Trận Quidditch đầu tiên trong giải tranh cúp Liên-Nhà diễn ra vào cuối tuần đầu tiên của tháng mười một. Trời mưa dầm dề. Các cầu thủ Quidditch ướt như chuột lột ngay khi hai đội trưởng vừa mới bắt tay vào trận đấu.
Severus không ngồi chung với đám nhà Slytherin, cũng không ngồi chung với đám nhà nào hết. Anh ngồi một mình ở một ghế trên cùng, khuất nẻo, mái che vô cùng nhỏ đến mức thi thoảng nước mưa lại táp vào chỗ ngồi. Severus phải ếm bùa tạo một quả cầu bong bóng quanh mình để chắn hết nước mưa. Bên trong quả bong bóng đó đâm ra lại rất ấm.
Severus lơ đãng nhìn theo các cầu thủ bay lượn trên trời, dễ dàng nhận ra Regulus Black lởn vởn ở góc cao nhất, tìm kiếm trái Snitch. Nhớ lại cuộc nói chuyện ngày trước, Severus tự hỏi rằng liệu những lời của anh có tác động gì đến niềm tin vào Chúa tể Hắc ám của Regulus không, không biết cậu ta đã gia nhập Tử Thần Thực Tử chưa.
- Chào Sev.
Severus quay sang. Lily đứng bên cạnh anh, khẽ mỉm cười, môi cô hơi tái lại và một vài giọt nước mưa làm ướt tóc cô.
- Mình ngồi cạnh cậu nhé?
Cô hỏi và Severus hơi dịch người sang bên một tí để nhường chỗ cho cô. Ơn trời, khối cầu bong bóng của anh đủ lớn để chiếc ghế không hề bị ướt. Lily chui vào khối cầu, reo lên một tiếng thích thú.
- A, thật là tiện lợi. - Cô nói. - Cậu không xuống cổ vũ cho đội Slytherin sao?
- Thế cậu cũng không cổ vũ cho Gryffindor sao mà lại lên đây ngồi? - Severus không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi lại.
- Có chứ. Nhưng mình nhìn thấy cậu ở trên này, nên mình lên.
- Bạn trai cậu sẽ không vui lắm đâu. - Severus nói bằng giọng lãnh đạm.
- Mình chẳng quan tâm. Mình và hắn đang cãi nhau. - Lily cúi mặt xuống trong giây lát, rồi nhanh chóng ngẩng mặt lên, cằm nâng cao.
- Vì chuyện gì? - Trong lòng Severus tự dưng có cái gì đó như đắc thắng, dù anh không định thế.
- Không có gì quan trọng cả. Anh ta vẫn giữ nguyên tính kiêu ngạo mà mình đã tưởng là anh ta đã bỏ rồi.
Severus cười khan.
- Đúng kiểu của Potter.
Nếu Lily có nhận thấy sự chua chát và căm ghét trong giọng nói của Severus thì cô cũng không tỏ ra mặt. Cô chỉ không nói gì và dõi mắt theo Kendra Spinnets khi cô nàng ném trái bóng vào cầu gôn đội Slytherin.
- Dạo này cậu ổn chứ? Ý mình là tình hình bên nhà cậu... và những thứ khác.
- Không có gì đặc biệt. - Severus nhún vai, vẻ hờ hững. - Có một số người ghét mình hơn tí chút. Cũng đâu có gì khác biệt mấy.
- Thật sao? - Mắt Lily ánh lên một cách láu lỉnh. - Mình nghe nói cậu có người hâm mộ.
- Hử?
Severus quay lại nhìn cô ngạc nhiên trong giây lát rồi chợt nhớ ra, liền “à” lên một tiếng. Lily cười tủm tỉm. Cô hỏi bằng một giọng nhiệt tình.
- Cô gái ấy như thế nào?
- Lily! - Severus kêu lên. Anh không thể tin nổi có ngày anh lại ngồi nói với một ai đó những chuyện kiểu như thế này. Kể cả người đó là Lily đi nữa.
- Thôi mà, kể cho mình nghe đi.
Giọng Lily có phần van nài làm Severus bối rối. Anh bẹo sống mũi mấy cái, rồi đáp.
- Cô ta học năm thứ năm. Không có gì đặc biệt đâu. Mình đâu có thích cô ta.
- Đó cũng là điều tốt mà, Sev. Mình chưa thấy cậu hẹn hò với ai bao giờ. Cậu đã từng thích cô gái nào chưa đấy?
Severus cúi mặt xuống, bối rối. Lily rú lên.
- Ôi, mình biết ngay mà. Nói cho mình cô gái ấy là ai đi!
- Không.
- Thôi đi, Sev. Đó đâu phải điều gì đáng xấu hổ. Nói cho mình đi, mình sẽ không kể cho ai.
- Không.
Chết tiệt! Severus rủa thầm. Tất nhiên là anh không thể nói ra người mà anh thích (thích?) cho Lily nghe. Và cái cách Lily tỏ ra vô cùng phấn khích làm anh thấy phiền nhiễu.
Đúng lúc ấy xung quanh đám khán giả mặc áo màu xanh reo ầm lên khi Talkalot ghi bàn cho đội Slytherin, rút ngắn tỉ số xuống còn -.
Anh nghiêm giọng.
- Cô Evans, cô xem Quidditch hay là đến buôn chuyện tình cảm với tôi đấy?
Lily cười toét miệng, vòng tay ôm lấy cánh tay Severus. Severus cảm thấy từng centimet da trên người anh run rẩy, cánh tay nơi Lily ôm lấy trở nên bỏng rát.
- Nhất định có lúc cậu phải cho mình biết. Nhất định đấy, Sev.
Buổi họp đầu tiên của Hội Chim Lửa diễn ra thành công mĩ mãn. Lily - thật đáng ngạc nhiên - cô nàng bằng cách nào đó đã phát hiện ra một căn phòng bí mật trên tầng bảy. Đó là một nơi rộng rãi và rất lí tưởng để cho cả nhóm luyện tập.
Lily không nói chuyện với James nên tất cả những việc tổ chức cuộc họp và bàn bạc với ban tổ chức cô nàng đều thông qua Remus. Nhưng đến hết buổi tập, hình như cô nàng đã bớt giận đôi chút và đã chịu nói chuyện với James đôi lời.
Buổi đầu tiên, James cho cả hội tập bùa chú cơ bản nhất là Giải Giới. Nếu kịp Giải Giới đối phương thì gần như cầm chắc chiến thắng. Nghĩ đến đây, James lại nhớ lại vụ đụng độ với Snape. Làm thế quái nào mà thằng đó lại có thể triệu hồi đũa phép sau khi bị giải giới cơ chứ? Nếu đó là một ai khác ngoài Snape, chắc chắn James đã hỏi ngay để học chiêu đó.
Đến cuối buổi thì kĩ năng Giải Giới của mọi người đều đã khá lên rất nhiều.
Và James rất hài lòng. Các bạn cậu cũng vậy.
Trong những lúc rảnh rỗi của mình, Severus dành một khoảng thời gian nhất định để suy nghĩ về những Trường Sinh Linh Giá.
Vậy là một thứ gì đó trong tháp Ravenclaw. Nhưng đó là thứ gì?
Trước kia khi còn là một giáo viên, việc mò vào tháp Ravenclaw với Severus dù không thường thấy nhưng không khó khăn gì lắm. Nhưng bây giờ lại là một chuyện khác.
Về mặt kĩ thuật, đi vào tháp Ravenclaw không khó, vì mật khẩu của nhà Ravenclaw không phải là một cái gì cụ thể, mà mỗi lần là một câu đố. Người muốn vào phải trả lời câu hỏi đó, nếu đúng sẽ được vào, nếu sai thì trả lời lại. Thế nên bất kì ai đủ thông minh là đều vào được.
Nhưng về mặt thực tế, một học sinh nhà Slytherin tự dưng một mình mò vào phòng sinh hoạt chung nhà Ravenclaw là một sự lạ. Đặc biệt nếu là Severus thì đó lại là một sự kiện động trời.
Vấn đề là Severus không quen biết ai nhà Ravenclaw hết.
Hay là mình nhờ Regulus đưa mình vào?
Như rất nhiều phù thủy thuần chủng khác, Regulus có dây mơ dễ má với nhiều đứa học sinh trong các nhà khác nhau. Cậu ta cũng chỉ ghét các phù thủy xuất thân Muggle, chứ vẫn qua lại bình thường với các phù thủy khác. Gần đây, đâu đó một hai lần, Severus nhìn thấy Regulus cặp kè với một đứa con gái nhà Ravenclaw, có vẻ thân thiết lắm.
Severus định sau bữa tối sẽ nói chuyện với Regulus, nhờ Regulus bảo cô bạn cậu ta dẫn mình vào đó. Nhưng sau đó anh lập tức nghĩ lại, kể cả anh có vào đó chơi được đi nữa thì cũng đâu có thể sục sạo để tìm cái này cái nọ.
Thực ra, anh có một kế hoạch tốt hơn.Barty Crouch con đứng trước cửa phòng sinh hoạt chung nhà Ravenclaw. Đó là một cánh cửa bị một thân cây cổ thụ choán trước mặt, và một khối tượng hình một con đại bàng.
Crouch con - trông trẻ hơn nhiều so với lần cuối Severus nhìn thấy ở cuối cuộc thi Tam Pháp Thuật năm . Giờ hắn mới đang học năm thứ năm, với khuôn mặt bầu bĩnh lấm chấm tàn nhang, nước da nhợt nhạt và mái tóc màu vàng rơm lởm chởm.
Crouch đưa tay gõ cửa. Ngay lập tức, mỏ con đại bàng mở ra, cất lên một giọng nói mềm mại, du dương.
“Con gì khi còn nhỏ đi bằng bốn chân, lớn lên đi bằng hai chân, về già lại đi bằng ba chân?”
Gần như không cần suy nghĩ, Crouch trả lời với một vẻ mặt chán ngắt.
“Con người.”
“Câu trả lời chính xác.” Cánh cửa mở ra, Crouch bước vào trong.
Không ai biết một Severus tàng hình đã bước vào theo Crouch ngay trước khi cửa đóng lại.
Phòng sinh hoạt chung nhà Ravenclaw rất rộng và thoáng đãng với kết cấu hình tròn. Các khung cửa sổ mềm mại vòng quanh những bức tường với những tấm lụa màu xanh và màu đồng. Trần nhà hình vòm được vẽ phong cảnh bầu trời đầy sao rất đẹp.
Một bức tượng Rowena Ravenclaw bằng đá hoa trắng được đặt cạnh một cánh cửa dẫn đến phòng ngủ ở bên trên.
Trong phòng có nhiều bàn ghế và kệ sách, rất phù hợp với sở thích học hành của đám học sinh của nhà này.
Đám học sinh nhà Ravenclaw vẫn chưa đi ngủ hết. Vẫn còn vài đứa ngồi đọc sách, cùng nhau ôn bài, buôn chuyện, thậm chí đơn giản là chỉ ngồi không chả làm gì cả. Nhưng người cũng đã đủ thưa để Severus thửa lấy một chỗ ngồi mà không ai làm phiền. Để chờ đợi.
Đến lúc này.
Là lúc các ngọn nến đã tắt hết, chỉ còn một ngọn đèn le lói ở cuối gian phòng và những vì sao trên trần nhà lấp lánh tạo nên một quang cảnh mờ mờ ảo ảo.
Severus thoát khỏi bùa Tan Ảo Ảnh rồi xem xét từng đồ vật một trong gian phòng. Anh biết đồ mà Chúa tể Hắc ám dùng để làm Trường Sinh Linh Giá chắc chắn phải là một báu vật.
Sục sạo khắp các ngõ ngách có thể vào được của tháp Ravenclaw mà không thấy gì quý giá, Severus trở ra cửa chính, nì nèo một hồi với tượng con đại bàng, rốt cục nó cũng chịu mở cửa để cho anh đi ra.