, điện thoại tắt máy, để cho tôi ở trong quán cà phên chờ ngốc một giờ.
Chờ tôi tìm được anh, anh thế nhưng nói: không nhớ rõ hẹn tôi!
Còn có một lần, anh rõ ràng nói muốn dẫn tôi ra ngoài chơi, vài ngày sau, anh lại đột nhiên nói có việc, đem ước hẹn hủy bỏ.
Anh còn giống như có điểm suy nhược tinh thần, dễ dàng từ trong mộng bừng tỉnh, sau khi tỉnh lại đem tôi gắt gao ôm vào trong ngực, hung hăng mà hôn tôi.
Lăng Lăng nói: "Điểm này giống như dấu hiệu xuất hiện kẻ thứ ba, người để tâm một chút."
Tôi nói: "Sẽ không. Nếu anh có nữ nhân khác, nhất định sẽ nói cho tôi biết!"
Tôi tin tưởng anh, thủy chung tin tưởng!
...
**
Trời chiều, chạng vạng.
Phòng tắm, hơi nước mênh mông, thản nhiên mùi hương cỏ huân y.
Tôi nằm ở trong bồn tắm, để nước ấm áp bao phủ thân thể hoàn toàn khỏa thân, xua tan toàn thân cơ thể ẩn ẩn đau.
Diệp Chính Thần ngồi ở phía trên bồn tắm, cẩn thận mà nâng chân tôi lên, dùng khăn thấm ướt, chậm rãi ấn nhẹ lên bàn chân tôi đứng suốt sáu giờ.
Nhìn thấy ánh mắt đẹp buông xuống, khóe miệng ngấn ôn nhu cười yếu ớt, cảm thụ được nhẵn nhụi cũng lực đạo vừa phải, mát xa qua mỗi tấc cơ thể đau mỏi, đó là một loại nhân gian cực lạc hưởng thụ...
Giá trị! Ba lần hoan tình đổi một lần hưởng thụ như vậy, rất đáng giá!
Xoa, xoa, nhẵn nhụi, gan bàn chân bị anh làm mềm lại, bàn tay nóng bỏng ấn nhẹ chuyển thành vuốt ve, dòng nước ấm tê dại một lần lại một lần xâm nhập lý trí tôi.
"Uy!" Tôi giật giật chân, đá anh một chút."Chuyên nghiệp chút. Đừng chiếm tiện nghi."
Hừ! Làm như tôi không học qua mát xa, làm như tôi không biết mát xa cùng khiêu khích khác nhau?!
Anh bất đắc dĩ mà lắc đầu, bắt đầu ấn huyệt vị cho tôi, ngón cái vừa dùng một chút lực, một trận đau nhức từ bắp chân chọc thẳng vào thần kinh trung ương.
"A!" Tôi nhịn không được kêu thảm thiết.
Anh đau lòng mà liếc mắt một cái, sâu kín thở dài, dùng khăn mặt tẩm nước ấm phủ lên đùi tôi, ngón cái cách khăn mặt bấm huyệt vị trên đùi.
"Nha đầu..." Anh mơ hồ mà gọi ta, tiếng nói mang theo một tia khàn khàn."Đem công tác từ bỏ đi, cường độ công tác lớn như vậy, lâu dài dễ mắc bệnh về xương."
"Không công tác em dựa vào cái gì mà sống, dựa vào cái gì giao học phí a?"
"Học kỳ sau học phí ánh sẽ nộp giúp em, đừng làm."
Tôi bắt tay cánh tay khoát lên thành bồn tắm, chống lên má trái nhìn anh tưởng nhìn anh bằng đôi mắt mê hoặc."Thực xin lỗi, tiểu nữ chỉ bán nghệ, không bán thân!"
Anh giương mắt, nhìn tôi trào phúng mà cười."Chỉ cần điểm 'Kỹ thuật' ấy của em, còn không biết xấu hổ bước ra bán nghệ?"
Tôi thiếu chút nữa tức hộc máu.
Anh nhìn về phía ngực tôi, có chút hưng trí mà nghiền ngẫm ."May mắn em gặp điều kiện tiên thiên may mắn..."
"Anh?!" Tôi giận đến mức hắt nước lên người anh, không bao lâu áo sơ mi của anh ướt đẫm, màu xámơi trong suốt mơ hồ có thể thấy được sáu khối cơ bụng cường kiện.
Tôi trước kia vẫn hoài nghi sáu khối cơ bụng này là anh cùng nữ nhân luyện ra ở trên giường, sau đó anh nói tôi thể lực quá kém, mỗi tuần ba lần mang tôi đi phòng tập thể hình, tôi mới biết được dáng người của anh đẹp là do ở phòng tập thể thao luyện ra .
"Như thế nào? Không phục?" Anh cười bắt được tay của tôi, mang tôi từ trong bồn tắm bước ra, đặt ở trên đùi anh.
Hai tay vòng trụ thắt lưng tôi, cách một lớp áo sơ mi mỏng manh ẩm ướt, tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được lửa nóng của thân thể anh.
Hơi thở của anh từ trên bả vai trần tôi vào sau cổ tôi, vừa tê vừa ngứa."Còn muốn cùng anh luận bàn lại một chút 'Kỹ thuật'?"
Tôi thật sự sắp xuất huyết ! Lưu máu mũi!
"Anh đừng đắc ý!" Tôi oán hận nói: " ấn ấn bả vai cho em, bả vai đau."
Anh lại một lần nữa thở dài, nhẫn nại ấn cho tôi bả vai.
...
Một lát sau, anh lại chưa từ bỏ ý định du thuyết tôi: "Nha đầu, nghe lời, đem công tác từ. Anh thực không hy vọng chờ em già đi, anh mỗi ngày dùng xe lăn phụ giúp em đi ngắm trời chiều..."
"Ai muốn anh thôi..." Tôi đột nhiên cắt lời nghĩ đến lời nói thâm ý của anh.
"Anh nói cái gì?" Tôi xoay người, nắm nhanh tay áo sơ mi của anh."Anh lặp lại lần nữa."
"Chờ đến lúc chúng ta già đi, anh không muốn mỗi ngày dùng xe lăn phụ giúp em… Anh hy vọng em có thể kéo tay anh, cùng anh đi chu du thế giới..."
Hội sao? Sẽ có một ngày như vậy sao?
Chúng tôi sẽ nhìn lẫn nhau khuôn mặt che kín nếp nhăn, vuốt ve lẫn nhau mái tóc hoa râm, ngón tay đan lẫn nhau, đồng hồ tình lữ một đen một trắng vẫn mang trên cổ tay —— nó cùng chúng tôi như nhau thành đồ cổ.
Chưa bao giờ có cảm động làm cho tôi lệ nóng doanh tròng.
Nếu có thể có ngày nào đó, tôi nguyện ý dùng hết thảy đi đổi.
"Thật vậy chăng?" Tôi hỏi anh: "Anh nói thật sao?"
"Thật sự." Anh nói với tôi: "Em cho anh ba năm thời gian, ba năm mặc kệ phát sinh cái gì, em đều phải tin tưởng anh... Ba năm sau, anh nhất định lấy em."
Vì mùi thơm huân y thảo, vờn quanh hơi nước mênh mông.
Tôi hôn lên anh, toàn tâm toàn ý.
Đôi môi như gần như xa cọ xát, tôi ngâm ngâm nói nhỏ: "Em tin anh, mặc kệ phát sinh chuyện gì, em nhất định tin anh..."
Anh cởi bỏ đai lưng, giúp đỡ hai chân tôi quấn quanh thắt lưng...