Edit: Lã Thiên Di
[Ở quán cà phê nào đó ở thị trấn Magnolia]
“Rốt cuộc cũng đã hoàn thành!!!”
Lạc Lan ôm thật một xấp bản thảo thật dày hoan hô nhảy nhót — Trên thực tế, cô đã vì đống bản thảo này phấn đấu thật lâu. Bởi vì trong nhà cô có người bạn trai độc ác nào đó đè trên giường, dày vò cô đến tận sáng hôm sau, thời gian để viết văn thì lại bị rút ngắn lại rất nhiều.
Lúc ban đầu, thời gian cô đã định ra căn bản không thể tiến hành theo đúng thời gian quy định. Sau khi trở về từ sau lễ hội Fantasia, lấy đêm lễ hội Fantashia đó để phân chia giới hạn, có thể nói Zeref đã biểu hiện thành công sự độc ác đó, vì anh đã đem năng suất của cô đổi mới đến điểm thấp nhất.
Phải nên biết rằng, buổi tối cô không thể nào sờ tới được cái bàn học kia a — Phần lớn thời gian đều đã bị anh bắt buộc, nắm quăng lên trên giường, với lý do vô cùng tuyệt vời là “Sức khỏe của cơ thể rất quan trọng, không thể thức khuya”. Nhưng khi cô bị nắm quăng lên trên giường thì hậu quả cuối cùng chính là bị ăn luôn, như vậy mà cũng đấy à!!!
Hậu quả của việc bị “Áp bức” chính là ngày hôm sau, cho dù đã ngủ thẳng đến tận giữa trưa nhưng cũng không thể rời giường được, cho dù ban ngày có đi đến quán cà phê ngồi thì cũng không nào thể tập trung tinh thần được — Hại tinh thần của cô bị vùi dập trong sự tan rã ra, mà hiển nhiên, kẻ đầu sỏ Zeref gây ra mọi chuyện thấy cô ở chỗ nào thì liền đi theo đến chỗ nấy!
Ở trong tình huống thời gian định ra, lại một lần nữa bị rút ngắn. Loại tình huống gạt người này cuối cùng cũng có chuyển biến tốt đẹp — rốt cuộc Lạc Lan cũng đã có thể ở trong quán cà phê này, cho dù có bị Zeref có mặt ở bên cạnh thì cũng có thể tập trung được tinh thần.
Nhưng mà, hành vi thức đêm vào buổi tối để viết văn vẫn bị lọt vào giờ giới nghiêm như cũ. Thì cứ coi như cô đã kháng nghị đủ mọi thể loại, nhưng Zeref vẫn kiên trì hành vi cũ làm ném cô quăng lên giường để “Nghỉ ngơi”.
Bị ép bức phải rơi vào đường cùng, Lạc Lan cuối cùng phải bắt buộc chính mình ở ban ngày phải đem tất cả hỏa lực ra khai hỏa. May mắn thay, cuối cùng cô cũng không trễ hẹn thời gian đã được định ra, nói chung thì cô cũng đã hoàn thành xong hết trong khoảng thời gian gấp rút này!
“… Hoàn thành ?” Zeref ngồi ở bên cạnh cô, nhìn thoáng qua đây thăm dò: “Vẫn là có thể làm được rồi.”
— Nói cái gì vậy chứ!!!
Lạc Lan tức giận đến mức nghiến răng, vươn tay qua nhéo lấy phần thịt trên lưng Zeref: “Không nên hời hợt như thế để nói những lời này! Rốt cuộc là vì ai nên em mới không tập trung được tinh thần!?”
Vẻ mặt Zeref đầy vẻ vân đạm phong khinh.
Khó hiểu…… Cũng không có cảm giác đạt được thành tựu .
Lạc Lan trở mình xem thường, đem Zeref đẩy tiến tới quầy tính tiền. Sau khi ở tại đây kiểm tra lại hết toàn bộ, chỉnh sửa lại bản thảo, cô cùng với Zeref đi một đường đến bưu điện.
Sau khi đem bản thảo gửi xong, cô híp mắt, lười biếng duỗi lưng — Bây giờ đã gần tối rồi, bầu trời lúc ban đầu còn trong vắt có màu xanh tinh khiết chậm rãi mang theo một tia sáng mờ.
“Mệt chết ……” Lạc Lan bỗng nhiên nhớ tới cái gì, hai mắt tỏa ánh sáng túm trụ Zeref: “Em nói này, nếu ngày mai thời tiết còn tốt như vậy, chúng ta liền đi ra ngoài dạo chơi vùng ngoại ô đi!”
Zeref nhẹ nhàng bâng quơ hỏi: “Em thức dậy nổi sao?”
“……” Mặt Lạc Lan đầy máu: “Điều này còn không phải tùy thuộc vào anh nữa mà, không phải sao!? Ây ya, đừng đối xử với em như vậy mà — Anh yêu, anh yêu ~~~ Anh · yêu · !!!”
……
Vì thế lại trải qua một đêm [Bíp –] như thế……
……
Lạc Lan nằm úp trên thảm bay, cô đang vươn tay để lướt ở dưới nước sông. Lúc này thảm bay của cô nhẹ nhàng bay trên con sông nhỏ ấy, nước sông mang đến mùi hương mát lạnh khiến cho cô có cảm giác vô cùng thoải mái.
Cô quay đầu nhìn bạn phiếu cơm nhà mình ở bên bờ — Tên kia vừa mới đem đồ dùng nhà bếp ra để lên trên giá gỗ đã được đốt lửa lên, nhìn sơ qua động tác thế nhưng dù chỉ một chút mập mờ cũng không hề mới lạ.
…… Nói như thế này, kỹ năng của bép núc Zeref, trước khi phát hiện ra chỉ cần hôn cô thì có thể hấp thu được ma pháp vô ý thức phóng xuất ra hãm hại nhiều sinh mệnh sống kia. Nếu như không phải cô kháng nghị một cách mạnh mẽ như lời nói, thì người này căn bản có lẽ vẫn dựa vào thế giới tự nhiên để sinh tồn đi?
Sau khi hơi bị bắt buộc đồng ý phụ trách thức ăn của hai người [thực phẩm chín], lúc này tài năng của Zeref mới có thể được khai thác một cách vô tận. Xét thấy tài nấu ăn của người này mạnh hơn cô gấp trăm lần, cùng với xuất phát từ quan hệ của hai người mà suy tính — Ở một góc độ nào đó mà nói, đời này Zeref nghĩ muốn thoát khỏi danh hiệu đầu bếp hẳn là không có khả năng.
Nhận thấy được tầm mắt của cô, Zeref đang bắt tay chuẩn bị công việc thì ngừng lại, lộ ra biểu tình bất đắc dĩ như có như không: “…… Nếu vẫn cứ như vậy nhìn anh thì cá nướng sẽ không có nữa.”
Mặt Lạc Lan nhăn lại: “Nhìn xem mà cũng không cho, keo kiệt!”
Cô đem lực chú ý dời đến trên mặt sông, chuyên chú nhìn chằm chằm động tĩnh ở đầu sông — Đối với việc ăn hàng hóa mà nói, thức ăn ngon chính là sự mê hoặc mạnh nhất.
Lạc Lan vẫn không nhúc nhích, lui ởbên cạnh thảm bay nằm hơn nửa ngày, rốt cuộc nhìn thấy trong sông có một con cá bơi ngang qua, sau đó lập tức vươn tay!
“Tạch” một tiếng, từ phía trước lòng bàn tay của cô xuất hiện một trận ma pháp, con cá đang ở một vòng trong dòng nước đều bắt đầu kết thành khối băng.
Lạc Lan cười tủm tỉm đưa tay luồn vào trong nước, vớt lấy khối băng kia, tiện tay đặt ở trên thảm bay — Ở phía sau thảm bay đã có ba khối băng gần giống như nhau, bên trong đều là con mồi mà cô dùng phép thuật hệ băng bắt được.
Quả nhiên có ma pháp thật sự rất tiện lợi!
Bấm tay đếm khẩu vị ăn uống của hai người, Lạc Lan lại bắt thêm hai con cá, có thế này mới vô cùng nhàn nhã đem chiến lợi phẩm quay trở về bờ sông. Còn chưa tới vị trí nơi Zeref ở, cô liền trực tiếp nhảy xuống thảm bay, dẫm ở trên đá nhuyễn. Một bên lòng bàn chân dẫm ở trên tảng đá khiến cho cô có cảm giác ngứa, cười ra một tiếng, một bên dẫn tấm thảm bay xuống đến trước mặt Zeref.
Sau khi đem khối băng từ trên thảm gom lại xuống dưới, Lạc Lan cười hì hì giải khai pháp thuật hệ băng. Năm con cá bởi bì bị một trận đóng băng, lúc này còn có chút cứng, biên độ giãy dụa nhảy lên cũng không mạnh mẽ.
“Giao cho anh.” Lạc Lan nói xong, không nhìn biểu tình Zeref có chút không nói gì, chính cô trở lại bờ sông nhảy nhót trên những viên đá sỏi nhuyễn để nghịch nước.
Động tác của Zeref vẫn rất là siêu cấp nhanh, Lạc Lan chỉ cảm thấy chơi đùa không được lâu thì đã bị anh kêu trở về.
Cô lủi quay về ở bên cạnh Zeref ngồi xuống. Mùi cá nướng có năng lực dụ dỗ Lạc Lan, nhưng gần như ngay tại lúc cô vừa mới giải quyết xong con cá thứ nhất, Zeref ở bên cạnh cô bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Lạc Lan bị anh làm cho hoảng sợ: “…… Zeref?”
“… Năng lượng ma pháp.” Tầm mắt Zeref hướng tới chỗ một đoạn sông ở phương hướng bên kia: “Phương hướng kia, giống như có người đang chiến đấu……?”
Mặt Lạc Lan đầy vẻ mất hứng: “Không thể nào?”
“Không để ý tới là được rồi.”
…… Nhân tố quyết định có đôi khi không phải là phớt lờ thì mới được a, Zeref thiếu niên!
Chính là lúc Lạc Lan giơ con cá thứ hai cắn một cái, từ phía rừng rậm bỗng nhiên có người nhảy ra, một đám người bao vây lấy cô cùng với Zeref…… Cho dù nhìn như thế nào đi chăng nữa thì đều giống như thành viên của tổ chức phạm tội.
Lạc Lan đã muốn vô lực mắng áo choàng trùm đầu màu hồng của bọn họ — Thân là một người đàn ông, rốt cuộc xuất phát từ tinh thần nào mà lại đem cái thứ như thế mặc ở trên người mình? Đã vậy còn không chỉ có một người làm như vậy!
Phẩm cấp của nhóm người này thật sự đúng là đáng để buồn rầu…… Được rồi, phỏng chừng cũng đã không mạnh mẽ được như trong tưởng tượng……
Tuy rằng, hai người trong lúc đó không có một mối liên hệ nhất định nào, nhưng hiển nhiên, suy tính của Lạc Lan là chính xác — Cô vừa cắn cá vừa thưởng thức “Tư thế oai hùng” của phiếu cơm nhà mình.
Chỉ một mình Zeref thiếu niên mà đã đánh ngã được cả một đám người.
“Rất đẹp trai –” Nếu không sẽ không huýt sáo, Lạc Lan nhất định sẽ nhảy lên thật cao “… Nếu nói thì những người này rốt cuộc là đang làm gì ?”
Lạc Lan cắn xong một ngụm cá cuối cùng, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt tên nào đó còn có vẻ là còn chút ý thức, cô dùng ngón tay dính dầu mỡ đâm đâm chọt chọt lên trên mặt người nọ: “Này này, còn tình chứ? Các ngươi là ai? Vì sao muốn tấn công chúng tôi?”
“Hừm! các ngươi, những người sinh hoạt tại giữa ngoài ánh sáng thì biết cái gì!” Vẻ mặt người nọ bị dính một lớp bóng loáng, miệng còn có sức lực để nổ pháo: “Lần này nhất định chúng ta sẽ hoàn toàn đánh bại các ngươi –”
…… Cảm giác giống như đã bị xem trở thành người nào đó?
Lạc Lan quay đầu xem xét Zeref: “…… Nên làm sao bây giờ?” Lạc Lan vừa mới dứt lời, một tiếng nổ mạnh cực kỳ lớn vang lên. Ở nơi địa phương xa xa bỗng nhiên có một cột sáng màu trắng tỏa ra ánh sáng lóng lánh, xung quanh cột sáng cũng theo nó mà xuất hiện, đảo lộn thành màu đen giống như những xúc tu hay gì đó.
“Ô oa…… Đó là cái gì a?” Lạc Lan bị cái cột sáng màu trắng ở thẳng hướng đường chân trời kia làm cho hoảng sợ, lập tức dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn xúc tu ở xung quanh cột sáng kia: “Cái thứ màu đen bao xung quanh đó giống như đang sống vậy, thật đáng ghét.”
Zeref hướng tới phương hướng nơi có mấy chùm tia sáng kia nhìn vài giây, sau khi trầm ngâm vài giây thì anh vươn tay về phía Lạc Lan: “Lại đây, chúng ta đi đến đó nhìn đi.”
Lạc Lan chần chờ một lát, lẩm bẩm một câu: “Thật sự đúng là phá hư không khí…”, rồi lập tức cầm lấy tay Zeref.
Hai người ngồi trên thảm bay rời khỏi bờ sông, hướng về phía cột sáng kia bay đi.
Làm thảm bay lên nơi cao nhất, có thế này hai người mới phát hiện ra cách một đoạn khu vực ở đầu vùng biển đều có ánh sáng của ma pháp thỉnh thoảng nhấp nháy lên. Lạc Lan xuất hiện biểu tình 囧 囧, cảm khái một câu: “…… Chúng ta chọn chỗ tốt thật nha.”
Ngay cả quét sạch quan hệ Zeref cũng đều đã học xong: “Là do em tìm chỗ đấy chứ.”
Lạc Lan ôm ngực: “…… Sao anh lại có thể nói như vậy!”
Phía dưới bỗng nhiên xuất hiện ánh sáng ngọn lửa, nhất thời hấp dẫn tầm mắt của hai người.
Lạc Lan nhìn ngọn lửa loanh quanh ở trên đó rồi biến mất vô tung, cảm giác một chút loại dư vị này: “…… Em dùng Jewel đánh cược với anh người đó là Natsu!”
Zeref liếc cô một cái: “Không muốn đánh cược với em.”
Lạc Lan lại ôm ngực: “Ngay cả Jewel anh cũng không chịu cùng cá cược với em sao! Anh còn là người sao???”
Zeref liền nói ra hai chữ để làm câu trả lời cho cô: “… Cơm chiều.”
Ngay cả đầu gối của cô cũng đều phải đau nhức hết lên…… A này, anh không thể dùng cách này để đả kích người khác được!
Zeref không nhìn cô ở một bên kêu rên “ríu rít”, dẫn dắt thảm bay bay về hướng nơi có cột sáng.
Không biết có phải là vì liên quan đến việc hai người “Làm việc trên cao” hay không, khi Zeref cùng Lạc Lan đi đến gần cột sáng kia thì cũng không có bất kỳ kẻ nào nhảy ra ngăn cản. Hai người ở ngay vị trí cột sáng đó thuận lợi chạm đất.
Zeref giơ tay làm dấu hiệu “Đừng lên tiếng” với cô, nắm tay cô chậm rãi đi vào trong trong sơn động của cột sáng đó. Trong lúc đó, ở trong hang động tổng có có ba người, hai trong ba người đều là “Người quen”–
Lạc Lan có cảm giác đời này cô cũng sẽ không bao giờ quay trở lại đây — A này, người đứng ở chỗ cây cột đó làm thế nào lại có một bộ dáng y hệt như Jellal vậy chứ!? Đây là Mystogan hay vẫn là Jellal hay người này là bào thai sinh ba của hai người kia!?
Cô hít một hơi thật sâu, bắt buộc chính mình đem tầm mắt từ trên người người con trai tóc xanh dời đi. Lúc cô đang muốn nghiên cứu người đang ở cửa ra vào rình coi bọn họ là người như thế nào, để mở miệng nói chuyện, cô liền cảm giác được trên người Zeref đang nắm tay cô, bỗng nhiên xuất hiện ra khí tức dị thường khiến cho người ta sợ hãi —
“Jellal.”
— Từ trên người Zeref truyền đến khí tức cùng với lần trước ở bên trong Tháp Thiên Đường giống hệt nhau. Ký ức mà cô đã muốn làm cho nó mờ nhạt đi, cảm thấy cũng không sai biệt lắm.
Zeref tức giận — bởi vì người kia là Jellal.
Sự nhận biết này khiến cho thân thể Lạc Lan không thể nghe theo sự điều khiển của mình nữa, bắt đầu run lẩy bẩy lên.