"Này, Midorima! Sao cậu dám làm thế hả!"
Aomine vung nắm đấm đấm thẳng vào bụng Midorima khiến hắn đau đớn kêu một tiếng. Đôi mắt màu thâm lam tràn đầy sắc lạnh, hắn sắc bén nhìn Midorima như thể muốn băm vằm hắn ra.
"Hừ, tôi không làm, các người cũng sẽ làm. Cho nên việc gì mà không hành động trước đâu? Dù sao..." Hắn cười: "Làm người đầu tiên của cô ấy vẫn có ý nghĩa hơn."
"Cậu—!"
"Được rồi!" Akashi quát một tiếng, dùng đôi mắt dị sắc lườm Midorima một cái: "Yên tĩnh chút đi."
Cả đám yên tĩnh lại, không ai nói gì. Căn phòng rơi vào im lặng một lúc. Một lúc sau, Akashi mới mở miệng:
"Vậy nên cậu đã lấy ACPT cho cô ấy uống?"
"Đúng vậy."
"Hiệu quả thế nào?"
"Hừ...Tốt hơn dự kiến." Midorima nâng kính.
"A." Akashi cũng nhẹ 'a' một tiếng, ngón tay đặt xuống mặt bàn gõ gõ theo quy luật: "Hơn..dự kiến à."
Kuroko dùng đôi mắt không gợn sóng nhìn thoáng qua Midorima, nắm chặt bàn tay lại. Gân xanh nổi lên trên làn da trắng nõn vô cùng bắt mắt, Midorima nhìn hắn khẽ nhếch môi, giống hệt như cười nhạo và khiêu khích.
Thế nhưng Kuroko vốn đã có sự nhẫn nại bền bỉ, hắn chỉ quay đầu đi, không nói lời nào.
"Shin-chan, nghe điện thoại. Shin-chan, nghe—."
Midorima mở điện thoại nhìn một thoáng, là Takao:
"Ừ?"
"Shin-chan." Takao ở đầu dây bên kia oán giận: "Tại sao hôm nay cậu lại không đi hả?"
"À, có chút việc bận thôi."
"Bận?" Takao quái dị thét lên: "Shin-chan! Cậu thật sự bận hả?! Đừng có đùa!"
"Ừm." Midorima có chút không kiên nhẫn: "Rồi không đùa."
Không nghĩ tới hắn lại dứt khoát như thế, Takao thoáng ngạc nhiên. Lúc sau cậu hơi mân miệng nói: "Cậu tới chỗ tập hợp đi, các senpai cũng sẽ đến."
"Được."
"Cần tớ tới đón không?"
"Không cần." Hắn trả lời: "Nếu đi xe kéo của cậu, tôi sẽ không may mắn."
"Này này này thế là ý gì? Này!"
"Tút tút tút."
"Ơ...thật là!" Takao kêu một tiếng, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại. Kagami ở một bên táo bạo túm lấy điện thoại trên tay hắn, gằn lên: "Nhất định là hắn đang ở nhà của tên Akashi kia!"
"Tôi biết cậu sốt ruột, hơn nữa Shin-chan cũng có biểu hiện khác lạ nhưng...không chắc cậu ấy có liên hệ gì với Matabechan mà? Không phải cô ấy đang ở Italy sao?"
"Hừ!" Kagami hừ lạnh một tiếng. Hắn mới không tin!
Alice không liên hệ với hắn trong suốt thời gian qua, đây chính là không thể nào! Mặc dù cô ấy có gọi cho bác gái, thế nhưng hắn vẫn nhận ra sự khác thường.
Alice...cô ấy, không bao giờ dùng thanh âm bình tĩnh vô ba đó nói chuyện! Nó rất giống, chẳng qua âm cuối của Alice mới không như vậy!
Đám người kia!
"Kagami Taiga, Kagami Taiga, lập tức cầm điện thoại lên và—" Vội vã bắt máy, Kagami chạy ra bên ngoài. Hắn tới một nơi vắng vẻ không có ai mới tiếp tục nói, có vẻ như không muốn để ai nghe thấy.
"Tôi biết, lát nữa cậu ta sẽ tới."
"...."
"Ừ, hi vọng anh không làm tôi thất vọng."
...
Đau quá...
Đau...quá...
Lập lèm mở mắt, Kazuha ngơ ngác nhìn lên trần nhà. Đây vẫn là căn phòng sa hoa đó, vẫn là mùi hoa thanh nhã, không có thứ mùi bẩn thỉu kia. Tất cả trôi qua giống như một giấc mộng, nhưng đau đớn khiến cho cô biết tất cả đều là sự thật.
Run rẩy cố sức ngồi dậy, Kazuha tựa người vào thành giường. Nhìn dấu vết xanh tím trên người, cô bỗng chốc lớn tiếng cười. Tiếng cười lanh lảnh vang lên trong không gian trống rỗng, báo hiệu cho một cái gì đó đã thoát phá.
"Tên khốn.."
"Tên khốn nạn!"
Cô dùng sức gào ra một tiếng này, thanh âm khản đặc bị dùng sức rít ra mang theo âm điệu đầy phẫn hận. Nước mắt cứ chảy xuống liên tục, cô cắn răng không cho bản thân bật khóc, nhưng càng ẩn nhẫn lại càng đáng thương.
Kiêu ngạo...từ thời khắc đó, hoàn toàn bị phá nát.
Đôi mắt đỏ rực như lửa của thiếu nữ thiếu đi một phần tự tin, thiếu đi ba phần bình tĩnh, mất đi sự ôn nhu lơ đãng.
Nó chỉ còn lại màu đỏ.
Chỉ còn lại một màu mịt mờ không ánh sáng.
Rốt cuộc, kiềm chế không được, cô gào khóc như một đứa trẻ.
Niềm tin, hi vọng...
Tất cả, đều phá vỡ.
"Thằng khốn..." Aomine cắn răng, đấm mạnh vào tường. Hắn phẫn nộ đạp bay quả bóng rổ vừa đem đến, ngã khuỵ vào bức tường màu trắng.
Cô gái hắn yêu, là một cô gái luôn tự tin và có một nụ cười kiêu ngạo trên môi.
Cô gái hắn yêu, là cô gái cùng hắn chơi bóng rổ hàng ngày, cô gái khiến hắn thức tỉnh khỏi sự tự phụ tuyệt đỉnh.
Cô gái hắn yêu, là cô gái theo bên cạnh làm bạn cùng hắn, là cô gái luôn trêu chọc gọi hắn "Cục Than."
Vì yêu cô gái, hắn cùng đám người kia bắt giam cô gái lại.
Vì thế, cho nên hắn đã khiến tự tôn của cô bị tổn thương.
Vì thế, cho nên hắn đã gián tiếp khiến cho cô mất đi trong sạch—không, cái này không quan trọng. Quan trọng là vì hắn, cho nên cô gái đã chẳng còn là cô nữa.
Gào khóc như thế...
Cô gái, sẽ không còn cười tự tin nữa phải hay không?
【Cục Than!.】 Cô gái tóc trắng nhảy ra từ sau bức tường doạ hắn nhảy dựng lên.
【Nơi này tối quá, làm gì có ai gọi mình đâu nhỉ?】Cô gái vờ ngớ ngẩn trêu chọc màu da của hắn.
【Chiến thắng cậu chỉ có chính cậu mà thôi.】Cô gái tin tưởng vào hắn, đưa ra tuyên ngôn như thế.
【Dai-chan...】
【uy, Cục Than!】
【Tên da đen kia!】
Và...
【Aomine Daiki.】
Xin lỗi, Kazuha.
Thật xin lỗi.
Hắn cúi đầu, rơi nước mắt trong sự hối lỗi.