(Người dịch: pmtrang)
Lucas nhớ lại những gì Luis đã nói: Nếu Dee yêu Angel Creek quá nhiều, cô ấy sẽ chẳng thể hiểu được lý lẽ gì khác ngoài nỗi đau. Anh biết cô yêu nó, nhưng anh chưa từng để tâm đến cảm nhận của cô, chỉ chăm chăm vào những gì anh cho là tốt nhất với cô. Phải, anh đã làm những gì tốt nhất cho chính mình, không chỉ trong việc đảm bảo nguồn nước cho trang trại mà còn cố thao túng Dee để cô không còn lựa chọn nào khác ngoài kết hôn với anh. Không phải một lần anh quan sát thấy việc mất đi Angel Creek đã khiến tim Dee tan vỡ đến thế nào; tình yêu của anh với Double C cũng thế. Anh yêu nó đến mức sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ nào chịu trách nhiệm trong việc phá hủy nó.
Nhưng anh đã làm chính xác điều đó với người phụ nữ anh yêu.
Anh đã quá kiêu ngạo khi nghĩ rằng việc sống trong Double C sẽ phần nào bù đắp được cho việc cô mất đi Angel Creek. Anh đã cho rằng cô chỉ giận dữ, rằng cuối cùng anh cũng có thể khiến cô bình tĩnh lại.
Anh lẽ ra nên nhớ được sự dữ dội đầy mãnh liệt của cô, cách cô trông ra sao khi anh bắt gặp cô trên triền cỏ, gương mặt rạng rỡ của cô khiến anh đau đớn chỉ với việc quan sát cô. Anh đã giết chết tình yêu mãnh liệt trong cô và đã gây ra một sai lầm tồi tệ nhất trong đời mình. Làm sao anh có thể thuyết phục cô rằng anh yêu cô sau khi anh đã cố tình phá tan những gì cô đã gây dựng?
Mọi người đều hân hoan về trận mưa, gần như choáng váng khi thấy những hồ nước được đổ đầy và những con suối lại bắt đầu chảy. Ngay cả mọi chuyện ở Bar B cũng bắt đầu tốt lên. Lucas cảm thấy cực kỳ giận dữ khi anh quan sát trời mưa vào ngày hôm sau, và cả hôm sau nữa. Nó chẳng là gì so với những gì Dee phải chịu đựng. Bellamy đã tấn công cô chẳng vì lẽ gì. Anh, Lucas đã phá hủy thung lũng Angel Creek chẳng vì điều gì. Số phận và thiên nhiên đã nhạo báng họ bằng cách gửi xuống trận mưa thật đúng lúc cho các chủ trại, nhưng quá muộn cho một người phụ nữ.
Anh đã trả lại cô con bò đực và hai con bò cái, anh còn mua thêm ít gà để thay thế những con đã chết khi anh chuyển hướng con lạch. Anh không tự mình đưa chúng tới bởi anh không nghĩ cô sẽ vui mừng khi trông thấy anh sau tất cả những gì đã qua, có lẽ là không bao giờ nữa.
Dee buộc mình phải sống tiếp. Cô quá cứng đầu để mà từ bỏ, nhưng cô làm mọi việc một cách mơ hồ, không hy vọng không mục đích. Khi Lucas đã cực kỳ cay độc chỉ cho cô biết rằng cô chỉ đang lãng phí thời gian của mình để tưới nước cho đám cây đã chết. Không ai trong số chúng có thể sống lại được nữa.
Bất kể cô làm gì, thì cô cũng đang trong tình trạng thật vô vọng. Cô vẫn còn ít tiền tiết kiệm đã cất giữ từ năm ngoái, nhưng không thể đủ để giúp cô kéo dài qua mùa đông, trừ khi cô có thể sống chỉ bằng trứng và sữa. Cô không có đủ tiền để sửa nhà và mua thêm thực phẩm, nhưng cô cũng không thể ở trong nhà mà không sửa lại nó. Nếu cô sửa nhà, cô sẽ chết đói. Lựa chọn nào thì cũng khiến cô đâm đầu vào ngõ cụt.
Trừ khi cô tìm thấy một công việc, cô không biết làm cách nào để sống sót nổi qua mùa đông. Và ngay cả khi có việc làm, thì năm sau biết ra sao? Liệu cô có thể gây dựng lại một khu vườn lớn mà thiếu nguồn nước của Angel Creek để nuôi dưỡng nó mà chỉ dựa vào lượng mưa? Có thể, dù điều đó không thể tránh khỏi việc phải tưới nước một cách thủ công lần nữa. Rất nhiều gia đình quanh đây đều làm vậy. Nhưng chính là thế, gia đình. Theo đúng khái niệm tức là có ít nhất hai người để chia sẻ công việc. Dù cô khỏe mạnh, cô biết mặt hạn chế của mình. Nếu cô cố gắng gây dựng một khu vườn lớn như cô thường làm, cô sẽ khiến mình kiệt sức, kiệt sức sẽ dẫn đến vụng về, vụng về sẽ dẫn đến những tai nạn.
Cô có thể trồng trọt vừa đủ để cung cấp thực phẩm cho bản thân. Nhưng sẽ không đủ tiền để sửa chữa, hay may mặc. Không phải giờ cô chưa có nhiều váy áo, cô nghĩ, tưởng tượng ra viễn cảnh mình ăn mặc sơ sài cũng chẳng sao, nhưng cô vẫn phải thay thế chúng một khi chúng đã cũ mòn.
Nếu cô tìm được việc làm, cô có thể sống sót, nhưng sẽ không thể làm gì khác. Cô không thể chăm sóc khu vườn, không có thời gian cho việc đó.
Cô yêu nó rất nhiều. Mùi hương của đất mỗi sáng, sự tươi mát, những hạt sương sớm, những vụ mùa bội thu, sự hài lòng gần như là hạnh phúc khi trông thấy sự sống và thành quả của nó, bằng sự chăm sóc của cô, đất đai đã thật hào phóng. Mùa lại mùa kế tiếp nhau với nhịp điệu tuyệt vời. Cô thuận theo tự nhiên, đổi mới trong mùa xuân, hưng thịnh trong mùa hạ, thu hoạch, và sau đó im lìm qua mùa đông dài. Giờ thì bất kể cô làm gì, dường như cô đã đánh mất nó, điều cô yêu quý nhất.
Nhưng mọi người trên khắp thế giới này đều phải đối mặt với sự thất vọng tan vỡ, thậm chí là những tấn bi kịch, mà vẫn phải sống tiếp. Thời gian không ngừng lại. Cô hoặc đối mặt với nó hoặc phải bỏ cuộc. Cô biết phải làm thế nào trước tiên, nhưng lại không biết tiếp theo là gì.
Người đầu tiên cô ghé qua tìm việc là ông Winches ở cửa hàng tạp hóa. Ông ta chăm chú nhìn cô.
“Thế là sao?”
“Một công việc,” cô nhắc lại bình tĩnh. “Bất kể công việc gì. Tôi có thể làm việc sổ sách, sắp xếp đồ đạc, lau dọn nhà cửa.”
“Tôi có thể tự mình làm tất cả những thứ đó,” ông ta gầm gừ.
“Vâng, tôi biết.”
Ông ta vẫn đang nhìn cô chằm chằm. Ông ta cắn môi. “Rất tiếc về chuyện xảy ra ở chỗ của cô. Tôi đoán đó là lý do tại sao cô ở đây.”
“Vâng.”
Ông ta thở dài. “Ước gì tôi có thể giúp, nhưng thực sự là ngu ngốc khi thuê ai đó làm những việc tôi có thể tự mình làm. Cửa hàng chỉ đủ lớn để duy trì như hiện giờ thôi.”
“Tôi hiểu,” cô nói. “Cảm ơn.”
Cô thậm chí còn không thấy thất vọng, bởi đó chính xác là những gì cô chờ đợi. Nếu cô được nhận, không ai có thể ngạc nhiên hơn cô. Cô thử tiếp ở cửa hàng bán đồ khô, nhưng bà Worley cũng chỉ đủ để nuôi sống bản thân. Một nhân viên là không cần thiết. Chuyện cũng tương tự ở cửa hiệu bán mũ.
Cô đi khắp các con phố, vào tất cả các cửa hàng. Ngân hàng không cần thêm nhân viên. Hai nhà hàng làm việc theo kiểu gia-đình-trị, chẳng có việc gì cho người ngoài làm cả. Hai khách sạn khác cũng tương tự. Đó là thực tế cuộc sống. Trong một doanh nghiệp gia đình sẽ chỉ ưu tiên cho người trong gia đình. Cô biết kết quả trước cả khi hỏi, nhưng cô vẫn cứ hỏi để tìm kiếm bất kỳ cơ hội nào còn bỏ ngỏ.
Người thợ may ở thị trấn không cần bất kỳ sự trợ giúp nào. Hầu hết phụ nữ đều tự may vá đồ của họ; chẳng ai có tiền ở Prosper để mà trả cho người khác với công việc họ có thể tự làm. Dee thậm chí còn hỏi một công việc quét dọn nhà cửa, và ông Winches đã cho cô để lại thông báo trong cửa hàng của mình. Không ai liên lạc với cô. Chẳng ai bận tâm thuê người làm những việc quét dọn mà chính họ có thể tự làm lấy.
Những gì cô đã nói với Lucas trong lần đầu tiên cô gặp anh là sự thật theo đúng nghĩa đen: Việc duy nhất cho cô ở Prosper là một căn phòng bên trên quán rượu.
Tài sản duy nhất của cô – mảnh đất – giờ đã vô giá trị. Cô biết Lucas sẽ giúp cô bằng cách mua nó để đổi lấy các chứng thư nhưng nó sẽ chẳng nhiều hơn là sự bố thí trá hình, vì anh chắc chắn không cần nó. Giờ thì anh đã có nguồn nước dồi dào nhất, rõ ràng là, một nguồn nước vô tận. Anh đã có nguồn nước của Angel Creek.
Không còn được gọi là Angel Creek ở nơi phía bên kia dãy núi nữa. Cô không biết liệu nó còn có một cái tên. Danh tiếng của nó không còn như cũ, với Double C là vùng đất chăn thả rộng lớn, và hiệu quả của dòng nước sẽ bị chôn vùi. Trong thung lũng nhỏ hẹp của cô, nó từng là một điều kỳ diệu, tạo nên một thiên đường nhỏ bé. Đó là lý do tại sao nó được gọi là Angel Creek. Cô không bao giờ nghĩ rằng nó chỉ là một vết cắt trên mặt đất có dòng nước chảy qua; Angel Creek đã tồn tại, một cách độc lập, với bí ẩn của riêng mình, là cộng sự đắc lực giúp cô phát triển khu vườn. Cô đau buồn cho nó như một người vừa qua đời.
Nếu nó không còn gì cô vẫn có nó như một niềm tự hào, nhưng lúc này đây nhiều ngày đã trôi qua buộc cô phải nhận ra rằng cô phải nuốt niềm tự hào đó lại và nhận tiền của Lucas. Chẳng còn gì cho cô ở đó, nhưng cô có thể bắt đầu ở nơi khác.
Lucas! Cô vẫn không thể để mình suy nghĩ về anh. Nỗi đau vẫn còn quá mới mẻ, quá lớn. Cô sống mỗi ngày với nhận thức về nó, nhưng cô không thể lấy nó ra và suy xét, hay cố gắng để hiểu. Nó chỉ đơn giản là ở đó. Miễn là cô có thể lờ nó đi, để tồn tại, nhưng nếu có lúc nào cô định lôi nó ra, nó sẽ phá hủy cô.
Cơ thể cô, vẫn theo nhịp sinh học bình thường báo hiệu cô không mang thai con anh.
Cô nên cảm thấy khuây khỏa mới đúng.
Dù vậy, trái với tất cả logic. Cô đã hy vọng. Một đứa con bây giờ sẽ là thảm họa với cô, nhưng cô vẫn hy vọng. Hai lần với anh mà không có biện pháp bảo vệ là cơ hội cuối cùng để cô thụ thai. Cô không quan tâm đến danh tiếng của mình, nếu nó còn sót lại chút nào; cô sẽ yêu thương đứa con của mình bằng tất cả sức mạnh trong cô, cũng như cô yêu anh. Cô sẽ không tổn thương quá nhiều đến thế nếu cô không yêu.
Phải mất một lúc Dee mới nhận ra người phụ nữ cưỡi ngựa hướng về phía nhà mình. Cô ta mặc một bộ đồ cưỡi ngựa thời trang, ngồi một bên đầy duyên dáng, với chiếc mũ nhỏ gắn lông cong cong đổ xuống một bên vai. Nhưng mái tóc đỏ sẫm vẫn vậy, và đôi mắt nâu long lanh. Đó là Tillie, cô gái trong quán rượu đã cưỡi ngựa tới Double C tìm sự giúp đỡ. Dee tin rằng mình nợ Tillie mạng sống của mình cũng nhiều như cô nợ Luis Fronteras hay Lucas. Tất cả bọn họ đều sắm một vai trong màn kịch đã qua.
Hai người phụ nữ đối diện với nhau.
“Chào buổi sáng,” Dee nói lặng lẽ. “Cô muốn vào trong không?’
Tillie xuống ngựa bước tới hiên nhà. Đây là lần đầu tiên trong mười năm liền cô ta được mời vào trong một ngôi nhà đáng kính. Căn nhà khiêm tốn và xuống cấp nhiều, nhưng chẳng có mấy người mời cô ta vào trong hay thậm chí là chào đón sự hiện diện của cô.
“Cảm ơn những gì cô đã làm.”
Tillie nở nụ cười khẽ. “Một phần là vì cô thôi. Tôi không thể để Kyle hủy hoại bản thân anh ấy theo cách đó được.”
“Tôi nghe nói giờ cô đang sống ở Bar B.”
“Phải. Chúng tôi sắp kết hôn. Nhưng chúng tôi có lẽ không ở lại vùng này nữa. Tôi không nghĩ người dân thị trấn có bao giờ quên đi những gì đã xảy ra, hay tha thứ cho anh ấy. Đó là điều may mắn để cả hai chúng tôi bắt đầu lại. Và cảm ơn cô. Cô có thể kích động mọi người chống lại anh ấy hơn thế, nhưng cô không làm.”
“Có vẻ cũng chẳng cần làm đâu. Lucas gần như đã giết anh ta.”
Colorado giờ là một bang rồi, cô nhận ra, nhưng trở thành tiểu bang không làm thay đổi cách người dân trong thị trấn xử lý mọi việc. Nếu có tranh chấp, họ vẫn giải quyết chuyện xảy ra mà không cần đưa ra pháp luật. Kyle đã nhận được sự trừng phạt từ những nắm đấm của Lucas; gã gần như bị bỏ rơi, danh tiếng bị phá hủy.
Nhìn quanh ngôi nhà, Tillie nói, “Cô cũng sẽ bắt đầu lại. Tôi đến để đưa cô chút tiền đền bù cho những thiệt hại. Tôi biết tôi không thể bù đắp những gì đã xảy ra với cô được, nhưng nó sẽ giúp cô ít nhiều. Để bắt đầu.”
Tim Dee đập mạnh. Sao cô có thể bắt đầu lại được chứ? “Kyle không làm điều này,” cô nói. “À, anh ta là nguyên nhân gây thiệt hại cho căn nhà, nhưng Lucas Cochran mới là người phá hủy thung lũng này.”
“Anh ấy sẽ không làm thế nếu không có Kyle.” Tillie nhẹ nhàng nói. “Đó là quyết định khó khăn, nhưng Lucas cũng là một người đàn ông khó lay chuyển. Anh ấy biết rằng chỉ cần cô còn ở lại Angel Crekk thì rồi cũng sẽ có ai đó cố gắng cướp lấy nó từ cô, và cô sẽ luôn gặp nguy hiểm. Vậy nên anh ấy lấy đi lý do duy nhất mà mọi người muốn có được thung lũng. Anh ấy làm thế để bảo vệ cô thôi.”
Ánh mắt Dee gần như bị tàn phá. “Tôi thà là nhận lấy rủi ro.”
“Lucas không thể mạo hiểm điều đó được. Anh ấy yêu cô rất nhiều.”
Dee nói chậm rãi. “Khi tôi đi dạo ngoài kia, điều tôi trông thấy chẳng có gì trông giống như hạnh động vì tình yêu”
“Tôi biết. Như tôi đã nói, đó là quyết định rất khó khăn. Cũng như thật khó cho tôi để hỏi xin Lucas giúp đỡ cô ngày hôm đó, biết rằng Kyle có thể bị giết vì mình. Không có nhiều người thấy đó như một hành động vì tình yêu, nhưng nó là vậy. Tôi chẳng thể làm gì để ngăn anh ấy lại, ngay cả dù anh ấy có ghét tôi vì điều đó.”
“Tôi không ghét Lucas,” Dee nói, và đó là sự thật. “Không. Không phải bây giờ. Có lẽ là không bao giờ. Tôi chỉ cảm thấy trống rỗng, như một phần lớn trong mình đã biến mất. Nhưng đó không phải vấn đề của sự tha thứ, đó là vấn đề của cuộc sống. Ngay lúc này thì tôi không quan tâm lắm.”
Tillie đã từng thấy ánh nhìn đó trong mắt người phụ nữ khác, cũng là ánh nhìn trong mắt cô ta từng có. Đó là ánh nhìn của một người không còn gì để mất. Kiểu gì đó lạnh lẽo, ảm đạm đến sâu sắc, và nếu người phụ nữ có hồi phục, cô ấy cũng sẽ khác, thay đổi theo cách thật khó để hiểu được.
“Tôi mang theo tiền,” Tillie nói nhanh, thay đổi chủ đề.”
“Tôi không muốn tiền của Kyle.”
“Không phải của anh ấy, nó là của tôi.”
Dee nhìn cô đầy kinh ngạc. “Càng là lý do để tôi không nhận. Cô không cần phải trả giá; cô không phải chịu trách nhiệm cho bất kỳ chuyện gì đã xảy ra. Nếu có, thì là tôi nợ cô mạng sống của mình.”
“Nhưng những khoản nợ của Kyle thì cũng là của tôi,” Tillie nhấn mạnh. Cô ta cười toe toét. “Đó là một phần của việc khi cô yêu thương ai đó.”
“Cảm ơn cô, nhưng không.” Cuối cùng cô cũng phải nuốt lại tự trọng bản thân và chấp nhận khoản tiền của Kyle, cô nghĩ, bởi đây một phần là lỗi của gã, nhưng giờ thì không thể hỏi xin lại số tiền đó từ Tillie được.
Tillie do dự. “Tôi nghe nói cô đang tìm việc trong thị trấn.”
“Phải, nhưng không có việc nào hết.”
“Vậy thì cầm lấy tiền đi. Tôi có tiền, và cô thì cần nó.”
Dee nghĩ về số tiền và việc bắt đầu lại, nhưng tiền không phải thứ cô cần; mà là nước kìa. Cô ngồi im, nhìn chằm chằm Tillie như thể cô chưa bao giờ gặp cô ta. Có gì đó thật sai lầm trong não cô không? Có điều gì cô cần nghĩ lại không. Một con lạch bị chuyển hướng sẽ có thể chuyển hướng lại lần nữa.
Cô hẳn đã trong trạng thái ngơ ngẩn từ cú sốc, sốc bởi nỗi đau của sự phản bội của Lucas. Đó là lý do duy nhất khiến cô cứ ngồi yên đó thay vì làm điều gì để thay đổi tình hình. Cô chưa bao giờ là người ngồi im để mặc số phận định đoạt; cô sẽ xắn tay áo và tự mình giải quyết vấn đề của bản thân.
Cô lại cảm thấy như mình sống lại lần đầu tiên kể từ khi Lucas nói với cô về những gì anh đã làm, vẻ lấp lánh quen thuộc trở lại trong mắt cô.
Quan sát cô chăm chú, Tillie lên tiếng. “Gì vậy? Là gì? Cô có ý tưởng gì sao?”
“Tôi có. Và có vài điều cô có thể làm để giúp tôi.”
“Bất cứ điều gì. Tôi có thể làm bất cứ điều gì cho cô.”
Một nụ cười chậm rãi nở trên gương mặt Dee. “Cô có thể kiếm cho tôi ít thuốc nổ được không?”
Luôn hứng thú với những cuộc phiêu lưu, Tillie đi cùng Dee lần theo đáy con lạch tới chỗ nguồn nước bị chặn trên núi. Không phải một chuyến đi dễ dàng; Dee đoán hẳn phải có cách dễ dàng hơn nhưng cô lại không biết.
Cả hai đều mặc quần, thật tốt vì nhiều lần họ phải đi bộ, dắt theo ngựa. Họ leo lên và đi men theo triền núi, đôi khi họ đi vào đường cụt và phải quay ra. Nhưng khi đến được nơi ngã rẽ thì không thể nhầm được. Con đập đất lượn cong chắn ngang nhánh rẽ phía đông, gửi tất cả nguồn nước màu mỡ xuống phần đất Double C.
Dee nhìn chằm chằm vào công trình đã giết chết nông trại của cô. Nếu Lucas cần nước để tồn tại, cô sẽ tự mình đắp con đập, một nắm bùn ngay lúc này. Cô đã sẵn sàng bán thung lũng cho anh. Nhưng quỷ tha ma bắt cô đi nếu để anh tiêu diệt điều đẹp đẽ này, thứ mà cô yêu thương vô cùng, chỉ vì anh nghĩ anh biết điều gì là tốt nhất cho cô hơn chính bản thân cô!
“Cô đã bao giờ sử dụng thuốc nổ chưa?” Tillie hỏi.
“Chưa.”
“Ôi Chúa ơi.”
“Đừng lo. Tôi đã hỏi trong thị trấn. Người thợ rèn dùng nó để làm vài thứ và có chỉ cho tôi cách sử dụng.”
“Tức là cô chỉ cần châm lửa ngòi nổ và ném nó vào con đập thôi?”
“Không. Tôi sẽ chôn nó xuống phía đông con đập, sát chân đập. Bằng cách đó, khi nó nổ, nó cũng sẽ thấp hơn đáy con lạch.” Cô hiểu rõ cơ chế của việc Lucas đã làm, nên cô sẽ làm điều tương tự.
Phải mất một thời gian, dùng con dao, mới đục được hai lỗ trong lớp đất sét rắn kết. Cô chôn những thanh thuốc nổ vào trong rồi ròng dây nổ ra thật dài. Đề phòng cô đốt thử một đoạn dây nổ để biết mất bao lâu nó cháy được một foot, rồi cô dự tính chiều dài dây nổ cần dùng để cô chạy xa, an toàn tránh được vụ nổ.
“Cô nên bắt đầu chạy xuống núi đi,” cô nói với Tillie. “Tôi sẽ cho cô năm phút trước khi tôi châm lửa.”
“Tôi muốn xem,” Tillie nói. “Tôi đã đến tận đây rồi. Tôi muốn xem cô làm nó. Tôi sẽ rời đi khi nào cô rời đi.”
Họ nhìn nhau và cười toe toét.
Dee châm ngòi.
Họ chạy tới chỗ những con ngựa, vung người leo lên yên, và phóng bạt mạng. Dee âm thầm đếm từng giây.
Lucas đang đi bộ dọc theo con lạch, nhìn vào dòng nước đang cuộn chảy, không biết gì về trận chiến phía trên đầu nguồn. Nó sâu hơn anh từng thấy trước đó, đủ để bơi được.
Anh tự hỏi liệu nó có đáng không.
Dee đã phải đi từ nhà này sang nhà khác trong thị trấn, hỏi xin việc làm còn hơn là đến tìm anh. Sự trớ trêu của nó chỉ ra anh chẳng là gì với cô nữa, và cô thà chết còn hơn đến hỏi xin anh giúp.
Anh đã hy vọng, bất chấp mọi thứ, rằng cô sẽ đến với anh, rằng cô sẽ nguôi ngoai đủ để nhận ra anh làm vậy là để bảo vệ cô. Nhưng nó không phải vấn đề của cơn giận, nó là vấn đề của lòng tổn thương sâu sắc đến nỗi nó khiến cô quay cuồng.
Và đó còn là niềm kiêu hãnh. Chưa bao giờ có người nào kiêu hãnh hơn Dee Swann. Đó chính là điều khiến cô không thật dễ để yêu, nhưng nếu cô bớt đi niềm kiêu hãnh, ít mạnh mẽ hơn, cô sẽ không còn là mình, và anh sẽ không yêu cô đến mất trí như vậy. Nếu cô không quá mạnh mẽ, cô sẽ không thể phù hợp được với sức mạnh lý trí trong anh, và anh đã không yêu cô đến thế. Cô chính xác là những gì anh cần, một người bạn đời thực sự.
Vậy mà anh đã giáng một đòn mạnh vào niềm kiêu hãnh ấy, và cả tính độc lập – một phần thực sự lớn trong nó. Dee sẽ không tha thứ cho anh vì Angel Creek; cô không thể làm vậy mà vẫn là cô được. Anh đã mong chờ – đòi hỏi – rằng cô sẽ không phải là chính cô. Cô là một người cực kỳ độc lập, nó đã ăn sâu vào cô, là một phần tinh thần khiến cô trở nên mạnh mẽ. Sao cô có thể đánh mất nó được? Angel Creek thuộc về cô cũng nhiều như cô thuộc về nó.
Nếu anh ép buộc cô đến với mình, đầu hàng niềm kiêu hãnh của cô, nó sẽ giết chết thứ gì đó trong cô.
Cơ hội duy nhất anh có là trả nó lại cho cô, cả sự độc lập lẫn niềm kiêu hãnh. Cô sẽ không bao giờ đến với anh trừ khi lòng tự trọng và sự độc lập của người phụ nữ trong cô còn nguyên vẹn. Cô luôn nhấn mạnh việc duy trì sự độc lập đó, và việc tự tạo số phận cho riêng mình. Làm sao anh có thể đổ lỗi cho cô khi anh cũng giống như vậy chứ. Anh sẽ không bao giờ chịu được sự sai bảo của ai đó, và cô cũng không. Cô có thể là bạn đời của anh, nhưng sẽ không bao giờ phụ thuộc vào anh. Anh chưa bao giờ muốn khác đi, nhưng giờ khi đã mất cô anh mới nhận ra điều đó.
Anh nhìn vào dòng nước lần nữa. Thứ quý giá, nhưng nó không quý giá với anh bằng Dee.
Cô đã từ chối lời cầu hôn của anh, ngay cả sau khi anh nói với cô không phải vì Angel Creek. Khi ấy anh đã rất giận dữ bởi anh không thể hiểu được, nhưng đột ngột nó đánh vào anh. Thậm chí nếu bằng cách nào đó anh khôi phục lại Angel Creek cho cô, cô vẫn sẽ không kết hôn với anh. Anh đã kể cho cô nghe về những kế hoạch của mình, anh muốn gây dựng Double C thành một đế chế thế nào bằng cách sử dụng tiền của mình để gây ảnh hưởng đến các quyết định chính trị. Anh đã kể về các chính trị gia ở Denver, những buổi lễ hội để tiếp khách, anh và vợ sẽ phải tham dự những buổi gặp mặt xã giao. Anh đã nghĩ tới việc có Dee bên mình, đủ kiêu ngạo để nghĩ rằng anh có thể đặt cô vào một xã hội thật ít phù hợp như vậy.
Nhưng Dee không thể sống theo cách đó, và cô biết thế. Không phải chỉ là chuyện cô không được tận hưởng cuộc sống; cô phải được ở ngoài kia, tự do, không bị trói buộc bởi hàng dãy các tòa nhà ngột ngạt và các quy tắc bất tận của xã hội. Anh thật đui mù mới tưởng tượng ra việc cô sẽ phù hợp với chuẩn mực đó bởi vì anh muốn thế. Cô chưa bao giờ yêu cầu anh thay đổi. Sao anh lại có thể ngu ngốc đến nỗi mong đợi nó từ cô?
Anh nghĩ về tất cả những kế hoạch của mình, tham vọng của mình, và những gánh nặng tinh thần của bản thân. Anh đã muốn sự ảnh hưởng đó chỉ vì Double C.
Nhưng quỷ thật, anh đã giàu có sẵn rồi. Và Dee sẽ mang lại cho trang trại nhiều hơn là tham vọng mà anh có. Cô sẽ mang tới bản thân cô, tinh thần cô, những đứa con họ sẽ có.
Anh phải chọn lựa, và với điều đã rõ ngay trước mắt anh biết chẳng có sự lựa chọn nào hết. Anh sẽ chọn Dee thay vì bất kỳ khoản tiền, quyền lực hay sự ảnh hưởng anh có từng hy vọng tạo nên. Anh sẽ tặng Double C lại cho cô hoàn toàn nếu điều đó có thể khiến cô trở lại. Anh muốn cô trở thành bạn đời của anh trong suốt quãng đời này.
Là bạn đời của anh.
Anh chớp mắt, ngạc nhiên trước ý tưởng đó. Nó có thể. Đó là điều duy nhất anh có thể nghĩ đến cho đến giờ từ khi gặp cô.
Anh nghe thấy tiếng nổ trầm và ầm ầm, đến từ phía dãy núi. Anh nhìn lên, hy vọng trông thấy những đám mây dông, nhưng bầu trời đang rất quang đãng. Anh không biết tiếng sấm đến từ đâu.
Tiếng sấm, quỷ thật! Đột nhiên anh nhận ra chính xác đó là gì. Miệng anh há ra, và nhìn chằm chằm vào dãy núi. Và rồi, không thể đừng được, anh bắt đầu cười lớn.
Anh lẽ ra nên dự đoán được rằng cô sẽ làm gì đó với tình hình hiện tại. Tiếng nổ đó là dấu hiệu cho thấy cô đã quay trở lại trận chiến này.
Ngày hôm sau Dee nghe thấy tiếng ngựa cưỡi đến nhà mình. Cô nhìn ra ngoài và thấy Lucas đang xuống ngựa. Cô đã đợi anh đến từ hôm qua kìa, và tự hỏi điều gì khiến anh lâu đến thế.
Cô nhặt khẩu súng săn lên và bước ra ngoài.
“Anh muốn gì?” cô hỏi không mào đầu.
Anh dừng lại ngay khi định bước tới, thận trọng chú ý tới khẩu súng.
“Giờ thì, Dee. Nếu em định dùng tới nó, em nên làm ngay từ lần đầu tiên anh thấy em. Giờ thì quá muộn rồi.”
Cô mỉm cười. “Chẳng bao giờ là quá muộn để sửa chữa sai lầm.”
“Chính xác.” Anh hất đầu về phía tiếng nước chảy, nơi Angel Creek một lần nữa lại thật đầy. “Ai đặt thuốc nổ cho em thế?”
Cô hếch cằm. “Tôi không cần ai làm điều đó cho mình cả. Tôi tự làm lấy.”
Lucas nhìn cô chằm chằm, kinh ngạc. Tim anh gần như ngừng đập khi nghĩ đến sự nguy hiểm mà cô đã đặt mình vào. Chết tiêt, cô không hề biết những vụ nổ chẳng bao giờ là ổn định cả sao? Anh thậm chí chưa bao giờ nghĩ đến việc cô tự mình làm điều đó, mặc dù bây giờ khi nghĩ lại, anh lẽ ra nên dự đoán được. Dee đã bao giờ nhờ cậy đến sự giúp đỡ của ai chưa?”
“Em điên à?” anh hét, gương mặt anh đỏ bừng vì giận dữ. “Em có thể đã bị giết rồi!”
Cô bắn cho anh ánh nhìn khinh khỉnh. “Tôi cho là anh nghĩ tôi không biết mình đang làm gì nhỉ.”
“Đúng vậy không?” anh bắn trở lại.
Cô nhướn mày nhìn anh. “Rõ là vậy,” cô dài dọng. “Tôi vẫn ở đây này.”
Anh cảm thấy như muốn đập đầu vào tường vì thất vọng, và rồi anh đột nhiên bật cười, bởi anh nghĩ đến việc cô sẽ khiến anh phát điên như thế này trong suốt phần đời còn lại của mình. Có lẽ anh điên rồi, bởi vì anh có thể thề là anh đã trông thấy một tia sáng của sự thích thú lóe lên trong đôi mắt xanh lục đầy mê hoặc kia. Cô thích việc khiến anh mất kiểm soát.
“Tillie giúp tôi,” cô nói thêm.
“Tillie!” Anh cởi mũ và lau mồ hôi trên trán với vẻ kích động. “Chúa tôi.” Nhưng nó khiến mọi việc hợp lý hơn rồi. Tillie làm vậy bởi cô ta sẽ cảm thấy bắt buộc phải làm gì đó để chuộc lỗi cho Kyle. Trong trường hợp này, Lucas biết tội lỗi của anh lớn hơn của Kyle nhiều, mặc dù anh làm nó nhân danh tình yêu.
Dee bắn cho anh ánh nhìn đầy thách thức. “Nếu anh muốn đắp một con đập khác, tôi chỉ cần thổi bay nó là xong.”
“Anh không định xây con đập khác đâu,” anh cáu kỉnh nói. “Quỷ thật, anh lẽ ra nên tự mình thổi bay nó mới phải. Anh chỉ không nghĩ về nó được trong thời gian qua.”
Giật mình, Dee nhìn anh chằm chằm. “Sao anh làm vậy?”
“Bởi vì anh sai rồi.” Anh nhìn cô, ánh mắt họ khóa vào nhau. “Bởi vì ngay từ đâu anh không có quyền dựng nó lên. Bởi vì anh sẽ làm bất cứ điều gì mang em trở lại.”
Cô chưa bao giờ trông thấy đôi mắt xanh của anh kiên quyết đến thế. Tim cô bắt đầu dội mạnh trong lồng ngực, nhưng cô không dám để anh trông thấy nó. Anh bước một bước, và cô giơ khẩu súng lên.
“Ở yên đó,” cô cảnh cáo.
Anh thậm chí còn không nhìn vào khẩu súng.
“Em sẽ lấy anh chứ?” anh hỏi. Vô tình liếc về phía con lạch. “Không, không phải vì dòng nước chết tiệt đó,” anh hét. “Giữ lấy cái thung lũng này. Anh không cần. Thứ anh cần là em. Anh sẽ viết giấy để xác nhận thung lũng vẫn là của em, và anh cũng ký giấy giao luôn cho em Double C. Chỉ cần em kết hôn với anh thôi.”
Dee đã bị kinh ngạc bởi lời đề nghị đó. Cánh tay cô run lên, khẩu súng hạ xuống. Trước khi cô có thể thở lại, Lucas đã bước tới hiên nhà, cẩn thận lấy nó ra khỏi tay cô và đặt sang bên.
“Anh nói sao cơ?” cô sửng sốt.
“Anh nói Angel Creek sẽ là tài sản cá nhân của em, em có thể làm gì tùy thích mà anh sẽ không can thiệp vào. Anh không biết tại sao mình lại chưa từng nghĩ về nó trước đây. Và anh sẽ cho em cả trang trại của mình nữa. Anh sẽ cho em bất cứ thứ gì em muốn chỉ cần em nói đồng ý thôi.”
Cô chưa bao giờ tưởng tượng được có bất kỳ điều gì khiến mình ngạc nhiên đến thế. Anh đơn giản là không thể có ý đó được. “Nhưng... tại sao?”
Anh hít một hơi sâu; thật khó cho anh kinh khủng phải thẳng thắn, đặt cược mọi thứ mình có và hạnh phúc tương lai đối lập với câu trả lời của cô.
“Bởi vì anh cần em, em yêu. Anh cần một người vợ sẽ hạ đo ván anh khi anh cố gắng bắt cô ấy nghe lời, và em là người duy nhất dám làm thế. Anh không thể đếm nổi số lần anh đã hỏi cưới em, nhưng chúng ta phải làm rõ điều này ngay bây giờ: Anh chưa bao giờ cầu hôn em vì thung lũng hay nguồn nước. Anh cầu hôn em vì anh yêu em. Rõ chưa?”
Cô không thể nghĩ ra bất cứ điều gì để nói. Cô há hốc miệng nhìn anh, đầu óc cô trống rỗng như một cái bảng đen vừa được xóa sạch.
“Anh hỏi em rõ chưa?” anh lên giọng.
“Anh không thể muốn em được.” Cô buột miệng.
“Sao anh lại không thể?”
“Bởi vì... bởi vì em không phải những gì anh muốn,” cô lắp bắp. “Anh sẽ dành nhiều thời gian ở Denver, và em không thể sống thế được. Mọi người sẽ cười nhạo em. Em không thể phù hợp –”
“Không, anh sẽ không,” anh điên tiết. “Denver cút xuống địa ngục đi. Anh muốn có em.”
“Em không thể yêu cầu anh từ bỏ –”
“Chết tiệt, em không yêu cầu anh từ bỏ bất cứ điều gì!” anh gầm lên, mất hết sự kiên nhẫn cuối cùng. “Anh biết mình muốn gì. Bây giờ thì trả lời câu hỏi chết tiệt của anh đi!”
Cô chớp mắt và cố gắng tập hợp lại suy nghĩ của mình. “Em không muốn Double C,” cô nói. “Em sẽ không kết hôn với anh bởi vì anh cho em vùng đất đó.”
Lucas ném chiếc mũ của anh xuống hiên nhà và muốn giậm mạnh chân. Thay vào đó, anh nắm lấy tay cô và lắc. “Vậy thì quên cái vùng đất chết tiệt đó đi,” anh nói, răng nghiến chặt. “Chỉ cần nói với anh là em sẽ kết hôn với anh thôi.”
Từ từ niềm vui sướng bừng nở trong ngực cô, và cô cố gắng ngăn nó lại. Nếu không, cô sẽ có nguy cơ bùng nổ mất. Anh có ý đó. Thật không thể tin được, nhưng anh có ý đó. Anh sẽ không bao giờ cho ai chỉ một inch của Double C yêu quý của mình trừ khi anh nghĩ đó là cách duy nhất có thể thuyết phục cô kết hôn với anh, nhưng anh đã cho cô toàn bộ trang trại đó. Anh yêu cô, và ánh nhìn nóng nảy trong đôi mắt xanh nói với cô rằng anh không cảm thấy chút nào hối tiếc vì đã từ bỏ tham vọng của mình. Anh đã hạ quyết tâm, và khi Lucas Cochran quyết tâm làm gì thì không ai có thể thay đổi được.
“Được rồi,” cô nói.
Anh lắc đầu lần nữa. “Được rồi cái gì?”
“Cô bắt đầu bật cười. “Vâng,” cô trả lời.
“Vâng cái gì?” Chúa ơi, cô sẽ khiến anh phát điên trước khi năm nay kết thúc.
Cô trao anh nụ cười lóa mắt ngọt ngào. “Vâng, em cũng yêu anh. Vâng, em sẽ lấy anh. Nhưng không phải vì Double C hay bất kỳ lý do nào khác, ngoại trừ lý do em yêu anh. Còn gì nữa không?”
Lucas kéo cô vào ngực anh, cánh tay anh siết chặt đến nỗi khiến xương sườn cô đau nhức. Anh nhắm mắt khi nước mắt đang châm chích. Anh đã đánh đổi toàn bộ cuộc sống của mình cho điều này và đã sống trong những giây phút kinh hoàng khi nghĩ đến chuyện cô sẽ từ chối anh.
“Chúa ơi, em thật là cứng đầu.”
“Em biết,” cô nói điềm tĩnh, những lời nói bị bóp nghẹt vì khuôn mặt cô vẫn đang áp vào ngực anh. “Cứng đầu giống như anh.”
“Ý anh là về Angel Creek kìa. Nó sẽ là của em. Em cần nó, em yêu. Trước đây anh đã không hiểu.” Anh hôn lên tóc cô. “Là chủ sở hữu mới của Double C, em là một trong những người phụ nữ giàu có nhất tiểu bang đấy.”
Cô ngẩng đầu lên và trao anh nụ cười tỏa sáng. “Không đâu,” cô nói.
“Dĩ nhiên là có. Anh biết giá trị trang trại đó, chết tiệt.”
“Em không muốn Double C.”
“Thỏa thuận là thỏa thuận.”
“Không phải cho đến khi em nói ‘Đồng ý’ sao. Em sẽ không lấy Double C. Anh cần nó cũng như em cần Angel Creek.” Bàn tay cô với lên lưng anh. “Đây không phải sự đầu hàng đâu, anh biết đấy. Sao nó không thể trở thành quan hệ đối tác được nhỉ?”
“Quỷ thật, anh không quan tâm,” anh nóng nảy nói. “Miễn là em kết hôn với anh.”
Cô cảm thấy vô cùng bình yên. “Giấy tờ thế nào không quan trọng miễn là em vẫn có thể đến đây,” cô nói, và cô bắt đầu nhận ra rằng đó là sự thật. Angel Creek vẫn là của cô dù nó thuộc sở hữu của Lucas. Cô tin anh, và bởi vậy cô không còn phải chiến đấu để duy trì sự độc lập của mình nữa. Sự tôn trọng anh dành cho cô chính là cách cô duy trì tự chủ thực sự của mình, và đó là tất cả những gì cô muốn. Kết hôn với anh cũng sẽ không thay đổi điều đó.
“Đó là những gì anh nhận ra về Double C,” Anh thừa nhận. “Cái tên không quan trọng. Em mới quan trọng, đất đai vẫn ở đó thôi. Nhưng chúng ta sẽ làm theo bất cứ điều gì em muốn” anh nói, nghiêng mặt cô lên cho một nụ hôn mạnh mẽ. “Nó có thể là tài sản để lại cho con cháu chúng ta, nếu em muốn.”
Khoái cảm lan tỏa khắp cơ thể cô khi nghĩ đến hàng giờ làm tình để tạo ra những đứa trẻ. Lucas ôm cô chặt hơn, cơ thể anh đáp ứng lại nhu cầu đó.
“Chúng ta sẽ tranh cãi rất nhiều,” anh nói, nghĩ về chuyện đó với sự phỏng đoán. Anh gần như không thể chờ được.
“Điều đó gần như là chắc chắn.”
“Và làm tình sau khi những tranh cãi kết thúc.”
Cô lườm anh bằng ánh mắt xanh lục của mình. “Cái đó còn phải xét.”
“Không,” anh nói, nâng niu cô trong vòng tay. “Không đâu.”
Anh bước xuống những bậc thang và hướng về phía con lạch, nơi dòng nước tinh khiết của Angel Creek hòa quyện lấp lánh như trước kia, nhưng có vẻ như điều gì đó hơi khác, như thể nó vui mừng vì được trở lại. Với một tiếng cười bùng nổ anh ném cô xuống nước, và rồi nhảy xuống cùng cô. Nước lạnh, nhưng họ không quan tâm. Thét lên với tiếng cười như một đứa trẻ, Dee nhảy lên lưng anh và dìm anh xuống nước lần nữa, họ vật lộn cùng nhau cho đến khi tiếng cười nhạt dần và thứ gì đó khác đi trong đôi mắt xanh sâu thẳm của anh.
Anh kéo cô lên bờ và bao phủ cô ở đó, đẩy váy cô lên và kéo chiếc quần ướt của cô ra, sau đó mở khóa quần mình kéo nó xuống chỉ đủ cần thiết, bởi vì anh không thể chờ lâu hơn nữa. Anh kết nối họ bằng một cú đẩy duy nhất đầy mạnh mẽ, rên rỉ khi sự khít chặt của cô bao bọc lấy anh. Đây không gì khác hơn là thiên đường.
Chân Dee vòng lên ôm lấy anh, sau đó nới lỏng. Cô siết lấy vai anh, và anh lăn người, mang cô theo anh. Cô ngồi dậy đẩy mái tóc ướt khỏi mắt, và anh quên cả thở khi trông thấy ánh nhìn đầy ngây ngất trên gương mặt cô. Đó là biểu hiện anh đã trông thấy trong buổi sớm bình minh, và chính anh là người đã tạo ra nó. Với bầu trời tươi sáng phía sau cùng đôi mắt xanh màu ngọc lục bảo, cô là điều đẹp đẽ nhất anh từng thấy, và cô là của anh.
“Chúng ta sẽ kết hôn vào ngày mai,” anh nói.
Cô cúi xuống hôn anh, miệng cô mấp máy. “Bất cứ điều gì anh muốn, anh yêu,” cô thì thầm.
Anh không mắc lừa lấy một phút.