Không giống như nhiệm vụ thứ nhất và thứ hai, buổi sáng trước ngày thi đấu thứ ba, bầu trời rất ảm đạm như báo hiệu cho một tương lai mịt mờ. Ai trong chúng tôi đều biết giải đấu này nguy hiểm đến mức nào, vì một lý do nào đó, bầu không khí u ám bao quanh đại sảnh.
Harry một lần nữa rơi vào trạng thái căng thẳng đến mức ăn không nổi khiến cả ba chúng tôi đau đầu. Rồi giáo sư Moody đến rồi đưa Harry đi đâu đó, Annie có chút lo lắng muốn ngăn cản nhưng Hermione ra hiệu cho cô, quả thực Moody sẽ không dám làm gì Harry tại Hogwarts và biết đâu dưới ánh nhìn khủng bố của lão thì Harry có thể vực dậy tinh thần một chút thì sao.
Thời gian đã điểm, vòng cuối cùng của cuộc thi chính thức bắt đầu, sau khi đến chỗ của đàn anh Krum rồi cùng Hermione và Ron đến chỗ của Harry để cổ vũ tinh thần cho cậu bạn thì sau đó Annie qua chỗ Cedric
-Chào dì Catherine, chào bác Amos
-Chào con Annie. Được rồi, bọn ta ra chỗ ngồi trước đây, trả lại không gian riêng cho hai đứa đấy!
Nói rồi hai người rời đi, Annie nhìn đến Cedric, hiện tại anh mặc trang phục của Hufflepuff, mái tóc đã được chải gọn gàng
-Anh phải cẩn thận đấy có biết chưa?
-Anh nhớ rồi mà
Annie mỉm cười rồi qua về hàng ghế khán giả, nhưng những tiếng thét cứ vang vọng trong đầu rồi lời cảnh báo của ba mẹ hằng đêm bây giờ hiện hữu rõ ràng hơn bao giờ hết. Annie quay người lại, vẫn là không kìm được chạy đến ôm anh. Mà Cedric cũng vô cùng phối hợp mà nhẹ nhàng ôm lấy cô khẽ xoa đầu cô gái nhỏ trong lòng.
-Đừng lo lắng, anh đã hứa với em rồi chẳng phải sao. Một Hufflepuff sẽ không bao giờ thất hứa đâu. Nhìn đây, chẳng phải anh đã đeo sợi dây chuyền mà em tặng rồi sao. Yên tâm đi nó sẽ bảo hộ cho anh mà. Cô gái ngốc!
-...
Dù không muốn nhưng cuối cùng Annie cũng đành quay về chỗ. Harry cùng Cedric vào mê cung đầu tiên, tiếp đến là đàn anh Krum và cuối cùng là Fleur. Từng phút từng phút trôi qua, những tia sáng xanh đỏ cũng dần xuất hiện báo hiệu cho một trận chiến khốc liệt ban đầu. Không ngoài dự tính của Annie, người đầu tiên ra khỏi mê cung chính là Fleur. Dù trên người có xuất hiện một vài vết thương nhưng cũng không quá nghiêm trọng. Khá bất ngờ nhưng cũng là một niềm kinh hỉ cho Hogwarts khi người tiếp theo ra khỏi mê cung chính là đàn anh Krum với tình trạng bất tỉnh, nhìn đến thủ pháp quen thuộc này, chà, chắc là do Harry ra tay rồi đây. Nhưng Annie cứ ngỡ cuộc thi sẽ nhanh chóng kết thúc nhưng hai giờ trôi qua vẫn chưa có động tĩnh từ phía mê cung. Các giáo sư cùng hội đồng tổ chức bắt đầu hoang mang, giáo sư Dumbledore bắt đầu cho các giáo sư khác cùng vào mê cung tìm nhưng vẫn không thấy sự xuất hiện của Harry cùng Cedric. Lòng Annie như lửa đốt, cô chợt nhớ đến lời trong giấc mơ đã từng nói, hãy rời đi, kẻ đó sắp trở về rồi, sắp trở về rồi... Chợt chiếc vòng tay của Annie sáng lên, là chiếc vòng mà Cedric đã từng tặng. Không lẽ anh ấy xảy ra chuyện gì rồi... Annie chạm vào chiếc vòng tay, vô tình nhấn vào một hệ thống nào đó, cô bị cuốn vào một vòng xoáy hư ảo
Chiếc vòng này... cư nhiên lại là một khóa cảng!
Annie mở mắt ra lại một lần nữa để xác định được bản thân mình đang đứng ở đâu. Nơi này cư nhiên là một khu nghĩa địa u ám với một bầu không khí căng thẳng cùng những thân ảnh tựa như linh hồn đang bay trên trời rồi tụ về thành một nhóm, mà điều Annie nhìn thấy chính là Cedric cùng Harry đang bị nhóm người đó vây kín. Cô hoảng loạn chạy đến, rút đũa phép trong túi ra hô:
"Lumos!"
Annie phóng một bùa sáng đến, đây là một bùa được Edward nâng cấp từ sáng nơi đầu đũa sang việc có khả năng tản ánh sáng đến khu vực xung quanh khiến cho đối thủ bị chói mắt. Các tử thần thực tử bất ngờ, lập tức tránh ra rồi phản công nhưng lại nhận được lệnh từ phía Voldemort là không được xen vào cuộc chiến này, hắn ta muốn biết rốt cuộc là kẻ nào gan dạ đến mức dám tung lời nguyền về phía hắn. Nhân cơ hội đó, Annie nắm tay Cedric cùng Harry chạy tách ra khỏi sự vây hãm của nhóm người mặc áo đen đó, vừa chạy cô vừa hỏi hai người:
-Sao hai người lại ở đây?
-Là chiếc cốc Annie, chiếc cốc chính là khóa cảng dẫn đến nơi này
-Vậy chúng ta mau chóng lấy chiếc cúp rồi trở về, nhanh lên!
"Accio!"
Annie sử dụng một bùa triệu hồi nhưng thất bại vì đã có vật vì đó cản trở đường đi của chiếc cốc, là tên bên phải của kẻ cầm đầu đang cầm lấy nó! Lúc này ánh sáng tản ra dần và cũng là lúc Annie nhìn đến được dáng vẻ cùng khuôn mặt đám người đó. Những người phía sau đều đeo mặt nạ, riêng người đứng đầu thì không và Annie thề rằng khuôn mặt này luôn xuất hiện trong những cơn ác mộng của cô
Voldemort!
-Ồ? Lại là ai nữa đây. Một nhân tố gan dạ dám thách thức chúa tể hắc ám sao? Nhưng đáng tiếc, ta không có hứng thú với hai người các ngươi, mau biến đi cho ta!
"Avada Kedavra"
Ánh sáng xanh phóng đến chỗ của Annie, cô lập tức đẩy Harry cùng Cedric qua một bên rồi theo quán tính định né ra nhưng đôi chân vô lực không có cách nào cử động được, Annie thầm nghĩ bản thân phen này xong rồi nhưng có một vòng tay ấm áp ôm lấy cô, thay cô hứng trọn một đòn Avada từ Voldemort
-Ce...Cedric!!!!
Annie gào thét trong đau đớn. Cô ôm chầm lấy anh rồi khóc nấc. Voldemort cùng những tử thần thực tử nhìn đến một cảnh này mà cười lớn châm chọc. Harry ngồi bên cạnh mà hoảng loạn, đây chính là lời nguyền không thể tha thứ sao.... Annie
Một tử thần thực tử cười lớn sau đó lại không kìm được mà mỉa mai một câu:
-Chà, đây chính là cái kết cho những kẻ dám thể hiện trước mặt chúa tể. Nhìn nó kìa, thật đáng thương
Annie nghe đến một câu nói này mà phẫn nộ, cô nhẹ nhàng đặt Cedric ra rồi đứng dậy tiến gần vừa đi vừa lau nước mắt mà tiến về phía lũ người kia rồi hô lớn:
"Avada Kedavra"
Lời nguyền màu đỏ phóng đến kẻ vừa cười nhạo kia. Hắn ta vốn dĩ nghĩ rằng một con nhóc mười mấy tuổi sẽ không thể nào gây tổn hại gì đến hắn vì thế không có một chút phòng bị, kết quả lời nguyền này xẹt qua mái tóc, thành công khiến vùng đất phía sau nổ tung. Lúc này các tử thần thực tử mới nhận thấy sự nguy hiểm từ người trước mắt, Harry đứng dậy, cả hai cùng nhau đối chọi với đám người đó. Nhưng đó chỉ là trá hình, Harry hiểu rõ, Annie là muốn nhân cơ hội khiến bọn người này mất tập trung rồi Harry sẽ nhanh chóng cướp lấy chiếc cốc lửa từ tay kẻ kia rồi nhanh chóng quay trở về Hogwarts.
-Ta biết người là ai rồi
Lúc này Voldemort mới cất tiếng nói của mình. Hắn ta nhìn cô bé trước mặt khẽ cười, nhưng nụ cười đó lại khiến Annie kinh tởm đến tận cùng. Cô nhíu mày tự hỏi hắn ta nói biết ở đây là gì, không lẽ hắn nhận ra rồi??
-Ngươi là Annie Gorvandes- xà khẩu thuần túy thứ hai sót lại trên thế giới này vì thế ta đã tha thứ cho ngươi một mạng, nhưng vì sao ngươi lại tấn công ta, ngươi nên cảm thấy biết ơn ta thì mới đúng chứ
-Biết ơn? Nằm mơ! Harry, là lúc này!
Lúc này Harry tiến về phía kẻ cầm chiếc cúp kia, hô lớn:
"Stupefy"
Nhưng đáng tiếc kẻ kia lại nhanh hơn một bậc, trực tiếp tránh đòn rồi phản công khiến Harry bị văng ra xa một đoạn. Voldemort cười lớn mỉa mai, sau đó hắn ta hướng mắt nhìn đến hai người trước mặt không khỏi mỉa mai:
-Chà, các ngươi cho rằng ta là kẻ ngốc sao. Chúa cứu thế Harry Potter xem ra rất muốn thu hút sự chú ý của ta nhỉ. Được rồi các thuộc hạ của ta, các ngươi mau tránh ra để ta cùng chúa cứu thế hàn thuyên một chút nào. Còn con bé kia, Silver, ngươi đi bắt nó về đây
Nhóm người đó chia thành hai phía, bên đầu tiên là vây lấy Harry cùng Voldemort để tránh cho cậu bạn trốn thoát, kẻ cầm chiếc cúp khi nãy thì bước đến chỗ Annie. Cô lùi lại dần về chỗ "xác" Cedric thầm tính toán làm cách nào mới có thể cướp lấy chiếc cốc đồng thời có thể cùng Harry trốn thoát. Nhưng thật sự kẻ trước mặt Annie không phải người tầm thường, hắn ta chỉ cần phẩy tay nhẹ đã khiến Harry bị văng ra xa, ngoài ra hắn là kẻ mà Voldemort tin tưởng vì thế cô nhất định phải cẩn trọng, thật cẩn trọng. Cô khẽ nắm lấy tay Cedric chờ hắn tiến đến, chỉ cần khoảng cách đủ gần thì "chiêu đó" sẽ có tác dụng. Nhưng Annie hoảng hốt, bàn tay nắm lấy Cedric của cô cư nhiên còn độ ấm, Annie rất nhanh đặt tay lên phía mạch của Cedric, dù là rất yếu nhưng cư nhiên vẫn còn một mạch đậm. Annie hướng ánh nhìn đến kẻ sắp tiến đến đây, có thêm lý do để trở về rồi!
Cô đứng dậy đối mắt với hắn, Edward đã từng nói , nếu thực sự đối mặt với một kẻ mạnh hơn mình, hãy tinh tế tìm đến điểm yếu và sở trường của hắn như thế hãy vận dụng hết khả năng mà đánh một đòn mạnh mẽ để kết liễu. Nhưng thông thường chỉ có một cơ hội, một cơ hội duy nhất mà thôi.
Annie chạy đến tấn công kẻ kia, một phù thủy thiên về thuật tấn công như cô điều thích hợp nhất chính là tấn công chớp nhoáng, đầu tiên đánh một đòn phủ đầu để thăm dò sở trường của kia sau đó mới đợi thời cơ mà tấn công
Các câu thần chú bắt đầu được tung ra, từ thần chú không lời đến những thần chú công kích hắc ám nhưng kẻ kia đều gọn gàng mà xử lý. Tuy nhiên hắn lại không hề tấn công Annie dù chỉ là một chút, tựa như đang chơi trò mèo vờn chuột vậy. Annie khẽ nhíu mà, hắn ta thật sự là đang đợi cho cô hết sức rồi bắt hay thật sự chỉ là một phù thủy thiên về ma pháp phòng ngự? Đặt cược thử một lần, Annie hô lớn:
"Sectumsempra"
"Sectumsempra"
"Sectumsempra"
Kẻ kia lập tức tránh ra nhưng vẫn bị trúng một đòn, vết cắt cắt sâu vào áo của hắn, lộ ra một chiếc mề đay trông vô cùng quen mắt. Annie nhíu mày nhìn đến chiếc mề đay quen thuộc đó, lại xâu chuỗi đến những lời mà Draco đã nói "Trên thế giới này không ai không có lý do gì mà đối xử tối với cậu đâu Annie", "Annie, tôi cảm thấy hắn ta không bình thường", "Annie, cậu không thể tin anh ta". Hóa ra vì sao hắn ta có thể hiểu rõ được những đòn tấn công của cô như thế, hóa ra vì sao Annie cùng Draco mãi vẫn chưa điều tra ra được thân thế của Edward....
-Edward...
Cơn đau cộng hưởng với lời nói vừa rồi, Edward khẽ khựng lại vài giây. Nhưng đây là chiến trường mà, chỉ cần lơ đễnh dù chỉ là một giây cũng có thể lấy đi cả một mạng người. Annie chĩa đũa phép vào người của Edward, một giọt nước mắt rơi xuống, cô hô lớn
"Diffindo"
Edward lãnh trọn thêm một bùa cắt một lần nữa. Hắn ta khuỵu xuống, đau đớn và dần mất đi ý thức. Lúc này Annie mới tiến lên lấy đi chiếc cốc từ trong tay hắn rồi nhìn đến trận chiến của Harry cùng Voldemort, trong khi cô chiến đấu hết mình thì cậu cùng Voldemort vẫn đang hàn thuyên tâm sự sao. Mà như thế cũng tốt, có thể kéo dài thời gian cho cô và đồng thời sự chú ý của các tử thần thực tử vẫn đặt ở chỗ Voldemort mà không nhìn đến bên này đã có thêm một người bị đánh bại. Annie chạy đến chỗ Cedric, đặt anh nằm lên đùi mình rồi hô lớn
Gorvandes ma pháp trận, kích hoạt!
Một vòng tròn xanh hiện ra xung quanh hai người, đây chính là ma pháp bí truyền của gia tộc mà bà nội đã dạy cho cô. Ma pháp này có thể giúp cải tạo các tế bào một cách nhanh chóng, có thể nói là chỉ cần còn hơi thở là có thể cứu sống được. Tuy nhiên nhược điểm chính là sử dụng quá nhiều ma lực của người kích hoạt, nhưng bây giờ Annie chỉ còn sót lại chút ma lực trong người, hoàn toàn không đủ để có thể hoàn tất quá trình kích hoạt này. Annie cố gắng tập trung lượng ma lực còn sót lại lên đũa phép của mình, sau đó nhỏ một giọt máu và hô lớn:
Ma pháp trận, khai mở!
Ánh sáng chuyển từ màu xanh nhạt sang một vầng sáng rực rỡ thu hút sự chú ý của các tử thần thực tử bên kia. Lúc này đám người đó mới cả kinh vì không ngờ một con nhóc lại có thể lần lượt đánh bại một tử thần thực tử và bây giờ lại có thể hạ gục được cánh tay phải đắc lực của chúa tể. Voldemort sai ba tử thần thực tử qua tiếp viện nhưng vòng sáng lại như một bức tường thép ngăn cách Annie với những kẻ bên ngoài, dù các bùa chú cấp cao cũng vô tác dụng
Mà lúc này Annie bên trong cũng chẳng được thoải mái gì, lượng ma lực của cô bị hấp thụ liên tục và sắp đạt đến cực hạn. Annie đau đớn ôm lấy Cedric, một chút, một chút nữa thôi. Cảm nhận mạch đập của Cedric dần hồi phục, Annie mỉm cười rồi nói lớn với Harry:
-Harry đến lúc rồi!
Những linh hồn không biết từ đâu đến vây lấy Voldemort cùng các tử thần thực tử. Trong số những linh hồn đó có hai người mà Annie quen biết, đó chính là ba mẹ của cô. Hai linh hồn còn lại chính là ba mẹ của Harry. Còn người cuối cùng... người đó lại gần Cedric, khẽ đặt lên trán anh một nụ hôn rồi vây quanh các tử thần thực tử để mở một lối thoát cho Annie. Sau nụ hôn đó tốc độ hồi phục của Cedric đã được đẩy nhanh gấp đôi. Khoảnh khắc Harry nắm lấy tay Annie cùng chiếc cốc lửa, quá trình tái sinh các tế bào của Cedric cũng hoàn thành
------
Khi cả ba quay trở lại, toàn đại sảnh đường như bùng nổ. Người hiện cầm chiếc cúp chính là Annie. Hermione cùng Ron lo lắng xen vào giữa đám đông để chạy vào trung tâm, mà đồng dạng Billy cùng Cho Chang cũng làm như thế. Annie nhìn đến Hermione đã khóc sưng cả mắt mà ôm lấy mình, cô cũng khẽ ôm lấy cô bạn, khẽ trấn an:
-Không sao, tớ không sao rồi
-Annie đáng ghét, tự nhiên đang ngồi bên cạnh tớ cậu lại biến mất. Làm tớ sợ chết khiếp, các giáo sư đi tìm mãi cũng không thấy cậu làm tớ với Ron rất sợ đấy. Huhuhuhu, bọn tớ cùng Malfoy sắp lục tung Hogwarts lên rồi, thật đáng sợ mà.
Nhắc đến sự biết mất của mình Annie cũng có chút hiếu kỳ, cô quay sang nhìn Cedric, khẽ hỏi anh:
I
-Chiếc vòng này...
-Phải, nó là một khóa cảng liên kết với chiếc vòng của anh, xin lỗi Annie vì đã kéo em vào chuyện này, nhưng không phải anh đã...
-Em cũng không biết nữa, nhưng lúc em chạm vào anh thì tim anh vẫn còn nhịp đập vì thế em mới cứu được anh kịp thời.
Lúc này Cedric mới để ý đến sự khó chịu nơi lồng ngực, anh lấy sợi dây chuyền mà Annie đã làm ra thì thấy nó đã nứt vỡ ra, mề đay màu vàng cũng chuyển hóa thành màu xanh lá. Không lẽ sợi dây chuyền này...
Annie nhìn đến biểu cảm của Cedric cũng dần hiểu ra được vấn đề. Cô mỉm cười nắm lấy tay anh sau đó, không có sau đó nữa. Annie chính thức rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh.
Lúc này mọi người mải mê nhìn vào những vị quán quân mà không quan sát sự thay đổi của Annie, đôi mắt của cô đã quay trở về màu sắc nguyên thủy chính là màu đỏ thẫm. Albus Dumbledore nhìn đến điều này khẽ mỉm cười, cuối cùng ông cũng biết được chân tướng về thân thế của cô bé này cùng lý do vì sao "kẻ đó" lại tha mạng cho hai bà cháu Gorvandes rồi. Trái Đất này thật nhỏ a~
-----
Chuyên mục spoil:
-Sao mọi người lại tắt hết đèn đi vậy. Có thể thắp sáng lên được không
Một khoảng không yên lặng kéo dài. Ron khẽ vẫy vẫy tay trước mặt Annie nhưng cô hoàn toàn không có phản ứng gì, trước mắt Annie bây giờ chỉ còn lại một màu đen ảm đạm
-----
Tung bông mừng truyện được K vote
Gần kỷ niệm năm ngày mình viết tác phẩm này rồi~ lúc đầu truyện của mình có rất ít bạn đọc, thậm chí lượt bình luận còn gấp - lần lượt vote nữa, nhìn thấy mấy truyện khác nhiều lượt vote mình cũng rất ngưỡng mộ và có lúc muốn drop truyện nhưng thật may mình đã không nỡ vì thế mới có thể gặp được nhiều bạn đọc giả dễ thương như bây giờ nè. Cuối cùng mọi thành quả của mình cũng được đền đáp, mừng đứa con đầu đời [Đồng nhân Harry Potter] Nơi tự do thuộc về được k vote nhenn