Ngày qua ngày Annie sông vô cùng hòa thuận cùng các thành viên của hội phượng hoàng. Họ không sống ở trong dinh thự này mà chủ yếu chỉ đến đây để báo cáo mà thôi. Bất ngờ mà chú Sirius đã nói chính là việc nhà Weasley cùng Hermione được đón đến ở cùng nhau. Chúng tôi trả qua những ngày tháng vui vui vẻ vẻ. Gia tộc Diggory cũng đã không còn đứng ở phe trung lập nữa mà tham gia vào trận doanh của hội phượng hoàng, vì thế cứ cách vài ngày Annie lại có thể gặp được Cedric mà không phải thông qua gương luyện kim. Bác sĩ tại bệnh viện thánh Mungo nói rằng tình trạng đôi mắt của cô cũng dần có chuyển biến tốt hơn, chỉ trong khoảng vài tháng nữa là có thể lấy lại được ánh sáng.
Mấy hôm nay bà nội được hội giao làm nhiệm vụ nào đó vì thế đã hơn một tuần rồi Annie chưa gặp được bà. Cô ngồi bên cửa sổ cảm nhận cơn gió mát lướt qua mặt mình, Hermione cùng Ron đã sang phòng cậu bạn làm bài tập, Ginny thì đi đâu đó cùng anh Fred và George. Theo những gì cô đoán, hôm nay có lẽ là một đêm rất đẹp, cảm giác bí bách khi ở trong căn phòng này quá lâu đã tạo động lực cho Annie rời khỏi căn cứ. Mặc một chiếc váy trắng mỏng, khoác thêm chiếc áo len mỏng nhẹ, buông xõa mái tóc đen dài óng ả của mình, Annie bắt đầu dạo bước trên con đường phố London
Khí trời hôm nay rất lạnh, từng đợt gió thổi qua khiến cả bầu trời như muốn đóng băng. Ngân nga một vài câu hát quen thuộc, chợt Annie cảm nhận được một khí tức lạ xuất hiện. Cô đơn thuần nghĩ rằng có người vừa đi qua nên cũng mặc kệ, tiếp tục dạo bước, nhưng người này vẫn cứ theo sau cô, khả năng ẩn đi ma pháp rất tốt nhưng cô vẫn cảm nhận được chút tử khí xung quanh người đó. Không lẽ... tử thần thực tử đã tìm được đến đây rồi sao! Annie hơi hoảng sợ, vội tìm chiếc đũa phép. Chết rồi! Tại sao cô có thể bỏ quên thứ quan trọng như vậy chứ!!
Thôi kệ, Annie cố trấn an bản thân rằng nếu người kia có ý định làm hại mình chắc chắn đã tấn công ngay từ đầu rồi, chắc chỉ là trùng hợp mà thôi . Cô quay người lại, "nhìn" người kia:
-Xin lỗi... không biết tôi có đang hiểu lầm không. Nhưng anh đang theo dõi tôi sao?
Người vẫn như cũ lặng im, thứ Annie có thể nghe thấy được chính là khúc ca của những cơn gió bấc. Đánh liều, cô thử tiến lại gần, khi cô càng tiến lại gần người kia lại càng lùi ra xa. Người này rốt cuộc có ý đồ gì vậy, tại sao tự nhiên lại né tránh như thế chứ?
Không lẽ...
-Edward, là anh đúng chứ?
...
Sự im lặng của người đối diện đã trả lời cho tất cả. Người đó cũng không lùi nữa mà khựng lại, tựa như đang bị một sợi dây vô hình trói buộc mọi hành động. Annie tiếp tục tiến lên. Đến một khoảng cách nhất định, cô hỏi hắn:
-Anh đến đây làm gì?
Lại một khoảng yên tĩnh. Annie cũng không bất ngờ, càng chẳng nổi giận. Cô tiếp tục hỏi:
-Edward, anh đến đây để gϊếŧ tôi theo lời Voldemort, đúng chứ?
Có vẻ câu hỏi lần này đã dễ trả lời hơn, người đàn ông trước mặt nhìn cô rồi nói:
-Không
Annie cười mỉa mai. Không? Vậy chính là đến đây thăm bệnh, hay đến đây gieo rắc sự thương hại cho Annie Gorvandes này đây. Dòng bi thương ngày càng xâm chiếm trái tim lạnh lẽo. Cô tiếp tục nói:
-Tất cả mọi thứ, từ cuộc gặp gỡ đầu tiên, những sự quan tâm, những buổi rèn luyện cùng nhau, từng món quà. Đều là do anh sắp xếp, đều là lợi dụng, đều là vì phục vụ cho mục đích hồi sinh kẻ đó. Phải không?
Lại một khoảng không vô định. Xem ra... đây chính là câu trả lời thỏa đáng nhất cho mọi điều tốt đẹp mà kẻ trước mặt đã mang lại cho cô
Hình như cô đã mong chờ hắn ta trả lời không phải
Hình như cô cũng đã hy vọng tất cả những chuyện hắn ta làm đều vì lý do riêng, đều là vì bị ép buộc
Nhưng xem ra cô luôn tự lừa chính bản thân mình. À không, đây nói đúng hơn là huyễn hoặc, là ngu ngốc làm sao có thể có người nào có thể đối xử tốt với cô mà không cần báo đáp, có thể coi cô là em gái mà đối đãi được chứ
Lòng tin này đã trao sai chỗ
Những ký ức ngọt ngào vui vẻ ấy, đều chỉ là giả tạo
Những sự quan tâm kia, đều chỉ vì lợi dụng
Nhìn người đàn ông trước mặt. Dù trong mắt cô chỉ là một khoảng tối, cô chẳng nhìn thấy gì cả. Nhưng hình ảnh người đàn anh mà mình trót thương vẫn hiện hữu trong đầu cô. Rõ ràng, rất rất rõ ràng.
Annie cắn chặt môi, ngăn không cho dòng lệ chực trào. Cô có thể thảm hại trước bất kỳ ai, nhưng người đàn ông này, là không thể
-Edward, tôi từng rất tin anh
Phải, Annie Gorvandes rất tin tưởng Edward, cô xem anh như một người anh trong gia đình dẫu cho Draco nói rằng mục đích của anh không đơn giản, nhưng Annie vẫn luôn phù định điều này. Annie từng vô tình nhận ra một vài điểm kỳ lạ của anh nhưng lại tự nhủ rằng vì sao có thể nghi ngờ một người anh đối xử tốt với mình như thế
-Mấy ngày nay tôi ngồi ngẫm nghĩ mới phát hiện hoá ra tôi chẳng hiểu gì về anh cả. Tôi chỉ biết anh là Edward, là một bậc thầy phòng thủ học, lại là học sinh của Durmstrang. Nhưng giờ ngay cả cái tên mà tôi luôn gọi anh cũng là giả vậy thì những điều còn lại sao có thể là thật được chứ.
Trước khi em lấy Cedric, anh là người bảo kê cho em đấy. Annie Gorvandes em nếu có bị ai bắt nạt thì anh phải đến bảo vệ em đấy nhé!
Edward lặng người. Anh từng nghĩ khi gặp lại anh, cô sẽ tức giận, sẽ mắng chửi hay thậm chí dùng những lời nguyền tàn độc nhất để trả thù anh.
Nhưng cô đã làm gì, cô chẳng làm gì cả. Khi nghe đến câu nói ấy, tim anh còn đau hơn gấp trăm ngàn lần.
Hắn tiến một bước, rồi lại một bước. Hắn mong muốn chạm đến cô, muốn ôm cô vào lòng để nói lời xin lỗi. Nhưng trước khi kịp làm điều đó, hắn đã dừng lại. Hắn đã cảm nhận được sự xuất hiện của người khác. Và nhờ người này, hắn đã níu lại được tia lý trí cuối cùng của mình
Siết chặt tay, nhìn lại người con gái mình yêu lần cuối, Edward độn thổ rời đi.
Cảm nhận được khí tức của người đàn ông kia biến mất, Annie buông bỏ đi lớp phòng bị, cô chỉ đứng đó nhưng bóng lưng lại cô độc đến lạ thường. Một giọt nước mắt rơi xuống.
Annie đã khóc nhưng tuyệt nhiên không có một thanh âm nào có thẻ vụt ra cả. Từng giọt nước mắt cứ thế tuôn rơi. Annie tự hỏi bản thân mình đang khóc vì điều gì
Vì mất đi đôi mắt để nhìn ngắm thế giới xinh đẹp này?
Vì bị người anh mình tin tưởng, yêu thương lợi dụng?
Vì đánh mất đi những tia lý trí ban đầu khi xuyên không vào thế giới này mà để bản thân chìm đắm trong sự ấm áp giả dối mà cô luôn hằng khao khát không một chút đắn đo phòng bị?
Hay vì bản thân đã trở nên vô dụng, đã không bảo vệ được những người mà cô thương yêu?
Tất cả đều đúng rồi
Nhưng có lẽ, điều Annie hận bản thân mình nhất chính là không thể ra tay gϊếŧ chết được người đàn ông mang tên Edward kia.
Những ấm áp đó quá chân thực, chân thực đến nỗi khiến cô không thể hận anh
---
Cedric cùng cha đi báo cáo nhiệm vụ mà hội giao phó, khi đi qua con đường quen thuộc. Anh chợt nhìn thấy được bóng hình thân thuộc đang đứng đó, bờ vai cô khẽ run, Cedric hiểu rõ, cô gái của anh đang khóc
Cedric lập tức chạy đến chỗ cô gái nhỏ. Nhìn thân ảnh nhỏ bé kia đang đứng yên mà khóc. Cedric lại nhìn đến chiếc váy và áo khoác mỏng kia, nhẹ nhàng cởϊ áσ khoác của mình ra và khoác lên người Annie. Sau đó nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng, để cho Annie tựa vào vai mình.
Cô gái nhỏ của anh vẫn khóc, Annie ôm lấy anh, Cedric cảm thấy vô cùng đau lòng, anh chắc chắn rằng kẻ kia đã đến tìm cô gái nhỏ của anh. Anh biết Annie xem hắn như một người thân trong gia đình, cô luôn tự hào nói với anh rằng cô có một người anh trai rất giỏi, rất quan tâm đến cô. Khi nghe đến đó Cedric cũng âm thầm ghen tị với người đó, nhưng hơn hết là vui mừng khi cô có một người thật sự quan tâm. Nhưng anh đã sai, hoá ra tình cảm chân thành của người con gái anh thương lại nhận được sự giả dối, sự lợi dụng. Siết chặt tay mình, Cedric tự hứa với bản thân rằng phải thật mạnh mẽ, mạnh mẽ để có thể bảo vệ cô gái nhỏ trong lòng, mang lại cho cô một cuộc sống hạnh phúc vô lo. Anh nhất định phải trở nên mạnh hơn!
Thả lỏng đôi tay đã bấu chặt đến bật máu, Cedric khẽ ôm lấy Annie, hôn nhẹ lên mái tóc đen óng ả của cô, khẽ thì thầm:
-Đừng rời xa em, có được không?
-Anh sẽ không bao giờ rời xa em, thề trên danh dự của Diggory!
-------
Chuyên mục spoil:
-Thật xin lỗi giáo sư, điều duy nhất con có thể làm cho Annie chính là để em ấy rời đi
Nói rồi một luồng sáng chiếu đến, che mắt tất cả mọi người. Khi ánh sáng tắt đi, chẳng ai còn nhìn thấy bóng dáng của hậu duệ cuối cùng của gia tộc Gorvandes!