Nam Cung Thiên Nhan đi ra ngoài, đến ven rừng cấm của Trường Lưu thì dừng. nàng quay người lại nhìn Mạc Băng tiên, nhíu mày nói:
“Mạc Băng, chẳng phải lần trước ta đã nói rồi sao? Ta và chàng không còn quan hệ gì nữa sao?”
Mạc Băng nhìn không chớp mắt thân ảnh ngay trước mắt mình, chỉ sợ nàng sẽ biến mất trong khoảnh khắc. hắn nghe những lời nàng nói mà nhói đau, này,... nàng vẫn không hề tin là hắn yêu nàng. Nàng vẫn nghĩ,...
“Thiên Nhan,... nàng tin ta, ta yêu nàng là sự thực,... ta khi ấy nói xin lỗi nàng chỉ vì ta thấy có lỗi vì chưa thú nàng mà đã,... nhưng tuyệt đối không phải thấy có lỗi vì không yêu nàng!”
Thiên Nhan quay người lại, cười thê lương nhìn Mạc Băng:
“Ta ư? Ta không còn xứng với chàng nữa rồi! thân thể này của ta đã không chỉ thuộc về mình chàng! Ha ha, đừng nói là thân thể, đến cả trái tim ta,... nó cũng không hề nghe lời ta! Ta yêu chàng nhưng mà ta còn yêu nhiều nam nhân nữa. chàng có nghe hay không?”
Tuy là nàng có tư tưởng của hiện đại, có thể chung sống với nhiều nam nhân nhưng tuyệt trong tâm nàng chỉ có thể chấp nhận, một người có thể yêu nhiều người!
Mạc Băng nhìn kĩ gương mặt tuyệt mĩ đã in sâu vào tâm trí của mình kia. Đã một năm trời, hơn một năm trời hắn đã tìm nàng qua bao nhiêu nơi,.. bao nhiêu ngày, bao nhiêu ngày nữa mới đủ. Nàng dốt cục làm sao mới chấp nhận về bên cạnh hắn, như những ngày hai người cùng nhau sống êm đềm trong rừng trúc kia?
Mạc Băng mấp máy môi, định nói nhưng lại bị Nam Cung Thiên Nhan dành nói trước:
“Mạc, ngươi nghe ta nói đã!.....”
Bạch Tử Họa yên lặng ngồi bên bàn trà cổ, nhìn xuống điện Trường Lưu rộng lớn, từng làn hoa đào như song cuốn lên mênh mang cùng sương trắng mang đến cho người ta một cảm giác xa đến không thể tưởng, một cảm giác,... không thể nắm bắt. Bạch Tử Họa thở dài, giờ hắn đã là Thần, một vị Thần cao cao tại thượng rồi, còn điều chi phải vướng bận nữa chứ? Nhưng mà, thật sự, hắn cảm thấy bất lực, chúng Thần, tất cả đều là,... là như vậy sao? Không tự kiểm soát được vận mệnh của mình, tình cảm của mình?
Nghe thấy tiếng bước chân, Bạch Tử Họa mỉm cười, nói:
“Cuối cùng nàng cũng đã trở lại?”
“Ngươi biết là ta sẽ quay lại đây sao?”
Thiên Nhan ngạc nhiên hỏi, dù sao nàng đưa Mạc Băng đi, cũng là không biết có chuyện gì xảy ra, hắn cũng sơ qua biết chuyện của nàng và y, lẽ nào hắn chắc chắn nàng sẽ quay lại?
“Hoa Thiên Cốt còn ở đây, nàng đi đâu được cơ chứ?”
Thiên Nhan cười nhạt, ngồi xuống đối diện Bạch Tử Họa, điềm nhiên nàng chén trà lên thưởng thức. Quả thực sâu trong con người nàng là một linh hồn khát khao cháy bỏng với tình thân, nói nàng dứt bỏ, nàng thật sự không làm được. Nàng cười nhạt nhẽo như thể khẳng định mà cũng như là không muốn nói thêm bất kì cái gì liên quan đến chuyện này nữa.
“Ừm, thần vị là Băng Tuyết Thiên Nguyệt Phụng? Không tồi nha! Bạch Tử Họa, ngươi có nhận được kí ức truyền thừa không?”
Bạch Tử Họa trầm mặc một lát rồi nhẹ nhàng nói:
“Nàng có thể gọi ta là,.. Tử Họa..”
Thiên Nhan có cảm tưởng mình sẽ phun hết cả những lá trà ra ngoài, trời ạ, đây, đây là Trường Lưu thượng tiên, à nhầm là Thần? vị thần cao quý lãnh băng sao? Sao lại làm cho nàng có cảm giác như oán phụ nơi khuê phòng nhỉ? Nàng lắc nhẹ đầu, cười nhẹ như gió thoảng:
“Tử Họa? Giờ ta mới thấy được, ta không gọi ngươi sẽ không nói sao? Thật là ấu trĩ mà!”
Bạch tử Họa nghe nàng nói xong, cười nhẹ như gió thoảng. một nụ cười đẹp tựa sương mai, hazz, tên này vốn đã đẹp đến khác người, giờ lại thêm cả việc hắn thức tỉnh thần huyết, trở thành một vị thần thì ngày càng xin đẹp, chết mất thôi... không thể nào chấp nhận được.
Bạch Tử Họa vô cùng hài lòng khi nghe nàng gọi mình như thế, hắn đưa ra một tấm thiệp màu vàng rực cho nàng. Thiên Nhan cầm lấy, hừ sao lại chói mắt thế nhỉ? Còn cả kim tuyến lấp lánh nữa chứ? Nàng mở ra, nhìn một lúc rồi khẽ a một tiếng. Bạch Tử Họa giải thích:
“Thiên cung có làm một bữa tiệc nhỏ để chúc mừng ta tần giai thần vị, nàng là tân nhiệm chưởng môn của Mao Sơn nên cũng được mời. ta nghĩ là ta và nàng nên chờ tiểu muội của nàng thức giấc rồi mới đi.”
Thiên Nhan cười cười, bữa tiệc nhỏ? Chỉ sợ là chẳng được đơn giản như vậy nha! Hừ có khéo chư vị tiên hữu khắp tứ hoang bát hải sẽ tập hợp đầy đủ đó chứ! Thiên Nhan gật gật đầu, mỉm cười hỏi:
“Sao chúng ta không mang theo cả Tiểu Cốt?”
Bạch Tử Họa cười:
“Tiểu Cốt không nên đi, ừm, nàng ấy đang trọng thương, cũng không hề thích hợp tham gia bữa tiệc này.”
Thiên Nhan đưa mắt ra nhìn tầng tầng mây ngũ sắc. Khẽ đưa giọng:
“Ta có thể truyền linh khí cho tiểu Cốt...”
Thiên Nhan cười cười, nàng rõ ràng chuyện nàng truyền linh lực cho Tiểu Cốt Bạch Tử Họa có thể biết rồi, nhưng mà hắn lại không thể thấy được nàng nên mới ngồi chờ nàng xuất hiện.
Bạch Tử Họa nhìn nàng chăm chú rồi cười lạnh lùng:
“Nam Cung Thiên Nhan! Nàng còn có nhiều linh lực quá nhỉ? Hừ, đừng tưởng những ngày qua ta không biết gì! Chuyện này ta có thể không truy cứu nữa nhưng t among là không có lần sau!”
Thiên Nhan cười lạnh, ánh mắt sáng quắc:
“Gọi ta Hoa Thiên Nhan! Hừ....”
Không biết nàng nghĩ gì mà đột nhiên cười đáp ứng không mang Hoa Thiên Cốt đi nữa.
Lúc sau, khi Bạch tử Họa rời đi, Thiên Nhan vẫn thẫn thờ ngồi đó một lúc lâu rồi nói:
“Mị Điệp, ngươi nói xem, có phải ta sai rồi không? ta cứ nghĩ rằng mọi việc sẽ theo đúng y nguyên kịch bản, ta cứ nghĩ rằng những con người, thần tiên yêu ma trong thế giới này sẽ làm y như kịch bản nhưng mà ta chợt phát hiện ra sự thật ta luôn không muốn thừa nhận...”
Thiên Nhan lặng lẽ nói, nàng cơ bản không quan tâm đang nói với ai, nàng chủ là muốn giải tỏa.
“bọn họ chung quy cũng có suy nghĩ riêng, ta muốn nghịch thiên mà đi, muốn chống lại thiên mệnh. Chỉ là, những người trong thế giới này đều đã có suy nghĩ riêng của họ, ta không thể can thiệp.”
“Có lẽ, nếu như ta không quay về nơi này thì kịch tình kia có thể tiếp tục nhưng mà, ta, đã xen vào cuộc đời của họ,... bắt đầu từ ngày ta gọi Tiểu Cốt một tiếng muội muội, gọi Hoa Lạc tiếng nghĩa phụ thì đã sai,... sai hết cả rồi,....”
Thiểm Mị Điệp nhíu mày, chủ nhân này là suy nghĩ quá nhiều rồi, cứ thế này thì không ổn,...
“Ta từng nghĩ, ta là thần, có thể xoay chuyển vận mệnh cảu Tiều cốt, không làm nàng ấy buồn nữa nhưng mà ta không làm được, kết cục là, cực chẳng đã, quấn vào số mệnh là ta đã yêu những nam nhân không nên yêu,.... Ta thật là đáng buồn, ta chợt nghĩ rằng, nếu ta biến mất,...”
“Nhan, người đừng nghĩ nữa, đây là thiên mệnh, không thể lay chuyển, người hãy chấp nhận một chút, đừng cố chấp như thế nữa, người còn chưa đạt tới cảnh giới nhất niệm vi thần, như vậy rất có thể sa vào con đường ma đạo! Người muốn biến mất, cũng là nghịch thiên còn có thể những người có quan hệ vs người toàn bộ tan thành tro bụi trừ thần, vậy người nghĩ đi, đã có bao nhiêu người Người từng tiếp xúc?”
“Vậy,... ta phải làm sao?...”
“Nhan, hãy thử hòa mình vào mệnh, cải chứ không nghịch, không phạm vào Thần ý, Người ghĩ xem, nếu giờ người cứ tự tại như ban đầu, sống một cuộc sống không trói buộc cho ta xem....”
Thiên Nhan sững sờ ngước mắt:
“Cải mệnh chứ không nghịch thiên? Cũng là một con đường sao?”
“Đúng vậy,....”
Thiên Nhan Suy nghĩ một lát rồi gật nhẹ đầu, nói với Thiểm Mị Điệp:
“Được rồi, ngày mai ngươi hãy cùng ta tới bữa tiệc của Thiên Cung xem sao!”
Thiểm Mị Điệp vui vẻ gật đầu. Thiên Nhan ngẫm một lúc rồi cười:
“Đi, hai chúng ta đi tìm Đường Bảo, ngươi hộ pháp cho ta, ta sẽ độ hoán linh lực cho con sâu con ấy hóa thành hình người!”
Thiểm Điệp nghe như vậy xong thì cười thảm, vội méo miệng muốn ngăn Thiên Nhan lại nhưng mà nàng lại rất kiên quyết nói:
“Đây là chuyện sớm muộn phải làm, có thể lần này sẽ giúp Đường Bảo sau này thoát đi kiếp tử. ta không muốn nó chết, cũng không cho nó chết đi, Mị Điệp, hãy hiểu cho ta. Không hiểu sao những ngày này mọi việc luôn rất gấp, hầu như chẳng còn thời gian, ta phải tranh thủ, nế không chẳng biết chuyệ này phải kéo dài tới bao giờ!”
“Nhan, ta cũng không có ý cả người, nhưng người xem, mấy đêm độ linh lực cho Hoa Thiên Cốt, giờ lại độ hoán linh lực cho con sâu múp míp ấy thành hình người, giờ không biết người có chịu nổi không nữa!”
Thiên Nhan cười trấn an:
“Không sao đâu, ta giờ đã lấy lại phần sức mạnh cùng mấy phần trí nhớ. Cũng biết rõ cực hạn của mình ở đâu. Không sao cả mà!”
: