Harry kinh ngạc quay đầu nhìn Hermione:
- Canh giữ một cánh cửa á? Cậu chắc không?
Draco xen vào:
- Cậu ấy nói đúng đấy, tớ cũng thấy cánh cửa đó nữa. Mấy cậu không để ý sao?
- Khi mà người ta gặp nguy hiểm chết người với một con chó ba đầu, - Ron bĩu môi - Thì chẳng ai có dư thời gian để mà xem xem dưới chân con chó đó có gì hay không đâu.
Ryan chợt lên tiếng cắt ngang cuộc trò chuyện nho nhỏ của bọn trẻ:
- Các ngươi, ai cũng được, mau nghĩ thầm rằng ngươi cần một căn phòng họp mặt lý tưởng.
Hermione sửng sốt:
- Xin lỗi, ngài... Ryallestian, chúng tôi chính xác là phải nghĩ cái gì cơ ạ?
Con dơi nhảy dựng lên khi được xưng hô lịch sự như vậy, loài người đã lãng quên tộc Tranfigudra từ lâu, chúng không nhận được sự tôn trọng nhiều như trước kia. Cách Hermione nói với Ryan khiến nó nhớ về những ngày tháng huy hoàng thời xa xưa. Ryan xúc động nói:
- Cô bé, cô có thể gọi ta là Ryan. Chủ nhân dặn các cô cậu phải nghĩ trong đầu rằng: " Tôi muốn một nơi họp mặt lý tưởng" để có thể vào phòng.
Hermione hơi ngạc nhiên trước sự thay đổi nho nhỏ của Ryan, cô lịch sự nói:
- Cảm ơn ngài, Ryan. - Rồi Hermione quay sang mấy thằng bạn nói tiếp. - Để tớ.
Cô bé tóc xù tiến tới trước, lặp lại điều mà Ryan nói ba lần. Bọn trẻ trợn mặt nhìn khoảng trống vốn là một bức tường đá chợt biến đổi thành một cánh cửa. Hermione cẩn thận đẩy cửa, tiếng nói từ bên trong kèm theo tiếng nhạc nhè nhẹ vọng ra.
-... chú nên tới nhà con. Cha chắc chắn sẽ rất vui mừng khi được gặp lại chú.
Đó hẳn là giọng của Gilette, Hermione thầm nghĩ, cô đang định bước vào thì một bóng đen đã vọt qua đầu cô bé.
- Chủ nhân, ta hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Gilette ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Hermione đang thập thò ở cửa, cô liền vẫy tay:
- Mấy bồ mau vào đây.
Gilette vuốt ve con dơi khen thưởng, rồi thả cho nó đi. Hermione mở rộng cửa bước vào, theo sau là ba thằng con trai. Chú Sirius vừa nhìn thấy Harry liền mỉm cười.
- A, con về đây rồi, chúng ta đợi con mãi.
Harry chưa kịp trả lời thì ba đứa bạn nó đã hét lên thất thanh:
- Sirius Black?!?
Nỗi kinh ngạc hay đúng hơn là kinh hoàng khi gặp Sirius khiến bọn trẻ chẳng hơi đâu mà bận tâm đến căn phòng và cũng quên tiệt luôn con chó ba đầu. Gilette vẫn giữ nguyên nụ cười, cô không hề thấy bất ngờ khi ba đứa bạn nhận ra chú Sirius là tên sát nhân khét tiếng, người đáng lẽ ra hiện giờ phải đang ở Azkaban. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên ở đây cả, Ron và Draco đều là thuần chủng, còn Hermione, cô bé đọc nhiều sách đến độ Gilette tin chắc rằng cô bé không thể nào chưa đọc cuốn sách có xuất hiện chú Sirius.
Harry thì có vẻ vẫn chưa nhận ra vấn đề, cậu nhóc ngờ vực hỏi:
- Ủa? Mấy bồ biết chú ấy hả?
Ron hoảng sợ nói:
- Đương nhiên là biết rồi, hắn là tên sát nhân hàng loạt! Là tù nhân của ngục Azkaban!
Ba đứa rút đũa phép tiến vào trạng thái phòng thủ, chú Sirius cong môi đùa nghịch tách trà trong tay, Gilette dở khóc dở cười nói:
- Các cậu bình tĩnh đi. Chú ấy quả thật từng là tù nhân ngục Azkaban, nhưng chú ấy không phải là sát nhân hàng loạt.
- Gil nói đúng đấy, - Harry hiểu ra, tiếp lời Gilette, - Chú Sirius bị oan, vô tội, hôm nay mọi chuyện sáng tỏ rồi. Hơn nữa chú ấy còn là cha đỡ đầu của tớ nữa.
Ba đứa nhóc đơ ra, đầu óc chúng không xử lý kịp mớ thông tin dồn dập như bom đạn oanh tạc chiến trường.
Chú Sirius nhe răng cười:
- Chào mấy đứa.
Hermione tỉnh táo lại trước tiên, cô bé nói dứt khoát:
- Hai bồ nhất định phải nói cho mình biết chuyện gì xảy ra trong khi hai bồ đi mất tăm. Còn bồ nữa, Gil, bồ còn đi trước Harry.
Gilette cười cười thuật lại mọi chuyện, đương nhiên là lược bớt một số tình tiết. Hermione, Draco và Ron ngồi xuống bàn, vừa ăn vưa cẩn thận nghe từng lời, qua lời kể của cô, ba đứa như chứng kiến lại tình cảnh lúc đó, rồi lại được thấy một Peter ti tiện, luôn sẵn sàng phản bội bạn bè. Nghe đến đó, Ron gần như bị sốc, nó không thể tin nổi con chuột mà gia đình nó nuôi bao năm thân thiết lại là một tên lừa thầy phản bạn, ti tiện bẩn thỉu, tên sát nhân thực sự.
- Làm sao có thể? Nhà tớ nuôi một tên sát nhân những năm trời!
Ron trông hoang mang đến tội, Harry vỗ vai thằng bé an ủi:
- Ổn rồi, Peter đã bị bắt rồi. Hắn sẽ sớm được đưa về nơi vốn dĩ thuộc về hắn, Azkaban, hắn sẽ phải chịu sự trừng phạt thích đáng và chú Sirius sẽ sớm được minh oan.
Ron bắt đầu đỡ tái xanh và hồng hào trở lại khi được bạn an ủi, nó nói:
- Dù sao thì mình cũng phải viết thư gửi về nhà thông báo vụ này.
Hermione gật đầu đồng tình:
- Bồ nên làm thế. À, nhân tiện, chúc mừng bồ nha, Harry.
Harry cười gật đầu cảm ơn. Rồi Hermione quay phắt sang chú Sirius với ánh mắt tha thiết vô cùng, Gilette để ý thấy chú Sirius vặn vẹo người như ngồi trên một đống lửa, và Draco thì khó chịu thấy rõ khi Hermione làm vậy.
- Chú Sirius, làm sao mà chú có thể tự học được phép Animagus vậy? Điều đó quá tuyệt diệu.
Draco thở ra, chú Sirius bình thường trở lại, còn Gilette cố gắng nhịn cười. Cô quá hiểu Hermione mà, đối với cô bé tóc xù ấy, kiến thức, sách vở gì gì đó mới là quan trọng nhất, ánh mắt nhìn chú Sirius lúc nãy quả thật như muốn ăn tươi nuốt sống.
- Khụ. - Chú Sirius ho nhẹ. - Hồi đó bọn chú cũng chật vật lắm mới thành công, nhất là Peter, tên kém cỏi như hắn mà không có bọn chú thì cả đời cũng đừng mong làm được. Nhưng mà chú không khuyên các con thử làm theo mấy trò quỷ của bọn chú ngày xưa đâu, các con sẽ gặp rắc rối đấy.
Gilette nhìn chú Sirius nghĩ thầm "Bọn này chỉ làm mấy trò kinh hoàng hơn thôi, chú cứ "yên tâm"."
Hermione ỉu xìu, cô bé vẫn cố gắng nài nỉ thêm:
- Thôi mà, chú dạy bọn con đi mà chú. Tất cả bọn con đều muốn học Animagus mà. Đúng không mấy bồ? - Cô bé quay ra nhìn cả bọn với ánh mắt đầy đe doạ như thể bọn chúng dám nói "Không" thì cô bé sẽ dùng sách đè chết cả bọn.
Draco ngay lập tức đứng ra ủng hộ, không biết là do sỡ hãi, hay là vì " người thương", cậu nhóc cũng lia ánh mắt cảnh cáo của mình khắp một lượt, đương nhiên là trừ chú Sirius.
- Đúng đấy, ngài Black. Chúng con đêu muốn học Animagus.
Gilette cố gắng nín cười, gật đầu, cô cũng muốn học Animagus, phép thuật này khá là tiện lợi trong một số trường hợp.
Harry và Ron cứ thế bị kéo vào, hai cậu nhóc không có cơ hội phản bác một câu nào, sức ép của cặp đôi kia quá mạnh mẽ, quá doạ người. Hơn nữa, bạn bè đều đồng ý rồi, hai người các cậu chẳng có lý do gì để từ chối cả, trái lại, còn có chút chờ mong.
Chú Sirius nhìn bọn trẻ phân vân do dự hồi lâu, cuối cùng chú nói:
- Muốn ta dạy bọn con cũng được, nhưng mà chưa phải bây giờ, các con mới năm nhất, chưa học đủ kiến thức cơ bản để thực hiện được phép thuật phức tạp như Animagus. Phải qua mấy năm nữa đã, khi nền tảng của các con đã vững chắc, ta sẽ dạy.
Hermione ỉu xìu. Gilette giơ cao tay:
- Chú Sirius, chú dạy con trước đi.
Chú Sirius nhướn mày:
- Tại sao? Ý con là...?
- Con học hết mấy câu thần chú cơ bản lẫn phức tạp rồi, nếu chú không tin, con có thể làm cho chú xem.
Hermione xen vào:
- Chú, bạn ấy nói đúng đấy ạ. Có lần con thấy bạn ấy thực hiện bùa triệu hồi rất thành thạo.
Harry cũng tham gia:
- Còn có, bạn ấy dùng bùa sửa chữa sửa kính cho con.
Hermione lườm thằng bé:
- Ngốc, bùa sửa chữa là bùa cơ bản nhất mà, mình không học cũng làm được nữa.
Harry đỏ mặt sờ mũi. Chú Sirius nhìn Gilette rồi nói:
- Con chứng minh đi.
Gilette đứng dậy khỏi bàn, rút đũa phép trỏ vào chính mình lẩm nhẩm đọc thần chú, màu mắt cô bé liền từ từ thay đổi, tóc cũng vậy. Chẳng bao lâu, khuôn mặt Gilette liền biến thành khuôn mặt của chú Sirius.
Cả bọn ôm bụng cười lớn, cái đầu của một người đàn ông trưởng thành nhưng từ cổ xuống lại là thân thể của bé gái tuổi, hình ảnh ấy thật sự rất kì dị hay nói một cách chuẩn xác hơn và phũ phàng hơn là kinh dị. Mặt chú Sirius đen sì và càng đen hơn khi Gilette cất tiếng:
- Đây chỉ là bùa biến hình đơn giản thôi, dùng vẫn không tốt bằng thuốc Đa dịch nhưng thỉng thoảng đem ra ứng phó thì cũng được. - Cô quay sang Sirius hỏi. - Trông được không chú?
Nghe thấy giọng của Gilette từ cái đầu của chú Sirius, bọn trẻ lại cười lớn, Ron không màng hình tượng ôm bụng cười đến nỗi bò ra cả đất, còn Draco dù đang buồn cười không chịu được nhưng cậu vẫn cố giữ cho mình trông quý tộc. Chú Sirius bất lực phất tay:
- Thôi, con đừng nói nữa, Gil, chú sẽ gục mất nếu thấy giọng nói của con phát ra từ cái đầu trông giống chú như đúc. À mà không, tốt nhất là con biến trở lại bình thường đi, cái thân thể thiếu nữ của con cũng không hợp với cái đầu đẹp trai của chú đâu.
Gilette lại trỏ đũa phép vào đầu mình, mái tóc và đôi mắt cô trở về màu xám. Cô khúc khích cười nhìn chú Sirius đang bất lực tựa vào bàn, cô sẽ không thừa nhân là cô cố tình trêu chọc chú ấy đâu.
- Như thể ổn rồi chứ ạ? - Gilette hỏi. - Chú sẽ dạy cháu phải không?
Chú Sirius gật đầu, chú phải thừa nhận là Gilette quá giỏi so với độ tuổi của cô, dù là cái đầu đó chẳng đẹp được như chú.
Bốn đứa còn lại cố gắng nín cười, vỗ tay chúc mừng Gilette.
- Gil, cậu có thể biến thành Đầu thẹo không? - Draco nhịn cười hỏi.
Harry ngưng cười ngay tức khắc, thằng bé tái mặt:
- Đừng!
Gilette phì cười:
- Tớ làm được nhưng tớ sẽ không làm đâu.
Draco bĩu môi:
- Nhàm chán!
- Nhưng mà tớ có thể biến đầu cậu thành đầu Hermione đấy. - Gilette trêu chọc. - Cậu muốn thử không, Draco?
Mặt Draco đỏ lựng lên như trái cà chua với tốc độ mà mắt thường thấy được. Cậu nhóc thẹn quá hoá giận thét lên:
- TỚ! KHÔNG! MUỐN!
Ánh mắt của Harry và Ron hết liếc nhìn Draco lại liếc qua Hermione, hai đứa nhóc đều nhận ra bạn mình có vấn đề. Cô bé tóc xù khó hiểu hỏi:
- Tại sao Draco lại muốn hoá thành tớ chứ? Tại sao mặt cậu ấy đỏ vậy? Cậu ấy bị sốt rồi à?
Gilette lắc đầu cười, đúng là người ngoài cuộc hiểu rõ, người trong cuộc ngu ngơ.
Chú Sirius nhìn mấy đứa chơi đùa, trong lòng chợt cảm thán, tuổi trẻ đúng là thật tuyệt. Chú không khỏi nhớ về những trò nghịch phá ngày xưa cùng với James và Lupin, còn kẻ lừa thầy phản bạn Peter nào đó thì tốt nhất là quăng qua một bên đi.
- Chú Sirius! Chú Sirius?
Gilette phải gọi đến vài lần mới lôi được Chân Nhồi Bông ra khỏi mớ hoài niệm của chú.
- À, ờ, con gọi chú hả, Gil?
- Đương nhiên là con rồi, con gọi chú mấy lần liền. - Gilette nhăn mặt.
- Có chuyện gì sao? - Chú Sirius nghi hoặc hỏi.
- Con định bảo chú là mấy ngày này chú nên đến nhà con ở tạm. Con đoán là chú chẳng mấy muốn trở về nhà Black.
- Như thế phiền quá...
Gilette phẩy tay:
- Đâu có phiền hà gì đây chú, ba mẹ con sẽ mừng lắm nếu được gặp chú.
Sirius ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
- Để chú tự sắp xếp xem sao.
Rồi Sirius chợt nhìn lên cái đồng hồ trong phòng, chú giật mình nói lớn:
- Mấy đứa không định về kí túc xá hay sao? Sắp đến giờ giới nghiêm rồi kìa.
Bọn trẻ lúc bấy giờ mới nhận ra buổi tối đã trôi vèo qua lúc nào mà cả bọn không hay. Năm đứa vội đứng dậy cùng chú Sirius ra ngoài. Gilette nhắc nhở:
- Chú có thể yêu cầu một nơi để ngủ rồi ngủ luôn trong phòng Cần thiết cũng được. Bọn con về đây.
Cả bọn chào tạm biệt, chúc ngủ ngon rồi vội vàng trở về kí túc xá trước khi bị thầy Filch mời đi uống trà.