Nghe đồn mình còn nợ mọi người vụ bão chap. Ok, vậy hôm nay bão luôn nhé. Cơn bão tiếp theo sẽ ùa đến khi truyện đại k vote nhen và cách chap sẽ ra liên tục khi mỗi chương đều từ vote trở lên
----
Gửi Annie thân yêu
Tớ thật sự rất nhớ cậu đấy, năm nay tuy là một năm có không ít rắc rối tuy nhiên đối với Harry của chúng ta thì lại là một năm đáng nhớ nhất trong cuộc đời. Cậu biết không, hóa ra chú Sirius không phải là Tử thần thực tử mà lại là một vị anh hùng thật sự, ngoài ra chú ấy còn là cha đỡ đầu của Harry. Chú Sirius rất yêu thương Harry, trong kỳ nghỉ hè này chú ấy sẽ đến nhà của dì dượng Harry để xin cho cậu ấy được sống cùng chú ấy. Ngoài ra cậu biết tin gì không, cúp Quidditch thế giới sắp được tổ chức, Ron và Harry phấn kích đến nỗi ngày nào cũng hàn thuyên một vấn đề duy nhất, thật may là bác Weasley đã được tặng vé mới để tham dự, tớ, Harry cùng gia đình của Ron sẽ cùng đi xem cup Quidditch thế giới cùng với một người bạn của bác Weasley nữa. Nếu như cậu có thể từ Đức về kịp, hy vọng cậu có thể cùng bọn mình đến xem cup quidditch.
Chờ hồi âm của cậu, Hermione.
---
Gửi cô bạn thân học bá của tớ
Với niềm yêu thích mãnh liệt bộ môn Quidditch thì tớ cũng không hề bất ngờ gì khi Harry cùng Ron lại thể hiện niềm háo hức mãnh liệt như vậy. Tớ đã đọc được câu chuyện của Harry cùng ngài Black, tớ thật lòng cảm thấy vui cùng cậu ấy. Ở Durmstrang được nghỉ học sau Hogwarts nên có lẽ tớ sẽ về muộn một chút, nên có lẽ tiệc đêm tại nhà của Ron mà chúng ta đã bàn tính trước có vẻ tớ không thể tham gia được rồi. Tớ sẽ có mặt tại nhà Ron vào buổi sớm hôm chúng ta lên đường đến nơi diễn ra cup Quidditch.
Bạn thân của cậu, Annie
Sau khi để Chicken gửi đi bức thư cho cô bạn Hermione, lúc này Annie mới chú ý đến cậu bạn Draco đang ngồi trước mặt. Cậu bạn đang ở thời kỳ phát triển, người cũng dần cao lên, với sự huấn luyện kỹ càng chuyên nghiệp từ Durmstrang, Draco dần dần thay da đổi thịt, từ một cậu công tử theo đánh giá của cô là "chân yếu tay mềm" đã trở thành một người tương đối, chỉ là tương đối anh tuấn, các cơ cũng hiện ra rõ ràng hơn. Annie thầm nhớ đến những tháng ngày ngắm nhìn cơ bụng của những chàng trai Durmstrang khi ở trong ký túc xá của học viện ma pháp công kích. Cô thề, đây chính là một loại ma túy tinh thần, càng nhìn lại càng mê mẩn, xem ra Durmstrang đích xác là lò đào tạo mỹ nam! Khụ, Annie Gorvandes cô tự cảm thấy sau khi trải qua một năm luyện tập ở Durmstrang, da mặt của bản thân đã dày lên không ít!
-Annie Gorvandes, thu liễm lại, đừng quên, cậu cũng chính là một vị tiểu thư quý tộc!
Nhìn đến ánh mắt khinh thường mà cậu bạn trước mặt dành cho mình, Annie thầm bĩu môi, đừng tưởng tôi không thấy nét đắc ý trong mắt cậu! Annie bất lực lấy một quyền sách bùa chú cấp cao từ trong vali ra, bắt đầu đọc, nhưng cô không biết rằng người trước mắt đã khẽ nhíu mày
Draco tinh tường biết được rằng một năm qua chính là một năm yên bình nhất trong cuộc đời của bản thân, cậu cùng Annie trong một năm này đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, từ vui đến buồn. Trong vô thức Draco càng ngày càng bị Annie bị thu hút, dù biết rất ích kỷ nhưng cậu muốn tìm hiểu cô nhiều hơn, muốn đến gần cô nhiều hơn càng muốn khoảng thời gian của hai người tại Durmstrang có thể được kéo dài. Nhưng ai hết cậu vẫn tinh tường hiểu rõ khoảng cách giữa hai người họ vẫn còn. Cậu không biết phu nhân Gorvandes có quan niệm hay ác cảm gì với một gia tộc đã từng phục vụ cho chúa tể hắc ám. Nhưng cha bảo cậu hãy thân cận với Annie hơn một một chút, ngoài việc là vì tình cảm cá nhân còn là vì gia đình, vì chừa lại đường lui an toàn cho chính gia tộc Malfoy. Nhưng Draco hiểu cha mình, ông ấy là một thuần huyết, đồng dạng cũng là một Slytherin coi thường Gryffindor hơn hết thảy. Mà Annie lại vừa trùng khớp là một Gryffindor. Khi ở Durmstrang hai người họ có thể vô tự thoải mái đùa giỡn cùng nhau, thân thiết cùng nhau vì không chịu sự khống chế của một thế lực nào cả. Nhưng khi ở hai đặt chân trở về lại mảnh đất Anh Quốc, điều đầu tiên hai người phải đối mặt lại bức tường thành lớn mang tên Gryffindor cùng Slytherin.
-Annie, hơn ai hết tôi không muốn đánh mất cậu
Lời trong vô thức thốt ra từ miệng của vị gia trưởng tương lai của gia tộc Malfoy. Nhưng những lời này sẽ chỉ mãi được giữ ở trong tim. Khẽ nhìn cô gái tóc đen xinh đẹp trước mắt đang gục mặt xuống bàn thiếp đi, quyển sáng quý hiếm cũng được cô xem như một chiếc gối đầu không hơn không kém. Draco khẽ cười nhẹ, lấy tay vén đi một ít tóc mai đang dính vào mặt cô bạn.
--------
-Harry! Ron ! Mau dậy nào, sắp đến giờ xuất phát rồi!
Cứu thế chủ cùng cậu con trai út nhà Weasley lập tức bật dậy khi nghe đến giọng nói huyền thoại của vị nữ vương nào đó. Cả hai thầm mắng bản thân lần khi tối qua vì quá háo hức mong chờ đến trận Quidditch thế giới cùng với việc gặp cô bạn thân đã hơn năm không gặp gỡ nên mãi đến gần sáng cuộc trò chuyện mới kết thúc. Kết quả là họ đã dậy muộn, khiến nữ vương Hermione nổi trận lôi đình! Harry cùng Ron dùng tốc độ hỏa tốc để vệ sinh cá nhân, sau đó chọn trang phục cho phù hợp rồi gấp rút chạy xuống nhà, vừa vặn đến giờ hẹn với người quen của ba Weasley
-Xin lỗi anh Amos, vì một số thiếu niên tuổi trẻ nồng nhiệt quá phấn kích cho cuộc đấu hôm nay dẫn đến việc không thể dậy được vào buổi sáng đã khiến anh phải chờ, thực xin lỗi anh.
-Ồ không sao, tuổi trẻ nên nhiệt huyết như thế mới đúng chứ!
Harry ngước mắt lên nhìn người đàn ông trước mặt. Ông ấy có mái tóc vàng khá đẹp, là một người đàn ông với khuôn mặt phúc hậu, Harry mạnh dạn đóa rằng ông ấy là người của Hufflepuff vì sự hòa nhã cùng chất phác đặc trưng của ông không lẫn vào đâu được. Lại nhìn đến vị thiếu niên đứng bên cạnh, Harry đã từng gặp anh ta vài lần trong trường, là một học trưởng nổi tiếng với vẻ ngoài điển trai, ngoại hình ưa nhìn và học thức vô cùng sâu rộng, là mẫu người lý tưởng của mọi cô gái. Bắt được ánh nhìn của Harry, Cedric mỉm cười gật đầu, xem như là một lời chào hỏi
-Em biết anh!
Tiếng của Hermione vang lên phía bên cạnh, mọi người cũng hướng ánh nhìn về phía cô bạn. Với ánh nhìn mãnh liệt của Ron cùng nét mặt trêu ghẹo của Fred và George, Hermione mới bối rối giải thích:
-Không phải... ý em là em biết anh qua lời kể của Annie...
-Anh cũng biết các em, Hermione, cô bạn thân cùng phòng với trí tuệ uyên bác. Harry, người bạn thân với thiên phú chơi Quidditch khiến người người ngưỡng mộ. Cuối cùng là Ron, cậu bạn thân với khả năng chơi cờ phù thủy vượt trội, đúng chứ? Annie cũng hay nhắc về các em với anh.
Nghe được lời khen sắc mặt của Ron cùng Hermione ửng đỏ, không ngờ Annie đối với họ lại đánh giá thật cao a. Nhưng riêng Harry khi nghe đến cụm từ "bạn thân" cùng " hay kể nhiều với anh" mà âm thầm khó chịu, nụ cười trên mặt cũng cứng đờ hơn một chút. Nhắc đến Annie, Hermione chợt nhớ ra cuộc hẹn của mình cùng cô bạn thân, vội nhìn xung quanh để tìm kiếm. Chợt từ xa Hermione thấy một cô gái với mái tóc đen mượt chạy từ phía đồi xuống, không ai khác người đó chính là Annie Gorvandes- nhân vật chính của cuộc trò chuyện vừa rồi
-Thực xin lỗi bác Weasley cùng tiên sinh vì sự chậm trễ của cháu, đoàn tàu đã gặp một số sự cố nên thời gian đến có hơi trì hoãn, mong hai bác có thể lượng thứ ạ.
Một cô gái với mái tóc đen óng mượt cùng đôi mắt đen tựa như vì sao trên bầu trời. Cô mặc một trang phục đậm chất thể thao, chiếc áo thun trắng kết hợp với quần Jeans cùng kiểu tóc buộc cao làm tăng vẻ năng động tươi trẻ của cô. Trong một khoảnh khắc nào đó đã lấy đi linh hồn của những vị thiếu niên trẻ tuổi ở đây. Không thể không thừa nhận, dù mới trôi qua một năm nhưng Annie Gorvandes đã dậy thì vô cùng thành công, cô đẹp tựa như một vị tiên nữ giáng trần.
Dù chạy với tốc độ nhanh về phía này nhưng Annie vẫn cố gắng điều chỉnh nhịp thể sau đó dùng lễ nghi của một quý tộc mà cúi chào hai vị trưởng bối trước mặt. Lúc này không gian dường như tĩnh lặng một chút, sau đó người đầu tiên "rã đông" chính là Hermione. Cô bạn chạy lại ôm chầm lấy Annie, sau đó buông cô ra mà quay vài vòng, cô âm thầm cảm thán, mới một năm không gặp Annie đã đẹp lên rất nhiều, lại thêm khí chất trên người cô bạn thân ngày càng bộc rõ hơn khiến bao ánh nhìn đều bị thu hút. Annie sau màn "ân ái" cùng Hermione thì mới bắt đầu cúi chào những người có mặt, sau đó hướng ánh nhìn đến hai người tách biệt với gia đình Weasley bên cạnh kia...
Một khuôn mặt anh tuấn trông quen thuộc vô cùng. Đây chẳng phải là người đã cùng Annie trò chuyện hằng tuần Cedric sao?! Tim Annie khẽ lỡ một nhịp, đã gần một năm rồi không gặp anh, tuy hai người có trò chuyện qua gương giả kim, nhưng cảm giác lúc này lại chân thực hơn bao giờ hết. Cô có thể cảm nhận được hiện giờ nhịp tim mình đập rất nhanh, nhanh đến không kiểm soát được.
Không được! Phải tỉnh táo, tỉnh táo, tỉnh táo...
-A, giới thiệu cho các con đây là Amos, người bạn thân thiết của ta ở bộ, còn đây là con trai ngài ấy, Cedric.
Annie làm một cái lễ hướng đến cha của Cedric, ông hài lòng nhìn cô bé trước mặt rồi hiền từ nói:
-Cháu có thể gọi ta là bác Amos, cháu yêu.
-Vâng ạ, bác Amos
Khuôn mặt Harry vốn tối nay lại tối sầm hơn nữa. Dù không sống lâu trong giới phù thuỷ nhưng cậu biết rõ rằng ngay từ lần đầu tiên mà gọi đến tên của người khác là không hợp phép, trừ khi là gia đình hay có mối liên hệ mật thiết nào đó. Mà lời giới thiệu này chắc chắn không nói cho cậu hay gia đình Weasley mà là nói cho Annie đây mà! Hermione tinh ý nhận ra bầu không khí ngày càng quái dị. Để tránh cho sự việc tiếp theo xảy ra, cô nói với hai vị trưởng bối:
-Bác Aruthur, bác Amos, con thấy bây giờ cũng gần đến giờ rồi,để tránh cho việc muộn giờ, chúng ta xuất phát thôi.
Ông Diggory nhìn Annie mỉm cười đầy ý vị, cứ như ông đã biết cô từ rất lâu vậy. Nhưng quả thực là ông biết về cô bé Annie này cũng rất rõ. Vợ ông là một Ravenclaw yêu thích việc đọc sách cùng suy luận. Nhận thấy được biểu hiện khác thường của con trai, bà bắt đầu điều tra và sau đó biết được rằng con trai của mình đang yêu. Lại từ thông tin thu thập được từ nhóm bạn thân của Cedric là Bill cùng Cho Chang, bà đã biết được cô bé đó là ai. Sau đó âm thầm theo dõi quan sát một khoảng thời gian sau, ông còn nghe nói đến việc vợ ông từng tìm đến tận nhà với danh nghĩa là bạn thân của mẹ cô bé kia và cùng cô bé này trao đổi về những thuyết gì đó của Muggle, hình như là sự bình đẳng nam nữ và thuyết tương đối, ôi trời, mỗi khi nhớ đến những thuyết này thật khiến ông đau đầu mà. Vì thế qua rất nhiều cuộc trò chuyện, nghe theo lời kể của Cedric , vợ của ông đã thành công trở thành người bạn trao đổi tri thức cùng cô bé sau đó rất điềm nhiên mà tuyên bố trong "cuộc họp gia đình" rằng bà đã duyệt cho Annie trở thành con dâu nhà Diggory, còn thường xuyên giúp Cedric "bày mưu tính kế" để cưa đổ con dâu. Lúc đầu Amos còn không đồng ý, vì việc như thế quyết định liền cũng khá vội vàng đi. Nhưng với tác động từ vợ mình thông qua hình thức đêm nào trước khi ngủ cũng kể cho ông nghe về " câu chuyện đáng tự hào của con dâu tương lai" khiến ông một phần nào đó cũng đã dần quen với các tên Annie Gorvandes và danh xưng " con dâu đã được duyệt" ghép lại chung một chỗ. Mãi đến hôm nay khi nhìn thấy cô bé nào, Amos đã tinh tường hiểu được vì sao vợ mình lại quyết liệt tác hợp cho đôi trẻ rồi. Thật là một cô bé đáng yêu a
Amos Diggory thoát khỏi dòng suy nghĩ, cùng ông Weasley dẫn đầu đoàn đi trước, sau đó là Fred, George cùng Ginny, tiếp theo là Hermione, Ron cùng Harry. Hermione vốn dĩ định kéo Ron đi trước để để lại không gian riêng tư cho Annie cùng Harry "hàn thuyên tâm sự" nhưng Ron Weasley ngốc nghếch không hiểu phong tình lại kéo Harry đi cùng, kết quả là đã tạo cho Cedric- người mà Hermione cho rằng là tình địch đáng gờm nhất của Harry một không gian để trò chuyện cùng Annie
-Em về sao không báo cho anh?
Annie ngước lên nhìn vị đàn anh của mình, cô thầm cảm thán về sự phát triển của nam giới. Rõ ràng một năm qua cô cao lên không ít, cư nhiên Cedric lại càng cao hơn, thành công giãn cách tỷ số từ một các đầu sang cao hơn cô những hai cái đầu!
-Haizz, vốn em định tạo một bất ngờ cho anh, kết quả chúng ta lại gặp nhau ngày hôm nay làm hết thảy những bất ngờ em đã chuẩn bị coi như công cốc. haiz, cũng thật là bất hạnh đi
Nhìn cô bé bên cạnh khẽ trưng ra khuôn mặt bất lực, khiến Cedric phì cười, rồi lại chú ý đến sợi dây chuyền Ruby màu đỏ mà Annie đang đeo, đây chẳng phải là sợi dây chuyền mà anh dành tặng cho cô vào giáng sinh lần trước sao?
Thấy Cedric khẽ nhíu mày, Annie vẫn tưởng Cedric còn giận, bèn sử dụng "nũng nịu kế", giả vờ đáng thương nắm lấy tay của anh lắc nhẹ, giả vờ đáng thương nói:
-Đừng giận nữa có được không? Em sai rồi, lần sau em sẽ nói cho anh đầu tiên, đầu tiên luôn. Được chứ?
Cedric thoáng bất ngờ trước hành động của cô gái nhỏ, dù trong lòng đang rất vui nhưng lại vờ nhưng miễn cưỡng chấp nhận lời xin lỗi của cô. Đến lúc Annie toan buông tay ra thì bị Cedric nắm chặt với ngụ ý "nếu em dám buông anh thật sự sẽ giận đấy"
Sau này mỗi khi nhắc đến chuyện này, Annie mới nhận thức được rằng từ trước đến giờ bản thân đối với Cedric cũng thật khác biệt, nếu người khác tức giận với cô, Annie sẽ điềm nhiên mặc kệ, tuyệt đối không xin lỗi hay níu kéo nếu như cô không làm sai điều gì. Nhưng đối với Cedric , khi anh tức giận cô sẽ theo bản năng đã tìm mọi cách khiến anh không còn giận dỗi dù là làm những hành động vô cùng mất mặt như làm nũng. Đây là một hành động vô thức, thật sự vô thức
Amos Diggory đang đi cùng Arthur Weasley thì quay đầu lại nhìn, khi thấy dáng vẻ đỏ mặt của cô bé cùng vẻ mặt đắc ý của con trai mình. Ông nháy mắt với Cedric, thầm đưa ngón cái khen tặng cậu. Xem ra con đường cưa cẩm con dâu của con trai mình cũng sắp thành công rồi a!