Edit: Huyền Vũ
Beta: Huyền Vũ
“Như vậy, em có thể chấp nhận tôi không?”
Hôm sau, tôi dẫn Tiểu Hiên và Viểu Viên đi thăm cha mẹ Sở, hai đứa chạy tới háo hức vây quanh em bé nhà Vũ San, là một bé gái. Tôi tặng bé bộ yếm tự mình may.
“Chị Lục Bình, chị còn nhớ?” Vũ San vừa mừng vừa sợ hỏi.
“Đương nhiên.” Tôi xoa đầu con bé, “Sao chị có thể quên chuyện đã hứa với em chứ?”
Ở lại nhà họ Sở cả ngày, Tiểu Hiên và Viểu Viên chạy nghịch ngợm khắp nơi làm mẹ Sở cứ phải chạy theo hai đứa, đùa nghịch thỏa thích rồi ăn xong bữa tối, cả hai đứa mệt bã người, sau đó tôi đưa hai nhóc quỷ về nhà. Lần này không gặp Sở Liêm và Tử Lăng, hai người kia không về nhà, cũng hợp lí.
Đợi khi hai thằng nhóc kia lên giường đi ngủ rồi, tôi xuống nhà, thấy cha đang ngồi trên sofa ở phòng khách.
“Cha,” Tôi bước tới cạnh cha, tựa đầu vào vai ông.
“Lục Bình, lần này con làm không tệ, buổi trình diễn thời trang khá thành công.”
“Cha, cha biết sao?”, tôi cười tủm tỉm.
“Ừ, trên báo chí nước ngoài cũng có đăng tin, còn cả trên blog của con nữa. Cha lên mạng xem, rất tốt.”
“Cảm ơn cha.”
“Lục Bình, giờ con về là tốt rồi, con ở lại cùng cả nhà, cha mẹ cũng yên tâm. Nhưng con đã tính sau này khi gặp Tử Lăng và Sở Liêm sẽ làm thế nào chưa? Dù sao cũng không thể không gặp, con bé là em gái con, Sở Liêm lại là cha của hai đứa nhỏ.”
“Con hiểu mà, cha. Con cũng chưa bao giờ định tránh họ cả, không phải đã gặp một lần hôm tham gia đám cưới Vũ San rồi sao? Cha, với con thì mọi chuyện đã là quá khứ rồi. Nếu có gặp con sẽ lấy lễ mà đối đãi.”
“Vậy thì tốt.” Cha thờ dài, “Hôm nay con có găp hai đứa nó không?”
“Không ạ, mẹ Sở nói một tháng họ chỉ về có hai, ba lần, chỉ ăn bữa cơm rồi đi, không ở nhà nhiều, xem ra họ vẫn thích thế giới hai người hơn.”
Cha lắc đầu, “Đúng là lạ, hai đứa nó có ở xa lắm đâu, Sở Liêm còn đang làm cho công ty nhà mình nữa. Hai đứa trẻ này thật không hiểu chuyện.”
“Hai đứa có đến thăm cha mẹ không?”
“Nhiều hơn so với nhà chồng nó một chút. Tử Lăng và bà nội Tiểu Hiên có chút bất hòa.”
“Họ kết hôn hai năm rồi, cũng nên trưởng thành rồi chứ.”
“Là cha dạy Tử Lăng không tốt, lúc trước luôn cảm thấy con bé còn nhỏ nên luôn chiều chuộng con bé. Cha còn thấy mẹ con quá nghiêm khắc, giờ nhìn con, có lẽ cách của mẹ con mới là đúng, cha dạy sai cách rồi.”
Tôi cười, “Con do mẹ dạy, cũng do cha dạy. Cha đừng chỉ trách mình. Nếu có gì sai, cha và mẹ mỗi người sai một nửa. Nếu làm đúng, hai người mỗi người một có nửa công lao.”
“Cái con bé này…” Cha khẽ xoa đầu tôi, “Tối mai cha bảo tụi nó về nhà ăn cơm nhé, dẫu sao Sở Liêm cũng nên thăm tụi nhỏ một lần.”
“Vâng, cứ như vậy đi ạ, con không có ý kiến.”
“Con gái, làm khó con rồi.”
“Con không sao, mọi chuyện cũng đã qua rồi, cha.”
Buổi gặp mặt ngày hôm sau đậm chất nghệ thuật thứ bảy, Tử Lăng vừa thấy Charlie, không nói gì mà vội quay sang vui mừng hỏi anh ta: “Charlie? Sao anh lại ở đây? Phí cũng tới sao? Anh ấy đang ở đây?”
Charlie chần chờ nhìn tôi rồi quay sang nói bằng tiếng Trung, “Uông tiểu thư? Không ngờ lại gặp cô ở đây. Phí vẫn ở bên Pháp, tôi qua đây cùng với Lục Bình.”
Tôi quên béng mất phải nói cho anh ta chuyện này rồi. Lúc trước, khi lão Phí giới thiệu tôi với bạn bè, anh ta chỉ bảo tôi là một người bạn, không từng đề cập tới chuyện tôi từng là chị vợ gì gì đấy. Mà họ cũng không hay hỏi thăm chuyện nhà người ta, dù là bạn bè thì cũng ít khi đàm luận chuyện riêng tư trong nhà. Vậy nên Charlie không biết chuyện nhà lằng nhằng phức tạp của tôi.
“Anh biết tiếng Trung? Vậy tốt quá!” Tử Lăng vui vẻ nói, “Vân phàm dạo này thế nào? Anh ấy có ổn không?”
“Cậu ấy ổn.” Charlie trả lời ngắn gọn.
“Anh đi cùng chị tôi sao?Hai người biết nhau khi nào thế?”
Charlie lại nhìn tôi, đoạn trả lời, “Tôi biết cô ấy đã lâu, tôi vốn vẫn đang theo đuổi Lục Bình.”
“Sao?” Tử Lăng hơi giật mình kinh ngạc, con bé lại nhìn tôi, chần chờ nói, “Chị?”
Tôi gật đầu không nói.
Sở Liêm vẫn nhíu mày từ khi hai người kia nói chuyện về lão Phí, giờ mới chào tôi một câu, “Lục Bình.”
Rồi anh ta nở nụ cười với Tiểu Hiên và Viểu Viên, nói: “Tiểu Hiên, Viểu Viên, lại đây nào, để cha coi hai đứa lớn chừng nào rồi nào?”
Tiểu Hiên khẽ nhíu mày, không cam tâm tình nguyện dắt tay Tiểu Viên đến chỗ anh ta. Tụi nhỏ tuy còn bé nhưng không phải là không biết gì. Tôi không muốn tụi nhỏ oán ghét cha mình nên chưa bao giờ kể chuyện Sở Liêm cho chúng nghe. Dù vậy hai đứa vẫn chẳng thân thiết với Sở Liêm, so ra chúng còn thân thiết với Sở Phái và Vũ San hơn cha chúng ấy chứ. Có lẽ là do mưa dầm thấm đất.
Charlie cúi đầu kề bên tai tôi thầm giọng, “Green, tôi có rất nhiều câu hỏi.”
Tôi cười nhìn Sở Liêm mang quà ra dỗ Tiểu Hiên, Viểu Viên và Tử Lăng ngồi bên uất ức nhìn, “Được rồi, chúng ta ra ngoài ban công nói chuyện.”
Tới ban công, Charlie cúi đầu nhìn tôi, đợi tôi giải thích sự nghi hoặc của ảnh.
“Nhà tôi và nhà họ Sở vốn rất thân thiết, tôi, em gái tôi và Sở Liêm lớn lên bên nhau từ tấm bé. Lên trung học, tôi và Sở Liêm yêu nhau. Sau khi anh ta đi du học về, chúng tôi đính hôn. Thế rồi Sở Liêm lái xe gây gặp tai nạn, lúc ấy tôi cũng ở trên xe, một bên chân bị tổn thương nghiêm trọng, buộc phải cắt bỏ, vậy nên thành ra bây giờ. Sau đó chúng tôi kết hôn rồi có hai đứa nhóc kia. Rồi em gái tôi và Sở Liêm nhập nhằng với nhau, bị người ta chụp được, đăng lên báo. Tôi và Sở Liêm ly hôn. Phí và em gái tôi cũng ly hôn. Chuyện sau đó thì anh cũng biết, tôi mang theo Tiểu Hiên và Viểu Viên sang Châu Âu, em gái tôi kết hôn với Sở Liêm.”
Charlie cau mày chú tâm lắng nghe, sau đó anh ấy hỏi một câu chẳng liên quan gì, “Em vốn là nhà thiết kế à? Trước tai nạn ấy.”
“Không, trước đó tôi là vũ công, mơ ước trở thành một biên đạo múa. Sau khi kết hôn tôi mới có hứng thú với thêu thùa, thiết kế. Sau khi ly hôn, tôi cùng hai bảo bối đi du lịch, khi đó tôi nghĩ tới việc xây dựng sự nghiệp riêng. Tôi muốn con trai tôi có thể tự hào về mẹ chúng. Tôi không thể là một bà mẹ yếu đuối bị vứt bỏ. Thế nên tôi chọn nghề thiết kế, sống ở Châu Âu vài năm, học tập tích lũy, rồi mới quen đám các anh.”
Anh cau mày nhìn Sở Liêm ở trong phòng khách, sau đó nói với tôi, “Anh ta suýt hủy hoại em… hai lần. Em vẫn còn yêu anh ta? Em không chấp nhận tôi vì anh ta?”
“Không.” Anh ta thoáng thả lỏng, mỉm cười, “Tôi đã không còn tình cảm với anh ta từ lâu rồi, từ khi anh ta phản bội tình cảm của chúng tôi, tất cả đã không còn. Không chấp nhận anh không phải vì tôi có tình cảm vơi người khác mà vì sự nghiệp của anh vốn ở Châu Âu, còn tôi lại muốn sống ở đây. Tôi không muốn rời xa quê hương, cũng không muốn rời xa thân nhân. Cũng không hy vọng anh làm vậy.”
Anh cúi đầu trầm tư trong chốc lát, “Phí cũng đã nói tới lý do này. Bắt đầu từ khi ấy, anh đã khảo sát thị trường, tình toán chuyển một phần sản nghiệp chính về đây. Phải có một người nhượng bộ đúng không? Tôi nguyện ý sống cùng em ở đây, đến khi Tiểu Hiên và Tiểu Viên trưởng thành, chúng ta có thể đưa cha mẹ em trở về châu Âu chứ? Châu Âu rất phù hợp để dưỡng lão. Hơn nữa có thể Tiểu Hiên và Tiểu Viên sẽ thích học đại học hoặc công tác ở nước ngoài. Như vậy, em có thể chấp nhận tôi không?”
Tôi hơi rung động. Hiếm có một người không che tôi tàn tật, nhân phẩm cũng không tệ, lại rất có trách nhiệm, thực tâm phụ trách. Tôi cũng rất thích anh, Tiểu Hiên và Viểu Viên lại nghe lời anh. Trước tôi không đành lòng buộc anh phải rời khỏi quê hương, dù sao tôi cũng có chút thích anh. Nhưng nếu anh đã chấp nhận hy sinh, tôi còn di dự cái gì? Có lẽ một bố cục khoảng hai ba chục năm sẽ khiến anh ta vĩnh viễn ở bên tôi nhỉ.
Tôi nhìn anh, gật đầu rất khẽ.
Trong nháy mắt, khóe môi anh vẽ nên nụ cười, đôi mắt tràn ngập niềm vui và sự dịu dàng. Anh cầm tay tôi hôn thật dịu dàng, rồi nắm tay tôi thật chặt, kéo tôi vào lòng, “Green, anh thực sự rất vui.”
Quay đầu nhìn phòng khách, Sở Liêm và Tử Lăng đang kinh ngạc nhìn chúng tôi, Tiểu Hiên cười gian xảo, còn nháy mắt nữa, Tiểu Viên cũng cười ngây ngô. Hai đứa nhóc này, thông mình tới đòi mạng mà, tôi vừa bực mình vừa buồn cười trừng mắt nhìn hai đứa.
Bữa tối mang không khí lạnh nhạt cứ như vậy kết thúc. Tử Lăng hơi lúng túng lảng tránh tôi, Tiểu Hiên và Tiểu Viên lại khá lãnh đạm với Sở Liêm, trong tình trạng này bầu không khí có muốn nóng lên cũng không nổi. Ngược lại Charlie rất thoải mái ôm vai tôi, tiễn họ về.