Man Hoang mênh mông cát vàng, linh khí thiếu thốn, điều kiện sống sót vô cùng khó khăn nhưng Thiên Nhan lại cảm thấy mình ở đây rất tốt. Thiên Nhan thực sự rất thích cảm giác thanh bình này, từ sâu trong xương tủy nàng chán ghét thế giới ngoài kia, nhưng trong tiềm thức vẫn nhắc nhở mình, ngoại giới có cái gì đó đang chờ nàng.
Dốt cục là cái gì? Nàng muốn nhớ nhưng cứ khi nghĩ đến là đầu lại đau như búa bổ, xiền xích quá khứ không thể làm nàng nhớ ra bất cứ điều gì!
Ngày hôm nay lại càng làm cho nàng cảm thấy bức bồi hơn, vì vậy Thiên Nhan quyết định ra ngoài đi dạo một chút. Đứng trên cồn cát, nhìn vạn dặm cát vàng phủ khắp thế giới, cảm giác thật thê lương, tĩnh mịch, dốt cục là điều gì? Điều gì nàng đã quên? Không thể nhớ ra?
Có tiếng huyên náo!
Thiên Nhan tò mò nhưng không định tiến về hướng đó, dốt cục, bước chân lại không nghe theo lí trí, bước đi.
Đó là một đám người đang vây một bóng người nhỏ bé lại! Nghe họ nói một lúc mà Thiên nhan thấy lòng quặn lên, bọn họ định ăn thịt người ư? Quá kinh tởm!
Thiên Nhan bất giác tiến đến, linh lực từ người nàng trào ra, khí thế ép đến làm cho mấy hán tử kia không trụ vững được, đồng loạt dạt sang một bên. Thiên Nhan nhướng mày, nói khẽ:
“Cút”
Là sao vậy? Bọn nam nhân tụ tập dường như bị khí thế của nàng làm cho sợ hãi, nhưng bọn chúng ở Man Hoang quá lâu, không có thịt để ăn đã làm cho bọn chúng thấy thèm thuồng lắm rồi! Thịt người cũng được, có một số tên nhất quyết không chịu đi!
Thiên Nhan nhướng mày, nàng đã nói rồi, đừng có hối hận. Không nói một lời, cánh tay nàng hơi vung lên, mấy tên kia văng ra xa, hộc máu miệng hơn nữa còn văng cả xuống vực.
Nam Cung Thiên Nhan bước lên một bước, cúi xuống đỡ thân ảnh này lên, khẽ hỏi:
“Ngươi không sao chứ?”
Chỉ thấy thân ảnh kia khẽ run lên, ngơ ngác:
“Nhan tỷ, là tỷ sao?”
Giọng nói khàn khàn, cổ họng như đã hỏng cả, nhưng từng câu từng chữ Thiên Nhan đã nghe nhất thanh nhị sở (rõ ràng). Chẳng lẽ nàng và tiểu cô nương này quen nhau?
Nam Cung Thiên Nhan nhíu mày, tuy nàng cảm thấy người này thật quen thuộc nhưng nàng thật sự không nhớ người này là ai cả!
“Cô nương, ta và ngươi đã từng quen nhau sao?”
Hoa Thiên Cốt run lên, người này nhất định là tỷ tỷ, chỉ có tỷ tỷ mới có giọng nói như vậy, cô nhất định không lầm. Tỷ tỷ đi lâu như vậy không trở về, chẳng lẽ là do tỉ ấy mất trí nhớ? Suy nghĩ trong đầu làm Hoa Thiên Cốt bừng tỉnh, cô bé vội vàng nói:
“Tỉ tỉ, người tên là gì? Sao người lại ở đây??”
“Ta tên là Nam Cung Thiên Nhan, đang dưỡng thương ở gần nơi này!”
Đáng lẽ ra nàng không nên nói ra thân phận của mình nhưng nàng lại rất an tâm khi nói ra, là cảm giác thân quen này, cô bé này là ai kia chứ?
“Tỷ tỷ, đúng là tỉ rồi, muội là Tiểu Cốt,... đây....”
Giọng nói khàn khàn tuy rất khó nghe, Thiên Nhan nghe rõ xong thì sững sờ, là cái gì đó trôi qua trong đầu, là cô bé này cùng quá khứ của thân thể này.... Hoa Thiên Cốt vô cùng kích động, vừa dứt lời xong đã ngất đi. Nam Cung Thiên Nhan ngồi thẫn thờ một lúc rồi bế cô bé lên, đưa về căn nhà trúc của mình.
Sát Thiên Mạch mới từ bên ngoài trở về, thấy hơi thở của thê quân, rất vui vẻ chạy vào nhưng thấy bóng dáng trên giường thì đồng tử khẽ co rút lại. Nhưng dốt cục tinh thần cũng lấy lại khá nhanh, hắn dò hỏi Nam Cung Thiên Nhan:
“Thê quân, đây là???”
“Thiên Mạch, chàng nói xem, là chuyện gì? Ta cảm thấy cùng cô bé này rất quen thuộc nha! Cô bé còn gọi ta là Nhan tỉ tỉ nữa,....”
“Thật sao? Tại sao ta lại không rõ ràng nhỉ? Kì lạ,.... Cô bé bị ốm sao? Để ta đi nói Đồng Phương sắc thuốc”
(Khuynh: Tại sao không phải là anh sắc thuốc nha?
Sát Thiên Mạch: Lườm, cười mị mị Bàn tay xinh đẹp của ta để làm mấy việc đó sao?
Khuynh:.....)
Nói xong, Sát Thiên Mạch nhan chóng đi ra ngoài, gặp mấy người nam nhân còn lại người đang nấu ăn, ngời chế thuốc thì bất động thanh sắc nói:
“Các ngươi đều biết?”
Hiên Viên Lãng đang hăng say chặt cá và gà (Không biết kiếm đâu ra????) nghe nói xong gật đầu, nói:
“Thê quân muốn đưa ai về thì làm sao có thể ngăn cản?”
“Nhưng lỡ Thiên Nhan nhớ ra chuyện trước kia thì sao? Bây giờ lục giới rất loạn, thần tộc, ma tộc, yêu tộc, tiên tộc đánh nhau loạn xạ, mà thê quân thì tình tình thích lo chuyện của người khác, ngươi biết rồi đó, lỡ như nàng,.........”
Đông Phương úc Khanh cười hờ hững:
“Nàng đã uống dược luyện từ Bốc Nguyên Đỉnh, quên hết mọi chuyện của quá khứ, làm sao có thể nhớ lại? Ngươi ít lo xa đi! Còn chuyện của Lục giới, ta vốn không quan tâm nữa rồi!”
“hazzzzz các ngươi đã không lo như vậy, ta cũng không còn cách nào khác nha!Nhưng ta có một dự cảm không lành nào đó!”
Mấy hôm sau Nam Cung Thiên Nhan sang nhà Trúc Nhiễm, ý định muốn cùng Lưu Hạ sang chăm sóc cho Hoa Thiên Cốt, cù gì cũng là nữ nhân, vài chuyện lặt vặt cũng rõ ràng thuận tiện hơn!
Lưu Hạ tạm biệt Trúc Nhiễm, rất nhanh cùng nàng đi qua khu rừng, nhưng khi gần tời nơi thì bước chân cả hai dừng lại, Lưu Hạ nhíu mày, nói:
“Có mùi máu!”
Nam Cung Thiên Nhan nghe xong, gần như ngay lập tức xoay người chạy vào xem, nàng muốn sống một cuộc sống bình thườn như vậy mai, nàng không muốn mất đi cuộc sống ấm áp đó! Nàng không muốn mất đi mái nhà này, cùng bốn nam nhân đó,....... nàng không muốn!
Vừa chạy vào tới nơi đã thấy Hoa Thiên Cốt nắm ở ngay cổng, cả người bê bết máu. Thiên Nhan chạy tới, dỡ cô bé ân cần lên, nhẹ nhàng hỏi:
“Tiểu Cốt, muội có sao không? Nói cho ta biết, chuyện gì đã xảy ra?”
Hoa Thiên cốt ôm chặt lấy Thiên Nhan, cả người run rẩy kịch liệt, nhưng cuối cùng, cả người cô b xịu lơ đi, nói nhẹ:
“Muội không biết, muội rất sợ,..... tỉ tỉ.....”
“Sao vậy?........Tiểu Cốt”
Nam Cung Thiên Nhan thấy bụng dưới nhói lên, ngay lập tức nhìn xuống, người nàng đã ghim một thanh kiếm không chuôi. Ánh mắt Thiên Nhan rụt lại, khẽ nói:
“Hiên Viên kiếm?!”
“Không, Nhan tỉ, không phải ta, tỉ có sao không?”
“Thiên Nhan, tỉ làm sao vậy?”
Lưu Hạ vừa vào tời nôi thấy vậy vội chạy tới, thấy cả người Nam Cung Thiên Nhan chảy ra đầy máu tươi, Hoa Thiên Cốt hoảng loạn ở một bên, lại nhìn vào trong sân nhà đã đổ nát, bốn nam nhân kia có vẻ như đã bất tỉnh.
Cô bé này đã làm sao? Chỉ với sức của một cô bé? Làm sao có thể? Đồng tử Lưu Hạ co lại, nhìn ánh mắt hoảng loạn của Hoa Thiên Cốt đang dần trở nên sắc lạnh, mang một màu tím yêu mị. Lưu Hạ cau mày:
“Yêu Thần? Yêu Thần chẳng phải chỉ là một loại sức mạnh thôi sao?”
Lúc này, Nam Cung Thiên Nhan không nghe thấy gì, không còn cảm nhận thấy gì nữa, tại sao Tiểu Cốt lại phản bội nàng? Muốn giết nàng?
Nàng đã muốn coi đứa nhỏ này như muội muội mà bảo vệ cơ mà!!!!!!!
Tại sao? Tại sao lại muốn giết nàng?
Phá hoại hạng phúc yên bình của nàng?
Đoạt đi ấm áp nhỏ nhoi của tình thân của nàng?
Tại sao?
“ Nam Cung Thiên Nhan, đó không phải là Tiểu Cốt của ngươi! Đó là một phần oán niệm của Yêu Thần còn sót lại với Hoa Thần, tiếp nhận ta!
Tiếp nhận ta, ta sẽ đoạt lại thân sác cho muội muội ngươi, cứu sống bốn người nam nhân kia! Nếu không họ sẽ chết, người thân của ngươi sẽ chết!”
Là thật sao? Ngươi là ai? Chỉ cần tiếp nhận ngươi? Người thân của ta sẽ bình an???
“Đúng vậy, mau tiếp nhận ta, mau tiếp nhận ta.......”
Lưu Hạ đang ôm lấy Nam Cung Thiên Nhan khẽ giật mình, luồn khí lưu đột nhiên bạo phát làm cô bị đánh bay ra ngoài. Trúc Nhiễm thấy sự việc không ổn, vội chạy lại, không ngờ lại thấy cảnh tượng này.
Một bên là lốc xoáy đỏ tràn đầy huyết vụ, ánh chớp đỏ cuốn quanh, một bên là luồng khí lưu màu tím mạnh mẽ. Cả hai thân ảnh bị chôn vùi, biến mất, Trúc Nhiễm ôm chặt lấy Lưu Hạ, tìm một nơi tránh đi. Hắn rất tỉnh táo, biết chuyện này mình không xen vào được, nhưng rất có thể lúc này đây hai người kia sẽ mở cửa đến ngoại giới.