Bước chân tôi run run đi lên, phía trước là bể nước sôi khói bốc nghi ngút, nóng đến rát cả mặt. Thế nhưng đã không còn đường lui.
Phía sau có hai cung nữ tiến đến định lột y phục của tôi ra. Mới không lâu trước đây, tôi tưởng rằng mình có thể sống một cách dửng dưng bình tĩnh đến già, thế nhưng đến lúc nghịch cảnh éo le này, tôi lại do dự...
- Khoan đã! - Tôi lớn tiếng kêu lên, ánh mắt nhìn quanh bốn phía, nhưng lại không tìm kiếm được một tia hi vọng.
Mà sau lưng, chỉ vang lên giọng điệu bình thản đắc ý của hoàng hậu:
- Cám, ngươi còn chần chừ cái gì? Ngươi đang đợi hoàng thượng, ngài sẽ không đến đây? Đợi thế tử? Ha ha, hắn nhất định sẽ không trở về đâu. - Hoàng hậu lại bên bàn, lấy một cuốn tấu sớ màu vàng ném xuống trước mặt tôi. - Ngươi tự đọc đi.
Tôi nhất thời kinh ngạc. Tôi biết, vải lụa vàng thêu mãng xà này là vỏ tấu sớ của phủ chúa. Chúa Trịnh Tùng đau yếu đã nhiều năm, sự vụ đều do thế tử một tay xử lý, tấu sớ này ắt do hắn dâng lên.
Mở cuộn giấy bên trong ra, dòng chữ đầu tiên đã khiến tôi bàng hoàng tột độ.Tấu sớ xin ban hôn!
Là chữ viết của hắn, là ngọc ấn của hắn, mùi mực còn thơm, hẳn là viết chưa lâu.
Chỉ có điều, đối tượng lại không phải tôi.
Tôi cảm thấy hơi nước nóng đã làm mình hoa mắt rồi. Thế nhưng mấy chữ tên người con gái kia lại rõ ràng đến thế, như những mũi kim đâm sâu vào mắt tôi: “Quận chúa Nguyễn Phúc Ngọc Tú, con gái Đoan quốc công Nguyễn Hoàng.”
Thì ra là như vậy. Hắn nói đi Thuận Hóa bảy ngày xử lý việc quan trọng, hóa ra lại là việc mừng, hắn nạp chính phi.
Cánh tay buông thõng, tấu sớ cũng vì vậy mà rớt xuống. Đôi mắt tôi mở to, hỗn loạn, đau đớn, tuyệt vọng. Cho dù tôi đứng ở đây ngày hôm nay, cho dù trước mặt là kết thúc của câu chuyện cổ đã biết trước nhưng không thể tránh thoát, tôi cũng không nghĩ rằng, ngay cả chút niềm hi vọng vớt vát tôi cũng không có được.
Thì ra, Cám là một nhân vật rất cô đơn, suốt đời chỉ làm một cái bóng...
Mà Tấm, người con gái trong chuyện cổ tích có thân phận cùng cha khác mẹ với tôi kia, hiện tại lại là người đem mọi sự thật nghiệt ngã phũ phàng ném đến trước mặt tôi, vùi lấp đi mọi con đường ánh sáng.
- Ngươi đã hiểu rõ chưa? Thế tử hẳn là đang hưởng tân hôn trong Thuận Hóa, sẽ không ai can thiệp. Mà ngươi nghĩ xem, dù hắn có trở về, sau khi biết sự thật, hắn sẽ lựa chọn ngươi sao?
Hắn sẽ còn lựa chọn ngươi sao?
Hắn sẽ lựa chọn ngươi - dư đảng họ Mạc thù địch, thay vì chọn quận chúa Ngọc Tú giúp hắn củng cố giang sơn và quyền lực sao?
Chưa cần bàn đến hắn có biết sự thật này hay không, rõ ràng hắn đã bỏ rơi tôi từ trước...
Nghĩ đến đây, tôi liền ngửa đầu cười, lát sau chậm rãi nhìn về phía người chị em cao sang kia.
Tấm bình thản uống trà, trải qua nhiều biến cố, một người con gái thuần lương như nàng ta cũng đã bị dã tâm cùng lòng ích kỷ nhấn chìm.
- Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn giao ra bản đồ kho báu trên lưng, ta sẽ nể tình chị em nhiều năm qua mà chừa cho ngươi một đường sống, sau này có thể mai danh ẩn tích... - Khóe môi nàng hơi nhếch lên, rành mạch tuyên bố.
Tôi cũng cười đến mỹ lệ đáp lại, khóe môi thốt lên mấy từ: “Không thể nào” rồi trước sự bất ngờ của họ, tự lao xuống bể nước đang sôi sùng sục, nhận lấy hết thảy đau đớn.
Bỏng rát đau đến thấu xương, hai mắt tôi trợn ngược. Rất nhanh thôi, rất nhanh sẽ qua đi.
Bí mật này sẽ vĩnh viễn bị hủy, sẽ không thuộc về ai: dù là hoàng hậu, hoàng đế, phủ chúa hay họ Mạc...
Hệt như câu chuyện cổ truyền miệng kia, đây chính là kết cục của tôi