Edit: Lã Thiên Di
Mãi cho đến khi chính thức bắt đầu cuộc đặc huấn, Lạc Lan mới hiểu được vì sao Zeref đưa cô đến hòn đảo Tenrou này.
Cô đưa tay lên tập trung chùm ánh sáng ma lực lại, biến hóa thành một thanh kiếm, hướng tới ma thú hung tợn không biết tên đang nhào đầu về phía cô, vung kiếm xuống một cách lưu loát. Ma thú lọt vào công kích ngay lập tức bị một không gian nhỏ vặn vẹo bám dính, lập tức biến mất vô tung.
Mà đến ngay sau đó chính là từ một góc độ khác, cô gian xảo tấn công được thêm một ma thú nữa. Dưới chân Lạc Lan sử dụng lực giẫm để nhảy lên, trở tay nhắm ngay vào tên ma thú đang làm động tác xiết chặt tay kia. Theo động tác trên tay của cô, không khí xung quanh ma thú xuất hiện một trận ma pháp dao động, giống như có một bàn tay vô hình đem ma thú nhéo vào trong tay, không chút lưu tình nào dùng lực bóp lấy. Tên ma thú kia cũng giống như những tên ma thú trước đó biến mất.
Lạc Lan nhẹ nhàng rơi xuống đất, không đợi cô kịp thở và nghỉ ngơi một chút. Ba tên ma thú tiếp theo lại xông về phía cô!
Bất quá, sau khi bắt đầu đặc huấn ở mấy ngày liền, cô đối với loại tiết tấu nhanh chóng này mà liên tục này tương đương với thời gian lâu dài cũng đã quá quen rồi. Đứng lên ứng phó cũng có vẻ có chút thuận buồm xuôi gió.
Cô lui về sau hai bước, đem hai hay áp sát trước ngực mình — Lạc Lan hít một hơi thật sâu, sau khi ma pháp dao động cực mạnh, trong lúc đó, hai tay cô đang ở trước ngực xuất hiện một quả cầu ma lực vô cùng lớn. Quả cầu ma lực từ khoảng không đó lay động, phát sáng ra một một tia màu tím bạc. Lúc trước, Lạc Lan cũng hội tụ cao độ ma lực ở hai tay như thế này nên mới có thể sử dụng chúng, cô ở giữa trung tâm giống như dòng nước gợn, giống như đang nhộn nhịp, trong phút chốc liền tản ra một vòng. Ánh sáng màu tím bạc bao phủ lấy toàn bộ ma thú ở bên trong, bọn chúng đều bắt đầu bùng nổ —
Chúng nó gây nên dây chuyền phát nổ với thành tựu là “Chiến trường”, làm cho mỗi góc nào đó ở trên đảo Tenrou đầy rẫy những cảnh hoang tàng.
Lạc Lan ở vị trí trung tâm khi dây chuyền phát nổ mạnh, nhưng không có vì nguyên nhân này mà bị bất kỳ thương tích nào. Cũng không có bởi vì sự phát nổ mạnh này mà dính đầy bụi đất giống như ở “Thế giới kia”, cái lúc khi cô bị biến thành mặt mày xám tro ấy.
Bụi mù tán bớt đi, dường như không còn ma thú nào tấn công lại đây. Lại quan sát trong chốc lát, nắm được yêu cầu của cuộc đặc huấn hôm nay xong, có thế này Lạc Lan mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô thu hồi lại “Lớp màng” nhạt ở xung quanh thân thể gần như không thấy kia — Đây là yêu cầu của Zeref, ở trạng thái chiến đấu này thì cô phải duy trì một tầng lớp giống như vòng bảo hộ gì đó.
Lại nói tiếp, Zeref hình như hiểu khá rõ làm như thế để làm cô mạnh hơn trong cuộc đặc huấn này, ngay cả ma thú chạy tấn công về phía cô không biết từ nơi nào ra cũng là do anh triệu hồi đến. Cảm giác khi tấn công vào mục tiêu không được chân thật, nhưng sau khi cô công kích trúng mục tiêu xong thì lại có cảm giác “Đánh trúng mục tiêu”.
Lạc Lan đưa mắt lại nhìn, sân chơi vừa mới được xem như là nơi đặc huấn, nhìn một mảnh xung quanh đã bị phá hủy cũng không sai biệt lắm. Tuy rằng đã cố gắng hết sức công kích, cố gắng làm cho mục tiêu trúng đích một cách hoàn mỹ nhất, nhưng vào thời điểm khi các ma thú ở trong phạm vi tiến hành công kích, sử dụng ma pháp trong phạm vi lớn vẫn không thể tránh được hủy hoại môi trường gần đây.
Chính là vì nguyên nhân như vậy, Zeref mới đem cô đưa lên đảo Tenrou. Tuy nói lúc ấy anh chỉ suy đoán Lạc Lan có thể sử dụng được ma lực ở trên người anh — với tư cách là một Pháp Sư Bóng Tối ưu đẳng, mặc dù bởi vì nguyên nhân Zeref không thể đem chính ma pháp của mình, lấy uy lực lớn nhất biến đổi thành mức độ có thể thi triển ra được, nhưng ma lực trên người anh quá mạnh mẻ, quả thật không có người nào đuổi kịp.
Giả thiết như Lạc Lan đồ vật thuộc về quyền sở hữu của mình, cũng có thể sử dụng được ma lực trên người anh mà nói…… Lúc đó thực sự tương đối nghịch thiên.
Hiển nhiên giả thiết của Zeref là chính xác. Sau khi ma lực của anh cùng Lạc Lan thành xông dung hợp xong, Lạc Lan ở dưới sự cho phép của anh, sử dụng ma lực ở trong cơ thể anh, phóng thích ra được ma pháp có uy lực vô cùng khủng bố.
Nếu chỉ là tại trên đại lục tùy ý tìm một nới hẻo lánh tiến hành đặc huấn như lời nói, căn bản khó có thể cam đoan sẽ có người qua đường đi ngang qua làm ảnh hưởng đến quá trình đạc huấn, bởi vì vậy mà có lọt vào hay không.
Đảo Tenrou là hòn đảo không người cách nơi ở của bọn họ nhất, là một sự lựa chọn tốt nhất.
Zeref ở một đầu khác ngồi dựa vào cây đại thụ. Anh nhìn qua giống như vừa mới đem sách ở trong tay khép lại, cũng hướng về phương hướng của Lạc Lan nhìn lại đây.
Lạc Lan cười tủm tỉm lại gần qua đó. Trước hết ôm lấy anh, ở trên mặt anh hôn một ngụm thật lớn, sau đó hướng về bên cạnh anh ngồi xuống: “…… A a a, mệt chết.”
Cuộc đặc huấn như vậy đã duy trì liên tục liên tục được một thời gian. Bất kể cho dù là cường hóa thân thể hay là áp dụng vào việc sử dụng ma pháp, biểu hiện của Lạc Lan có thể nói là đột nhiên tăng mạnh.
Zeref là người chỉ đạo đặc huấn. Tuy nói là anh vẫn đều luôn ở bên cạnh đọc sách, nhưng ma thú là do anh triệu hồi đến, hiển nhiên cũng hiểu rất rõ biểu hiện của Lạc Lan là như thế nào.
Anh nâng tay lên sờ đầu Lạc Lan Động tác này đối với anh mà nói tương đối là thuận tay .
Thời điểm vừa mới nhìn cô từ phía trước đi tới, trên thực tế Zeref vẫn có một chút không thích ứng được, một thân quần áo và trang sức này của cô cùng với trang phục thường ngày có phong cách khác nhau rất lớn. Cuộc chiến đấu đặc huấn kết thúc ngắn gọn khiến cô hiện ra một trạng thái tương đối khá là thả lỏng, trang phục vô cùng thanh nhã cùng với dáng vẻ đi dạo mà đến khiến cho Zeref có một loại ảo giác “Lạc Lan thăng cấp thành sinh vật thần bí nào đó được triệu hồi lên”.
Đương nhiên, trên cơ bản, loại ảo giác này chỉ cần Lạc Lan mở miệng ra một cái liền phá hư, liền ví dụ như hiện tại……
“Ze — ref! Anh đang ngẩn người suy nghĩ cái gì vậy?” Lạc Lan híp mắt theo dõi anh, vẻ mặt đầy hoài nghi: “Nhanh, đừng nghĩ đến chuyện không trong sáng nữa.”
Khóe miệng Zeref không khỏi nhếch lên — Không biết là do bởi vì thật sự đã ở một mình trong thời gian hay không, rõ ràng thân thể không khống chế được trước đó cũng đụng vào người của cô ấy, nhưng hiển nhiên điều này đã bị anh phân loại thành “Cố tình gây sự”, mà biểu hiện của Lạc Lan làm cho anh có cảm giác nhưng là “Đáng yêu”.
Lúc ban đầu, anh luôn bởi vì không được tự nhiên, khi đối mặt với Lạc Lan đa số đều ở trạng thái trầm mặc, nhưng sau khi thích ứng thì dường như cũng không có chỗ nào không xa cách nhau. Càng miễn bàn quan hệ hiện tại của anh cùng Lạc Lan đã muốn thăng cấp trờ thành người yêu.
Này nếu như đổi lại thời điểm làm cho anh không gặp được Lạc Lan. Zeref căn bản khó có thể tưởng tượng được cái ngày thân thể bởi vì không khống chế được mà cái kia rời xa nhân thế, chính mình thế nhưng vẫn còn có thể sống một cách đầy đủ như vậy.
“Không nghĩ đến chuyện không trong sáng.” Zeref khó có được lúc nói ra cảm xúc, “Cùng với em, cái gọi ‘Chuyện không trong sáng’ là chỉ chuyện gì?”
Lạc Lan hiển nhiên không nghĩ tới anh sẽ khéo tay đến như vậy. Cô bị anh hỏi lại như vậy, bất ngờ không kịp vào khu vực phòng thủ, quay đầu không mở tầm mắt. Ngược lại Zeref mơ hồ có thể thấy được nét đỏ ửng ở trên khuôn mặt của cô.
…… Xem ra là muốn đến địa phương nào đó khác đi… Thế nhưng, rất là đáng yêu.
Zeref đem mặt của cô xoay lại, ở trên môi cô khẽ hôn nhẹ một chút. “Cho nên, vừa rồi em muốn muốn nói cái gì?”
Lạc Lan ho nhẹ hai tiếng, túm lấy áo khoác của anh: “Em có tiến bộ lớn hay không?”
Zeref gật đầu: “Ừ.” Ở dưới sự chỉ đạo của anh, ngay cả khí tức của Lạc Lan đều quả thật cùng với trước khác nhau rất lớn. Có sự tiến bộ khá là rõ ràng.
Hai mắt Lạc Lan sáng lên: “Vậy anh mau khen em đi!”
Zeref: “…… Lạc Lan thật lợi hại.”
…… Liền giống như đứa trẻ muốn ăn kẹo vậy… Cũng thực đáng yêu.
Sau khi nghe được câu trả lời vừa lòng, Lạc Lan liền túm lấy váy của chính mình bắt đầu oán giận: “Từ sau khi thành công dung hợp xong, mỗi lần em dùng ma pháp trên người anh thì quần áo đều biến thành như vậy, đây rốt cuộc là cái gì? Trang bị cố định? Tuy rằng mặc thành như vậy ngược lại cũng không có chuyện trở ngại gì, nhưng tổng cảm thấy cái kia thực dễ dàng……”
Zeref nghe không hiểu: “Cái kia là cái gì?”
“Đi lại thì phong cảnh lộ ra hết, váy thật ngắn a.” Lạc Lan đứng lên ở trước mặt anh dạo qua một vòng, làn váy nhẹ nhàng bay lên, theo góc độ của Zeref thì có thể thấy bắp đùi thật rõ ràng……
Zeref yên lặng vươn tay đem cô kéo ôm vào trong lòng: “Có người thấy liền giết chết.”
Lạc Lan: “……”
Nói trở về, Zeref ở trước mặt cô cũng chỉ có tại đây, vào loại thời điểm này mới có thể hiện ra bộ dáng “Pháp Sư Bóng Tối mạnh nhất trong lịch sử”. Ngẫu nhiên sẽ bày ra khí phách thuộc tín thật…… Thật…… Thật đáng yêu a!
Lạc Lan cảm giác chính mình đã muốn có điểm “Zeref khống”. Đại khái thì…… thuộc tính đang bị che giấu của cô chính là M []?
[] M:
S&M là một cặp từ tiếng Anh:
Có thể là Sadist & Masochist (Người bạo dâm (hay ác dâm) và người khổ dâm (hay thống dâm))
Hoặc là Servant & Master (Người hầu & chủ nhân)
Thể hiện mối liên hệ giữa một cặp người trong đó một người thích thú được hành hạ người khác và người kia lại thích bị người khác hành hạ, có thể ám chỉ mối quan hệ liên quan tới tình dục hoặc không.
SM là cách viết ngắn gọn hơn cho từ trên vì nó gộp luôn thành một từ: Sadomasochism (hiện tượng ác-thống dâm lẫn lộn).
Suy nghĩ lại là tốt rồi 囧……
Cô làm sạch cổ họng. Sau khi đem điều kỳ lạ gì đó đều đuổi hết ra ngoài, lấy khuỷu tay nhẹ nhàng đâm đâm vào người Zeref: “Khi nào chúng ta rời khỏi nơi này?”
“Em không thích nơi này?”
Lạc Lan gãi gãi đầu: “Nơi này không có người nha, tổng cảm thấy quá im lặng…… Em còn thích tìm thị trấn quanh ven biển ở lại hơn, tuy rằng nơi này cũng có thể nhìn thấy biển, nhưng là không có người.”
Zeref ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào phía trước cây đại thụ Thiên Lang, sau một lúc lâu. “Ừ, em không thích như lời nói thì chúng ta trở về đi.”
Hiện tại, năng lực để Lạc Lan tự bảo vệ chính mình đã rất là dư dả rồi, nói đúng ra — bởi vì liên quan đến anh, cường độ ma lực của Lạc Lan đã muốn cao hơn cái gọi là thánh thập đại ma đạo. Tuy rằng kinh nghiệm chiến đấu còn không được xem như là phong phú, nhưng hiển nhiên anh đã muốn không cần vì Lạc Lan mà lo lắng nữa .
Có thể tự nhiên sử dụng ma lực mà anh sở hữu. Nói không chừng so với hiện tại, bởi vì chính anh nên có sự bị động hạn chế cô lợi hại hơn.
Lạc Lan tương đối cao hứng vỗ tay một cái: “Thật tốt, ngày mai chúng ta — Ể? Cái âm thanh gì thế……?” Cô nghiêng đầu cẩn thận nghe, sau khi xác nhận quả thật hình như nghe được có người đang nói chuyện, cô liền nhanh như chớp lôi kéo Zeref núp vào trong rừng cây um tùm. Đối mặt với biểu tình có chút nghi hoặc của Zeref, Lạc Lan hướng về phía anh ra dấu hiệu “Không cho nói chuyện”, dùng khí âm nói với anh:
“Nếu như là người quản lý hòn đảo thì làm sao được? Anh muốn cho người biết chúng ta ở trên hòn đảo phá hoại sao?”
…… Quả thật bởi vì liên quan đến vấn đề đặc huấn, vùng lân cận này đã phải chịu khổ vì màn “Độc thủ” của Lan Lan. Lúc này chính là một mảnh hỗn độn.
Hai người ở trong rừng rậm đưa đầu ra ngắm bên ngoài, chỉ thấy nhân vật đối với hai người bọn họ cũng không tính là xa lạ xuất hiện — Lucy cùng với người kia…… Lạc Lan mỗi lần đi đến Fairy Tail chơi thì mãi đều có thể thấy, người con gái đang ôm một thùng rượu lớn uống một cách say sưa.
Hình như cô ấy gọi là…… Cana đi?
Khi hai người kia đi ngang qua nơi trước đó mà Lạc Lan củng Zeref đã ngồi dưới tàng cây, bọn họ vừa đi vừa “Nơi này giống như bị cái gì đó chà đạp.”, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”, “Chẳng lẽ có người ở nơi này đánh giặc sao?” Cùng với “ Không phải hội trưởng cùng Mira đã nói nơi này là hòn đảo không người sao?” Thật khêm phục những ví dụ như thế này.
Lạc Lan phá hư môi trường, đặc tội với người ta chột dạ xoay chuyển mắt vài vòng — Những lời nói mới vừa rồi, cái gì cô cũng đều chưa nghe!
Chẳng qua…… Pháp sư Fairy Tail làm sao có thể xuất hiện ở trên hòn đảo không người này?
Lạc Lan đâm đâm Zeref, dùng ánh mắt hướng về phía anh, triển khai một chút nghi hoặc của cô, nhưng đối phương lại lắc đầu. Ra dấu trở về “Anh cũng không biết”.
Tóm lại, không thể ở trong này bị phát hiện được, nếu không tuyệt đối sẽ bị nhìn ra, người phá hoại ở trên đảo Tenrou chính là bọn họ!
Lạc Lan túm lấy của quần áo Zeref, chỉ chỉ về phía “Doanh địa” mà bọn họ đã đóng quan trong khoảng thời gian gần đây. Tiếp tục dùng khí nói: “Chúng ta trở về thu thập này nọ đi!”
Zeref lập tức gật đầu đồng ý. Hai người ở dưới tình huống không muốn kinh động đến Lucy cùng Cana, một đường tìm trở về sơn động mà hai người đã ở lại trong mấy ngày liền.