Nhà Cullen
Bọn họ là một gia đình, là mối quan hệ gắn kết với nhau mãi không thể tách rời, họ cố gắng làm tất cả mọi thứ để có thể bảo vệ được gia đình của mình, để có thể ở bên cạnh nhau.
Nhưng Edward biết rõ tuổi thọ của Ma cà rồng vốn dài đằng đẵng như thế nào. Trong những chuyến săn đêm lạnh lẽo, trong những tháng ngày tăm tối...
Carlisle đã có Esme bầu bạn
Emmett đã có Rosalie bầu bạn
Alice đã có Jasper bầu bạn
Chỉ là....mình hắn vẫn luôn cảm thấy cô độc như thế, từ trước đến nay chỉ có thể làm bạn với bóng đêm Vĩnh hằng...
Vốn tưởng chừng sẽ mãi mãi như vậy nhưng khoảnh khắc nhìn thấy thiếu niên kia, trái tim vốn khô cằn, héo úa của hắn bất giác lại một lần nữa đập trở lại...
———————————————————————
Đó là vào một chuyến săn đêm trong ngày đông giá lạnh, tuyết phủ kín mặt đất, trên bầu trời là ánh trăng mơ hồ toả sáng khắp mọi nơi, Edward một mình vô định lướt trong bóng tối, hắn đi rất lâu, sâu tận trong khu rừng, cuối cùng khi hắn đuổi theo một con hươu màu trắng bí ẩn, Edward liền bắt gặp một thân ảnh nhỏ bé
Dưới ánh sáng mờ ảo là một Mỹ thiếu niên thần bí...
Y khoác trên mình chiếc áo choàng đen kì lạ. Dưới những bóng cây cổ thụ to lớn là một thân hình mảnh khảnh, đơn độc trong đêm. Một mình ở nơi ẩn chứa vô vàn nguy hiểm này, lại có thể yên tĩnh đến vậy, rốt cuộc chàng trai này có bao nhiêu kiên cường. Mái tóc đen của y mềm mại có chút rối tung trên vai, làn da trắng hơn cả sương tuyết, đôi mắt lục biếc trong trẻo, xinh đẹp.
Ngạc nhiên xen lẫn rối bời, sự quen thuộc ấm áp khắc khoải tận linh hồn bỗng bất ngờ xuất hiện...
"Anh...cũng lạc đường sao..."
Mỹ thiếu niên kia từng bước đi về phía hắn.
Thanh âm từ tính, cuốn hút kia trực tiếp đánh thức hắn khỏi suy tư.
"Ở đây rất lạnh đó, có thể giúp em không...em đã đi rất lâu rồi"
Một lần nữa lặng im ngắm nhìn người trước mặt, Edward bất giác nắm chặt lấy bàn tay của Harry, cả hai nhanh chóng cất bước dưới ánh trăng mờ ảo
Hai thân ảnh ấy dần trở nên mơ hồ trong bóng đêm...