Linh lực của Kagome bị Magatsuhi phong ấn, không thể thanh tẩy được mảnh ngọc tứ hồn đã bị ô nhiễm của Kohaku, nhất thời tinh thần vô cùng sa sút. Kohaku vẫn hôn mê bất tỉnh, Sango càng thêm lo lắng.
Aoko đã thử cởi bỏ cấm chế cho Kagome, nhưng cũng thất bại.
Ban đêm, Kagome và Aoko ngồi nói chuyện phiếm ở ngoài phòng.
Kagome chống tay xuống đất, ngơ ngác nhìn bầu trời tối đen như mực, đột nhiên hỏi : “Tiền bối, có phải em rất vô dụng không ?”
Aoko sửng sốt, lập tức lắc đầu : “Không đâu, không ai trong chúng ta là hoàn hảo cả, cuộc sống luôn có những chuyện ta không thể làm được. Nghĩ thoáng hơn đi, mọi chuyện sẽ tốt thôi.” Kagome gật gật đầu, nhưng Aoko vẫn nhìn ra nàng không yên lòng, bèn khuyên nhủ : “Nếu không em về nhà một thời gian đi, thay đổi tâm tình.”
“Đúng rồi, về chuyện ngọc tứ hồn.” Kagome nhớ tới điều gì, “Nhà em ở trong đền thần, ông nội thường xuyên bán những thứ bùa hộ mệnh linh tinh, trong đó có một lá bùa được phỏng theo ngọc tứ hồn. Em nghe ông nội nói, lúc ngọc tứ hồn ưng thuận nguyện vọng của người cuối cùng có được nó, ngọc tứ hồn sẽ bị tinh lọc rồi biến mất trên thế giới. Tiền bối có biết nguyện vọng đó là gì không ?”
Sau khi Aoko trầm mặc một lúc lâu mới lắc đầu : “Không biết.”
Kagome chán nản gục đầu xuống : “Ngay cả tiền bối cũng không biết à.”
Aoko lấy mũi tên Toutousai vừa đúc ra giao cho Kagome : “Mũi tên này…vào lúc cuối cùng nhất định phải dùng đến nó.”
Kagome sửng sốt: “Em không hiểu ý chị.”
Aoko nói từng chữ một : “Dùng mũi tên này có thể hủy diệt được ngọc tứ hồn. Kagome, chỉ mình em mới có thể dùng được nó.”
Ngày hôm sau, Inuyasha và Kagome trở về thế kỉ 21.
Sango và Miroku trông Kohaku một buổi tối, sau đó bị Kaede bà bà khuyên đi nghỉ ngơi. Aoko xung phong nhận việc tới chăm hắn, ngồi bên cạnh Kohaku ngủ say bất tỉnh, nàng đột nhiên cởi bỏ băng vải quấn quanh tay trái, nhẹ nhàng đặt lên lưng Kohaku – chỗ có mảnh ngọc tứ hồn.
Lòng bàn tay phát ra ánh sáng màu tím nhè nhẹ, mảnh ngọc tối đen dần dần trở nên trong suốt.
Mảnh ngọc tứ hồn bị ô nhiễm của Kohaku đã được Aoko thanh tẩy.
Nàng cắn cắn môi, ngón tay chậm rãi tới gần mảnh ngọc của Kohaku, lại nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, tiếng Rin kinh ngạc vang lên : “Aoko tiểu thư, Kohaku tỉnh rồi !”
Aoko giật mình, cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện ngón tay Kohaku hơi cử động, đôi mắt chậm rãi mở ra, hắn ngẩng đầu nhìn thấy hai người, gian nan mở miệng : “Rin, Aoko tiểu thư…”
“Tốt quá rồi, ta đi báo cho Sango đại nhân !”
Không lâu sau, một túm người chạy ào vào phòng. Sango khóc ôm lấy Kohaku, Miroku ở bên cạnh an ủi. Tuy rằng vẻ mặt Kohaku hiện rõ sự mỏi mệt, nhưng nhìn ra được hắn rất vui vẻ.Aoko yên lặng nhìn một màn trước mắt, đáy lòng đột nhiên sinh ra một chút không đành lòng, nàng xoay người rời khỏi căn phòng, một đường đi tới rừng cây cách đó không xa.
Một bóng người mặt trắng bệch xuất hiện phía sau lưng nàng, âm u nhìn nàng : “Aoko tiểu thư.”
Aoko lạnh lùng quay lại nhìn hắn.
Magatsuhi cười dữ tợn : Ta biết suy nghĩ của Aoko tiểu thư, không ngờ nhiều năm như vậy rồi, cô cũng chỉ có mục đích này, thật sự là vĩ đại quá. Nhưng bây giờ ngọc tứ hồn lại là thứ duy trì sinh mạng của tiểu quỷ kia, cô không đành lòng tổn thương nó.”
Aoko lạnh lùng nói : “Ngươi cố ý lảng vảng quanh đây, đừng nói cho ta biết là vì muốn tìm ta nói chuyện tán dóc nhé.”
“Đương nhiên không phải, ta muốn làm một giao dịch với Aoko tiểu thư.”
Aoko dừng lại một lát, cũng không trả lời.
Magatsuhi cười âm u : “Nếu Aoko tiểu thư một mực giữ ý định cũ, ta vĩnh viễn cũng không có cơ hội lấy được mảnh ngọc trên người thằng nhóc kia. Nhưng ý muốn ngưng tụ ngọc tứ hồn của Aoko tiểu thư cũng là nguyện vọng của ta. Nếu Aoko tiểu thư có thể mang mảnh ngọc đó tới đây, ta sẽ mang cô đi tìm Naraku.”
Aoko cười lạnh : “Điều kiện này nghe thế nào cũng thấy người bị thiệt là ta, hơn nữa…dựa vào cái gì mà muốn ta hợp tác với ngươi, dù sao diệt trừ ngươi mới là mục đích thật sự của ta !”
“Cô không giết được ta, hay là nói cô không thể giết ta. Một khi ta chết đi, cân bằng chính tà trong ngọc tứ hồn sẽ bị đánh vỡ, đến lúc đó ngọc tứ hồn biến thành thứ gì không phải ai cũng có thể đoán được, cô không dám mạo hiểm.” Magatsuhi thấy nàng vẫn không nói lời nào, bèn nói “Cô không hỗ trợ cũng được, ta vẫn có cách đoạt lấy nó, chẳng qua tính mạng những kẻ bảo vệ nó thì ta không dám đảm bảo.”
Aoko âm thầm siết chặt tay, thở dài : “Đừng đụng đến bọn họ, ta đồng ý với ngươi.”
Kikyou, ta chỉ có thể tin tưởng cô mà thôi.
Kagome và Inuyasha còn chưa trở về.
Đêm dài yên tĩnh, mặt trăng nhiễm máu tỏa sáng trên bầu trời.
Dùng qua cơm tối, Aoko muốn mang theo Kohaku ra ngoài đi dạo, những người khác không chút do dự liền gật đầu.
Hai người một trước một sau đi dạo trên đường, đột nhiên Kohaku mỉm cười.
Aoko dừng lại : “Làm sao vậy ?”
Kohaku lắc đầu : “Không có gì, chỉ là nhớ tới lần trước đi dạo với Aoko tiểu thư.”
Aoko chần chờ đi tới trước mặt hắn, nâng tay đặt lên phía sau lưng hắn, thấp giọng nói : “Kohaku, thật xin lỗi..”
Ngay lúc nàng sắp chạm vào mảnh ngọc, đứa nhỏ kia đột nhiên ngửa đầu dùng ánh mắt ôn nhu nhìn nàng : “Aoko tiểu thư, cám ơn người…”
Tay nàng run rẩy.
“Ta biết Aoko tiểu thư muốn mảnh ngọc tứ hồn, ta không sợ chết, bởi vì ta biết Aoko tiểu thư nhất định sẽ giết Naraku, báo thù cho phụ thân, mọi người, còn có ta. Mỗi ngày ta cũng không cần nghĩ tới chuyện chết đi nữa, cũng sẽ không sợ hãi…”
“Thật xin lỗi…”
Tay Aoko không do dự tìm đến mảnh ngọc, kéo mạnh nó ra, máu tươi lập tức bắn tung tóe ra ngoài. Đôi mắt Kohaku lập tức mất đi sự tỉnh táo, ngã nhào xuống đất. Aoko kinh ngạc nhìn mảnh ngọc đầy máu trong tay, vừa rồi nàng đã tự tay giết hắn sao. Chờ một chút, Aoko cẩn thận nhìn lại, phát hiện chỗ bị thương của Kohaku có một ánh sáng nhợt nhạt, mặc dù không sáng lắm nhưng vô cùng ấm áp.
Nàng an tâm nở nụ cười. Kohaku, xin hãy chờ đến khi mặt trời mọc.
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng hét, nàng lập tức quay đầu lại, không ngờ là Rin !
“Ta tới tìm hai người về…” Rin sững sờ nhìn cảnh trước mặt, “Aoko tiểu thư, vì sao người lại lấy mảnh ngọc của Kohaku, vì sao người lại giết huynh ấy…”
Phía sau truyền đến tiếng xé gió, Aoko còn chưa kịp phản ứng đã bị yêu quái cắn lấy, lôi vào trong bóng đêm, cùng lúc đó Rin cũng bị một yêu quái khác cuốn lấy, kéo về cùng một phía !
Tên Magatsuhi đáng chết, dám uy hiếp Rin !
Rốt cuộc lần thứ hai ngọc tứ hồn được ngưng tụ, mảnh ngọc cuối cùng kia đã bị tà khí của Naraku ô nhiễm hoàn toàn.
Aoko và Rin bị trói trong sơn động, Rin vẫn luôn hôn mê. Aoko trơ mắt nhìn Naraku tổ hợp thân thể một lần nữa, lợi dụng ngọc tứ hồn tiến hóa thành một tòa thành thịt lớn chưa từng có ! Nàng không biết bản thân đang ở đâu, không thể giãy khỏi dây trói nên chỉ có thể chờ đợi.
Nàng đại khái có thể đoán được mục đích Naraku bắt mình tới đây, chẳng qua là sợ hãi Thiên sinh nha và Bạo toái nha của Sesshomaru.
Rin tỉnh dậy, sau khi nhìn thấy Aoko thì sợ hãi lui về phía sau vài bước, khiếp sợ hỏi : “Vì sao Aoko tiểu thư lại tổn thương Kohaku, Aoko tiểu thư giống Naraku sao ?”
Aoko lắc đầu : “Ta không có tổn thương Kohaku, cho dù ta lấy đi mảnh ngọc Kohaku cũng sẽ sống sót, ngươi không cần sợ hãi. Đến đây cởi dây trói giúp ta, chúng ta chạy đi tìm Sesshomaru.”
Rin dễ dàng bị nàng thuyết phục, lập tức giúp nàng cởi bỏ dây thừng. Aoko nhìn vách tường thịt màu xanh xung quanh, bắt buộc bản thân tỉnh táo lại, tìm kiếm nơi ở của ngọc tứ hồn.
Tìm được rồi!
Aoko rút đao bên hông ra, nàng không mang theo cung tiễn, đây là vũ khí duy nhất của nàng. Nàng lấy bùa hộ mệnh bên hông Rin xuống, đeo lên cổ của cô bé, trầm giọng nói : “Nhớ kỹ, một khi gặp nguy hiểm lập tức nắm chặt bùa hộ mệnh này, thời khắc mấu chốt nó có thể tạo ra kết giới bảo vệ ngươi. Còn nữa, nhất định không được đi theo ta !”
Rin sốt ruột : “Vì sao vậy Aoko tiểu thư, Rin cũng muốn đi theo người tìm Sesshomaru đại nhân.”
“Đi theo ta sẽ càng ngày càng nguy hiểm, nếu ngươi cứ ở đây, có lẽ có thể được mấy người bọn họ đưa ra ngoài. Rin, nghe lời.”
Naraku không thể hấp thu hoàn toàn ngọc tứ hồn, không phải vì năng lực của hắn hạn chế, mà bởi vì ngọc tứ hồn không muốn vậy. Mặc dù có thể cho hắn sức mạnh tà ác, nhưng ngọc tứ hồn không hề muốn bị điều khiển.
Xunh quanh không ngừng truyền đến chấn động, chướng khí lan tràn, hẳn là đám người Inuyasha đang chiến đấu với Naraku. Sesshomaru…có lẽ đang ở đây rồi. Dưới chân vang lên tiếng động, nàng ngẩng đầu nhìn lên, chấn động…chấm dứt rồi. Khe hở phía trên đột nhiên truyền đến ánh sáng chói mắt. Ánh sáng của ngọc tứ hồn khôi phục, nói cách khác linh lực của Kagome cũng khôi phục rồi.
Nàng nhìn về phía người vẫn đi theo mình, sau khi tách khỏi Rin, nàng gặp được thủ hạ của Naraku – Mugen no Byakuya, cũng thấy hắn dùng thanh đao của mình sao chép minh đạo tàn nguyệt phá của Inuyasha. Byakuya cười trêu tức : “Aoko tiểu thư nhìn ta như vậy làm gì ?”
Aoko nhíu mày: “Ta biết mục đích của ngươi.”
Byakuya nghi hoặc.
“Yêu lực ngươi hấp thu từ minh đạo tàn nguyệt phá chỉ có thể dùng một lần, ta biết ngươi muốn làm gì.”
Byakuya lập tức rùng mình.
Aoko thản nhiên nhìn hắn : “Ta sẽ không nói cho người khác, cũng sẽ không ngăn cản ngươi, cho nên không cần cảnh giác. Nhưng chưa chắc ngươi đã có thể làm được.”
Bởi vì… đây cũng là mục đích của nàng.
Vách tường thịt xung quanh đột nhiên bắt đầu văng tung tóe không ngừng, là do Sesshomaru sử dụng Bạo toái nha chém vào.
Thân thể Mugen no Byakuya bắt đầu xuất hiện một cái khe, nam tử đẹp đẽ kia đột nhiên mỉm cười, biến mất tại chỗ.
Vách tường thịt phía trước bị chém nát, ánh vào mắt nàng là bóng dáng Sesshomaru cầm đao đứng giữa không trung. Nàng chưa kịp gọi hắn thì mặt đất dưới chân đột nhiên vỡ ra, cả người ngã xuống phía dưới.
Sesshomaru bay tới kéo nàng vào lòng : “Không sao chứ ?”
Aoko gật đầu.
Phía sau vang lên tiếng la kinh hỉ : “Aoko tiểu thư !”
Nàng quay đầu nhìn lại, là Rin đang cưỡi kỳ lân hai đầu, Jaken, còn có Kohaku. Nàng hiểu ý mỉm cười. Kohaku thật sự còn sống, dựa vào ánh sáng Kikyou để lại trong thân thể hắn.
Đây là chuyện Kikyou đã đồng ý với nàng, để lại cho nàng một tia hy vọng.