Mối quan hệ kì lạ cứ thế tiếp diễn, đêm nào Edward cũng đến đó, đến nơi gặp được Harry. Đôi khi cả hai sẽ cùng dạo bước trên con đường mòn của khu rừng cổ, Edward sẽ kể cho cậu nghe những câu chuyện của mình nhưng là theo một cách thật bình thường.
Dẫu trong lòng Edward có một điều gì đó đang nhen nhóm chắc chắn rằng khi Harry biết được bí mật này, cậu sẽ không thay đổi. Nhưng là hắn không thể, Harry quá thuần khiết, lại ấm áp như vậy, thì làm sao cậu có thể nguyện vì hắn mà rời bỏ vầng dương cùng ánh sáng.
Suy cho cùng, Edward vẫn là quyết định che dấu bí mật đen tối này
Dưới ánh sáng mơ hồ của vầng trăng, là thiếu niên nhỏ nhắn bất giác đã ngủ say, Harry nghiêng người dựa vào gốc cây cổ thụ to lớn. Không lâu sau, một thân ảnh quen thuộc bỗng xuất hiện, Edward chậm rãi tiến về phía Harry rồi nhanh chóng cởi chiếc áo khoác của mình ra, choàng lên người cậu, Edward khẽ thờ dài
Edward vươn tay vén những lọn tóc đen mềm mại có chút rối tung trên trán cậu,Edward bất chợt khựng lại, đôi bàn tay nam tính nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo tựa tia chớp trên trán, rồi chầm chậm lướt xuống vết sẹo mờ trên mu bàn tay phải
"Tôi không được nói dối"
Vào khoảnh khắc đó tim Edward như bị bóp chặt, và hắn đã nhận ra được một sự thật hiển nhiên rằng những vết sẹo này căn bản không phải từ đầu mà có, chúng vốn là vết thương, những vết thương khó có thể chữa lành được.
Hắn ngước lên, ngắm nhìn chàng trai trước mặt.
Trời rất lạnh...Cậu không cảm thấy sao...
Nơi này rất nguy hiểm...Cậu cũng không biết sao...
Còn những vết sẹo này...Em không cảm thấy đau đớn sao...
Rốt cuộc em có bao nhiêu mạnh mẽ, bao nhiêu kiên cường...
"Harry, tôi đây rồi...Hãy để tôi bảo vệ em"
Edward bế Harry lên, một nụ hôn vụиɠ ŧяộʍ khẽ lướt qua vầng trán.
"Ced...Cedric"
Thiếu niên bất giác thì thầm, bất quá lời vừa dứt kia lập tức khiến Edward chấn động.