Đã đăng trong truyện nhân dịp năm KnB, tui đăng lại vào đây cho đồng bộ nha.
Ai rảnh vào vote hộ luôn thể
___
Bọn họ sinh sống ở vùng đảo Hawai.
Họ sẽ ở bên nhau.
Vĩnh viễn.
Không ai có thể tách rời.
Không ai có thể can thiệp.
Không ai có thể cản trở.
Họ là của nhau.
Trong quá khứ, hiện tại, và mãi mãi.
Và lúc nào cũng vậy, thứ liên kết bọn họ lại với nhau chính là Bóng Rổ.
Mà thứ Bóng Rổ khiến bọn họ ngoảnh đầu trở lại, là của hắn.
"Là bóng rổ của cậu đó."
"Kuroko Tetsuya."
Dưới ánh hoàng hôn rực lửa, cô gái tóc trắng cúi đầu, mặc cho sóng biển làm ướt đẫm đuôi váy, đáy mắt là một mảnh thẫn thờ mờ mịt và hư vô.
Này, nói cho tôi biết đi...
Tôi phải làm sao...bây giờ?
Các bạn biết tôi là ai.
Tôi cũng biết các bạn là ai.
Tôi tên là... Kazuha.
Matabe Kazuha.
"Kazuha!!! Trở về thôi!"
Aomine đứng ở cạnh biệt thự, hét lớn. Không biết có phải do hắn nhìn lầm hay không, thế nhưng hắn thấy được, cô gái mà hắn yêu đang run lên vì một lí do nào đó.
"Mẹ, mẹ!" Đứa trẻ tóc xanh buông tay cha của mình ra, nhí nhảnh chạy về phía cô. Khuôn mặt của nó hơi ửng hồng, đáng yêu không tả được.
"Này, Shintaka! Đừng có chạy lung tung!" Aomine chán nản nhìn cậu bé, vội vàng chạy theo.
"Kazuha, về thôi." Hắn che miệng ngáp một cái: "Đám nhóc kia lại ồn ào rồi, thật là."
"Ừ, Dai-chan." Cô yêu thương xoa đầu Shintaka, cười ôn nhu: "Ne ne Shintaka, có ai bắt nạt con không?"
"Có ạ!" Nó bĩu môi: "Anh Seijura cứ dùng kéo đe doạ con."
Kazuha bật cười:
"Thật sao? Cha con không bảo gì ư?"
"Cha...." Shintaka kéo dài giọng: "Cha còn mải trốn trong phòng thí nghiệm, không chịu ra."
"Rồi rồi.." Cô xoa đầu nó, rồi cầm tay dắt vào trong: "Lát nữa mẹ sẽ phạt."
"Mẹ mẹ." Nó hí hửng: "Phạt quỳ bàn giặt hay ngủ ở thư phòng ạ?"
Miệng Kazuha giật giật, quay đầu đi không nhìn thẳng được: "Ờ, thì ngủ thư phòng."
"Vậy con ngủ với mẹ nha?"
"Con á?" Cô cười cười, mắng yêu: "Tám tuổi đầu rồi mà còn đòi ngủ với mẹ, không sợ bị cười à?"
"Con ứ sợ." Chẳng biết nó móc từ đâu ra một cái kính, đeo lên, giả bộ y hệt cha nó: "Có người thèm cũng không được ý mẹ."
Aomine ở bên cạnh ho nhẹ một tiếng, mất tự nhiên:
"Hai mẹ con nhanh lên, cẩn thận không lại vấp té."
"Cha cứ yên tâm." Nó nháy mắt: "Con sẽ cẩn thận."
Hắn đen mặt nhìn Midorima Shintaka, hừ một tiếng, bước chân nhanh hơn.
"Mẹ về rồi." Seijura cười yếu ớt tựa vào cửa. Nó nhạy bén nhận thấy nụ cười trên mặt mẹ mình hơi cứng ngắc, đáy mắt sâu thẳm, Seijura nói: "Con đói~"
"Đói rồi à." Cô xoa xoa đầu nó: "Vào đi, mẹ dọn cơm."
"Mẹ." Kuroko Tetsuki đột ngột xuất hiện, hơi nhếch miệng, liếc xéo Atsuki đang ăn snack bên cạnh, thở dài: "Em ấy không nghe lời con."
"Atsuki!" Cô nhéo tai nó: "Đã nói là đến giờ ăn cơm là không được ăn bất kì cái gì khác rồi, sao lại không nghe lời mẹ hả?"
"Mẹ..." Nó lười biếng nâng mắt, chỉ ra đằng trước: "Cha cũng vậy mà..."
Tâm trạng phức tạp của Kazuha lập tức bị lửa giận thay thế:
"Murasakibara Atsushi!!"
"Kazuchin đừng tức giận~ Anh mời Kazuchin ăn snack nha~?"
Aomine dùng vẻ mặt méo mó xuất hiện đằng sau cô:
"Murasakibara, cậu đừng cọ quá gần, vụn bánh rơi đầy người cô ấy rồi."
"Chậc." Cô lườm cả hai một cái, tiến vào phòng ăn, nói: "Dọn cơm."
"Mẹ ơi~" Kise Ryoku dùng ánh mắt long lanh nhìn cô: "Anh Daitacchi đánh con~"
"Daita!"
"Không phải lỗi tại con." Aomine Daita nghiêng đầu đi: "Là do Seijura."
"Cũng không phải tại con luôn." Seijura nháy mắt: "Là Shintaka mẹ ạ."
Shintaka cười khinh miệt:
"Mẹ, nhân phẩm của con mẹ biết mà? Con nghĩ là do Atsuki..."
"Shintachin~ đừng đổ lỗi cho em..."
Cô đau đầu không thôi, quay đầu trừng mắt nhìn Aomine: "Còn không đi dọn cơm?!"
"Đi ngay đi ngay!"
.
.
Cả Akashi, Kise, và Kuroko đều đi công tác. Bây giờ trong nhà cũng chỉ còn lại Midorima, Aomine, Murasakibara và bảy đứa nhóc mà thôi. Cô che miệng ngáp một cái, nhìn Kise đang vẫy tay trên màn hình, có chút suy nghĩ.
"Sao thế? Có tâm sự?" Midorima nhíu mày: "Em có sao không? Có cảm thấy khó chịu không?"
Khoảnh khắc bàn tay hắn chạm vào trán cô, Kazuha hơi rụt lui. Cô vờ nói:
"Tay anh lạnh quá."
"Lạnh hả?" Hắn thổi thổi, sau đó chà sát liên tục: "Cẩn thận kẻo bệnh. Bọn trẻ sẽ lo. Anh... cũng sẽ lo."
Lo ư?
Ánh mắt của cô tràn đầy mờ mịt, khoảng thời gian tưởng chừng như không thể xoá nhoà kia cứ hiển hiện lên trong đầy khiến cô muốn chùn bước, nhưng nghĩ đến bọn trẻ, cô lại mềm lòng.
Vì bọn nhỏ.... Bản thân lùi bước một chút... cũng được thôi, đúng không?
"Kise-kun, anh có lời gì muốn nói với fan hâm mộ của mình không?"
"Hm... Nói gì nhỉ?"
"Có người hỏi rằng vì sao anh lại không đi làm phi công, mà lại tiếp tục làm người mẫu?"
"Bởi vì..." Hắn gãi đầu, cười cười. Thông qua ống kính, thông qua màn hình, Kise Ryota dùng nụ cười chiêu bài và thanh âm nhộn nhạo của mình, nói: "Bởi vì chỉ có như vậy, cô ấy mới có thể nhìn thấy tôi thường xuyên!"
"Cô ấy? Bạn gái ư?"
"Không không không!" Hắn vội vã xua tay: "Không phải bạn gái đâu! Nhìn này!" Hắn khoe chiếc nhẫn trên tay, đắc ý nói: "Cô ấy là vợ của em!"
"—-???! Kise-kun có vợ ư? Khi nào?!"
"Hắc hắc." Hắn cười ngây ngô: "Cũng mười năm rồi. Còn có, tôi muốn nói một điều cho cô ấy và toàn thế giới biết rằng..."
"Anh yêu em. Thật sự, vô cùng yêu em."
Trái tim tràn đầy ấm áp, cô vùi đầu vào gối, thấp giọng cười.
Khoé mắt, ẩm ướt và cay cay.
"Kazuha...." Midorima kinh ngạc nhìn cô, sau đó bỗng dưng như hiểu ra cái gì, sờ đầu cô, cười cười: "Tất cả đều đã qua."
"Mẹ, mẹ ơi!" Kise Ryoku chạy xồng xộc vào, vùi vào lòng cô, làm nũng: "Tối nay cha ngủ ở thư phòng.. Chúng con ngủ với mẹ!"
"Được được." Cô xoa xoa khoé mắt: "Tối nay, tất cả chúng ta cùng ngủ."
Cô bé tuổi mờ mịt nhìn các anh trai của mình nhao nhao tiến lên, cảm giác không ai thương mình lập tức nhăn hết mặt mày lại:
"——Oa—!!!"
"Akane, ngoan." Aomine khó được có chút ôn nhu: "Tối nay ngủ với cha cũng được. Sau đó cha sẽ dạy con chơi bóng, ăn đứt chúng nó luôn."
"Con, con chơi được không...?" Matabe Akane giống hệt mẹ của mình hồi nhỏ, nhút nhát, hay khóc nhè: "Các anh ấy rất giỏi..."
"Hanh." Hắn cười nhạo: "Con là con gái của ai chứ?"
.
.
.
"Kazuhacchiiii!!!!!" Kise vừa vào đến cổng đã ríu rít gọi: "Kazuhacchi, Kazuhacchi, Kazuhacchi~"
"Yên lặng đi, Kise!" Aomine che miệng ngáp một cái, trừng mắt: "Hôm qua cô ấy ngủ muộn, đừng có làm phiền——"
"Sao cơ! Ngủ muộn!" Hắn dùng vẻ mặt khó tin + tan nát cõi lòng nhìn Aomine: "Cậu cậu cậu cậu cậu—-"
"Nghĩ cái gì vậy, tên điên này!" Hắn đấm một cái lên đầu Kise: "Đám nhóc kia đòi cô ấy kể chuyện!"
"Cha~" Matabe Akane nhảy lên: "Ôm ôm~"
"Akane ngoan quá." Hắn ôm nó, nhịn không được hôn vài cái: "Dạo này có ngoan không?"
"Có ạ."
"Vậy thì tốt." Akashi cười cười.
"A! Cha về!"
"Cha về rồi đây." Kuroko từ bên ngoài tiến vào, cười khẽ.
"Cha!"
"Về rồi à?" Midorima chỉnh lại cổ áo, đẩy đẩy gọng kính.
"Ừ, lần này công ti có dự án quan trọng nên hơi lâu một chút. Kazuha có khoẻ không?"
"Cô ấy khoẻ, nhưng mà..." Nghĩ nghĩ, hắn lại không nói nữa: "Thôi, vào nhà đi."
"Ừm."
.
.
.
Đến lúc Kazuha tỉnh dậy, cả đám cũng đã tụ tập ở phòng khách. Thấy cô ra, Kise bắn lên ôm cô một cái, làm nũng:
"Kazuhacchi~"
Cô xoa đầu hắn:
"Ừm. Ryo-chan, mệt không?"
"Không mệt không mệt!"
"Xuỳ, tên khùng." Aomine khinh thường.
"À này, nhân tiện mọi người đông đủ ở đây, em muốn nói một chuyện."
"...Chuyện gì?"
"Bọn nhỏ cũng lớn rồi, mình cho nó đến trường đi."
Kuroko nhíu mày: "Đến trường?"
"Ừ, có vấn đề gì sao?"
Không đợi mọi người nói gì, Shintaka đã dơ tay:
"Mẹ, con nghĩ lên cấp ba rồi con sẽ chuyển. Hiện tại con muốn học ở nhà."
"Ồ?" Cô kinh ngạc: "Vì sao?"
"Bởi vì tiến độ ở trường quá kém." Seijura chậc một tiếng: "Đến khi học cấp ba, cả đám tụi con sẽ học chung một trường."
Kazuha nghĩ nghĩ, gật đầu:
"Hm... Được rồi, tuỳ các con vậy."
"Thế..." Aomine xoay xoay quả bóng trên tay: "Chơi không?"
Trong nháy mắt, cô gái kia cười.
Tự tin, kiêu ngạo mà xinh đẹp đến thế.
"Phụng bồi đến cùng."
.
.
.
"Kazuhacchi~ Em biết hôm nay là ngày gì không?"
"Ngày gì?"
Kise dùng vẻ mặt bị tổn thương nhìn cô, thất bại nói:
"Kazuhacchi...."
Sóng biển rì rào, gió thổi, bình minh dần lên. Ở phía sau cô, sáu người con trai mặc vest đen đứng thẳng, cầm trên tay một đoá hoa hồng rực rỡ. Họ tiến lên, đứng bên cạnh cô, ôn nhu mà lãnh tĩnh:
"Chúc mừng năm ngày cưới của chúng ta."
"A..." Cô ngân dài giọng, quay đầu. Gió thổi khiến cho mái tóc bạch kim dài mượt của cô tung bay. Trong khoảnh khắc mặt trời mọc, ngay khi từng tia nắng ló lên qua những rạng đông, người con gái ấy cười, cười đến ôn nhu, đến xinh đẹp, đến nỗi mà trái tim họ phải đập liên hồi không thể ngừng được.
Cô ấy nói:
"Em yêu các anh."
Và họ đáp trả:
"Anh yêu em."
Ngày trước chúng ta cũng từng rất thân mật.
Ngày trước anh đã làm tổn thương em rất nhiều lần.
Nhưng lúc này đây, và cả mai sau nữa.
Anh sẽ không bao giờ để em chịu chút tổn thương nào.
Bởi vì...
Anh yêu em...
.
.
.
"Kazuha, sao vậy?" Kuroko nhìn cô gái đang loay hoay trước máy vi tính, hơi khiêu mi.
Mà Kazuha, cô ngẩng đầu lên nhìn hắn, lại nhìn các thiếu niên trong bức tranh, cười cười.
Thản nhiên, nhẹ nhàng mà mỹ lệ đến thế.
Rồi sau đó, cô gái gõ lách cách trên bàn phím dòng chữ 'Kuroko no Basket', trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả, nở nụ cười rạng rỡ.
Kuroko Tetsuya, thứ bóng rổ của cậu...
Khiến cho Kise Ryota phải khuất phục.
Khiến cho Aomine Daiki phải thức tỉnh.
Khiến cho Midorima Shintaro bứt phá cực hạn.
Khiến cho Murasakibara Atsushi cam chịu.
Khiến cho Akashi Seijuro 'trở lại'.
Chính nó, đã đem mọi người 'trở về'.
Rồi sau đó, chúng ta dây dưa lẫn nhau, hận nhau, rồi ràng buộc lẫn nhau.
Là Bóng Rổ Của Cậu....
Là...
Ràng buộc của chúng ta.
..
[Không nên có GIF hoặc video ở đây. Cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để xem nó.]
Nghe đi nghe lại vẫn thấy hay.
Mỗi lần nghe bài này là lại muốn xem lại phim. Thích nhất là đoạn đầu, hay quá ️.