[Đồng Nhân] [Ma Đạo Tổ Sư] Những Chuyện Chưa Kể

dạ du nhân

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tác giả: Mi đại như núi xa

Hai người ở trên giường mây mưa, điên loan đảo phượng một hồi kết thúc, Lam Vong Cơ tinh tế lau chùi cơ thể Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện vô lực nằm trên giường chuẩn bị đi vào giấc ngủ, thời gian Lam Vong Cơ trở mình, thường hay dùng hai tay ôm thật chặc lấy Ngụy Vô Tiện, hai người da thịt thân cận, dường như muốn hòa tan cơ thể của Ngụy Vô Tiện vào mình.

Vấn linh mười ba năm chờ đợi, chờ một ngày... không... Chờ người về, hiện tại hắn cũng đã quay trở về, cũng không thể lại để cho hắn đi.

Ngụy Vô Tiện cũng vui vẻ để Lam Vong Cơ ôm mình như thế, cho dù vùi vào trong lòng ngủ cũng thật không thoải mái, nhưng nếu ngủ ở trong lòng Lam Vong Cơ thì lại cảm thấy bình yên đến lạ

Hôm nay ban đêm, Ngụy Vô Tiện mở hai mắt ra.

Đầu óc của hắn trong ý thức cho rằng hiện tại đã là thời gian rời giường, bởi vì bình thường Ngụy Vô Tiện thường tỉnh giấc muộn hơn Lam Vong Cơ, hơn nữa khi hắn thức dậy cũng là mơ mơ màng màng, sở dĩ lúc này hắn tự nhiên ngồi dậy mà mở hai mắt ra, nhưng hắn chợt thấy xung quanh vẫn là màu đen kịt, nếu hoàn là buổi tối, Lam Vong Cơ khẳng định vẫn còn ôm chính mình——

Ngụy Vô Tiện chợt quay đầu lại, hắn thấy Lam Trạm vẫn còn ngủ và đang ôm chính mình, hai người đang ngủ say. Ngụy Vô Tiện giơ tay lên nhìn, vẫn là cánh tay hoàn chỉnh, lại giơ lên thân sờ sờ, không có gì kì lạ, nhưng khi Ngụy Vô Tiện nỗ lực cầm lấy chăn đắp lên trên người, tấm chăn cứ thế mà xuyên qua, cái gì cũng không đụng được.

Đời trước thân là Di Lăng lão tổ, gặp phải loại sự tình này, Ngụy Vô Tiện cũng không hoảng loạn, đại khái là hồn phách xuất ra thôi. Ngụy Vô Tiện dùng hai ngón tay khép lại đặt trước mũi "thân thể" của mình, cảm nhận được hơi thở ấm áp, liền an tâm, hồn phách của mình hiện tại xuất ra khỏi cơ thể cũng không có ảnh hưởng gì.

Nếu không ảnh hưởng tới cơ thể của mình, lại đang nửa đêm, vậy bây giờ nếu nằm xuống nhập lại vào cơ thể cũng không được, mà Ngụy Vô Tiện tà tâm lại nổi lên, đứng dậy nhẹ nhàng lướt qua cơ thể của Lam Vong Cơ rồi nhảy xuống giường, quay đầu lại liếc mắt nhìn y đang ngủ say và thân thể của chính mình, Ngụy Vô Tiện liền đi ra khỏi đại môn.

Canh ba ở Vân Thâm Bất Tri Xử bình thường thanh tịnh, bây giờ bất quá hồn phách của Ngụy Vô Tiện xuất ra, đi trên mặt đất cũng không phát ra được thanh âm gì, tựa hồ liên gió mát phất qua thanh âm của đều có thể cú nghe rõ ràng.

Mặc dù là buổi tối, cả một vùng vẫn được bao phủ bởi một tầng ánh trăng, Ngụy Vô Tiện vẫn có thể thấy rõ mọi thứ chung quanh, hiện tại hắn cảm thấy đi loanh quanh vào ban đêm ở Vân Thâm Bất Tri Xử cùng ban ngày không khác gì nhau, phòng ốc kiến trúc tựa hồ hơi khác một ít, hướng đi cũng không khác là bao, chỉ thấy một điểm rõ ràng, cây ngọc lan cổ thụ trước cửa tĩnh thất lại không thấy!

Ngụy Vô Tiện ở Vân Thâm Bất Tri Xử chạy quanh một vòng, phát hiện thật sự có nhiều điểm bất đồng quá lớn, bởi vì hiện tại hắn phải chạy qua nhiều đường quanh co khúc khuỷu mới đi tới cửa lớn của Vân Thâm Bất Tri Xử, nếu là ban ngày bình thường Ngụy Vô Tiện chỉ cần đi nhanh nhảy nhảy qua vài đường đã đến.

Ngụy Vô Tiện muốn đi xem xét một chút có cái gì không giống với bình thường, liền leo tường đi ra ngoài. Tường này nhìn rất giống với bức tường mười mấy năm trước trong khoảng thời gian mà hắn theo học ở Vân Thâm Bất Tri Xử.

Không nghĩ tới Vân Thâm Bất Tri Xử thời gian bên ngoài và ban ngày đều không giống nhau, gió lạnh phơ phất, lộ ra một tử khí tức âm trầm —— Ngụy Vô Tiện tập trung nhìn vào, đây thế lại là bên ngoài Loạn Táng Cương.

Ngụy Vô Tiện trong chốc lát có điểm mộng, như thế nào mà từ Vân Thâm Bất Tri Xử nhảy lại đứng trước Loạn Táng Cương. Bất kể đều trở mình đi ra, chính tại nơi này bản thân được xưng là Di Lăng lão tổ, Loạn Táng Cương lại là địa bàn của hắn, dù thế nào cũng phải trở về nhìn, nghĩ như vậy, bỗng dưng Ngụy Vô Tiện lại nhớ tới khoảng thời gian trước đây hắn đã từng sống ở nơi này.

Đến gần Loạn Táng Cương, hắn thầm nghĩ thế nào lại có nhiều âm thanh ầm ĩ, rồi nhiều tiếng bước chân nhỏ vụn, ánh lửa sáng ngập một vùng. Ngụy Vô Tiện đi lên, lại nhìn thấy màu sắc quen thuộc, chính là biệt danh mà hắn gắn cho đồng phục của Lam gia 'Mặc đồ tang', những người mặc đồng phục Lam gia rất nhiều, đứng chằng chịt xung quanh, có người mang đuốc, nhưng đều không ngoại lệ chính là trên người bọn họ đều mang bội kiếm, Ngụy Vô Tiện sơ lược nhìn một chút, ước đoán có khoảng ba mươi người.

Ngụy Vô Tiện lại quay đầu nhìn thoáng qua, bản thân đã đi vào trong Loạn Táng Cương, phía sau lại không thấy Vân Thâm Bất Tri Xử, thế nhưng hắn nhớ trong thời gian ở Loạn Táng Cương thật không có nhiều người như vậy, thế tại sao bây giờ ở đây lại xuất hiện nhiều người Lam, huống chi hiện tại còn là hơn nửa đêm.

Chẳng lẽ hồn phách người nhà Lam gia cũng giống mình đều xuất ra đến đây hết rồi?

Ngụy Vô Tiện đi tới phía sau một người nhà Lam gia, đụng y phục của người đó nhưng không có đụng tới, mà như đi xuyên qua, Ngụy Vô Tiện xác định bọn họ là thật thể thật, hơn nữa chắc là không thấy mình.

Nhìn xuyên qua mấy môn sinh của Lam gia, Ngụy Vô Tiện đi tới vị trí tương đối phía trước, người Lam gia Ngụy Vô Tiện không quen biết nhiều, thế nhưng hắn lại thấy được hai người rất quen thuộc, Trạch Vu Quân Lam Hi Thần và Lam Khải Nhân.

Một đám người đứng trước cửa một sơn động của Ngụy Vô Tiện cũng rất là kỳ quái, bọn họ đứng đó tựa hồ như đang đợi cái gì giọng nói có chút tức giận, còn có chút ầm ĩ, hiện tại Ngụy Vô Tiện chỉ là một hồn phách, rất khó nghe được bọn họ đang nói cái gì, liền hướng tới chổ sâu nhất trong Loạn Táng Cương chui vào.

"Ngụy Anh, ngươi nhìn ta."

"Cút."

"Ngụy Anh, theo ta trở về đi, ngươi sẽ không sao đâu."

"Cút."

"Ngụy Anh, hãy nghe ta nói, sẽ không có ai tổn thương ngươi được nữa."

"Cút."

......

Ngụy Vô Tiện thấy kiếp trước của mình ngồi trên mặt đất, lưng dựa vào tường, một chân chật vật, tóc đen xốc xếch, đầu rũ xuống, trên người có không ít vết máu, đã kết thành từng cục đen thui dính bết vào quần áo và cơ thể, tuy vậy nhưng hắn lại loáng thoáng thấy máu đen trên mặt đã được người khác lau chùi, mà trên khuôn mặt quen thuộc đó lại có không ít vết thương.

Trong tay Ngụy Anh nắm chặt trần tình, ngoài miệng chỉ nói đúng duy nhất một chữ, ngoài ra không nói thêm lời nào mặc cho người ngồi bên lo lắng, mà người bên cạnh vẫn đang nửa quỳ, một tay đỡ bả vai của mình, tay còn lại thì nắm chăc tay của Ngụy Anh, vẫn ân cần cùng Ngụy Anh nói chuyện. Mà hiện tại Lam Vong Cơ đang đem linh lực sắp hao hết của mình truyền sang tay của Ngụy Anh.

Hắn nghĩ tới, đây chính là kí ức kiếp trước sau những ngày Huyết tẩy Bất Dạ thiên, thời điểm Lam Vong Cơ đem mình mang về Loạn Táng Cương. Chính là lúc hắn không có ký ức về chuyện này, mà y cũng không cùng hắn nhắc qua, chỉ có duy nhất lần ở miếu quan âm, Lam Hi Thần đại khái mới nói cho hắn biết mọi chuyện ——

Khi đó Lam Vong Cơ vẫn là luôn ở bên cạnh hắn, vẫn giữ tấm lòng chung thủy từ trước đến nay mặc dù kí ức của hắn có bị thương tổn, Lam Trạm!. Ngụy Vô Tiện nhìn bản thân mình khi đó, thực sự hận bây giờ hồn phách không thể đi tới thởi điểm đó, để cho mình không nên nói những lời làm tổn thương Lam Trạm.

Ngụy Vô Tiện đi tới, dùng tư thế giống nhau như đúc ngồi xuống, hắn nhìn thời điểm đó, thực sự muốn đem hồn phách nhập vào bản thân mình lúc đó, thế nhưng cơ thể đó lại không nhúc nhích gì, tối đa vẫn đứng yên một chỗ, hắn phát hiện mình thử vận động cánh đều không cách nào khắc chế đứng lên, căn bản không khống chế được cổ thân thể này.

Khi đó, chính là lúc Ngụy Vô Tiện bị tẩu hỏa nhập ma.

Theo những gì Lam Hi Thần nói, có hơn ba mươi vị tiền bối của Lam gia đứng bên ngoài, nhất định là muốn mang Lam Trạm và Ngụy Anh đi, Lam Vong Cơ vẫn kiên quyết như vậy, còn chống đối Lam Khải Nhân, đả thương hơn ba mươi vị tiền bối của Lam gia.

Ngụy Vô Tiện đối với chuyện này chỉ biết có người khác nói qua, chính mình cũng không có ký ức, vậy mà hiện tại hình ảnh như vậy rõ ràng xuất hiện ở trước mặt của mình, hắn không biết nên làm cái gì bây giờ, hắn cũng không có biện pháp quay về quá khứ ngăn cản, chỉ biết trơ mắt nhìn phía bên ngoài, hơn ba mươi vị tiền bối Lam gia vọt vào, Lam Khải Nhân quay qua nhìn Lam Vong Cơ, quát lớn: "Lam Trạm đang làm cái gì?"

"Cứu kẻ gây tai họa cho chúng sinh, lưng đeo kẻ mạng thân yêu nghiệt, ngươi nghĩ người khác sẽ nhìn ngươi thế nào?!"

"Ngươi có hay không nghĩ tới hậu quả sau này? Đối với Lam gia? Đối chính bản thân ngươi?"

"Ngươi làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì? Ngươi phải cho ta một lời giải thích xác đáng!"

Lam Khải Nhân biểu tình có chút thất vọng, hắn thực sự nghĩ không ra chính môn sinh luôn luôn quy phạm mà mình tâm đắc sẽ làm ra chuyện như vậy.

Lam Vong Cơ không có buông tay của Ngụy Vô Tiện ra, bình thản nói: "Không có gì hay giải thích, mọi việc chính là như vậy."

Lam Khải Nhân không nghĩ tới Lam Trạm sẽ nói những lới như thế, tức giận cực điểm, người của Lam gia muốn mạnh mẽ mang Lam Trạm đi, Lam Vong Cơ đứng lên, Tị Trần rời khỏi vỏ —— Ngụy Vô Tiện thoáng cái nhớ lại trên lưng Lam Vong Cơ hơn ba mươi giới vết roi!!!!!

"Lam Trạm!"

Ngụy Vô Tiện hướng về phía Lam Trạm hét lớn,gân xanh trên cổ như muốn vỡ ra, thế nhưng hắn hiện tại chỉ là hồn phách, chỉ có thể tự nghe được thanh âm của chính mình.

Một tiếng này làm hắn chấn kinh ngay cả da đầu đều có cảm giác tê dại, lúc này hắn vẫn hoàn toàn không sửa đổi được cục diện bây giờ. Lam Vong Cơ tiến về phía trước cầm Tị Trần hướng tới ba mươi vị tiền bối giao kiếm, Ngụy Vô Tiện đứng lên từ thân thể kiếp trước, trong đao quang kiếm ảnh hắn thấy được hai gò má của Lam Trạm.

Động tác cực nhanh, mạnh nhưng lại không muốn dồn mọi người vào chỗ chết —— dù gì đó cũng là những vị tiền bối đã có công nuôi dưỡng y.

Lam Vong Cơ linh lực của mình vốn cũng không còn nhiều, vừa chuyển qua cho Ngụy Anh không ít, mà Ngụy Anh vẫn đang ngơ mắt nhìn y đả thương hơn ba mươi vị Lam gia tiền bối, hắn nhìn thấy, càng về sau Lam Vong Cơ cũng đã không chịu nổi.

Nguy cấp là lúc, Lam Vong Cơ đem toàn bộ các vị tiền bối của Lam gia đánh trong thương, chính bản thân mình cũng sắp ngã xuống, Ngụy Vô Tiện nhịn không được tiến lên muốn đỡ ở y, mà hiện tại hắn chỉ là hồn phách,nên tay của hắn lại xuyên qua cánh tay của Lam Trạm, cái gì cũng không nắm được.

Cảm giác này thật quá tệ.

Trơ mắt nhìn thấy hết thảy nhưng không cách nào ngăn cản.

Thật giống như lúc Lam Vong Cơ nhìn mình tu quỷ đạo nhưng không có cách nào ngăn cản, càng muốn nắm chặt lại càng nhanh thoát khỏi tầm tay.

Lam Trạm bả Tị Trần quỳ một chân ở trên mặt đất, nhanh chóng điều chỉnh thân thể một cái, liền xoay người hướng Ngụy Anh đi tới.

Ngụy Vô Tiện thấy được toàn bộ sự việc xảy ra, hắn cũng đã không muốn biết vì sao chính linh hồn lại xuất ra, tại sao phải thấy những cảnh trong quá khứ mười sáu năm về trước.

Hắn chỉ là thấy được, vào lúc đó, toàn bộ tình cảm mà Lam Vong Cơ dành cho hắn.

Thế nhưng tại thời điểm đó hắn lại không biết?

Ở xạ nhật chi chinh trước mắt, bản thân đã tu quỷ đạo, báo thù Ôn gia, mặt kệ Lam Vong Cơ hiểu rõ ngăn chặn mà khuyên can, hắn nghĩ rằng thời gian lúc nhỏ, Lam Vong Cơ đối với hắn ở Vân Thâm Bất Tri Xử không vừa mắt, mới bảo y không cần quan tâm.

Lúc Huyết tẩy bất dạ thiên, hắn lấy trần tình từ bên hông ra, réo rắt tiếng địch tái nhợt tiều tụy theo tay mà thổi ra ngoài, khi đó Lam Vong Cơ đối với mình gãy gãy ra âm thanh tâm, chính là muốn bản thân nhanh chóng tỉnh ngộ lại, không có bất kì địch ý gì. Sau đó Lam Vong Cơ dùng Tị Trần muốn chặt đứt quỷ địch Trần Tình, vậy mà hắn lại nghĩ, sớm biết có ngày này chi bằng đấu một trận, xem như Lam Trạm cũng hận mình.

Thời điểm đó hắn đã tiến vào trạng thái nhập ma, cái gì cũng không quan tâm, hắn hận mọi người, nghĩ rằng ai ai cũng căm ghét mình.

Sau lại chính vì cái chết của sư tỷ mà nổi điên, huyết tẩy bất dạ thiên, sau đó hắn nghiêng ngã bước đi, Lam Vong Cơ liền mang theo hắn ly khai, rồi đến cái sơn động này...

Lam Vong Cơ từ lúc bắt đầu liền muốn hắn từ bỏ tu quỷ đạo, nhưng hắn lại không nghe? Hắn tưởng chỉ là nói suông, cái gì cũng không nghe vào, huống hồ khi đó chính mình mất kim đan, ngoại trừ tu quỷ đạo, thì còn có biện pháp gì?

Tại đêm Bất Dạ Thiên, Lam Vong Cơ muốn ngăn cản phát sinh mọi việc, nhưng y lại không ngăn cản được. Tuy là vậy nhưng vẫn mang theo Ngụy Vô Tiện trở về Loạn Táng Cương, không để ý tu tiên giới hay danh môn nhã sĩ danh tiếng, cũng không để ý đến danh tiếng Hàm Quang quân bị người khác cho rằng kết giao kẻ xấu, không quan tâm đến lí trời mà mang Ngụy Vô Tiện đi.

Ngụy Vô Tiện sững sờ ở tại chỗ nhìn hồi ức những chuyện kiếp trước, Lam Trạm đã đi xuyên qua cơ thể hắn, đi thẳng tới Ngụy Anh đang ngồi trong sơn động, ánh mắt khi nhìn đến thân ảnh người ngồi trong động lúc đó liền lập tức nhu hòa.

Lam Trạm ôm Ngụy Anh trong lòng, sở dĩ Lam Trạm cúi xuống thân ôm lấy Ngụy Anh, nhưng Ngụy Anh rất là giãy dụa, mà Lam Vong Cơ lực cánh tay luôn luôn tốt, tự nhiên không có cách tránh ra khỏi, đành để Lam Trạm ôm. Ngụy Vô Tiện quay đầu lại trong nháy mắt, Lam Trạm đã ôm kiếp trước của chính mình rời đi.

Mặc dù bản thân luôn ra sức giãy dụa, thế nhưng Lam Vong Cơ đem Ngụy Anh ôm rất chặt —— Lúc nãy Lam Vong Cơ đã hao phí nhiều thể lực truyền cho hắn và muốn mang hắn đi cùng mình, lại cùng giao đấu với hơn ba mươi người nhà Lam gia, vậy mà hiện tại ôm Ngụy Anh lại vững vàng như vậy.

Ngụy Vô Tiện suy nghĩ nhiều muốn lập tức quay lại kiếp trước của mình, nói cho Lam Vong Cơ,biết rằng ta thích ngươi.

Ngụy Vô Tiện tựa vào một thân cây, mắt nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ ôm mình lên Loạn Táng Cương. Hắn không có đi theo, những chuyện vừa phát sinh trước mắt lúc trước chỉ nghe Lam Hi Thần nhắc qua, hiện tại bản thân đã nhìn rõ ràng.

Hắn bây giờ muốn trở lại, trở lại Vân Thâm Bất Tri Xử lúc bình thường, trở lại tĩnh thất, trở lại người đang nằm bên cạnh hắn ngủ, chân chân thật thật mà ôm y lại, ngoại trừ nói một tiếng ta yêu ngươi còn có một tiếng cám ơn.

Ngụy Vô Tiện vẫn đi phía dưới Loạn Táng Cương, muốn trở lại nơi vừa vào địa phương, trở lại trước cửa Vân Thâm Bất Tri Xử, Ngụy Vô Tiện bay bay nhảy nhảy quay về, lại nghe được tiếng khiển trách truyền đến không nhỏ của tu sĩ tại Vân Thâm Bất Tri Xử.

Bởi vì vừa có chuyện, kế tiếp xảy ra chuyện gì Ngụy Vô Tiện đều sẽ không cảm thấy kỳ quái, hơn nữa chuyện phát sinh đều chắc là hơn mười ba năm trước, bây giờ ở đây, khẳng định cũng là hơn mười năm ba trước tại Vân Thâm Bất Tri Xử.

Lam Vong Cơ hơi cúi đầu quỳ ở trên mặt đất, để thân trần, tay đặt trên đùi. Lam Hi Thần đứng ở phía sau y, cầm trên tay giới tiên, mỗi khi Lam Vong Cơ nói ra tên một vị tiền bối của Lam Gia, Lam Hi Thần liền giơ giới tiên lên quất mạnh trên người Lam Vong Cơ, thanh âm vang dội, 'Ba' một tiếng xuống phía dưới đều khiến da tróc thịt bong, giới tiên liền để lại một đạo vết hồng.

Đó là giới vết roi vĩnh viễn không thể biến mất.

Ngụy Vô Tiện đứng đó, khoảnh khắc khi Lam Hi Thần đem giới tiên quất xuống, hắn liền đứng phía trước Lam Trạm như muốn thay cho y, nhưng giới roi cứ như vậy xuyên qua thân thể Ngụy Vô Tiện, 'Chát' một chút, vừa rất vang lên một tiếng, đánh vào lưng trần nguyên bản trắng noãn kia.

Hắn hiện tại chỉ là hồn phách, cái gì đều không làm được.

Hơn ba mươi giới vết roi, Ngụy Vô Tiện tự nhiên biết có chuyện gì sau đó, Lam Hi Thần nói về sau Lam Vong Cơ ba năm cấm túc, bởi vì trên người có vết thương nên không thể ly khai Vân Thâm Bất Tri Xử.

"Ngươi cũng biết đau?"

"..."

Lam Hi Thần ngày ngày đều quanh quẩn ở cái phòng nhỏ này, nhưng lại không có bất kì câu trả lời nào đáp lại.

Sau đó thì sao? Những chuyện còn lại như thế nào?

Ngụy Vô Tiện cảm giác bản thân hình như không có biện pháp mở mắt ra, cũng không thể cử động, thân thể nhẹ bỗng, tựa hồ như một mảnh lá rụng, hắn thậm chí không có biện pháp phán đoán linh hồn mình rốt cuộc đang phiêu ở nơi nào.

Lúc sau hắn lại nghe được thanh âm của Lam Trạm, thế nhưng thanh âm lại đang nhỏ dần, hình như càng ngày càng xa——

Ngụy Vô Tiện vừa mở mắt ra, liền nghe được giọng trầm đầy từ tính của Lam Tram: "Tỉnh?"

Trời đã sáng, ánh dương từ cửa sổ bên ngoài tràn vào, làm cho Ngụy Vô Tiện không thể mở mắt ra được, Ngụy Vô Tiện lấy tay hơi che ở cái trán, híp mắt một cái.

Sau đó vẫn không trả lời liền ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn bốn phía,chỗ hắn ở hiện tại là bên trong tĩnh thất cùng chổ trước khi ngủ như nhau, có lẽ đã quay về nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn là không yên lòng, nhảy xuống giường, ngay cả giầy cũng không kịp mặc, liền chân trần chạy tới cửa sổ hướng ra phía ngoài nhìn.

Một gốc cây sơn trà cao to.

Đã trở về, mười ba năm sau của Vân Thâm Bất Tri Xử.

Đó là mộng sao?

"Làm sao vậy?"Nhìn Ngụy Vô Tiện biểu hiện thái độ khác thường khiến Lam Trạm thấy rất kỳ quái, tưởng hắn gặp ác mộng, dù sao đó là đoạn kí ức của Ngụy Vô Tiện ở Loạn Táng Cương, nghĩ như thế nào đều rất không xong. Lam Trạm có chút lo lắng đi tới cạnh Ngụy Vô Tiện, từ phía sau lưng ôm lấy hắn: "Ngươi thấy ác mộng?"

"Điều không phải ác mộng." Chỉ là quá khứ của ta mười ba năm trước.

Ngụy Vô Tiện lắc đầu, rồi sâu đậm thở hắt ra. Lam Trạm ôm hắn, hắn cảm giác được mình là thật từ trong mộng đi ra hiện, dùng đầu cà cà vào cằm Lam Trạm.

Ngụy Vô Tiện không có nói nhiều lời, Lam Trạm cũng liền không có hỏi. Khó có được một buổi sang mà Ngụy Vô Tiện lại an tĩnh như vậy, cũng không làm ầm ĩ, ngoan ngoãn để Lam Trạm ôm vào trong lòng, nhìn ngoài cửa sổ, hai người cứ như vậy ôm đứng trước ở cửa sổ mặt một hồi thật lâu.

Hiện tại hắn cảm nhận được mỹ hảo, dù gì cũng đã từng trải qua những thống khổ và tưởng niệm vô tận.

Thời gian Ở Loạn Táng Cương, hắn cùng Lam Trạm.

Hơn ba mươi giới vết roi.

Mười ba năm chờ đợi.

Ngụy Vô Tiện rõ ràng cảm thấy được chuyện đối phương làm, nhưng trước đây chỉ là nghe nói, hiện tại lại mới nhìn thực sự.

Rõ ràng tình không thay đổi, càng chờ đợi càng thêm sâu đậm.

Nếu không phải Mạc Huyền Vũ hiến thân, sợ rằng bản thân sẽ không về, Lam Trạm có phải hay không vẫn một mực chờ mình

Nhưng may mắn hắn đã trở về, y cũng không cần chờ nữa.

Ngụy Vô Tiện ngực tràn đầy may mắn, hắn đã trở về.

Lam Trạm cúi đầu ghé vào bên tai Ngụy Vô Tiện nói: "Trước ăn điểm tâm đã."

"Ăn ngươi trước được không?" Ngụy Vô Tiện khôi phục cười hì hì, ngước lên cổ Lam Trạm mà hôn một cái, kêu "chụt" một tiếng.

"Lần sau không nên đi chân trần, trên mặt đất lạnh." Ngụy Vô Tiện còn không có phản ứng kịp, đã bị Lam Trạm mạnh mẽ ôm lên, Ngụy Vô Tiện nhanh chóng bấu chặt cổ của Lam trạm. Lại một lần nữa bị đặt lên giường, hắn muốn ôm chặt cổ của y không chịu buông tay.

Lam Trạm khom người, giọng nói hơi khàn: "Trước ăn đểm tâm."

"Ăn ngươi trước chính là ăn ngươi trước."

Ngụy Vô Tiện dùng chân đỉnh đỉnh hạ thể của Lam Trạm, móng vuốt cũng nhanh chóng tiến vào trong quần áo của y.

Con đường ghập ghềnh đi tới, đời trước tất cả là hoài niệm thống khổ, đều bị đời này lần nữa gặp nhau và yêu nhau mà quay lại.

Tuyệt không hối hận!!!.

----END---

Truyện Chữ Hay