Edit+beta: Tàn Tâm
Đem Mộ Dung Kha giao cho lam Dụ, một đường trở lại Nhiễm phủ. Nghe nói hắn tới đây, mọi người đều ra ngoài phủ nghênh tiếp. Mộ Dung Lệ quét một vòng, thấy Bệ Cẩm Bình cùng Tô Tinh đứng chung một chỗ, Quách Dương đang ôm tiểu Huyên Huyên. Hắn liếc mắt nhìn Nghiêm Thanh, hỏi: “Hương phu nhân đâu?”
Nghiêm Thanh ngẩn ngơ, nói: “Hương phu nhân… Không, chưa từng tới đây!”
Mộ Dung Lệ nhíu mày lại, quay sang nhìn Nhiễm Vân Chu. Nhiễm Vân Chu cúi đầu, hắn cả giận nói: “Muốn lão tử hỏi lần nữa ư?”
Nhiễm Vân Chu nói: “Hương phu nhân… khi Hàn Tục phái người tới đón, vừa vặn gặp phải người của Thái tử. Người của hắn… Không ai sống sót. Hàn Tục sau đó tự mình dẫn người đi tìm, phát hiện Hương phu nhân đã rời khỏi trấn Ích Thủy. Chúng ta phát hiện thi thể của thị vệ Chu Mãn trên ngọn núi bên ngoài trấn Ích Thủy.”
Mộ Dung Lệ cả giận nói: “Chu Mãn chết rồi?!”
Nhiễm Vân Chu biết đó là thị vệ hắn vô cùng coi trọng, cúi đầu nói: “Vâng. Xem vết thương là vũ khí trong cung, không thể nghi ngờ gì là người của Thái tử!”
Mộ Dung Lệ chỉ cảm thấy trong lòng như bị cắt mất một miếng, đến nửa ngày mới hỏi: “Nàng rơi xuống tay Thái tử?”
Nhiễm Vân Chu nói: “Chỉ sợ là như vậy.” Chu Mãn chết rồi, nàng là một nữ tử yếu đuối, có thể đi đâu đây?
Mộ Dung Lệ liền ngụm nước cũng không uống, đi suốt đêm về Tấn Dương. Vừa vặn Đoan Mộc Chính Dương cũng phải đi về, hai người tuy rằng không hợp mắt, nhưng trước mặt Lam Dụ và Mộ Dung Kha, không tiện ầm ĩ quá mức. Có vẻ quá hẹp hòi.
Đoàn người giục ngựa ra Mã Ấp thành, Đoan Mộc Chính Dương mới nói: “Ta nhất định phải mang tiểu Kha đi. Lần này không được, lần sau cũng sẽ có những người khác đến.”
Mộ Dung Lệ nói: “Lão tử hiện tại có việc gấp, chẳng muốn giảng đạo lý với ngươi. Nhiễm Vân Chu, ngươi nói với hắn!”
Dứt lời, hắn giơ roi giục ngựa, nghênh ngang rời đi.
Nhiễm Vân Chu nói tóm tắt: “Đoan Mộc đại hiệp, nếu như lần này ngài đem Kha thiếu gia mang đi, lần sau ngài dùng lý do gì trở lại gặp Lam phu nhân đây?”
Đoan Mộc Chính Dương ngẩn ra, Nhiễm Vân Chu cũng không nhiều lời với hắn, xoay lưng sai người báo tin Mộ Dung Lệ trở về Tấn Dương cho Hàn Tục.
Mộ Dung Lệ giục ngựa như bay chạy đến Tiểu Kế Thành, trên đường ngoại trừ thay ngựa, hầu như đều dành để bôn chạy. Hàn Tục biết mục đích cuối cùng của hắn là nơi nào. Bây giờ trực tiếp ở trấn Ích Thủy chờ hắn.
Mộ Dung Lệ xuống ngựa, trước tiên đi tới con hẻm lúc trước Hương Hương thuê lại, trải qua trận tàn sát trước đó vài ngày của người Hồ, bây giờ trấn Ích Thủy như một trấn chết. Ngay cả sông Ích Thủy cũng bốc lên mùi tanh khó ngửi.
Trong ngõ hẻm đã không có bóng người, cửa phòng mở toang, Mộ Dung Lệ đi vào, Hàn Tục đi sau lưng hắn, một tiếng cũng không dám kêu.
Đồ vật bên trong đã bị lục đến loạn thất bát tao, Mộ Dung Lệ ngay cả lửa giận cũng không nổi lên được, trong giọng nói lộ ra quái dị: “Ta để ngươi chăm sóc nàng, ngươi liền chăm sóc nàng như vậy sao.”
Hàn Tục trầm mặc, quỳ xuống. Mộ Dung Lệ nói: “Qua đây.”
Hàn Tục nói: “Đại Kế Thành vừa lộ ra thế bại, thuộc hạ liền sai người đến đây đón Hương phu nhân. Là phái Thập nhị vệ thủ hạ đắc lực nhất của Triệu Vũ đi. Vốn tưởng rằng thêm cả những người bên cạnh Hương phu nhân, cộng thêm vệ đội dưới tay Chu Mãn là được rồi. Ai biết ở Ích Thủy trấn lại gặp phải Thái tử tự mình dẫn người tới.”
Hắn vốn không nhìn Mộ Dung Lệ, thần sắc tràn đầy đau lòng và hổ thẹn: “Tất cả người của thập nhị vệ đều chết trận, khi thuộc hạ chạy tới nơi này, phát hiện phu nhân đã chẳng biết đi đâu. Lần theo ám hiệu của Chu Mãn lưu lại, phát hiện thi thể của Chu Mãn trên ngọn núi ngoài trấn, nhưng… Không gặp Hương phu nhân.”
Mộ Dung Lệ nói: “Ta để nàng ở chỗ này, là bởi vì Nhiễm Vân Chu phải chăm sóc cho quá nhiều người. Mà Bình Độ Quan cũng chưa chắc an toàn.”
Hàn Tục cúi đầu, hai tay nắm chặt. Hắn biết, coi như Mộ Dung Lệ biết giữa hai người có chút ám muội, nhưng ngài ấy vẫn nhận định, Hương Hương ở bên cạnh hắn là an toàn nhất. Bởi vì Hàn Tục nhất định sẽ tận hết sức lực bảo vệ nàng.
Lúc trước tại sao lại kiêng kỵ hứa hẹn, tại sao không chịu dũng cảm đứng ra làm người che chở cho nàng giữa lúc tính mạng nguy hiểm?
Tại sao lại chỉ nghĩ rằng không nên để mối quan hệ của hai người lún sâu vào gút mắc? Tại sao không nghĩ tới Thái tử sẽ gây bất lợi cho nàng?!
Mộ Dung Lệ đi vào bên trong, ở phía ngoài phòng bếp, bên trong khu nhà nhỏ, hai con chó mực sủa to xông lại. Mộ Dung Lệ xoa xoa đầu chúng nó, lúc trước khi người Hồ tràn vào trấn, chúng nó ngửi được mùi máu tanh, lao ra cắn người, lúc Hương Hương đi chúng nó cũng không ở nhà.
Hiện tại trên người hai con chó mực đều có vết đao, có điều đã nhiều ngày, bây giờ đều đã biến thành màu đen ba. Hương Hương không trở về, chúng nó đói bụng thì tự mình đi ra ngoài tìm thức ăn, khát lại ra ngoài uống nước, nhưng vẫn thủ ở chỗ này, không hề rời đi.
Mộ Dung Lệ không nói thêm gì, nhưng mà chính vì hắn cái gì cũng không nói, Hàn Tục mới càng khó chịu.
Hai người đi từ trong phòng ra, một đường tìm tới ngọn núi ngoài trấn. Lúc đó đã là đầu tháng năm, trên núi mọc đầy cỏ dại. Dấu vết khi trước đã sớm bị che lấp. Mộ Dung Lệ đứng giữa cỏ dại, đột nhiên có cảm giác sơn cùng thủy tận, không đường có thể đi.
Hương Hương vốn không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, mùa đông trên núi cực kỳ lạnh lẽo, nàng ở trong một căn nhà nhỏ thợ săn từng đặt chân, có thể là do chiến loạn bên dưới ngọn núi, vẫn không có ai tới nơi đây.
Trong phòng nhỏ có chút gạo, nước, tương, đậu các loại, còn có dao đánh lửa, cùng một số vật dụng hàng ngày. Tuy rằng vô cùng thô ráp, thế nhưng đầy đủ những thứ cần thiết để tồn tại. Hương Hương chậm rãi bắt đầu bắt thỏ rừng, gà rừng các loại, lấy trứng chim, hái rau dại.
Khó nhất chính là không có quần áo, nàng không thể làm gì khác hơn là dùng da của động vật nhỏ chắp vá lại, làm một tấm áo long đơn giản trải qua mùa đông. Mùa đông động vật ít ỏi nhất, nhưng mà nàng từ đầu đến cuối không hề dừng lại —— không biết phải ở trong núi bao lâu, đợi đến khi sinh sản, nàng có thể rất lâu không ra khỏi cửa được.
Nhất định phải tích trữ đủ thức ăn.
Đợi được mùa xuân đến, khe suối trong núi đã tan băng, có cá nhỏ có thể bắt được, tháng ngày liền dễ dàng hơn rất nhiều. Chỉ là cái bụng nàng đã rất lớn, dần dần hành động bất tiện hơn.
Trước sau nàng cũng không gặp được những người khác trong núi, nhớ lại khi thành Đại Kế bị phá, phần lớn bách tính đã tha phương. Những người lưu lại… Đều bị người Hồ giết gần hết.
Nàng không dám xuống núi tìm hiểu tin tức, thảm cảnh tu la tàn sát trong đầu nàng không trôi đi được.
Sauk hi nàng dàn xếp chu đáo, đã từng trở lại đi tìm thi thể của thị vệ Chu Mãn, muốn cho hắn mồ yên mả đẹp. Nhưng mà bộ thi thể kia đã không còn ở đó. Không biết có phải đã bị dã thú tha đi rồi.
Nàng đốt đuốc trong phòng nhỏ, hầu như lúc nào cũng đốt, chủ yếu để tiết kiệm dao đánh lửa. Nàng lột da thỏ rừng, gà rừng rồi phơi khô, tích trữ lên. Mỗi một cái lông chim đều phải cẩn thận nhặt lại, miễn cho đến khi không đủ da lông để dùng.
Ngày đó, nàng đang nhặt củi khô, đột nhiên nghe thấy trong miệng hố to như hố bẫy gấu có tiếng người. Nàng đi tới, người bên trong lập tức ngừng nói chuyện. Hương Hương khẽ hỏi: “Ai ở bên trong vậy?”
Một giọng nói đáp: “Là người chạy nạn lên núi, không cẩn thận rơi xuống nơi này. Ngươi có thể kéo chúng ta lên không?”
Hương Hương đem vạch cỏ dại trên miệng hố ra, quả nhiên nhìn thấy bên trong có sáu, bảy người, mặc trang phục thôn dân, nhưng mỗi người đều lưng hùm vai gấu. Khoảng cách hơi xa, bên trong lại tối, nàng nhìn không rõ ràng. Thế nhưng người thì nhất định phải cứu.
Nàng suy nghĩ một chút, nói: “Các ngươi chờ chút.”
Trong ngọn núi có cỏ tranh rất dài, có thể bện thành dây thừng, còn rất chắc chắn. Hương Hương cắt rất nhiều cỏ tranh tới, người bên trong lại hỏi: “Chúng ta ngã xuống đã mấy ngày, vừa đói vừa lạnh. Có gì để ăn không?”
Hương Hương nói: “Có.” Dứt lời trở lại phòng nhỏ, thấy bọn họ nhiều người, bèn luộc mười mấy con thỏ, gà. Lúc này cũng không nghĩ đến mùi vị, cứ chín là được.
Nhưng mà nàng mới vừa rời đi, mấy người trong hố đã thấp giọng nói chuyện. Dĩ nhiên lại dùng Hồ ngữ!!
“Phế vật! Ngươi đói bụng không thể nhẫn nhịn một chút sao? Để nàng ta kéo chúng ta lên trước, còn sợ thiếu đồ ăn của ngươi?”
Một thanh âm nhỏ giọng đáp: “Thần sợ khả hãn…”
Lời còn chưa dứt, đã bị đạp một cước: “Nàng là người Yến, không nên để nàng nhận ra chúng ta là người Hồ.”
Hương Hương luộc thịt xong mang lại đây, liền thấy mấy người bên trong đều không nói tiếng nào. Nàng dùng lá cây to gói thịt lại, ném từng cái từng cái xuống. Sau đó bắt đầu bện dây thừng.
Mấy người vừa ăn thịt, vừa ngẩng đầu nhìn nàng. Tình cờ còn dùng Yến ngữ nói mấy câu. Hương Hương tốn nửa canh giờ mới bện được dây thừng. Sau đó thả một đầu xuống hố, một đầu buộc ở cây to bên ngoài. Người bên trong có dây thừng giúp đỡ, lập tức bò lên trên.
Người kia vừa lên đến nơi, Hương Hương liền choáng váng. Tướng mạo của người Hồ và người Yến vẫn có khác nhau. Nàng đã từng gặp người Hồ! Trời ạ, những người này là người Hồ!
Hơn nữa bọn họ bên hông còn đeo đao… Bọn họ là binh sĩ người Hồ! Xem trang phục, còn không phải là binh lính bình thường!
Hương Hương chỉ nhìn lướt qua, liền phát hiện người Hồ kia cũng đang nhìn nàng. Mắt thấy tay hắn đã sờ vào chuôi đao, Hương Hương cười nói: “Các ngươi từ nơi nào chạy nạn đến đây? Làm sao mà vào trong ngọn núi này? Nơi này rất ít người lai vãng, ta ở đây mấy năm, cũng chưa từng thấy người sống.”
Nam nhân ăn mặc hào hoa phú quý nhất nghe vậy, tay chậm rãi dời khỏi chuôi đao, hỏi: “Ngươi vẫn sống ở trong núi sao?” Dứt lời liếc mắt nhìn cái bụng của nàng.
Hương Hương nói: “Trước đây cũng không sống trong núi, trượng phu nhà ta là một thợ săn. Nhưng vợ cả hung hãn, không thể hòa thuận được, ta mới bị đuổi tới nơi này ở. Có lúc hắn sẽ mang tới ít đồ cho ta, thế nhưng giờ cũng đã lâu chưa tới.”
Mấy nam nhân liếc nhìn nhau, hỏi: “Ngươi ở chỗ nào?”
Hương Hương cực kỳ sợ hãi, nhưng nàng không thể biểu hiện ra vẻ sợ hãi được —— bọn họ muốn giết nàng, thực sự quá dễ dàng. Nàng nói: “Căn nhà nhỏ ở ngay phía trước, các vị đại ca theo ta đi vào sưởi ấm đi.”
Nàng dẫn mấy người đi về phía phòng nhỏ, lòng như lửa đốt. Tại sao phải cứu bọn họ! Tại sao trước khi cứu người không nhìn kĩ xem bọn họ rốt cuộc là ai!
Bảy người Hồ theo nàng tiến vào phòng nhỏ, bên trong thực sự quá chật chội, mọi người đành đốt một đống lửa ở bên ngoài. Hương Hương lấy những đồ ăn khác ra. Lòng chỉ mong sau khi ăn xong, họ tạm thời quên chuyện giết mình đi.
Nam nhân vẫn đang quan sát nàng, da dẻ của nàng vốn rất đẹp, trong núi lại ít ánh mặt trời, bây giờ vẫn vô cùng trắng nõn. Chỉ là bụng to, lại hơi phù thũng, mặc dù biết từng là mỹ nhân, nhưng dù sao hiện tại không xem như đẹp được.
Hương Hương chờ bọn hắn hơ khô quần áo, mới nói: “Trong phòng, chỉ sợ không ở được nhiều người như vậy.”
Bên cạnh có người nói: “Không ở được thì đêm nay lão tử ngủ với ngươi là được.”
Hương Hương kinh ngạc ngẩng đầu liếc mắt nhìn, nam nhân cầm đầu quát: “Câm miệng.” Sau đó nói với Hương Hương, “Bọn họ có thể ngủ ở bên ngoài.”
Lúc này Hương Hương mới gật gù.
Đến lúc quá trưa, mấy người Hồ đi ra ngoài săn bắt, vác một đầu lợn rừng trở về. Hương Hương sử dụng sức lực toàn thân, nấu đầu lợn này ra đủ các món ngon, chỉ ngóng trông bọn họ không sinh ra sát tâm đối với mình.
Nàng vẫn rất an phận, mấy nam nhân liền chậm rãi lỏng ra chút cảnh giác. Bọn họ hầu như mỗi ngày đều đi ra ngoài, có thể là xuống núi tìm hiểu tin tức. Nhưng chưa từng nói ra trước mặt Hương Hương. Hương Hương cũng không hỏi nhiều.
Thế nhưng những người này, là mầm họa, tuyệt không thể lưu lại!
Lần đầu tiên trong đời nàng thống hận kẻ khác như vậy. Trước đây cho dù là Dương Thuận phát, cũng chỉ là đầu nóng lên, trong nháy mắt nếu muốn giết hắn.
Thế nhưng đối với mấy người này, từ khi nàng thấy bọn họ là người Hồ, thấy trang phục của bọn họ, biết họ là binh sĩ người Hồ, trong lòng liền thống hận bọn họ.
Cừu hận giống như trái cây chín rục, chỉ cần thoáng cắt ra một lỗ hổng nho nhỏ, chất độc bên trong sẽ tràn ra, ăn mòn lòng người.
Đứa bé trong bụng máy động càng ngày càng nhiều lần, Hương Hương cũng không biết lúc nào mình sẽ sinh ra. Nhưng nàng hết cách rồi, nàng chỉ có thể mỗi ngày giặt quần áo cho bọn họ. Dù sao những người nam nhân này đều cao lớn mạnh mẽ, không cần phải sầu não về chuyện săn thú nữa.
Bọn họ có lúc tới sẽ mang tới một ít gạo và mì, để lấy lòng, Hương Hương sẽ chủ động nói cho bọn họ biết cần những thứ gì. Nhưng mà có một lần, nàng phát hiện chiếc túi bọn họ mang về có chút máu…
Bọn họ đương nhiên sẽ không mua đồ, chỉ cần cướp là được rồi.
Nàng cũng không tiếp tục nói muốn cái gì nữa, các nam nhân cảm thấy có một nữ nhân giặt quần áo làm cơm, trong thời gian chạy trốn cũng là một chuyện tốt, nên để lại cho nàng cái mạng.
Đôi lúc có người táy máy chân tay với nàng, nhưng mọi người đều yêu thích tay nghề nấu ăn của nàng, có thể đem biến thịt nướng thông thường thành món ngon, cũng yêu thích quần áo nàng giặt xong đều thoang thoảng mùi hương, nên đều không quá phận. Lại thêm nữa nàng là phụ nữ có thai, cũng không quá chú ý.
Hương Hương nỗ lực làm tốt tất cả những thứ này, nhưng không có một khắc nào quên, những kẻ này là dạng người gì!
Người Hồ cầm đầu cực kì ít nói, nhưng trong ánh mắt mang theo một cỗ tàn nhẫn. Hắn bình thường ở lại trong núi nhiều nhất, mấy tên thủ hạ thường thường đi ra ngoài săn thú, xuống núi cướp bóc.
Hắn rảnh rỗi, ngoại trừ việc mài loan đao của hắn, thì là nhìn chằm chằm Hương Hương. Có lúc nhìn nàng thịt muối, có lúc nhìn nàng giặt quần áo. Nữ nhân này tuy rằng bụng to, nhưng không có nửa điểm muốn nghỉ ngơi lười biếng.
Hắn nói: “Trượng phu của ngươi đã bao lâu chưa tới đây?”
Hương Hương dùng gậy gỗ cố hết sức đập quần áo, nói: “Rất lâu rồi, sau khi ta mang bầu cũng không còn gặp được hắn nữa.”
Hắn hỏi: “Ngươi cũng không đi tìm hắn ư?”
Hương Hương nói: “Hắn… Nếu như hắn không cần ta nữa, ta đi tìm hắn thì có ích gì?”
Hắn liền không nói lời nào, lại cúi đầu nhìn nàng dùng một loại bột đậu kì quái vò quần áo. Hắn nói: “Mỗi ngày ngươi đều làm những việc này à?” Dáng vẻ nàng làm những chuyện này rất nhuần nhuyễn, hắn càng tin chắc nàng không phải con cái gia đình giàu có.
Hương Hương nói: “Ừm.”
Nam nhân nói: “Rất tốt.” Đột nhiên hơi nhớ đại phi của mình. Thế nhưng Thành Khánh đã giết trưởng tử của hắn, các nàng chỉ sợ… đã bị chiếm thành của riêng rồi.
Hương Hương cố hết sức vò quần áo, đột nhiên cảm thấy bụng quặn đau. Nàng ôm bụng, nói: “Ngươi… Ngươi có thể tránh đi một chút hay không?”
Nam nhân nhìn nàng, nàng nói: “Ta muốn đi tiểu.”
Nam nhân gật đầu, nói: “Đi.”
Hương Hương trốn trong đám cỏ cây um tùm, đứa bé này thật không ngoan, thời điểm không nên ra ngoài lại một mực đòi ra. Nàng ngậm một cành cây vào trong miệng, cởi y phục tự đỡ đẻ cho mình. May mà trước đây đã sinh một đứa rồi, có chút kinh nghiệm.
Bên ngoài bụi cỏ, nam nhân nghe động tĩnh bên trong, hắn không đi vào. Chẳng qua cảm thấy nữ nhân này rất kiên cường. So với với những tên đàn ông nhát gan mà hắn từng gặp còn kiên cường hơn nhiều.
Hắn đã có tuổi, trải qua nhiều chuyện chìm nổi. Thật ra con người, không phải chỉ có đánh hổ săn sói mới là dũng sĩ. Rùa thần và phù du, sao so mạnh yếu.
Qua gần nửa canh giờ, trong bụi cỏ đột nhiên oa một tiếng, tiếng khóc trẻ con rõ to truyền ra. Hương Hương biết không che giấu nổi, ôm hài tử cũng không biết làm thế nào cho phải. Những người nam nhân kia, có thể tạm thời sẽ không giết nàng. Thế nhưng con của nàng…
Bên ngoài, nam nhân khẽ nói: “Ngươi còn sống không? Ôm tới ta xem một chút.”
Hương Hương cắt đứt đoạn cuống rốn, là một thằng nhóc. Nàng dùng tấm da mỏng bọc kỹ đứa trẻ lại. Cả người đã sớm bị mồ hôi làm ướt đầm đìa, nàng yếu ớt đi ra, thấy nam nhân đưa tay ra, thật sự chuẩn bị đón lấy đứa bé.
Nàng không do dự, trao đứa bé cho hắn. Sau đó tới gần hắn, khẽ hỏi: “Đáng yêu không?”
Nam nhân ngẩn ra, loại thân cận khiến hắn cảm thấy có một chút ấm áp. Hắn nói: “Xấu quá.”
Hương Hương nói: “Bên ngoài gió lớn, ta ôm nó về trước nhé?”
Nam nhân ôm đứa nhỏ, quay đầu nhìn nàng đang gần như mất hết sức lực, cởi áo lông trên người bọc lấy nàng. Tay trái ôm nàng lên, tay phải ôm đứa trẻ, nhanh chóng trở về nhà nhỏ.
Hương Hương thay quần áo, tự nấu nước tắm rửa rồi mới ôm lấy đứa bé cho nó bú. Nàng thật sự khâm phục bản thân, thế nhưng con người ở tuyệt cảnh, chung quy phải đặc biệt kiên cường một chút.
Buổi tối, các nam nhân trở về, phát hiện nhiều thêm một thằng nhóc. Bọn họ ôm thằng bé, ngạc nhiên nhìn ngắm. Hương Hương sợ bọn họ làm con bị thương, cố gắng kéo người dậy làm đường thố ngư.
Bọn họ ở quan ngoại, cực ít hiểu biết về ẩm thực Đại Yến. Tuy rằng cảm thấy quái quái, nhưng cũng cảm thấy mới mẻ. Hương Hương ôm con trở về đi, nam nhân cầm đầu vẫn đang nhìn nàng, nàng khẽ nói: “Ta… Ta muốn cho nó bú.”
Nam nhân cầm đầu hỏi: “Ngươi đã từng sinh con?”
Hương Hương thất kinh, biết để lộ kẽ hở, vội vàng nói: “Vợ cả của trượng phu ta trước đây đã từng sinh con, ta… Từ khi nàng mang thai, ta vẫn ở bên cạnh hầu hạ.”
Lúc này nam nhân mới gật gù, không nhìn nàng nữa.
Hương Hương cho hài tử ăn xong, mình thì cảm thấy mệt muốn chết rồi, liền cứ ôm nó mà ngủ.
Bên ngoài nhà nhỏ, mấy nam nhân ngồi vây quanh ở bên đống lửa nói chuyện: “Mộ Dung Lệ vẫn bám lấy trấn Ích Thủy không buông, qua đó rất nhiều ngày, không có nửa điểm ý định triệt binh. Ta sợ hắn sớm muộn cũng sẽ lục soát đến ngọn núi này.”
Nam nhân cầm đầu, đương nhiên chính là Khả Hãn Đông Hồ Thiết Mộc Cát. Hắn nói: “Phải nhanh một chút làm địa đồ ở đây. Địa đồ có núi rừng chi tiết!”
Thủ hạ có người đáp một tiếng Vâng, hắn còn nói: “Đại quân đi tới chỗ nào rồi? Phi Ưng Hồi của ta có đến không?”
Hương Hương ngủ đến mơ mơ màng màng, chỉ nghe được ba chữ Mộ Dung Lệ.
Ngày thứ hai, nàng đi tới khe núi nhặt lại chỗ quần áo hôm qua sinh xong không kịp thu hồi. Mới vừa vào đến phòng nhỏ, liền thấy có người đang thu dọn đồ đạc, nàng ngẩn ra —— bọn họ phải đi sao?
Nàng mỉm cười hỏi: “Các ngươi muốn rời khỏi nơi này à?”
Nam nhân cầm đầu nhìn nàng một cái, hỏi: “Đi cùng chúng ta không?”
Hương Hương ngẩn ra, nàng vốn có mấy phần phong vận, lúc mang thai không chăm sóc tốt, người cũng gầy gò không ít. Bây giờ sinh đứa bé xong, vóc người rất nhanh hiển lộ ra. Trên mặt không còn phù thũng, mặt nhỏ lại, mắt cũng có vẻ to.
Quả thực là tiêu chuẩn mĩ nhân bại hoại của nước Yến.
Thế nhưng những ngày gần đây, các nam nhân lại không dám dùng lời nói đùa giỡn nàng nữa, trái lại trở nên thủ lễ. Bình thường cũng chưa bao giờ tiến vào phòng ngủ của nàng. Lúc này nghe thấy lời này, nàng hơi run, sau đó nói: “Không được, ta ở đây quen rồi. Đợi hết tối nay rồi đi, các ngươi săn nhiều thú như thế, một mình ta không ăn hết, hỏng rồi thì đáng tiếc.”
Nam nhân cầm đầu nói: “Theo ta đi đi.” Hương Hương cúi đầu, nam nhân nói: “Ta cưới nàng.”
Hương Hương khẽ nói: “Không —— ta không muốn làm thiếp.”
Các nam nhân xung quanh vốn hơi nổi giận, bây giờ lại đột nhiên nở nụ cười. Nam nhân cầm đầu cũng cười, nói: “Sẽ không ai đuổi nàng ra ngoài nữa, ta bảo đảm.”
Hương Hương cúi đầu, nam nhân nói: “Đi theo ta. Con của nàng, ta sẽ cố gắng nuôi dưỡng nó.”
Hương Hương âm thầm cắn răng, tựa hồ đang do dự. Nam nhân bước tới nắm tay nàng, nàng dường như bị bị bỏng mà rụt về, nói: “Ta… Ta tuy rằng ở nơi núi rừng, nhưng cũng là đàng hoàng…”
Nam nhân cười nói: “Ta biết. Nhưng nam nhân của nàng rất lâu không đến rồi, ta có thể cưới nàng.”
Hương Hương đỏ mặt, quay đầu trở về nhà. Các nam nhân nhìn lẫn nhau một chút, có người khẽ hỏi: “Nàng ta đồng ý hay không đồng ý?”
Có người lặng lẽ nói: “Đương nhiên là đồng ý rồi, thẹn thùng. Không xem mặt đều đỏ rồi hả?”
Nam nhân cầm đầu cười ha ha: “Chuẩn bị thức ăn ngon, rượu ngon, ăn uống no nê, từ mai chúng ta khởi hành!”
Trong phòng, đứa bé vẫn còn ngủ. Lòng bàn tay Hương Hương toàn là mồ hôi. Bọn họ sắp rời khỏi đây, không, tuyệt không cho phép bọn họ rời khỏi đây.
Nàng lấy trong phòng bếp ra một bao nấm. Từ sau khi cứu bọn họ, mỗi ngày nàng đều đi ra ngoài hái rau dại, giặt quần áo. Thậm chí sẽ từ từ xông mùi hoa lên y phục của bọn họ.
Mà như vậy khiến nàng có nhiều thời gian ở bên ngoài hơn, cũng có nhiều thời gian để hái nấm! Nàng đã từng làm việc với quân y một thời gian, lúc ấy thường thường đi ra ngoài hái rau dại. Quân y đã dạy nàng nhận biết nấm độc.
Nhưng phải thu thập nhiều như vậy, độc chết mấy người này, xem ra không dễ dàng một chút nào. Nàng vẫn không dám xuống tay, vạn nhất thất bại, nàng và con chắc chắn sẽ chết thảm!
Thế nhưng bọn họ lập tức sẽ rời khỏi nơi này, bất luận thế nào, ngày hôm nay nhất định phải động thủ.
Chỗ nấm kia nàng làm thành tương, nàng dùng mật ong nướng chín con lợn rừng, làm một bát tương thơm nức đậm đà, để bọn họ chấm ăn.
Mấy người kia xuống chân núi cướp rượu, đám người Hồ vẫn rất cẩn thận, rượu thịt đều dùng ngân châm để thử độc. Thế nhưng tương bưng lên cuối cùng, bọn họ cầm thịt trong tay, vốn không nghĩ đến phải thử độc cái này.
Nam nhân cầm đầu dùng hồ ngữ nói mấy câu, mọi người bắt đầu nhậu nhẹt. Hương Hương sợ bọn họ ăn không đủ, lại dùng chỗ nấm còn lại nấu gà hầm nấm. Sợ bị nhận ra, lại cắt nấm ra thật nhỏ.
Mọi người đều thả bụng ăn uống thật no say, Hương Hương chỉ ăn mấy miếng thịt, nam nhân cầm đầu nâng cốc đưa cho nàng, nàng cũng uống một hớp.
Đến lúc nửa đêm, những người bên ngoài bắt đầu miệng sùi bọt mép. Đến lúc nhận ra bất thường thì đã không đứng dậy nổi. Nam nhân cầm đầu gào thét vài tiếng, tựa hồ đang hỏi đã xảy ra chuyện gì, cuối cùng ôm bụng, bắt đầu nôn mửa.
Hương Hương sợ cực kỳ, nàng đã cố gắng cho nhiều nấm độc nhất có thể, nhưng vẫn không chắc chắn được số lượng lớn như thế có đủ trí mạng không.
Bởi vì rất nhiều loại nấm sau khi đun sôi liền mất đi độc tính, lúc làm tương nàng thậm chí chỉ rửa sạch rồi cắt vụn cho vào ngâm. Bên ngoài có tiếng động rất lớn, cửa phòng nhanh chóng bị đẩy ra, nam nhân cầm đầu môi đã hơi phát tím, tức giận hỏi gì đó, nhưng nói hồ ngữ.
Hương Hương không muốn nghe hiểu, lúc hắn xông lại, cánh tay vẫn giấu ở phía sau của Hương Hương bỗng nhiên giơ lên, sau đó chém xuống —— Chu Mãn chết rồi, Hương Hương lấy bội đao của hắn.
Một đao kia chém xuống rất nặng, vẻ mặt nàng cũng dị thường tuyệt quyết. Nam nhân cầm đầu nhìn kỹ nàng, môi hơi mấp máy, như đang hỏi tại sao.
Hương Hương lại chém thêm một đao, lần này hai tay cực ổn, đầu của nam nhân bay ra ngoài, rầm một tiếng va lên tường, mang theo một luồng suối máu.
Một đời Khả Hãn Thiết Mộc Cát, nhất thời mất mạng nơi đây.
Bên ngoài các nam nhân trúng độc đã sâu, có hôn mê, có toàn thân co giật. Hương Hương nắm thật chặt thanh đao, mỗi người một đao, toàn bộ chém hết.
Lần này chém thành suối máu, diện mạo của nàng vẫn khá sạch sẽ. Không còn quá hoảng sợ nữa. Những người này, mỗi người đều là kẻ đáng bị ngàn đao bầm thây. Chết đến một trăm lần một ngàn lần, cũng không đáng tiếc.
Những oan hồn đã chết đi, cuối cùng rồi sẽ nguyền rủa trả thù những kẻ đã làm thương tổn vùng đất này.
Nàng dựa vào tường đứng một lúc, trở lại trong phòng, lau sạch máu trên tay, lại thay đổi quần áo, ôm con lên. Thằng bé ngủ rất say, thỉnh thoảng còn táp táp cái miệng nhỏ. Hương Hương cúi đầu hôn môi trán của hắn, đương nhiên là không cách nào ngủ được. Máu trong thân thể sôi trào lăn lộn, như muốn trào dâng lên.
Nàng chỉ nghĩ, nếu người Hồ trốn vào trong núi rừng, có phải là người yến đã thắng rồi? Mộ Dung Lệ… Trước đây Thái tử nói hắn đã chết rồi. Hắn thật sự đã chết rồi sao?
Nhưng người ở huyện Lệnh chi, cha mẹ, tỷ tỷ, đệ đệ, bọn họ vẫn mạnh khỏe không có việc gì chứ? Ta muốn trở về Lệnh Chi, trở lại cố hương của ta.
Trong núi tối đen, mùi máu tanh đầy đất. Trong mắt nàng chứa đầy nước mắt, nhưng vững vàng mà ôm đứa bé. Nhất định có thể trở lại, nhất định có thể.
Hương Hương một đêm không ngủ, đợi đến khi sắc trời sáng choang, nàng nhặt hết tất cả những vật đáng tiền trên người đám người Hồ, sợ nhớ không rõ đường, khôđành chạy theo đường cũ xuống núi. Ôm đứa bé, cầm theo tài vật của người Hồ, lại giấu đoản đao ở bên hông, không quên cầm theo thanh đao của Chu Mãn, nàng lảo đảo, bước xuống dưới núi.
Lúc này, Mộ Dung Lệ đang truy tìm trong núi, Thái tử vẫn dựa vào nơi hiểm yếu chống chọi lại, hắn không thể điều nhiều người tới đây. Thế nhưng nhân thủ có thể điều động được đều đã tới hết. Hai con chó vẫn đang đánh hơi, thế nhưng thời gian đã qua quá lâu, mùi bên dưới ngọn núi đã sớm bị hòa tan.
Đám người Mộ Dung Lệ tốn một thời gian dài mới đi được sâu vào trong núi, ngay cả chính hắn cũng không tin, nữ nhân kia, có thể xuyên qua rừng núi mà đến tận nơi này?
Đột nhiên, tiếng chó sủa sắc nhọn vang lên, hắn ngẩn ra, nhanh chóng đi tới.