Edit: Lã Thiên Di
P/s: Hôm nay mọi người lời nha, vì chương này dài kinh khủng : và mình phải edit đến trào máu họng TT.TT
“…… Vô cùng cảm ơn ngài đã chiếu cố trong thời gian qua.” Sau khi đem một hộp bánh ngọt tự làm [← được sản xuất từ bàn tay của Zeref] đưa cho ông chủ cho thuê nhà xong. Lạc Lan mỉm cười hơi nghiêng người đi, đã đối thoại xong với ông chủ cho thuê nhà trong lúc đó.
Nguyên bản chính là bởi vì tiếp nhận một nhiệm vụ dài hạn cho nên mới thể nán lại Magnolia trong một thời gian, nay bản thảo đã được gửi đi. Trên cơ bản mà nói thì đã không còn lý do gì để cô và Zeref tiếp tục ở lại thị trấn Magnolia nữa.
Càng miễn bàn là thị trấn này có một hiệp hội pháp thuật chính tông vô cùng nổi danh — Mấy ngày trước đây, khi đi du lịch thì gặp phải hiệp hội pháp sư ánh sáng cùng với hiệp hội pháp sư hắc ám đối kháng với nhau, Zeref liền xác định rõ bày tỏ thái độ của mình ra: Anh không nghĩ muốn cô cùng với nhóm pháp sư chính nghĩa có bất kỳ tiếp xúc nào nữa.
Bây giờ, đối với Lạc Lan mà nói, địa vị của Zeref ở trong cảm nhận của cô mà nói thì chính là càng ngày càng cao hơn những người khác. Tuy rằng trong lúc đó cô cùng Zeref cũng đã xảy ra chuyện không vui, nhưng cho dù xuất phát từ góc dộ khía cạnh nào mà nói, Lạc Lan cảm thấy chính mình cũng không hề có biện pháp để tức giận với người này, cho dù đã xảy ra chuyện [Bíp –] thì cũng đều như nhau.
Lại nói tiếp, ở trong thị trấn này một thời gian mà đã xảy ra không ít sự tình.
Sau khi Lạc Lan cùng với ông chủ cho thuê nhà nói lời tạm biệt xong. Cô liền đi lên lầu về tới căn phòng đã thuê trong ba tháng – Zeref đã muốn đem hành lý thu dọn lại hết rồi, thuận tiện chờ cô.
Về tới Fairy Tail bên kia, Lạc Lan cũng đã sớm tiến hành nói lời tạm biệt, mặc dù mọi người đểu tỏ vẻ vô cùng không muốn, nhưng bất quá cô cũng nhận được rất nhiều lời chúc phúc.
Thời điểm đẩy cửa đi vào, Zerefđang đứng ở bên cạnh cửa sổ, nghe được tiếng vang rhi liền quay đầu: “Bên ngoài đang mưa.”
Lạc Lan thè lưỡi: “Nếu không đi thì kéo dài thời gian, ở lại đây thêm ngày nữa.” Cô đi đến bên người Zeref, cũng thăm dò nhìn ngoài cửa sổ: “Mưa không lớn lắm, chúng ta đi thôi.”
Mặc dù nói việc ngày mưa đi ra ngoài thì cũng cần để ý gì nhiều, cần phải ở tại đây, trong thời tiết âm trầm này từ trong nhà đi ra ngoài vẫn là kế sách mà cô không hề thích cho lắm. Lạc Lan chỉ có thể đem hi vọng gửi gắm khi mình đã rời khỏi thị trấn, thì loại mưa dầm chết tiệt này có thể sẽ hơi chuyển tốt lên.
Nhưng mà, tầng hi vọng này của cô nhưng không thể thực hiện được.
Cùng với…… Lạc Lan hoàn toàn không thể nào hiểu được vì sao chỉ sau một trận cuồng phong mà đã thổi quét tất cả mọi thứ bên cạnh đều biến mất.
Người dân, tòa nhà, thị trấn…… Thậm chí ngay cả Zeref ở bên cạnh cô cũng đều không thấy — !?
Lạc Lan cảm thấy cái miệng đang há ra vì kinh ngạc của mình có thể nhét được cả một quả trứng vịt vào.
Bốn phía xung quanh là một mảnh trụi lủi, không có một ngọn cỏ, cảm giác này khiến trong lòng Lạc Lan càng ngày càng bất an. Thị trấn…… Đã đi đâu mất rồi? Zeref cũng……
Cô từ trên mặt đất đứng lên — vừa mới nhảy khỏi cơn cuồng phong điên cuồng kia thì căn bản cô không thể đứng vững được, quỳ rạp trên mặt đất, cũng chính vì như thế mà cô phải thể hiện bản lãnh “mắt thần” của mình. Khi cô lại ngẩng đầu lên thì toàn bộ thế giới đều thay đổi.
Nỗi bất an trong lòng Lạc Lan càng ngày càng tăng lên, cô cảm thấy bộ nhớ dung lượng trong não của mình đã không còn đủ để dùng. Tuy rằng cả ngày cô đều động não ra đủ loại chuyện có khả năng có thể xảy ra, nhưng đụng phải tình huống ly kỳ như vậy, cô căn bản không thể dùng bất cứ một loại lý luận nào để giải thích việc này.
— Bình tĩnh một chút! Tốt xấu gì thì cô cũng là người từ thế giới khác xuyên không tới được đấy! Cứ như vậy tiếp tục hoang mang lo sợ cũng không giải quyết được bất cứ sự tình nào hết!
Lạc Lan vỗ hai gò má của mình, tạm thời ổn định lại suy nghĩ của mình.
Có thế này cô mới chú ý tới mới vừa rồi trời còn đang mưa tí ta tí tách, giờ phút này đã hoàn toàn ngừng lại, ngay cả một giọt nước trên mặt đất cũng đều không thấy. Lạc Lan ngẩn người, trực giác hướng lên trên trời nhìn lại — bầu trời vốn đang âm u giờ phút này giống như đang bị cái gì đó hút vào bên trong, hình thành thành một trạng thái lốc xoáy vô cùng lớn và u ám, chính là đang càng không ngừng cuốn lấy và di chuyển.
Đây là……
Lạc Lan theo bản năng cảm giác được lốc xoáy kia chính là “Đầu sỏ gây nên chuyện”– Đừng nói với cô là thứ này đã đem tất cả mọi thứ trên mặt đất hút vào vào nha! Mà nếu quả là như vậy…… Vì sao cô không có bị hút vào đó?
Đừng có nói với cô là lại liên quan đến việc cô là sách ma pháp nha!
Ngay tại lúc cô đang ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, thì phía sau truyền đến tiếng bước chân khiến cô bị hù dọa —
“Anh… Là……”
Lạc Lan vừa quay đầu lại thì đã bị người tới làm cho kinh sợ, tự động lui về sau hai bước – Người đang đứng trước mặt cô là một người đàn ông với mái tóc màu xanh treo đầy quyền trượng sau lưng, trong tay còn đang cầm một cây, một thân mặc trang phục đó chính là Mystogan, người mà cô đã từng nhìn thấy một lần ở trong cuộc nội chiến của Fairy Tail.Lucy_meets_Mystogan
Hãy coi người trong hình là Lạc Lan nhé, vì hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa ~^^~
Dưới tình huống như vậy, thấy một cô gái bởi vì đã từng nhìn thấy diện mạo của mình mà bộc lộ ra cảm xúc sợ, Mystogan hiển nhiên cũng cảm thấy rất là ngoài ý muốn — Điều này lại có liên quan đến Jellal nữa đi?
Bất quá vào lúc này…… Cô gái này dường như đã biết hắn không phải là Jellal, chẳng qua chỉ là lộ ra biểu tình kinh ngạc mà thôi. Ngoài ra, cô gái này ngoài ý muốn rất là bình tĩnh, sau khi cô nhìn thấy chính hắn xuất hiện thì chỉ hơi mím môi lại, lập tức chỉ vào lốc xoáy cực lớn ở trên bầu trời hỏi hắn:
“Mọi người đều bị hút vào sao?”
…… Ngược lại ngoài ý muốn hiểu biết tình huống, xem ra cô gái này thực thông minh. Mystogan gật đầu, lấy ra một cái bình nhỏ, khiến cho cô nuốt vào một viên, sau đó vung pháp trượng lên: “Không còn nhiều thời gian để giải thích việc này, ăn cái này vào thì có thể cho cô sử dụng dụng được ma pháp ở ‘Bên kia’, để tôi đưa cô đi lên đó!”
Cô gái kia cũng không nói gì nhiều, đơn giản chỉ là gật đầu một cái liền vứt tầm mắt sang một bên. Mystogan suy đoán rằng, có lẽ cô đối với việc hắn có vẻ bề ngoài giống hệt như Jellal thì không hề thích nổi, bất quá, vào lúc này nhiều lời thì cũng đều lãng phí thời gian. Sau khi hắn đem cô gái kia đưa đến Edolas thì mới nhớ đến —
Ngay cả tên gọi của cô là gì hắn cũng đều chưa hỏi.
Trái ngược lại với Mystogan, người vẫn còn đang ở Earth-land cố gắng hết sức tìm kiếm “người sống sót”, tình huống bây giờ của Lạc Lan cũng chẳng tốt lên được bao nhiêu……
“…… Anh lặp lại lần nữa?” Tuy rằng đã tương đối chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng Lạc Lan vẫn như cũ, thật không ngờ sẽ bị Mystogan đưa tới một thế giới có “hòn đảo” nổi lơ lửng trên bầu trời, và hình dáng hòn đảo không đồng nhất với nhau. Cùng với tình huống đang xảy ra ở trước mắt này, cho dù vách đá có dựng đứng đi chăng nữa thì cô cũng không thể nào tưởng tượng được. Một lần nữa, cô lại cảm thấy dung lượng bộ nhớ trong não của cô đã không còn đủ nữa: “Anh vừa mới nói cái gì?”
Hình dáng của người đang ở trước mặt cô cùng với phiếu cơm nhà cô gần như không hề có gì khác, thế nhưng chỉ có khí chất cùng với giọng điệu nói chuyện cùng với phiếu cơm nhà cô có sự khác nhau rất lớn: “Bổn thiếu gia đối với em nhất kiến chung tình, đến đây, cùng với bổn thiếu gia về nhà kết hôn đi!”
Lạc Lan: “……” Nhất định là do phương thức vận chuyển của Mystogan không đúng, hoặc, hoặc là…… Là do phương thức của cô không đúng……
Cô rất là mờ mịt nhìn xung quanh một vòng — đám người vây xem ở xung quanh không hề có dấu hiệu giảm xuống mà lại có dấu hiệu gia tăng lên, bọn họ đang chỉ trỏ cô cùng với người đang bị cô ngồi đè ở dưới thân. Cuối cùng tầm mắt của Lạc Lan cũng đã quay lại nhìn người đang bị cô ngồi đè ở dưới thân, nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của người kia khiến cô cảm thấy vô cùng quen thuộc, đôi mắt đen đó còn xuất hiện một mảnh ngập nước hồng hồng.
…… Không, đây nhất định là ảo giác của cô………… Zeref mới không có khả năng sẽ xuất hiện biểu tình như vậy………
Người này không có khả năng là Zeref!
Lạc Lan che giấu sự sốt ruột, đưa tay lên vuốt mặt, chống đỡ hai bên trái phải trên mặt đất đứng lên: “… Thật sự xin lỗi! Vừa rồi tôi không cẩn thận nên mới trượt chân rơi từ trên xuống dưới, anh không bị thương ở chỗ nào chứ?”
Mọi người xung quanh, bao gồm cả người con trai tóc đen vừa mới ngồi dậy ở trước mặt không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía cô — nơi này là quảng trường, diện tích chu vi bốn phía căn bản không hề có bất kỳ tòa nhà nào. Cứ coi như xung quanh quảng trường có một vòng tòa nhà đi chăng nữa thì cũng không vượt quá hai tầng lầu, mà cô gái lại còn nói “Trượt chân rơi từ trên xuống dưới”……
Ai mà tin chứ.
Người con trai tóc đen cũng lộ ra một chút tươi cười — lúc này khiến cho khuôn mặt của hắn thêm vài phần ưu nhã: “Chẳng lẽ là bởi vì cách thức yêu cầu của tôi khiến cho vị tiểu thư đáng yêu này bị sợ hãi? Vậy thì thật xin lỗi cô.” Hắn đứng dậy, thoải mái đem khí chất quý tộc trên người mình kiềm hãm lại, ngay cả cách xưng hô là “Bổn thiếu gia” đều bị hắn đổi thành “Tôi”, nhất cử nhất động của hắn đều có thể nhìn ra được hắn là một người được bồi dưỡng văn hóa đạo đức vô cùng tốt.
…… Người này tuyệt đối không phải là Zeref!
Mặc dù bình thường Zeref luôn đối xử với mọi người đều ôn hòa lễ phép, nhưng loại này…… Loại nhất cử nhất động này đều tương đối khá là “Tinh tế”, đã có thể cảm giác được đây hoàn toàn không phải phong cách của người kia.
Nhưng là vì sao hắn ta sẽ có bộ dạng giống hệt như Zeref……?
Lạc Lan theo bản năng nghĩ tới Mystogan — người kia không phải cũng có bộ dáng giống hệt như tên Jellal kia sao?
Có đôi khi có một bộ não sâu xa cũng thực là may mắn, Lạc Lan lập tức đem những manh mối không rõ ràng ghép lại với nhau — Ở trên bầu trời này, thế giới ở bên trong lốc xoáy đại khái giống một chiếc “gương”, song song cùng nhau tồn tại? Cho nên bên kia có người này thì bên này cũng có người đó? Mystogan…… Mystogan chẳng lẽ người từ thế giới này qua sao?
Nói cách khác, chuyện đã xảy ra vào lúc này có khả năng cũng không phải là do cô mơ mộng hão huyền, mà là do chuyện này thật sự tồn tại…… Chỉ là do người ở trước mặt cô, cũng không phải là phiếu cơm khi thì ngốc manh, khi thì u buồn, khi thì khí phách nhà cô.
Vậy thì còn dính dáng tới hắn làm gì nữa, bỏ chạy lấy người đi rồi tính tiếp tiếp! Cô còn muốn đi tìm phiếu cơm nhà cô đâu!
“Thực xin lỗi, tôi còn có việc gấp –” Vừa tung ra tin tức muốn đi, đột nhiên Lạc Lan lại bị tên kia kéo tay lại, mặt mang theo thâm tình hướng tới trước mặt cô:
“Dù sao đi nữa thì hãy cho hai bên một cơ hội đi.” Hắn bỗng nhiên đè thấp âm thanh, sự chuyên chú dừng ở ánh mắt của cô như vậy, trong nháy mắt cực kỳ giống hệt như Zeref: “Làm ơn hãy đến nhà của tôi uống một chen trà chiều đi.”
……
Xét theo ban đầu, Lạc Lan chính là thua ở dưới tay “cái loại âm thanh” này của Zeref. Lúc này cô cũng đã bị âm thanh đồng nhất này lừa dối, chở tới lúc cô kịp phản ứng lại thì chính mình đã muốn đứng ở một nơi hoàn toàn xa lạ.
“……” Lạc Lan đối với việc tự kỷ của chính hắn và thuộc tính “âm thanh khống” của mình, cảm thấy tương đối bất đắc dĩ, nhưng đều đã chạy đến trong nhà của người ta rồi, lập tức rời đi thì dường như không được tốt cho lắm.
Khi người con trai ấy dẫn cô vào tới cửa chính, hơn nữa đồng thời còn giới thiệu một cách sơ lược thì mới phản ứng lại đây: “A, xem ra tôi thật sự đã thất lễ rồi, tôi còn chưa tự mình giới thiệu đi?” Hắn hành lễ theo lễ nghi quý tộc: “Tôi gọi là Zeref, Zeref?……”
Bởi vì nghe được nửa câu đầu mà cô đã bị chấn động thật sâu vào trong não. Nửa câu sau hắn nói gì, Lạc Lan căn bản không có nghe lọt vào lỗ tai, dòng họ vô cùng dài lang thang kia bị cô trực tiếp bỏ qua.
Lạc Lan chỉ cảm thấy đầu óc của cô đều bùng nổ hết rồi — Zeref? Người này cũng gọi là Zeref?
Sau khi nhận thấy được ánh mắt của Lạc Lan có điểm không quá thích hợp, “Zeref” Có chút thân thiết hỏi: “Làm sao vậy?”
Làm sao vậy!?– Được rồi, cô cũng không biết chính mình rốt cuộc nên hình dung cảm giác lúc này ra làm sao nữa, tóm lại chính là là lạ …… Lạc Lan ấp ủ nửa ngày, cuối cùng chỉ có thể im lặng lắc đầu.
Người tên “Zeref” này dường như là một người rất giàu có và có địa vị cao quý. Nhà của hắn đúng là một căn biệt thự tương đối to lớn, đều có người hầu và quản gia ở trong nhà. Lúc này ánh sáng dừng lại ở trước cửa, hiện rõ bên trong còn có thật nhiều người hầu bận rộn nhiều việc đi tới đi lui, khuôn mặt cũng không hề lặp lại.
Lạc Lan chú ý tới — cho dù là người hầu nào, thời điểm đi ngang qua, bọn họ đều không có bất kỳ dấu vết nào ngắm liếc cô một cái. Ánh mắt hình như có chút…… Là lạ.
Vị “Zeref” này đưa quản gia tới, để cho hắn chuẩn bị, một chút nữa sẽ mang Lạc Lan lên trên lầu. Lạc Lan chú ý tới — lầu một phòng khách nhà hắn dường như đang tiến hành một hoạt động tương tự như tụ họp…… Vị này nhìn sơ qua, hoàn toàn chính là một tên công tử, không cần tiến triển lên sao?
“Đúng rồi, vị tiểu thư đáng yêu này.” Sau khi bị người mang đi tiến vào trong căn phòng này, Lạc Lan bị hắn dẫn đến ngồi xuống bên cạnh bàn: “Tôi có thể may mắn được biết đến quý danh của cô không?”
…… Không cần dùng khuôn mặt của Zeref nói loại lời nói này, nổi hết cả da gà lên rồi…………
Lạc Lan lộ ra vẻmặt không được tự nhiên: “Gọi tôi là Lạc Lan là được rồi.”
“Zeref” đối với tên của cô bày tỏ một phen tán thưởng, làm cho Lạc Lan cảm thấy may mắn chính là, người này nói không ngừng nghỉ, khen ngợi sự ưu việt của quản gia – sau đó là ngừng hẳn.
Một bình trà, hai ly trà, một khay điểm tâm sấy khô, từng cái đều được đặt ở trên bàn tròn nhỏ, có vẻ tương đối tinh xảo.
“Zeref” ở phía đối diện cô ngồi xuống, sau khi cầm ấm trà rót một ly cho mình xong, hắn đậy ấm trà lại rót cho cô một ly.
Lạc Lan: “……?” Hình như có cái gì đó không đúng.
Đối phương buông ấm trà xuống, giơ ly trà lên, tràn đầy hi vọng nhìn cô: “Mời dùng.”
Lạc Lan đành phải cầm lấy ly trà, nhấp một ngụm — vị trà Hương Thảo tỏa lên khá là dày đặc, nhưng cô chỉ là khiến cho trà Hương Thảo dính ẩm ướt lên trên môi mình mà thôi.
Thấy thế, “Zeref” dường như vô cùng cao hứng, hắn đưa ly trà lên miệng mình uống sạch xong, lập tức đem ly trà để xuống. Đứng dậy vòng đến đây dùng một tay ôm lấy Lạc Lan vào trong lòng mình: “Như thế nào? Trên người không khí lực đi!”
Mặt Lạc Lan đầy vạch đen — quả nhiên chính là như thế này sao!!!
Trách không được người nữ giúp việc sẽ dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái như vậy nhìn chằm chằm vào cô. Trách không được người này lại châm trà cho chính mình trước — hóa ra chính là tính toán đem cô lừa gạt để [Bíp –] sao!?
Toàn thân Lạc Lan “đáng lẽ ra” lúc này nên vô lực, sau nửa ngày bị tên chết tiệt làm cho xuất hiện vài vạch đen, cô đã dùng một chưởng đánh lên trên mặt “Zeref” này. Lúc đó, khoảng cách của cô cùng với người này chỉ đếm được vài cen-ti-mét (cm).
“Cư nhiên dám dùng khuôn mặt của Zeref nhà ta làm ra loại sự tình này!?” Giữa trán Lạc Lan phát ra tín hiệu đến N lần — “Ta đây đặc biệt chán ghét bị người khác bắt buộc! Ngươi đi chết đi!!!”
Người thiếu nữ tóc đen với một đôi mắt màu vàng sáng ngời lóe ra ánh lửa. Một tay nắm lại —một quyền hướng về phía trước, “Xoẹt” một tiếng liền xuất hiện một ma pháp trận màu lam, cũng nhanh chóng kết thành một tầng băng thật dày.
Ở trong ánh mắt hoảng sợ của đối phương, Lạc Lan nắm một quyền bên tay phải lại, hung hăng đánh về phía bên sườn mặt của người — choáng váng chảy máu mũi, ngất xỉu rồi.
“…… Tên khốn vô dụng!” Lạc Lan mắng chửi hắn một ngụm, chạy hai ba bước tới bên cửa sổ, đem cửa sổ mở ra. Lại dùng ma pháp hệ băng tạo hình, làm thành cầu thang băng nối thông lên trên nóc nhà.
Sau khi đứng ở trên nóc nhà xong, lúc này Lạc Lan mới nhìn thấy cách đó không xa có một tòa thành thật lớn — “Woa…… Tương đối to lớn thôi, mà nói tòa thành kia dùng để làm gì vậy? Cho vua ở sao?” Lạc Lan vuốt cằm thì thào tự nói, bỗng nhiên nghe được trong phòng phía dưới truyền đến một trận hỗn loạn, không nhịn được lè lưỡi ra.
Người trong nhà tên khốn khiếp này phát hiện ra hắn bị đánh hôn mê sao?
“Tự làm tự chịu — nói tiếp, nơi ở của người này gần tòa thành đến như vậy, bộ dòng họ của hắn ta là hoàng thân quốc thích sao?” Lạc Lan làm bộ dáng không sao cả liếc mắt xem thường. Khi đang chuẩn bị thay đổi địa phương, cô lại dựng cầu thang băng để quay trở lại trên mặt đất, chỉ thấy có một con mèo màu xanh cầm một người không thể nói rõ là quen thuộc bay đi —
“Gajeel!” Tuy rằng bình thường cùng với người này cũng không nói được nhiều với nhau, nhưng lúc này đây phải cố gắng tìm người quen, không hơn : “Rốt cuộc thế giới này — đã xảy ra chuyện gì!?”
Sau khi Gajeel nhìn thấy cô thì lộ ra biểu tình có chút kinh ngạc: “Cô làm sao cũng –” Hắn khiến cho mèo xanh Happy bay về phía cô: “Mọi người đều biến thành khối Lacrima!” Ngón tay hắn chỉ về nơi xa xôi có hòn đảo trôi lơ lửng: “Mystogan nói dùng đòn công kích của một Dragon Slayer lên nó thì có thể đem mọi người khôi phục lại nguyên trạng!”Lacrima-Capitale_Royale-Extalia
Ánh mắt Lạc Lan sáng lên: “Thật sự sao? Vậy thì tôi đây cũng đến hỗ trợ!”
Happy bám lấy quần áo sau lưng Gajeel run rẩy, mở miệng nói: “Cái kia…… Tớ chỉ có thể mang theo một người……”
Lạc Lan nhướng mi lên: “Tớ cũng không tính để cho cậu hỗ trợ đâu.” Cô híp mắt nhìn hòn đảo trôi lơ lửng ở nơi xa xôi kia: “Được rồi, liền thử xem tớ có thể đi đến được chỗ đó không là được rồi.”
Cô khá tùy ý khép hai bàn tay lại với nhau, lập tức hướng về phía hòn đảo trôi lơ lửng kia chạy tới — Gajeel cùng Happy hoảng sợ, nhìn kỹ lại thì mới phát ra dưới chân của Lạc Lan, mỗi bước chân đều là giẫm lên trên tảng băng. Bởi vì liên quan đến việc khống chế năng lượng ma pháp rất tốt, mỗi lần như vậy thì cô chỉ cần dùng sức triệu hồi hai khối băng tương ứng với vị trí tạm thời cần đứng lên là được.
Nhưng điều này cũng không tránh khỏi…… Rất kinh người!
Loại lực khống chế với độ chính xác cao như thế này, tuy rằng Gajeel cũng đủ khả năng làm được, nhưng cảm giác vẫn có chút mơ hồ — Đặc biệt là ở tại đây, trên độ cao như thế này……
Trái ngược lại với Happy là thô thần kinh, nó vung cái đuôi: “Thật là lợi hại – tớ cũng muốn cố gắng!” Nói xong, nó cố gắng mang theo Gajeel, cùng phương hướng cô đang đi bay theo–
Chỗ đó, có tất cả những người bạn và đồng đội của bọn họ!
Thời điểm đáp xuống ở trên hòn đảo đang trôi lơ lửng kia, Lạc Lan đã muốn có chút mất hết sức lực, khoảng cách quá xa vẫn khiến cho cô có chút cạn kiệt. Bất quá thân thể của cô vẫn còn đây — Zeref đã từng nói qua, nếu ma lực của cô hao hết, cô sẽ không thể duy trì được sự sống của cơ thể mà sẽ chuyển biến thành dạng năng lượng thể.
Sau khi nhẹ nhàng thở ra, cô híp mắt nhìn ma thủy tinh to lớn ở trước mắt — Thật, thật lớn a…… Bất quá, nghe theo ý kiến của Gajeel, thì toàn bộ pháp sư đều biến thành khối Lacrima? Khối thủy tinh kia sẽ lớn như vậy, ước chừng sẽ vô cùng nặng và dày.
Nghĩ đến lúc này Zeref bị biến thành một trong những khối Lacrima thì cô liền có cảm giác nôn nóng, sốt ruột!
Tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng cô tổng cảm thấy dường như có môt âm mưu gì đó rất là to lớn…… Lạc Lan nhìn xung quanh một phen — Gajeel đâu?
Một đầu khác bên khối Lacrima truyền đến tiếng tiến công ầm ĩ, ngay lập tức liền hấp dẫn sự chú ý của Lạc Lan. Cô lập tức chạy tới một đầu khác, chỉ thấy Happy đang mang theo Gajeel cùng một con…… Thấy như thế nào thì cũng đều giống như con báo nhân thú màu đen đang chiến đấu.Gajeel_vs._Pantherlily
“Gajeel ngươi người này!” Lạc Lan giậm chân một cái, rống với hắn: “Trước hết đem mọi người biến trở về đây đi –”
“Cô nữ nhân ầm ỹ chết người này!!!” Gajeel cũng rống trở về: “Không phát hiện ra ta đang ứng phó với kẻ này sao!?”
“Vớ vẩn!” Lạc Lan bạo thô nói: “Cái này thật sự vô cùng phiền toái!”
Không biết nguyên nhân có phải là do cuộc chiến đấu bị quấy rầy nên cảm thấy khó chịu hay không, chỉ thấy tên nhân thú báo màu đen trực tiếp huy động kiếm hướng về phía cô chém — đương nhiên là đòn công kích xuyên thấu qua thân thể của cô, nện trên khối nham thạch ở phía sau cô.
Khoảng cách hơi chênh lệch với khối Lacrima một chút!
Lạc Lan thấy dấu vết của đòn công kích kia, trái tim suýt chút nữa đã bị dọa cho ngừng đập — Gajeel nói chỉ có đòn công kích của một Dragon Slayer thì mới có thể đủ để cởi bỏ trạng thái đóng băng của khối Lacrima. Nói cách khác, những đòn công kích chỉ tạo thành những đòn hủy hoại đơn giản?
Vì thế cô giơ chân lên: “Xoẹt! Tên nhân thú khốn kiếp! Gazille — !!!” Mặt mày cô đầy xám tro bởi vì đòn công kích của tên kia, cô từ giữa trong cát đá chui ra ngoài: “Đem mọi người biến trở về mau, tên này để đó cho tôi đối phó!”
Mặt Gajeel đầy vẻ hoài nghi:“…… Cô?”
Lạc Lan mặc kệ hắn dùng dạng ánh mắt gì đó xem chính mình, cô đem một lực lượng khác ở trong cơ thể mình điều động đi ra — Tuy rằng bởi vì vừa mới trải qua một lần cạn kiệt sức lực, như vậy hội tụ lực lượng có vẻ có chút miễn cưỡng, nhưng cô vẫn có thể làm được!
Với lại bình thường cô hay quen dùng ma pháp hệ băng, bị ánh sáng khác nhau vờn quanh ở trên thân thể cô. Đó là ma lực màu tím sậm trộn lẫn màu đen, đại biểu cho sự tồn tại của ‘Lullaby’.
Gajeel thấy thế lập tức từ trên chiến trường rút lui khỏi đấy — tuy rằng còn rất muốn lại cùng với tên kia tiếp tục chiến đấu, nhưng lúc này đem tất cả nhóm pháp sư biến trở về nguyên trạng mới là điều quan trọng nhất. Huống chi, cô gái sử dụng ma pháp đó có loại cảm giác áp bách một cách kỳ quái.
Đối tượng chiến đấu với Gajeel mặc dù đối với việc hắn rời khỏi cuộc chiến đấu cảm thấy vô cùng phẫn nộ, nhưng người thiếu nữ di chuyển ở trên đảo nhìn qua thì chỉ là một người bình thường, bỗng nhiên phát ra một cảm giác áp bách người khác một cách mạnh mẽ như vậy. Đây là điều khiến cho hắn bất ngờ.
— Phải hủy diệt cái ma pháp trận kia!
Nhưng ma pháp của Lạc Lan cũng đã chuẩn bị xong — Bởi vì chưa từng có cơ hội sử dụng qua lực lượng của ‘Lullaby’, cho nên bản thân cô cũng không biết rốt cuộc sẽ phát sinh chuyện gì. “Ăn chiêu này đi!”
Ma pháp trận ở phía trước theo một câu khẽ nhẹ nói của Lạc Lan mà hội tụ lại thành một quả cầu ma pháp có ánh sáng màu tím sậm, bên trong trộn lẫn với tia chớp màu đen, nhìn qua thì vô cùng có lực uy hiếp — quả cầu ma pháp lấy tốc độ cực nhanh bay về phía tên nhân thú kia.
“…… Cứ như vậy?” Nhân thú thoải mái nhìn quả cầu kia ở trong không trung dao động mạnh mẽ, trên mặt lộ ra một chút châm chọc.
Lạc Lan nhướng mi lên: “Ngươi đoán?”
Khi cô vừa dứt lời thì quả cầu ma pháp liền thay đổi quỹ đạo bay, nhanh chóng bay vòng vèo nện ở trên lưng tên lưng nhân thú kia — Không có nổ mạnh, không có bất cứ mắt thường nào có thể thấy được thương tổn, hai mắt tên kia nhắm lại, trực tiếp rớt đi xuống.
…… Cái này thật đúng là thôi miên sao!!!
Không hề đổi mới chút nào!
“Ôi mẹ ơi, không thể để cho hắn ngã xuống như vậy được –” Lạc Lan ôm Happy ở một bên xem nháo nhiệt qua đây: “Cậu đi đem hắn nhặt trở về đây, mau!”
Mèo xanh Happy ủy khuất “ai” một tiếng, giương cánh bay về phía dưới.
Có thế này Lạc Lan mới nhẹ nhàng thở ra xoa xoa ánh mắt — mệt mỏi quá, lúc này mới là thật sự cạn kiệt sức lực. Tay cô mơ hồ đều có chút trong suốt, bất quá giống như không đến mức phải biến mất……
Lạc Lan thế này mới quay đầu lại nhìn “Thành quả” của Gajeel.
Toàn bộ các pháp sư đều khôi phục lại nguyên trạng !
Mắt Lạc Lan ở bên trong các pháp sư với vẻ mặt ‘không hiểu ra sao’ tìm được phiếu cơm nhà cô. Vô cùng cao hứng vội vàng chạy qua đó, cùng sử dụng tay chân nhảy lên trên người anh: “…… Quá tốt! Tìm được anh rồi!”
“Đây là thế nào? Đã xảy ra chuyện gì……?” Sau khi Zeref nhìn đến cô xong dường như cũng nhẹ nhàng thở ra, nhưng khi anh nhìn thấy một thân đầy chật vật của Lạc Lan, ngay lập tức liền lộ ra tinh thần không vui: “Làm sao lại bị thương?” Anh thở dài, chà xát tro bụi trên mặt cô, nhíu mày: “Em cũng quá dễ dàng bị thương.”
Đây không phải là bị thương mà, phải sửa lại là chỉ bị dính đầy cát bụi toàn thân mà thôi!!!
Lạc Lan vừa định giải thích gì đó, Zeref liền ném ra một câu như vầy: “Tuy rằng không hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ có điều Lạc Lan à — sau khi trở về, tiến hành đặc huấn đi.”
Lạc Lan: “………………”
Đây là thái độ với đối ân nhân cứu mạng của mình sao!? Sớm biết thế cô đã không đi cứu người này rồi! [Ngã xuống]