Ông Fudge giật mình quay đầu tìm kiếm người vừa nói, nhìn thấy Gilette, ông thảng thốt kêu lên:
- Đứa... đứa trẻ này là?
- Cô bé là học trò của tôi. - Cụ Dumbledore chậm rãi nói. - Tôi nhờ cô bé lấy lên đây cho chúng ta một ít chân dược. Peter Pettigrew sẽ cho ông lời giải thích mà ông muốn.
Ông Fudge vẫn cứ nhìn chọc chọc vào Gilette.
- Cô bé này, nó là... nó là tiểu thư nhà Gray!
Gilette lùi lại một bước trước cơn kích động của ông Fudge. Còn Sirius đang điên cuồng thì chợt sững người khi nghe cái tên đó, chú quay đầu nhìn cô. Gilette cố giữ mình không để ý đến chú Sirius, giờ chưa phải lúc nói chuyện tâm tình, giải quyết xong mớ hỗn độn này, muốn nói bao nhiêu chẳng được. Cô hướng ông Fudge chào hỏi một cách tiêu chuẩn:
- Cháu đúng là Gilette Gray. Rất vinh hạnh được gặp ông, ông Bộ trưởng. Nhưng mà cháu phải nhắc nhở ông một điều rằng chúng ta còn rất nhiều chuyện quan trọng hơn chuyện cháu là ai cần phải làm. Vì vậy chúng ta nên gác nó qua một bên để làm cho xong chuyện cần làm, nếu không chuyến đi đến đây của ông uổng phí mất.
Ông Fudge nhìn Gilette thêm vài giây rồi gật đầu, quay sang phía cụ Dumbledore:
- Cụ vừa nói gì ấy nhỉ?
- Tôi nói, anh bạn đáng ra đã chết, Peter Pettigrew đây sẽ cho ông lời giải thích mà ông muốn. - Cụ chỉ ngón tay mình vào người đàn ông nhỏ thó nằm trên đất.
Ông Fudge sững người, nhìn lại Peter. Ông ta đã không quá để ý đến hắn khi bước vào. Ông cao giọng:
- Peter? Không thể nào!
Cụ Dumbledore bình thản nói:
- Rồi chúng ta sẽ thấy ngay thôi.
Cụ tiến tới gần Peter đang ngày càng sợ sệt, giúm dó. Hắn cố co mình lại giảm sự tồn tại của bản thân. Cụ Dumbledore khuỵu đầu gối xuống, cạy miệng Peter ra mà đổ Chân dược trong lọ vào. Peter cố gắng vùng vẫy tránh thoát, nhưng hắn không sao thoát được, cụ Dumbledore quá khoẻ so với cái tuổi của cụ.
Ánh mắt Peter dần trở nên mơ màng, ngơ ngẩn. Cụ Dumbledore khua khua tay trước mặt hắn hỏi:
- Ngươi là ai?
- P... Peter Pettigrew.
Cụ gật đầu hài lòng, lại hỏi tiếp:
- Tại sao ngươi lại phải sống dưới lốt chuột những năm trời?
- T... tôi đã giết người rồi đổ tội cho S... Sirius.
Gilette không nhịn được bước lên, dù đã biết trước nhưng cô thật ghê tởm kẻ này, cô cao giọng:
- Sao ngươi lại làm như vậy chứ?
Peter ngước đôi mắt tí hi mọng nước không khác gì mắt chuột lên nhìn cô, mắt hắn giờ đây như đang phủ một làn sương mờ, hắn lắp bắp:
- K... Kế hoạch thay đổi giữa chừng. Sirius cho rằng để tôi... tôi giữ bùa trung tín thì sẽ an toàn hơn. Bởi vì sẽ chẳng... chẳng ai nghĩ rằng bí mất sẽ được giao cho một kẻ hèn nhát như... như tôi giữ, Sirius mới là người lý tưởng, hắn sẽ bị truy bắt gắt gao, còn tôi và b...bí mật an toàn. Hắn tin rằng đó là một kế hoạch hoàn hảo. Hôm... Hôm Lily và James gặp chuyện thì Sirius đã ngay lập tức nhận ra tôi có vấn đề. Hắn... Hắn toan giết tôi. Nhưng mà hắn... hắn quá chủ quan, ngạo mạn và ngu xuẩn. Tôi giấu đũa phép ở sau lưng, hét lớn lên là hắn đã phản bội Lily và James, làm nổ... nổ tung cả con đường, để lại một ngón tay, rồi hoá thành chuột chạy mất. Tôi... tôi cứ như vậy sống dưới lốt chuột, người ta cứ cho rằng tôi chết mất xác rồi, nhưng mà tôi vẫn... vẫn sống nhăn.
Chú Sirius lại điên lên như thể muốn xé xác Peter ra thành trăm mảnh, ông Fudge đứng yên bất động.
- Làm sao... Làm sao có thể? Ngươi, Peter Pettigrew mới là kẻ phản bội? Kẻ sát nhân?
- Bộ thật đúng là niềm tin của dân mà. - Gilette lạnh lùng châm chọc dù biết rằng mấy lời cô nói ra rất hỗn xược nhưng cô không nhịn được cảm xúc khó chịu của mình với cái Bộ vô dụng, chuyên quyền của Thế giới Pháp thuật. - Bắt giữ người, kết án không xét xử, đem một người hùng đích thực thành tội phạm, đem một kẻ phản bội ti tiện bẩn thỉu thành anh hùng. Một sai lầm nghiêm trọng hơn năm trời! Bộ quá quyền lực nên không muốn làm việc theo phong cách người thường chẳng?
Ông Fudge thẹn quá hoá giận, quát nạt:
- Một con nhóc như mi không có quyền chỉ trích Bộ Pháp thuật!
Gilette nhìn ông Fudge đầy mỉa mai:
- Làm sai không biết nhận, lấy quyền thế ép người, hơn nữa đối tượng còn là một cô bé tuổi. Đó là những hành vi đầy uy quyền của một ngài Bộ trưởng Bộ Pháp thuật nhỉ?
Ông Fudge mặt đỏ gay, thở phì phò, chỉ tay vào mặt cô nói không nên lời:
- Mi... Mi...
- Quý ngài Bộ trưởng, chỉ tay vào mặt người khác là một hành động rất bất lịch sự. Ông...
Rầm!
Bỗng nhiên một tiếng động lớn vang lên, chú Sirius nhân một phút lơi lỏng của ông Fudge đã thoát được ra, lấy cắp đũa phép của ông ta toan giết Peter. Gilette vội vàng rút đũa phép:
- Expelliamus!
Cây đũa phép trong tay chú Sirius nhanh chóng vọt vào tay cô. Chú sững người, ngước lên nhìn Gilette, giọng chú khàn khàn:
- Gilette, làm ơn đừng ngăn ta giết hắn. Ta phải giết hắn!
Gilette nhìn thẳng vào mắt Sirius, kiên định nói:
- Con sẽ không để chú giết hắn. Chú sẽ lại vào Azkaban. Đánh đổi sự tự do của mình vì một kẻ ti tiện, bẩn thỉu như Peter, như thế không đáng! Hơn nữa, chú là cha đỡ đầu của Harry cơ mà! Chú nỡ vì kẻ này mà để cậu ấy một mình sao? Chú đừng để hận thù che mờ mắt mình nữa!
Sirius bừng tỉnh, dần bình tĩnh lại. Con bé nói đúng, vì Peter mà đánh đổi nhiều thứ như vậy, không đáng. Chú từ từ đứng lên, vuốt tóc.
- Cảm ơn con đã nhắc nhở chú, Gilette. Con đúng là rất giống cha con.
Gilette nhe răng cười với chú, tung trả cho ông Fudge cây đũa phép.
- Ngài Bộ trưởng, ngài có sẵn lòng công bố sự thật, mang mọi thứ trở về đúng vị trí của nó chứ? Nếu không, cháu buộc phải nhờ cha cháu tác động một chút, đẩy người nào đó sẵn lòng làm việc ấy lên thay ngài.
Gilette nghe thấy tiếng hai hàm răng nghiến vào nhau kẽo kẹt, ông Fudge gằn giọng:
- Ta! Sẽ! Làm!
Gilette mỉm cười nhìn ông:
- Vậy thì tốt, thưa ngài.
Chú Sirius nhe răng cười khi thấy Gilette đe doạ ông Bộ trưởng Bộ Pháp thuật. Con nhóc thú vị thật!
Cụ Dumbledore hắng giọng, tỏ vẻ thông báo cho mọi người sự tồn tại của cụ. Gilette sờ sờ mũi, thôi xong rồi, quên mất lão hồ ly nãy giờ vẫn đứng ở đây.
- Ông Bộ trưởng sẽ không phiền nếu tôi giữ Sirius lại đây chứ? - Cụ Dumbledore đề nghị.
Ông Fudge bực bội túm lấy Peter Pettigrew, ông ta nghiến răng nói với cụ Dumbledore:
- Ông cứ giữ lấy hắn! Hay cho một đứa bé nhà Gray! Học trò của ông thật giỏi!
Ông ta nện gót giày xuống sàn, lôi theo Peter nhanh chóng rời khỏi.
Chú Sirius cười với Gilette, chú có vẻ thong dong hơn so với hồi nãy.
- Nhóc cừ thật đấy! Không hổ là con của Mike. Ngày xưa cha con cũng là một tay tinh quái ra trò.
Gilette nhe răng cười lại:
- Chúc mừng chú thoát khỏi Azkaban, chú Sirius.
- Cảm ơn nhóc vì đã ngăn chú giết tên khốn đó.
Chú Sirius lầm bầm, chú vẫn tiếc nuối lắm vì không được tự tay giết chết Peter. Rồi chú chợt ngẩng lên nhìn Gilette chăm chú, thắc mắc:
- Làm sao mà cháu lại liên quan đến mấy chuyện này?
Gilette đang định trả lời thì cụ Dumbledore cắt ngang cuộc trò chuyện.
- Severus yêu quý, anh có thể ra khỏi tấm rèm đó rồi đấy. Trừ phi anh muốn trốn luôn trong đó thì tôi cũng không cản đâu.
Từ sau rèm, bàn tay trắng nhợt do bị nắm qua chặt của thầy Snape thò ra, lòng bàn tay còn dính chút máu tươi, không khác gì phim kinh dị. Thầy vén rèm bước ra, chú Sirius liền trở nên sững sờ.
- S... Snivellus? Sao ngươi cũng ở đây?
Khung cảnh này khiến Gilette nhớ tới ngày đầu tiên khi cô đến thế giới này, chú Sỉius từng phản ứng y hệt khi thấy thầy Snape năm đó. Thầy chẳng buồn liếc chú Sirius, tiến tới xem xét Gilette.
- Con ổn chứ?
Cô nhe răng cười:
- Con ổn, con thì có thể làm sao được cơ chứ.
- Ta biết con giỏi, nhưng vẫn phải cẩn thận. - Thầy ngập ngừng, - Ta, ừ, ta muốn quan tâm con một chút.
Chú Sirius vẫn cứ ngó thấy Snape trân trân, trông chú như thấy ma. Gilette cười với Snape:
- Vâng, con biết, con ổn mà.
Cụ Dumbledore hắng giọng, tốt bụng giải thích cho chú Sirius:
- Giáo sư Snape đương nhiên ở đây. Anh Sirius, Severus là người đã phát hiện ra sự bất thường của Peter và bắt hắn đem cho tôi.
Chú Sirius vẫn chưa thoát được cơn kinh ngạc, chú lẩm bẩm:
- Hắn á? Snivellus đã giúp tôi?
Gilette cười khúc khích:
- Chú nên tin đi, chú Sirius. Chú nợ cha đỡ đầu con một ân tình đấy.
Sirius Black chìm sâu vào mớ suy nghĩ của bản thân, cứ lẩm bẩm hoài một cái gì đó mà chẳng ai nghe rõ. Cụ Dumbledore chợt quay sang Gilette.
- Ta còn quên chưa hỏi con, con làm gì ở đây vậy, trò Gray?
Gilette giật mình, biết thế cô chuồn sớm cho rồi.
- Thưa thầy, con tò mò nên lén đi theo giáo sư Snape lên đây ạ. - Gilette nhìn thẳng vào mắt thầy Dumbledore, nói dối vô cùng thuần thục.
Cụ nhìn lại Gilette, ánh mắt cụ khiến cô rùng mình, nó như nhìn thấu tất cả, chạm tới bí mật sâu thẳm nhất trong lòng người. Thời gian như đọng lại, phút trôi qua, đôi mắt xám vẫn đối diện với đôi mắt xanh sau cặp kính nửa vầng trăng, đôi mắt xám kiên định không lùi bước, đôi mắt xanh nghiền ngẫm, thăm dò. Gilette cảm nhận được cụ Dumbledore đang chậm rãi, dè dặt thăm dò đầu óc cô. Gilette chẳng thích điều này tẹo nào, cô lập nên một hàng rào Bế Quan Bí Thuật vững chắc, cản lại Chiết Tâm Trí Thuật của cụ.
Có lẽ sau từng ấy năm trên đời, cụ đã đâm ra nghi ngại mấy đứa trẻ tài năng tựa như Tom Riddle, hay Grindewald và chính cụ. Đó là lý do cụ muốn kiểm tra một chút cho chắc chắn dù biết không nên. Và vị pháp sư vĩ đại ấy đã kinh ngạc vô cùng, cụ vậy mà không thể vượt qua phòng tuyến của một cô bé con. Cô bé ấy rồi sẽ trở thành thần thoại, cụ Dunbledore hi vọng, những điều Gilette làm trong tương lai, vĩ đại, tuyệt vời nhưng đừng khủng khiếp. Hi vọng, "thay đổi thế giới" trong lời tiên tri kia, là theo chiều hướng tới những điều tốt đẹp.
Gilette cảm tưởng như đã qua cả một thế kỷ, giọng cụ Dunbledore trầm ấm vang lên bên tai cô.
- Con chắc chứ?
Gilette cũng không biết ba từ này của cụ chính xác là muốn hỏi gì. Con chắc là con muốn giấu chứ? Con chắc là con nói thật chứ? Hay con chắc là con có thể nói dối ta chứ? Ba từ thôi nhưng có thể mang tầng tầng lớp lớp ý nghĩa, chẳng ai biết chính xác điều cụ muốn hỏi là gì. Chỉ biết... dù là câu hỏi nào, cô cũng luôn kiên định với lựa chọn của mình.
- Chắc, thưa giáo sư!
Gilette dứt khoát trả lời. Thầy Dumbledore nhìn cô thêm vài giây, rồi nói:
- Rất tốt! Bất cứ khi nào con cần sự giúp đỡ của ta, hãy đến văn phòng này, nó luôn rộng mở cho con. Và, nhân tiện, nếu giáo sư Snape chưa nói cho con, thì mật khẩu là Kẹo chanh.
Gilette liếc nhanh thầy Snape, rồi cười nói:
- Vâng, thưa thầy, cảm ơn thầy nhiều lắm.
Cụ gật đầu, cười hiền với Gilette, rồi quay sang nói với Sirius vẫn đang cúi đầu lẩm bẩm:
- Sirius, anh có muốn gặp Harry chứ?
Chú Sirius bừng tỉnh khỏi mớ suy nghĩ của bản thân, vội nói:
- Có chứ! Đương nhiên là tôi muốn gặp thằng bé!
Thầy Snape khịt mũi châm chọc:
- Ta nghĩ con chó ngu ngốc nhà ngươi sẽ doạ sợ thằng bé với dáng vẻ bẩn thỉu, nhếch nhác, tả tơi như ăn mày này.
Chú Sirius cúi đầu nhìn bản thân, lần đầu tiên trong đời chú đồng tình với thầy Snape, chú không thể mang bộ dạng này đi gặp Harry được. Dù vậy, bị người mình ghét châm chọc không thoải mái chút nào, chú bật lại:
- Ta trông như thế nào liên quan quái gì tới ngươi! Đẹp hay xấu cũng đâu phải cho ngươi nhìn! Hơn nữa, ngươi cứ vào Azkaban năm đi, rồi để ta xem ngươi có còn bảnh bao được nữa không, - Chú Sirius ngừng vài giây, chăm chú đánh giá thầy Snape từ đầu đền chân, rồi phán, - Dù là ngươi chưa từng có giây phút nào bảnh bao cả, nếu không muốn nói là lúc nào cũng trông siêu cấp khó coi.
Gilette phì cười, thầy Snape trông càng khó coi đến cực điểm, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau, thầy rít qua kẽ răng:
- Con chó ngu ngốc chết tiết mắt mù!
Chú Sirius nhún vai, tảng lờ thầy Snape giận dữ, bước tới khoác vai Gilette:
- Nhóc con, cháu có nghĩ chú nên chau chuốt lại trước khi đi gặp Harry không?
Gilette nhịn cười gật đầu không nói. Chú Sirius gật gù độc thoại:
- Ừ, chú cũng nghĩ như cháu, chắc sẽ chẳng ai phiền hà gì đâu nếu mà chú tắm ở phòng tắm riêng của huynh trưởng.
Nói rồi, chú rời khỏi phòng, một tay đút túi quần, một tay vẫy chào tạm biệt, chân nhún nhảy một điệu kì lạ nào đó, tâm trạng hẳn đang vui vẻ lắm.