Chương : Nghi vấn
Author: Lakshmi
Đợi Memphis và Hassan đều bận bịu giải quyết triều chính nên không có thời gian để ý các nàng thì Isis và Carol đã có một cuộc nói chuyện về những gì đã diễn ra ở thời đại của cô bé. Cô bé có rất nhiều nghi vấn cần được giải đáp, mà chính cô đã phải kìm nén rất lâu để chờ đến khi có cơ hội giãi bày.
"Vì sao gia đình Raman lại nhận chị làm con gái, trong khi thực tế là chị đã đến từ thế giới cổ đại và không hề liên quan đến gia đình ấy?" Carol dùng đôi mắt chất chứa sự tò mò quan sát nàng, nếu hôm nay không nhận được câu trả lời thỏa đáng, chắc cô bé sẽ không dừng lại.
Isis không để bản thân rơi vào thế bị động, nàng đã lường trước Carol sẽ hỏi mình câu này. Nàng ung dung rót hương liệu vào bình nhỏ, xoay người cất chúng lên giá đựng.
"Khi ta bị đưa đến thế giới của em, ta không nhớ bản thân mình là ai và đến từ đâu giống như em đã quên hết những chuyện ở thời không này. Chính ta cũng có nhiều chuyện chẳng thể giải đáp nổi. Gia đình Raman nhận ta làm con gái, có lẽ vì khuôn mặt của ta rất giống cô con gái đầu lòng đã mất của họ."
Carol cũng đã nghĩ đến giả thuyết trên nhưng vẫn có điều không đúng. Cô bé nhanh chóng tiếp lời: "Nhưng làm sao chị có được những kiến thức hiện đại để theo đuổi chương trình đại học cũng như hoàn thành các công việc ở công ty Raman."
Cô bé là người hiện đại, việc cô quen thuộc với thế giới của mình không có gì lạ. Nhưng Isis hoàn toàn thuộc về quá khứ, vậy mà nàng lại dễ dàng thích ứng với cuộc sống nơi đó tựa như nàng được sinh ra trong thế giới ấy vậy.
"Ta đã nói, có rất nhiều chuyện chính ta cũng không biết. Em nghĩ ta có thể hiểu hết để trả lời em sao?" Isis quyết định nói nước đôi, nửa thật nửa giả.
Việc nàng là người mang hai ký ức không thể tiết lộ cho bất cứ ai khác, sẽ chẳng ai tin nàng đâu. Bí mật này, Isis sẽ chôn vùi sâu trong đáy lòng đến ngày nàng xuống mồ.
Carol không thể tìm ra cội nguồn vấn đề nên rất bức bối, đồng thời cô cũng biết nàng chẳng hề nói dối. Khi cả hai gặp nhau ở hiện đại, Isis hoàn toàn không nhớ bản thân là ai.
Thân phận mà nàng có đều do gia đình Raman đơn phương công bố. Nếu nàng ấy thật sự nắm giữ ký ức cổ đại, nhất định sẽ tìm mọi cách để quay trở lại thời không của mình như Carol thuở mới đến Ai Cập.
Cô bé thở dài một tiếng, mọi chuyện xảy ra xung quanh cô bé lúc nào cũng kỳ bí và phức tạp. Cuối cùng là vấn đề quan trọng nhất, có thể là chìa khóa kết nối giữa hai thế giới chính là dòng sông Nile.
"Lệnh bà có cảm thấy sông Nile là vật trung gian kết nối hai thế giới với nhau không? Lần đầu tiên em xuất hiện là từ sông Nile, lần rơi xuống sông trong đêm ám sát và cả lần trở lại này đều liên quan đến dòng sông ấy. Có khi nào..." Đôi mắt Carol sáng lên niềm hy vọng đang dần bùng cháy.
Nếu suy đoán của cô chính xác, chỉ cần nhảy xuống dòng sông để mặc bản thân cuốn theo dòng nước thì Carol sẽ trở về được Ai Cập hiện đại.
Isis làm xong công việc mới có thời gian nhìn đến Carol. May mà hai đứa trẻ đều đang theo nhũ mẫu bú sữa, nếu không nàng đã chẳng thảnh thơi ngồi đây thế này.
"Em không cảm thấy mỗi lần sông Nile đưa em vượt thời không đều cần có điều kiện kèm theo sao?" Nàng nhướng mày hỏi ngược lại.
Cô bé ngốc nghếch này định sẽ nhảy sông à. Sông Nile chưa kịp đưa Carol về thì có lẽ cô bé đã làm mồi cho thủy quái hoặc rơi vào tay đám người buôn nô lệ vì ngoại hình kỳ lạ rồi.
"Lần đầu là nhờ tấm phù điêu, lần thứ hai là tình hình nguy cấp tính mạng, cả khi sông Nile đưa chúng ta về đây chắc cũng đã có điều kiện gì đó được kích hoạt mà chúng ta không biết. Đã không rõ mà làm liều thì chỉ có mất mạng oan uổng thôi. Em định trở về nhà trong tình trạng thi thể vô hồn à?" Isis ngăn chặn tư tưởng nhảy sông vừa hình thành trong đầu cô bé khiến cô bé ỉu xìu.
Khi cô còn ở thế giới hiện đại, mỗi ngày đều đi ngang qua sông Nile mấy lần nhưng vì sao chẳng thấy điều gì xảy ra. Điều Isis nói cũng có lý, mỗi lần di chuyển giữa hai thế giới đều có điều kiện kèm theo.
Nhưng rồi Carol không còn quá buồn phiền như những lần trước nữa, ít ra cô bé biết có cách đưa mình về nhà chứ không còn phải loay hoay trong sương mù như quá khứ. Việc tìm kiếm điều kiện để mở ra kết nối vẫn đáng tin hơn là phó mặc số phận vào tay dòng nước vô định.
Isis nghĩ có lẽ nàng đã tìm ra điều kiện để đưa người trở về quá khứ, trong khi nàng và Carol hóng mát trên chiếc đài ngoài quảng trường đồng thời cũng là lúc giáo sư Brown giới thiệu đến bức phù điêu nói về truyền thuyết con gái sông Nile. Chính sức mạnh của bức phù điêu cổ xưa đã kích hoạt cơ chế quay về Ai Cập cổ đại rồi đưa các nàng trở lại đây.
Đó mới chỉ là một chiều, còn việc đưa người từ quá khứ đến tương lai thì Isis vẫn còn mơ hồ lắm. Nàng đâu thể lần nữa mạo hiểm đợi nước lũ lên rồi nhảy xuống để kiểm chứng giả thuyết của mình.
Có những việc xảy ra ở thực tại đã thay đổi so với quá khứ trong tiền kiếp khiến nàng dù có được ký ức hai kiếp thì lắm lúc cũng trở nên vô dụng. Các vị thần đâu cho ai cái gì toàn vẹn, ngay cả con gái của thần là Carol còn phải chịu chung số phận mất đi ký ức như nàng kia mà.
Isis thở dài một tiếng, chuyện nàng không ngờ đến chính là việc sẽ gặp lại cha mẹ ở thế giới của Carol. Hóa ra họ chưa từng thôi nhớ nhung nàng, mang theo trong mình nỗi đau khủng khiếp mà sống từng ngày.
Đến tận kiếp này, bọn họ cũng không hề quên nàng. Ông bà Raman ở hiện đại giống hệt Thái thượng hoàng Nefermaat và Thái hậu Tiye ở kiếp này.
Tình yêu thương dành cho cô con gái duy nhất dù có trải qua bao nhiêu lần luân hồi vẫn mãi vẹn nguyên.
Cầu xin thần linh hãy giúp cha mẹ nàng ở hiện đại hãy cố gắng bỏ qua nỗi đau đớn vì nàng mà sống thật hạnh phúc. Vì con gái của họ bây giờ cũng đang rất hạnh phúc!
Để Carol không suy nghĩ linh tinh và xoa dịu cô bé vì nỗi nhớ nhà thường trực, Isis đã chủ động gợi ý cho Memphis nên đưa cô bé đi khảo sát các công trường nhằm giúp Carol khuây khỏa. Khơi dậy niềm đam mê khảo cổ trong cô bé là một ý tưởng hay để Carol nhanh chóng vui vẻ trở lại.
Tình cảm giữa Carol và Memphis càng tiến triển tốt thì trái tim Isis càng cảm thấy yên tâm. Đến một lúc nào đó khi cả hai nhận ra bản thân đã không thể sống thiếu nhau nữa thì việc Carol có trở về được tương lai hay không sẽ chẳng còn quan trọng.
...
Một tuần sau đó trôi qua trong yên bình nhưng lại sớm có những âm mưu mới đang dần dấy lên từ mọi phía. Babylonia đã gửi lời chúc mừng thân tình đến Ai Cập vì sự trở về của Nữ hoàng và Công chúa sông Nile, đồng thời cũng hứa hẹn về một cuộc gặp gỡ để thảo luận về bản giao ước đồng minh.
Đây là điều Memphis luôn tìm cách khước từ Lagash trong nhiều tháng qua, nay lại bị hắn ta lôi ra làm tiền đề cho chuyến viếng thăm sắp tới.
Lúc nhận được tin tức, Isis đã vô cùng ngạc nhiên. Tính cách của kẻ này vẫn chẳng thay đổi gì hết, nếu quần thần Babylonia không trung thành hết mực, có lẽ ngôi vị quân chủ đã đổi người từ lâu.
Thân là Quốc vương một nước nhưng suốt ngày bỏ nước để chạy sang nước khác hóng hớt nhiều chuyện. Chẳng khác gì Izmir hay Memphis ở kiếp đầu tiên, vì Carol mà náo loạn bốn phương.
May mắn ở kiếp này hai đấng quân vương kia đã vì sự xuất hiện của Isis mà thay đổi, chỉ còn mỗi Lagash là vẫn u mê như trước.
Không sớm thì muộn, Babylonia cũng diệt vong mà thôi.
Mặc kệ hắn có mưu đồ gì, nàng cũng sẽ bình tĩnh đối phó. Isis không tin Lagash có thể làm gì được nàng ngay trên đất Ai Cập.
Dù Isis bình tĩnh là thế nhưng có người đã chẳng thể ngồi yên khi nhận được tin tức về hành tung của Lagash. Izmir nghiến răng tức giận, trong khi hắn phải lên kế hoạch sắp xếp nhiều thứ ở Hattusa để có thời gian chạy đến Ai Cập với nàng, thì kẻ nào đó dám to gan có ý đồ nhòm ngó vợ hắn.
Lần này không một ai có thể cản nổi bước chân của hắn, Izmir bí mật lên đường rời khỏi Hattusa ngay trong đêm nhận được tin tức, để lại nghị viên trưởng Osahar và thủ lĩnh cấm vệ quân Hazaz thở dài bất lực.
"Chúng ta còn chưa thông báo chính thức đến Ai Cập mà bệ hạ đã vội lên đường rồi." Osahar đứng trên tường thành nhìn theo bóng lưng gấp rút của đoàn người tiến về phía nam.
Hazaz cũng đâu thể làm gì khác ngoài an ủi người bạn già và giải thích hộ bệ hạ của mình: "Ngài ấy đã rất kiềm nén bản thân rồi, ông thông cảm cho bệ hạ đi."
Bọn họ đều biết tình cảm của Quốc vương dành cho lệnh bà Isis rất lớn, đã vượt qua giới hạn họ có thể tưởng tượng từ lâu. Đó là còn chưa kể đến việc giữa lệnh bà Isis và bệ hạ đã có hai vị tiểu điện hạ làm sợi dây kết nối vĩnh cửu, buộc chặt hai người họ với nhau.
Kiếp này, có lẽ Izmir chẳng thể nào thoát ra khỏi mê lực vào tình yêu với Isis.
Đêm nay không hiểu có điều gì khiến nàng trăn trở đến mức Isis không chợp mắt được, nàng ngồi dậy yên lặng nhìn hai đứa trẻ say giấc trong những chiếc nôi mà thoáng yên lòng. Isis đang ở Ai Cập, nơi chôn nhau cắt rốn của nàng, con cái thì vẫn ở bên, an toàn trong vòng tay bảo vệ của nàng.
Nàng vươn tay chạm vào má Ravic, khẽ mỉm cười ngắm các con: "Đúng vậy, các con vẫn đang bình an bên cạnh ta mà... Ta cần gì phải sợ hãi chứ!"
Đột nhiên một giọng nói không nên xuất hiện tại nơi này lại vang lên từ sau lưng khiến nàng giật mình: "Nàng không cần phải sợ bất kỳ ai cả, tình yêu của ta!"
Đôi tay vững chắc ôm lấy nàng thật chặt, nếu Isis không nhận ra chủ nhân của giọng nói ấy có lẽ nàng đã gọi vệ binh: "Izmir...? Sao chàng lại ở đây?"
Isis vô cùng kinh ngạc, ngẩng đầu lên muốn nhìn rõ khuôn mặt của hắn. Chẳng phải nàng luôn giữ liên lạc với hắn để ngăn Izmir không bỏ bê triều chính mà chạy đến Ai Cập tìm nàng à? Điều gì khiến hắn xuất hiện trong tẩm điện của nàng giữa đêm hôm khuya khoắt thế này?
"Những lá thư không đủ để trấn an nỗi sợ hãi trong lòng ta đâu Isis à." Dường như hắn cũng nhận ra sự sửng sốt của nàng, Izmir xoay người nàng lại ôm thật chặt vào lòng như muốn khảm cơ thể nàng vào làm một với hắn.
Nếu Izmir thật sự có thể làm vậy thì tốt biết bao, để nàng mãi mãi ở bên cạnh hắn. Và hắn sẽ không bao giờ phải trải qua cảm giác lo sợ đánh mất nàng nữa.
Nàng yên lặng để hắn ôm mình, cảm nhận trái tim bên dưới lồng ngực đập thình thịch như trống đánh ra quân của Izmir khiến nàng mềm lòng. Cánh tay vươn ra chạm vào phần lưng của hắn, khẽ vỗ nhẹ nhàng: "Ta vẫn khỏe mà."
"Ừ!" Izmir buông nàng ra nhưng vẫn dùng một tay ôm lấy bả vai nàng.
Lúc này, hắn mới để mắt đến cặp song sinh nằm trong nôi đang say ngủ. Niềm vui sướng tột cùng nhanh chóng trào dâng trong lòng hắn, hơi vươn người về phía chiếc nôi ngắm bọn chúng.
Không biết điều gì đã khiến bọn trẻ tỉnh giấc, lúc Izmir vừa nhoài người đến thì cả hai đứa đều mở mắt ra. Những con ngươi màu hổ phách lấp lánh trong màn đêm, tỏa sáng hơn bất kỳ ngọn lửa nào được đốt dưới trần gian, thậm chí còn đẹp hơn tinh tú trên trời.
Ba cha con trừng mắt nhìn nhau, huyết thống chảy trong người chúng là một với dòng máu của Izmir. Hai đứa trẻ rất kén người lạ lại đột nhiên mỉm cười vươn tay đòi bế với hắn.
"Chúng... Muốn ta bế ư?" Trong khi Izmir không dám tin hỏi nàng thì Isis lại buồn bực vươn tay đón lấy Saul muốn trèo khỏi thành nôi.
Nàng nuôi chúng vất vả như vậy, không ngại bỏ cả tính mạng để sinh ra chúng, ấy vậy mà vừa nhìn thấy Izmir đã lập tức mỉm cười đòi bế.
"Đây là Saul!" Isis đặt thằng bé vào vòng tay lóng ngóng của Izmir rồi vội vã đón lấy Ravic.
Tụi nhóc rất tò mò về người đàn ông xa lạ trước mặt sở hữu đôi mắt giống hệt anh em chúng. Saul đưa cánh tay nhỏ lên muốn chạm vào khuôn mặt Izmir nhưng chiều cao lại không đủ khiến thằng bé cau mày.
Izmir thấy vậy thì mỉm cười bế Saul lên cao để nhóc tỳ ngang tầm mắt với hắn: "Con muốn nhìn đôi mắt của ta phải không?"
Thằng bé được như ý nguyện, y y nha nha thứ ngôn ngữ của trẻ con tỏ vẻ rất hài lòng. Bàn tay nhỏ sờ nhẹ vào mi mắt của Izmir một cái rồi thu tay về, đứa trẻ nghểnh cổ tìm mẹ rồi bật cười khanh khách với nàng.
Ravic cũng không chịu ngồi yên, nương theo anh trai mà đứng dậy cầm lấy lọn tóc bạch kim dài của Izmir mà cho vào miệng. Đến khi cậu chàng nhận ra thứ tóc này không ngon thì lập tức nhả ra rồi mếu máo nhào vào lòng Isis nũng nịu.
"Cái gì cũng cho vào miệng, là do con trước mà." Isis không dỗ dành Ravic, để cậu chàng tự nín khóc.
Hắn nhìn ba mẹ con nàng một lượt, hạnh phúc nghiêng đầu khẽ hôn lên trán nàng một cái: "Vất vả cho nàng rồi."
Nhìn hai con khỏe mạnh như vậy, ắt hẳn Isis đã phải rất vất vả. Đó là chưa kể đến chuyện nàng đã mạo hiểm cả tính mạng để đưa các con đến thế gian.
Hắn phải cảm tạ thần linh thật nhiều, vì đã ban cho hắn rất nhiều ân huệ.
"Chàng làm thế nào để vào được đây?" Sau giây phút ngạc nhiên ngắn ngủi, thần trí Isis đã sớm quay trở lại.
Từ lần trước hắn bất ngờ xuất hiện trong tẩm cung thì nàng đã hạ lệnh tăng cường lính gác cũng như thay đổi lộ trình các tuyến canh phòng thêm phần dày đặc. Chẳng lẽ trong bố trí của nàng có chỗ nào sơ hở khiến Izmir dễ dàng lọt qua hay sao? Nếu hắn có thể vào được, vậy còn những kẻ muốn ám hại nàng cũng sẽ vượt qua được lớp bảo vệ để tiến thẳng vào đây.
Vẻ mặt suy tư của Isis khiến Izmir bật cười, hắn đón lấy cả Ravic rồi bế bọn trẻ lên trêu đùa chúng, đồng thời cũng trả lời nàng: "Nàng đừng lo, là Hondo đưa ta vào, ta không tự ý đột nhập đâu. Sáng mai sẽ có tin chính thức về chuyến viếng thăm của Quốc vương Hittite đến Ai Cập. Ta chỉ tới trước thời hạn một chút, đã cho người thông báo với Hassan rồi."
Nàng thở phào một hơi nhẹ nhõm, việc canh phòng không có chỗ hở. Nếu sự việc ám sát lại một lần nữa diễn ra mà nạn nhân là các con nàng thì Isis không thể nào chịu đựng nỗi đâu.
Nhưng hình như Isis đã vui mừng hơi sớm, câu nói tiếp theo của Izmir đã làm dấy lên sự cảnh giác trong lòng nàng về mục đích chuyến đi lần này không chỉ đơn giản là thăm nàng và các con.
"Saul Tudhaliya và Ravic Suppiluliuma, đây là tên đầy đủ của các con. Thích không nào?" Hắn để đám trẻ thỏa sức nghịch ngợm trên người hắn rồi gọi chúng bằng những cái tên hắn đã dày công lựa chọn.
Ánh mắt hắn nhìn nàng như đang chờ đợi, Isis nghe xong cũng sửng sốt nhìn hắn. Từ sau lễ đăng quang của Izmir, nàng đã bỏ ra ít thời gian và công sức để tìm hiểu về lịch sử Hittite.
Những danh hiệu được thêm vào tên của bọn trẻ đều là niên hiệu các đời vua trước đã từng dùng. Ý định của Izmir rất rõ ràng, hắn muốn công khai thân phận của các con và thừa nhận quyền thừa kế hợp pháp của chúng đối với ngai vua ở Hattusa.
"Không được, ta không đồng ý đâu Izmir." Nàng tức giận vươn tay muốn giành lấy đám trẻ, nhưng hắn đã nhanh tay đặt chúng xuống chiếc nôi lớn rồi khống chế nàng, ép nàng vào thành giường.
"Nàng biết ta có thể bất chấp đến thế nào mà, sáu năm trước vì thích nàng mà giam cầm nàng trong phủ. Sáu năm sau, ta có thể vì nàng và các con mà gây ra cuộc chiến đẫm máu nhất lịch sử hai nước. Dù ước mơ của nàng có là gì, bắt buộc phải có sự xuất hiện của ta trong đó. Cả nàng và các con đều là của ta, bất kỳ ai kể cả nàng cũng không được phép xóa bỏ điều đó." Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng, nói ra những suy nghĩ thật tâm hắn.
Từ lúc nàng mất tích đến khi trở về, Izmir đã biết mình không thể đánh mất nàng lần nữa. Hắn phải mau chóng đưa nàng đến bên cạnh hắn, để nỗi lo vụt mất nàng sẽ không bao giờ xảy ra.
Izmir có thể vì nàng mà trở thành đồng minh của Ai Cập, hắn cũng có thể vì nàng mà biến thành kẻ địch của Ai Cập.
Hắn biết chiến tranh diễn ra khiến muôn dân lầm than là điều nàng không muốn xảy ra nhất, Izmir mong rằng những lời nói của hắn sẽ khiến Isis phải suy nghĩ. Nhưng có lẽ hắn đã đánh giá hơi thấp sự quyết liệt của nàng, Isis đẩy mạnh hắn ra, lật người ngồi lên người hắn giành lấy quyền chủ động.
"Ta cũng rất muốn xem, Hittite của chàng làm thế nào để đánh thắng Ai Cập. Ta biết suy nghĩ của chàng nhưng ta nghĩ chàng cũng thừa hiểu tính khí của ta. Nếu giữa hai chúng ta có một ngày phải bước đến con đường cuối cùng đó, ta sẽ không ngần ngại mà chĩa mũi kiếm về phía chàng."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenS.Com
Trước Sau