Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Lã Thiên Di
“Cũng sai biệt lắm nên vứt bỏ ý nghĩ đó đi rồi chứ?”
Tay Jellal cầm lấy cằm Lạc Lan, giọng điệu nghiền ngẫm cùng với ánh mắt lạnh như băng có lẽ đang khiến cho cô cảm thấy sợ hãi đi? Từ trên tay truyền đến trận run rẩy thấp thoáng qua khiến Jellal rất vừa lòng. Bởi vì chạm vào lòng tự tôn và say mê điên cuồng khiến hắn có cảm giác vô cùng hưng phấn.
Kể từ khi ở ‘Hội đồng chi nhánh thuộc tỉnh Fiore’ trong thành phố Magnolia, nhìn thấy Lạc Lan thì hắn đã bắt đầu hoài nghi, thậm chí hắn còn đến đảo Galuna để xác nhận lại mọi việc, thậm chí còn phát hiện ra trên người cô gái này còn có thể hấp thụ được phép thuật, cũng vì điều này nên hắn đã bố trí để đem cô tới ‘Tháp Thiên Đường’…… Không nói đến trong quá trình tiến hành có rất nhiều lần tự nhiên bị đâm ngang, hắn vốn chỉ là muốn phân biệt khí tức ‘Hắc Ma Pháp’ lúc ẩn lúc hiện của cô gái này thôi, rõ ràng hắn đã phải hao phí thời gian của mình rất nhiều.
Muốn gì đó cuối cùng cũng đã tới tay, chẳng qua……
“Trong từ điển của tôi không hề có hai chữ ‘vứt bỏ’!” Lạc Lan một bên giãy dụa, một bên hung hăng trừng mắt nhìn Jellal: “Đem tôi trói lại như vậy thì còn gì là đàn ông nữa chứ! Có ngon thì đem tôi thả ra đánh với tôi một trận, nếu anh thắng thì tôi liền nghe theo lời của anh!”
“Hửm?” Jellal nhíu mày: “Làm sao mà đánh đây? Cô chỉ là ‘một người thường’, vậy mà lại muốn đánh nhau với một pháp sư là tôi sao?”
Lạc Lan lập tức nghẹn lời — Quả thật, cô nhưng là đã đem công bố mình là người thường, hiển nhiên ba chữ ‘một người thường’ kia Jellal nhấn trọng âm rất mạnh khiến cô hiểu rất rõ đây chì là một câu trào phúng, nhưng……
Hiện tại đã không phải là lúc có nên giữ vững lập trường vấn đề mình có phải là người thường hay không! Trực giác của Lan Lan cho biết nếu không nhanh chóng nói cái gì đó thì có thể sẽ thật sự bị Jellal [Bíp –], [Bíp –] cùng với [Bíp –]!
Tuy rằng có cảm giác đại khái sẽ không thành công, nhưng vẫn phải lừa dối cái người trước mắt có ánh mắt thoạt nhìn vô cùng đáng sợ này cái đã.
“Vậy……” Lạc Lan do do dự dự: “… Anh không dùng phép thuật thì thế nào?”
Jellal lạnh lùng liếc cô một cái, lập tức kéo hai cổ tay đang bị trói của cô, đem cô đi ra khỏi căn phòng — Phương thức đối đãi vô cùng thô bạo nàykhiến Lạc Lan theo bản năng cảm giác được sợ hãi, điều này làm cho cô bắt đầu giãy dụa sau khi bị lôi xuống giường.
Điểm phản kháng ấy đối với Jellal mà nói căn bản nhỏ bé không đáng kể, Lạc Lan chỉ có thể trơ mắt nhìn hai bên cảnh tượng một đường thụt lui lại, cuối cùng cô bị kéo dài tới một nơi giống như một phòng thí nghiệm — Căn phòng có dụng cụ phép thuật mà cô nhìn xem không hiểu, cùng với trong góc phòng, trên bàn chứa đầy những dụng cụ và chất lòng không biết tên.
Lạc Lan chỉ kịp nhìn tới những thứ này nọ, thì đã bị Jella túm lấy tóc xoay một vòng — Giữa phòng có một vật trong suốt, hình dạng giống như đồng hồ cát, chỉ là phía trên chỉ có một nửa vòng tròn, đường kính ước chừng khoảng gần m được treo ở phía trên vật trong suốt đó, khiến cho cả người Lạc Lan có cảm giác không được tốt lắm.
“Đây chính thứ chuyên biệt chỉ vì cô mà được tạo ra, nhìn thử đi, vừa lòng chứ?”
Khoảng cách âm thanh tràn ngập ác ý của Jellal vô cùng gần, truyền đến phía bên trái, Lạc Lan không khỏi mở to mắt — Riêng biệt vì cô mà tạo ra……?
“Anh muốn làm gì!?”
“Là năng lượng của cô.” Âm thanh của hắn ta giống như cơn gió lạnh băng từ giữa khu vực sâu tối nhất truyền ra, đâm vào người khiến ta phải đau buốt: “Dựa theo phân tích bình thường nhất, máu của cô chính là năng lượng.”
“……Éc! Anh muốn làm quỷ hút máu sao!!!” Lạc Lan kịch liệt vùng lên từ chối, nhưng vẫn như cũ không thể trốn khỏi vận mệnh bị treo lên phía trên nửa dụng cụ kia. Mắt cá chân của cô bị người ép buộc kéo đi, trở thành trên đùi chính là bị phép thuật công kích một cách nhanh chóng.
Dưới sự kinh hãi đó, Lạc Lan phát ra một tiếng thét chói tai vô cùng ngắn ngủi, trên đùi chợt truyền đến cảm giác nóng rát đau đớn cùng với cảm giác chất lỏng chảy xuống, chứng thực dự cảm không rõ ràng của cô: “Anh — lấy máu của tôi!?”
“……” Jellal hiển nhiên đã bắt đầu không định trả lời câu hỏi của cô, hắn trầm mặc, tầm mắt dừng ở mũi chân cô đang nhỏ từng giọt máu vào trong lọ. Sau khi hiểu rõ năng lượng chuyển hoá lên xuống, biến thành dạng năng lượng thuần khiết.
Đến lúc này, Jellal đã xác định được việc hắn nghĩ là chính xác. Sau khi nhìn một tia năng lượng phép thuật màu đen chuyển thành màu xanh da trời, hắn lộ ra một nụ cười vô cùng điên cuồng.
Tiếng mắng của Lạc Lan không tạo thành bất cứ dao động nào trên tâm trạng của Jellal, hắn ta căn bản đối với năng lượng của ‘Hắc Ma Pháp’ vô cùng sùng bái đến mức cuồng nhiệt, khiến hắn ta chuyên chú đến mức không thèm di chuyển ánh mắt.
Jellal ở một bên ngồi xuống, tồn tại của hắn khiến Lạc Lan càng bất an hơn nữa — Cái này sẽ không phải là ngồi chờ bổ thêm một đao chứ?
Hai tay bị treo lên cao dưới tác dụng của lực lôi kéo khiến cô đau đớn không thôi, miệng vết thương trên hai chân càng khiến cho cô càng thêm sợ hãi. Với tư cách là một tâm linh của sách phép thuật, sau khi năng lượng máu của bản thân được chảy hết, không biết cô sẽ bị biến thành bộ dáng gì nữa?
Zeref đã nói qua, chỉ cần anh ấy còn sống, linh hồn của cô sẽmãi bất diệt, nhưng anh ấy cũng không nói gì đến việc sau khi năng lượng bị cướp đi sẽ xảy ra chuyện gì!
Sẽ biến mất như vậy sao?
Sợ hãi cùng bất an chiếm cứ lấy đầu óc của Lạc Lan, cô hoàn toàn dao động, đắm chìm ở trong cảm xúc tiêu cực, ngay cả hành động giãy dụa cũng đều không có.
“…… Hửm? Cam chịu số phận sao?” Jellal đối kết quả này rất vừa lòng — Lạc Lan không giãy dụa, hắn có giảm đi không ít công sức. Xong việc này, chuyện sở hữu được năng lực chỉ còn là chuyện sớm muộn thôi, hiện tại hắn chỉ lo láng một vấn đề —
Là thứ duy nhất thẳng thừng cướp đi, vẫn là lưu lại để thưởng thức?
Theo thời gian trôi qua, Lạc Lan mất máu càng ngày càng nhiều, mỗi khi máu sắp cô đọng là lúc, Jellal sẽ đến tấn công thêm một lần nữa.
Miệng vết thương trên toàn thân không ngừng ăn mòn lí trí của Lạc Lan, chiếc váy màu trắng đã sớm bị nhuộm thành một màu đỏ sậm. Ở dưới sự tấn công của phép thuật nên trên da cô hiện ra mấy đường vết nứt thật dài, làm cho sắc mặt cô trắng bệt vì mất máu quá nhiều, thế nhưng lại phác thảo ra một cảm giác vui sướng khi ngược đãi người khác.
Mắt thấy máu chảy dọc theo mũi chân của thiếu nữ càng ngày càng ít, bỗng nhiên Jellal đứng lên, đi đến bên cạnh Lạc Lan đang bị treo lên. Cô bây giờ đã buông xuống nét mặt nghiêm túc, vẻ mặt, ánh sáng sáng ngời trong ánh mắt cô lúc trước mà hắn đã từng được tiếp xúc qua, giờ đây đã muốn biến mất hoàn toàn, đôi mắt màu vàng đó ảm đạm thất thần mất đi tiêu cự.
Jellal yên lặng nhìn chằm chằm Lạc Lan trong vài giây, trong lòng bỗng nhiên khẽ động — Quả nhiên vẫn nên giữ lại để chậm rãi thưởng thức đi, năng lượng thần bí như vậy không thể đem nó đi nghiên cứu tốt thật sự rất đáng tiếc.
Hắn đem Lạc Lan thả xuống dưới, ngồi ở cuối ôm lấy. Lúc này, thiếu nữ đã muốn hoàn toàn mất đi sức lực cử động vẫn không buông tha cho ý thức muốn kháng cự lại, hai cổ tay bị trói lại đẩy vào bờ vai hắn, nhưng lại rất nhẹ nhàng, căn bản không có chút khí lực nào.
“… Cút……”
Jellal cúi đầu, mắt lạnh nhìn đôi môi run rẩy trắng bệt của cô chỉ lại phun ra một tiếng. Không biết vì sao bỗng nhiên hắn nhớ tới cái hôn thử kia ở trên đảo Galuna.
Vốn chỉ là xuất phát từ ác ý trêu đùa muốn thử hôn một chút, nhưng lại mang đến tính phán đoán quan trọng cùng với rung động ở một mức độ nhất định — Lúc ấy, lúc tiếp xúc lên trên cánh môi đó, nó đã mang đến năng lượng tinh khiết khiến cho khí tức ‘Hắc Ma Pháp’ của hắn được phát động lên…… Sau khi hòa hợp vào trong cơ thể hắn khiến nó tăng thêm vài phần vui thích, cái loại lực lượng mạnh mẽ tinh khiết này có thể khiến cho mỗi một người tôn trọng ‘Hắc Ma Pháp’ phải say mê trong đó.
Trong lòng bỗng nhiên toát ra một âm thanh.
Nếu không chỉ đơn giản là hôn đâu?
— Nếu không chỉ đơn giản là hôn môi thì có thể xuất hiện hiệu lực và tác dụng như vậy sao?
Ánh mắt Jellal lóe lóe, hắn cúi đầu đem đôi môi của thiếu nữ chưa nói ra lời kháng cự đem nuốt vào trong miệng. Hắn có thể cảm nhận được loại lực lượng khiến hắn trầm mê, từ bên đôi môi của đối phương không ngừng cuồn cuộn nhấm nháp lấy — Giống như lúc trước đã từng được cảm thụ như vậy.
Mùi máu tươi trên người Lạc Lan dường như khơi dậy dục vọng nào đó của hắn — Không ngừng muốn cắn nuốt năng lượng đó.
Sau khi cô hoảng sợ vì bị tên kia hôn xong, Lạc Lan liền cảm giác được không ổn. Trước khi bị Jellal mang về lại trong phòng, loại bất an này càng nhanh chóng càng xuất hiện vàmạnh mẽ hơn.
Triệu chứng mất máu nghiêm trọng bắt đầu xuất hiện, chỉ cần động tác của cô hơi lớn hơn một chút, thì trước mắt liền thành một màu đen, toàn bộ tầm nhìn nhìn thật giống như đang không ngừng xoay tròn.
Điều này làm cho cảm giác vô lực trên người cô càng hiện ta rõ ràng.
Loại cảm giác này rất không ổn — Nhưng điều đáng mừng là, Jellal cũng không có gạt bỏ sự tồn tại của cô.
Tuy rằng hắn đem của mạng sống của cô giữ lại với nguyên nhân không ngoài dự đoán chính là “nghiên cứu”, “mở rộng phát triển trong thời gian dài” này nọ. Nhưng trong nháy mắt, khi Jellal từ trên cái thứ đó đưa cô xuống dưới, cô thế nhưng có chút an tâm.
— Ít nhất sẽ không biến mất.
Vừa rồi, trước khi tỉnh táo lại thì Lạc Lan đã bị đặt ở trên giường ngủ — đã xong sao? Cho dù biết rất không có khả năng nhưng cô lại vẫn theo bản năng nhẹ nhàng thở ra, nhưng ngay sau đó, thân thể bỗng nhiên truyền đến cảm xúc phát lạnh kỳ quái cùng với cảm xúc đau đớn như lửa thiêu khiến cô chợt thanh tỉnh!
Cô mở to hai mắt ra nhìn, phải sau một lúc lâu cô mới ý thức được tên quỷ tóc xanh kia đang làm cái gì — Hắn đang nằm ở trên người cô, chính là đang liếm miệng vết thương của cô sau lớp quần áo bị xé rách một lỗ.
Thật xứng đáng với danh hiệu “Quỷ hút máu” —
Lần này thật sự phải chết ở trong này rồi…… Lạc Lan tuyệt vọng nghĩ, nhưng cô không có khí lực lại tiếp tục giãy dụa đi xuống, vị trí ngay miệng vết thương có một hồi lạnh, một hồi nóng. Tầm nhìn bắt đầu biến thành từng màu đen, hình ảnh miệng Jellal dính máu đáng sợ đến mức không nói nên lời.
Dường như linh hồn từ bên trong dâng lên cảm giác buồn ngủ khiến Lạc Lan càng ngày càng phát ra tuyệt vọng. Cô ngây ngẩn nhìn mục tiêu Jellal dần dần đi xuống, hình như là năng lượng trong máu đã không còn có thể thỏa mãn được hắn. Trong lúc đó, tay hắn bắt đầu hướng về hai chân của cô……
— Hắn đang làm cái gì? Hắn muốn làm cái gì?
Giống như sự truyền động của bánh răng, năng lực tự hỏi của Lạc Lan đã muốn không theo kịp cảnh tượng mà cô nhìn thấy. Cho dù trong lòng có kêu la đến tận mấy trăm lần tên kia cũng sẽ không dừng lại — Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Lạc Lan vẫn ôm tia hi vọng cuối cùng đôi môi run rẩy nhấp nháy cho dù không thể phát ra âm thanh nào, lại vẫn có thể từ theo khẩu hình miệng nhận biết được tên người mà cô đang kêu gọi —
「Zeref」
Một câu không thể hô ra khỏi miệng kia đột nhiên khiến thân thể Lạc Lan sinh ra một cỗ lực lượng — cái loại “đánh trống reo hò” này từ khắp tứ chi đến tận xương cốt dường như đang nghênh đón một cái gì đó rất quan trọng…… Giống như một sự sống cực kỳ quan trọng —
Lạc Lan dường như ý thức được cái gì.
Ngay tại một cái chớp mắt kia, bỗng nhiên xuất hiện một tiếng xé gió từ xa vươn tới gần, càng lúc càng lớn, giây tiếp theo, cửa sổ bị lớp vài nhung thật dày che lại kia liền truyền đến một tiếng “Phanh” thật lớn!
Cả mặt vách tường bị đập bể thành một khoảng không thật lớn, ánh sáng bên ngoài thoáng chốc chiếu xuyên qua vào trong gian phòng, ánh sáng mạnh mẽ bất thình lình xuất hiện khiến Lạc Lan hơi choáng váng — Hiển nhiên, đồng thời cũng ngăn chặn Jellal ở trên người cô đang muốn làm gì thì làm.
Trước vách tường bị đập bể thành khoảng không có một người đang đứng đó, bởi vì ngược ánh sáng nên căn bản không thể thấy rõ diện mạo của người đó. Nhưng cho dù có là Lạc Lan, người đang bị mất máu đến mức nghiêm trọng cũng đều có thể cảm giác ra được, từ phương hướng của người kia truyền đến một khí thế rất mạnh.
Đó là một loại đáng sợ, bao hàm sự tức giận, sát ý đến ngập trời.