Một ngày gần cuối năm, khi tôi đang dọn dẹp giá sách ở nhà bỗng nhiên nhìn thấy một cuốn sổ lưu niệm, nó có vẻ hơi cũ, trên bìa viết “Trung học Shohoku tỉnh Kanagawa”.
Là sổ lưu niệm trung học của Rukawa, tôi không nhịn được mở ra xem, một tấm ảnh rơi ra từ bên trong.
Tôi rất nhanh đã tìm thấy anh, thì ra người này từ lúc còn là học sinh đã rất kiêu ngạo rồi, nhưng đồng đội của anh cũng không phải là những kẻ tầm thường, bọn họ ngồi xổm trên mặt đất, nét mặt mỗi người đều rất kiêu ngạo, trong mắt là sự cuồng nhiệt của tuổi trẻ, cho dù theo ảnh chụp, mười năm đã trôi qua, nhưng vẫn có thể cảm giác được sức nóng cháy bỏng của họ tràn ra khỏi cơ thể, thiêu đốt cả linh hồn.
Sau này tôi mới biết, tấm ảnh này chụp lại khi bọn họ vừa đánh bại đội bóng mạnh nhất cả nước năm ấy.
Bỗng nhiên tôi nhớ lại lúc chúng tôi vừa quen nhau, tôi để anh kể lại thời trung học của mình, khi anh nói đến bốn chữ “chúng ta rất mạnh”, ánh mắt tỏa sáng như kim cương đó đến nay tôi vẫn còn nhớ rõ.
Tôi đoán anh đang hoài niệm khoảng thời gian kia.
— Đúng vậy, bây giờ anh được rất nhiều người hâm mộ, anh đang từng bước một đi về phía mục tiêu của đời mình, anh đã tham gia rất nhiều trận đấu, anh quen được rất nhiều đồng đội, bọn họ nói với anh “Come on Rukawa ! It’s your show time !” Nhưng mà, lại không có ai giống như đám ngốc kia, cùng anh tạo thành một vòng tròn, cùng anh sảng khoái hô vang một khẩu hiệu :
Chúng ta rất mạnh !
Bỗng nhiên lòng tôi nảy ra một ý tưởng, tôi muốn làm một việc gì đó cho anh. Vì thế chưa thương lượng với anh, tôi đã cầm cuốn sổ lưu niệm kia một mình bay về Nhật Bản.
Tôi đi ba ngày, ba ngày này có lẽ Rukawa đang tập huấn trong đội, tôi nghĩ rằng anh sẽ không về nhà, ai ngờ sau khi về mở cửa ra bỗng thấy đèn phòng khách sáng choang, TV hình như đang phát trận bóng nào đó, Rukawa đang nằm ngủ trên sô pha, tôi rón ra rón rén đi qua, tắt TV hộ anh, vừa buông điều khiển ra, người phía sau bỗng duỗi cánh tay dài kéo tôi vào lòng mình, cũng không biết anh tỉnh từ lúc nào, anh ôm tôi còn buồn ngủ than thở : “Em về Nhật Bản ?”
Tôi ghé vào ngực anh cố ý trêu đùa : “Đi tìm một người, anh đoán là ai ?”
“Không đoán được.”
“Là người anh quen đấy.”
Anh miễn cưỡng mở to mắt, suy nghĩ nửa ngày : “Yoshino ?”
Tôi cười thầm, người này đúng là một hũ dấm, không ngờ vẫn canh cánh trong lòng với Yoshino.
“Rukawa, qua vài ngày nữa cùng em về Nhật Bản một chuyến đi.”
Anh hỏi : “Có việc ?”
“Tạm thời giữ bí mật, anh đi theo em là được.”
Hai tuần sau chúng tôi xuất phát đi Nhật Bản, anh thật sự không hỏi nhiều, cho đến khi tôi nhét phiếu tàu tốc hành vào tay anh, anh mới nhíu nhíu mày : “Chúng ta đi Kanagawa?”
Tôi gật đầu : “Phải, chúng ta đi Kanagawa.”
Đến Kanagawa lại bắt một chiếc taxi, tôi đọc địa chỉ ra, xe chạy dọc theo theo đường ven biển, tôi ngồi cùng anh ở ghế sau, Rukawa vẫn nhìn ngoài cửa sổ, gió biển khẽ lay mái tóc anh, tôi nhích gần đến hỏi anh : “Thay đổi sao ?”
Anh nhẹ nhàng lắc đầu : “Không thay đổi.”
Biển Kanagawa vẫn xanh thẳm như thế.
Rất nhanh xe rẽ vào một con đường quanh co, trên đường đi tôi gọi một cú điện thoại : “Alo, vâng đúng, sắp tới rồi, mọi người đã tới cả rồi sao ? Được, lát nữa gặp.”
Cúp điện thoại, Rukawa hoài nghi : “Ai vậy ?”
“Đợi lát nữa sẽ biết.”
Xe dừng lại trước cửa một căn biệt thự màu trắng trên đỉnh đồi, mặt tiền là một cái sân yên tĩnh được bao quanh bởi hàng cây ngân hạnh cao vút, chủ nhân của nó là một người rất tao nhã, lá rụng được quét sang hai bên, lộ ra một con đường nhỏ.
Chúng tôi bước lên bậc thang, ấn vang chuông cửa leng keng.
Cửa được người ta mở ra rất nhanh, đó là một người phụ nữ có mái tóc xoăn và đôi mắt sáng ngời : “Đã tới rồi à, chỉ còn thiếu hai người nữa thôi đó.”
Tôi cười nói xin lỗi : “Xin lỗi chị, trên đường đi bị chậm trễ một lát.”
Cô ấy lấy dép lê từ trong nhà ra, liếc mắt nhìn chúng tôi một cái, nói với cái tên còn đang đứng thất thần bên cạnh tôi : “Này, Rukawa, không phải cậu quên luôn chị rồi chứ ?”
Rukawa đứng ngẩn người ra, anh trợn mắt há hốc mồm : “Aya…Ayako tiền bối ?”
Ayako cười sang sảng : “Không sai, còn chưa quên, mau vào đi.”
Tôi đổi dép lê đi vào, thấy anh còn đứng ở cửa, kinh ngạc trong mắt còn chưa tan đi.
Tôi cười kéo tay anh : “Đi thôi, trong phòng còn rất nhiều người đều đang đợi anh đấy.”
Đi qua lối vào, chúng tôi dừng lại trước một cánh cửa, còn chưa bước vào cửa đã nghe thấy bên trong rất là náo nhiệt, tiếng ai đó gào to từ bên trong xông hẳn ra ngoài : “Chúng ta đừng đợi cáo thối nữa được không ! Bản thiên tài đã đói bụng lắm rồi !”
Tôi cười nhạo nhìn anh một cái : “Thì ra anh đã có biệt danh cáo này từ thời trung học rồi.”
Hình như Rukawa đã biết là ai, anh cúi đầu mắng một câu ngu ngốc, nâng tay lên “ba” một tiếng đẩy cửa đi vào, tất cả mọi người đang cãi nhau trong phòng đều dừng lại, họ nhìn về phía chúng tôi.
“Cáo chết tiệt bây giờ mới đến ! Tui còn tưởng ông không dám tới gặp thiên tài này chứ !”
Người đầu tiên lên tiếng là một chàng trai tóc đỏ.
Rukawa liếc anh ta một cái, không nể tình chút nào nói : “Đồ ngu quả nhiên cả đời cũng sẽ không thay đổi.”
Chàng trai tóc đỏ nổi giận, anh ta nhảy dựng lên muốn đánh nhau với anh, kết quả bị một người đàn ông vạm vỡ phía sau xách lên.
“Rukawa, cậu đã đến rồi.” Anh ta vẫy tay.
“Khỉ đột…à không, chào đội trưởng.”
Ấy, Rukawa hình như anh nói lỡ miệng rồi, sắc mặt đội trưởng các anh không tốt lắm kìa.
Bên cạnh người đó là một chàng trai tóc ngắn vui tính khác : “Tên này sao không thay đổi chút nào vậy, vẫn cứ không coi ai ra gì như thế, vừa mở miệng đã khiến người ta ghét rồi.”
Rukawa trực tiếp lờ anh ta đi, tôi lại cảm thấy mình đã tìm được tri âm, anh chàng đẹp trai này tôi có cùng cảm ngộ với anh đó !
Một cô bé , tuổi đột nhiên lật đật chạy tới, bé tò mò nhìn Rukawa, đứa bé này có một đôi mắt sáng người, vừa nhìn đã biết mẹ của bé là ai.
“Masami, con đừng nghịch ngợm nhé.” Một chàng trai vóc dáng nhỏ thấp tiến lên ôm lấy côbé, lại còn không ngượng ngùng nói với Rukawa : “Đây là Masami nhà chúng tôi, đáng yêu không ? Đáng yêu quá mà ! Là con gái của tôi và Ayako đó, ha ha ha ha ha ~~~”
Ayako ôm trán liếc chồng cô một cái : “Cái người này…”
Còn có một cô gái rất xinh đẹp đỏ mặt nói : “Rukawa-san, chào, chào cậu ~”
Rukawa ừ một tiếng, xem như đã chào hỏi, người này đúng là không biết thương hương tiếc ngọc gì cả.
Anh nhìn quét quanh phòng một lần, cuối cùng ánh mắt rơi xuống chính giữa sô pha, anh bước lên, cúi đầu chào lễ phép : “Chào huấn luyện viên.”
Đó là một ông lão hiền lành, ông gật gật đầu với Rukawa, mỉm cười : “Rukawa-kun, đã lâu không gặp.”
Vì trước đó đã xem qua ảnh chụp, cho nên gần như ngay lập tức tôi có thể đoán ra họ là ai.
Chàng trai tóc đỏ nói chuyện cứ động cái là gào lên vô cùng có sức sống kia chính là Hanamichi Sakuragi nổi tiếng, biệt danh khỉ lông đỏ.
Người đàn ông có dáng người vạm vỡ bị Rukawa hình dung là “khỉ đột” trước đó, bây giờ là huấn luyện viên bóng rổ của đại học thể dục thể thao Fukasawa đội trưởng Takenori Akagi.
Người có vẻ ngoài đẹp trai bên cằm trái có một vết sẹo nhỏ là người chèo lái tập đoàn tài chính Mitsui – Mitsui Hisashi, biệt danh Ono.
Người ba câu thì phải có hai câu “Ayako và Masami nhà chúng ta” là Miyagi Ryoto, biệt danh tia chớp.
Người đeo kính rất nhã nhặn là đội phó Kogure Kiminobu giờ đã làm bác sĩ ngoại khoa, biệt danh kính mắt.
Bình tĩnh ngồi uống trà giữa một đám trẻ con là huấn luyện viên Anzai Mitsuoyoshi, bên cạnh ông là bà Anzai tôi đã gặp trước đó.
Đến tận bây giờ, sau khi xa cách mười năm, đội bóng rổ trung học Shohoku danh chấn Kanagawa năm đó rốt cuộc lại tụ họp về với nhau.
Mười năm đã trôi qua trong nháy mắt.
Tôi vẫn đứng bên cạnh Rukawa không nói gì, ngược lại Hanamichi lại đột nhiên phát hiện ra tôi, anh ta ghé vào hỏi : “Cô gái này là ?”
Rukawa kéo tôi về phía sau anh, sầm mặt nói : “Là vợ tôi.”
“Cái gì ? Cáo thối kết hôn rồi ?!”
Tôi hơi ngượng ngùng vẫy tay với anh ta : “Chào anh, anh gọi tôi Ai-chan là được.”
Hanamichi như bị đả kích rất lớn, anh ta xoay người lại nắm lấy tay cô gái bên cạnh : “Haruko-chan, chúng ta cũng kết hôn đi, mình không thể thua cáo thối được !”
Haruko bị dọa tới mức chân tay luống cuống, Takenori lại đấm cho anh ta một cái : “Ngu ngốc ! Nào có ai cầu hôn như cậu !”
Tôi cười trộm, còn có người cầu hôn lạ hơn anh ta cơ, tôi liếc nhìn Rukawa, hình như anh cũng đoán được tôi đang nghĩ gì, anh mất tự nhiên quay đầu đi.
Xem như tôi đã hiểu, đồng đội của Rukawa ấy à, tất cả đều là sinh vật đơn bào như anh hết, tuy rằng đã nhiều năm như vậy không gặp nhau, nhưng khi gặp lại tuyệt đối không xa lạ hay xấu hổ — nên ầm ỹ thì ầm ỹ, nên đánh nhau thì đánh nhau.
Tất nhiên là không thể thiếu đại chiến cáo khỉ rồi.
Đầu tiên khỉ khai chiến : “Hừ, cáo chết tiệt lâu như vậy không trở lại, tui còn tưởng ông đã quên nói tiếng Nhật thế nào rồi chứ.”
Cáo đánh trả : “Ngu ngốc.”
Khỉ lại mắng : “Ông đừng tưởng rằng ông chơi ở NBA là rất giỏi, ông vẫn không phải là đối thủ của thiên tài tui như trước.”
Cáo tiếp tục : “Ông nằm mơ đi.”
Cuối cùng khỉ nổi giận : “Cáo chết dẫm ông định dùng thái độ này nói chuyện với bản thiên tài à ?”
Hai người xông vào đánh lộn, Mitsui và Miyagi cùng ngồi xổm đặt cược thắng thua, Mitsui xem trọng cáo, Miyagi lại ủng hộ khỉ. Khỉ đang đánh nhau rất không vui : “Mitsui ! Ông cảm thấy bản thiên tài sẽ thua sao ?”
Mitsui cười to : “Dù sao tôi không nhớ ông đã từng thắng lần nào.”
Rukawa cũng dừng lại, anh ôm tay lên tiếng tổng kết : “Một ~ lũ ~ ngu ~ ngốc ~”
Vì thế cục diện lập tức biến thành oánh lộn số đông.
Tôi lau mồ hôi ngồi gần đó, đây hoàn toàn là một đám trẻ con đội lốt đàn ông.
Ayako lại vỗ vỗ vai tôi : “Quen là ổn thôi, mấy tên này vẫn ở chung như vậy.”
Tôi cười khổ : “Thật sự là làm khó chị.”
Thật ra tôi và Ayako cũng mới quen nhau mấy tuần trước, dựa theo địa chỉ trên sổ lưu niệm của Rukawa tôi tìm được chị ấy là người quản lý đội bóng rổ năm đó, cùng chị ấy liên lạc với những thành viên đội bóng rổ trước đây để tổ chức buổi họp mặt lần này.
Tốt nghiệp nhiều năm như vậy, phần lớn bọn họ đều đã rời khỏi Kanagawa, có một cuộc sống và công việc mới ở thành phố khác, nhưng khi nhận được điện thoại tất cả đều cùng gật đầu, từ bốn phương tám hướng quay về nơi này. Theo tôi được biết, tối hôm qua Mitsui còn đang ở Anh tham dự một hội nghị, suốt đêm mù mịt trở về, bộ vest đen và đôi mắt thâm quầng của anh ta chính là minh chứng.
Tình bạn của những người đàn ông ấy à, từ trước đến nay không chỉ nói ra miệng.
Một bữa cơm ăn mà cãi nhau tóe lửa.
Không bao lâu sau Takenori buông đũa xuống không ngồi nổi nữa.
“Sau khi ăn xong ra vận động chút đi.” Anh ta đứng lên nói.
“Đã đoán được từ sớm rồi.” Ayako chỉ ra phía ngoài.
“Bên ngoài có bảng rổ đấy.”
Sáu người, vừa vặn vs.
Một đám người khí thế ngất trời đi ra ngoài, chỉ còn lại mỗi Rukawa vẫn ngồi trên sô pha.
Kiminobu quay đầu hỏi : “Ấy, Rukawa không ra à ?”
Vẻ mặt Rukawa mê man.
Tôi lập tức hiểu ra – người này ăn no xong, bắt đầu mệt rã rời, phản xạ hình cung biến dài, không hiểu nên làm gì.
Tôi cười đi tới kéo anh : “Bọn họ đi chơi bóng.”
Hanamichi cười to : “Đương nhiên là do cậu ta sợ bản thiên tài ha ha ha ~~”
Vừa nghe thấy chơi bóng, Rukawa lập tức tỉnh táo.
“Hừ.” Liếc Hanamichi một cái khinh thường, anh đứng lên cúi đầu cởi áo pull ra ném cho tôi, nhận lấy quả bóng trong tay Ayako, cằm giương lên : “Đến đây, ai sợ ai.”
Bọn họ chơi bóng, thế nên mấy người phụ nữ chúng tôi ngồi nói chuyện phiếm với nhau.
Ayako nói với tôi : “Lúc em tìm đến nói với chị em là vợ của Rukawa, chị thật sự không thể tin nổi. Chị cảm thấy tên kia sẽ cô đơn đến già, cho dù muốn kết hôn cũng là kết hôn với bóng rổ.”
Tôi bật cười ra tiếng : “Trước kia em cũng chưa từng nghĩ mình sẽ kết hôn với anh ấy.”
Ayako hỏi Haruko : “Nếu Hanamichi thật sự cầu hôn em, em có đồng ý không ?”
Haruko đỏ mặt gật đầu: “Em sẽ.”
“Chị mách cho Ai-chan một điều nhé, trước đây Haruko từng thích Rukawa đấy.”
“Dạ dạ ? Thật vậy ạ ?” Tôi nghe thấy chuyện bà tám thì bắt đầu vô cùng hứng thú.
Ayako trêu ghẹo : “Năm đó Rukawa được rất nhiều cô gái hâm mộ, nhưng tên ngốc Shohoku này đã đạp nát vô số trái tim con gái nhà người ta.”
Đôi mắt Haruko lại rất bình thản : “Tuy rằng chưa từng được đáp lại, nhưng mình tuyệt đối không hối hận vì đã từng thích Rukawa-san, vì tình cảm dành cho cậu ấy đã theo mình trong suốt thời con gái, bây giờ nhìn thấy cậu ấy, mình như thấy được những năm tháng đó.
Trong suốt những năm tháng thanh xuân của mình, có ánh mặt trời, có bóng rổ, có tiếng cười, có chàng trai mình thích.”
Cô ấy cười, nhìn về phương xa.
“Khoảng thời gian đó, đẹp tựa một giấc mộng.”
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía Rukawa trên sân bóng, đầu gối anh đầy mồ hôi, anh liếc mắt ra hiệu với Miyagi, giây tiếp theo Miyagi đoạt bóng thành công, nhanh chóng truyền một đường thẳng tắp cho anh.
Rukawa nhận lấy bóng, anh xoay người, ném một cú thật đẹp mắt.
Cú ném ba điểm.
Đã là chạng vạng rồi, mặt trời dần hạ xuống phía Tây ngọn núi, những rặng mây nhuộm một màu đỏ thẫm, ánh mặt trời chiếu lên những giọt mồ hôi trên người họ, chúng tỏa sáng lấp lánh. Thời gian như dừng trôi ở khoảnh khắc này, nó quay ngược lại, trở về cái mùa hè nóng nực năm nào đó, một nhóm thiếu niên mặc đồng phục Shohoku, dồn hết sức mình chạy trên sân đấu.
Bọn họ nhảy lên, úp rổ, gạt mồ hôi, rơi nước mắt, đập tay ăn mừng, ngọn lửa cuồng nhiệt thiêu đốt linh hồn.
Dường như tôi nghe thấy bên tai mình vang lên tiếng đập bóng, tiếng giày ma sát với sàn nhà khi chạy, tiếng bóng đập vào bảng rổ, còn có cả, tiếng tim đập điên cuồng.
Nhiều năm đã qua đi như vậy, nhưng đội bóng rổ trường trung học Shohoku vẫn luôn ở đó, họ kể với người qua đường những chuyện này :
Về thời đại gió dậy mây tuôn ấy.
Về những chàng trai kiêu ngạo ngang ngược này.
Về tình bạn kề vai chiến đấu.
Về giấc mộng sôi trào nhiệt huyết.
Về tình yêu không nói ra lời.
Về thanh xuân bất hủ này.
Năm tháng thay đổi, mặt trời lặn rồi mọc, con người sẽ dần già đi.
Nhưng mà, giấc mộng bất diệt, thanh xuân bất lão.
Khoảng thời gian ấy, đẹp như một giấc mộng….