Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Lã Thiên Di
Lạc Lan đuổi theo mùi vị khiến cô thấy vô cùng đáng chú ý kia. Vừa mới ra khỏi thị trấn thì bắt đầu chạy một mạch về phía Bắc.
Sắc trời đã muốn hoàn toàn tối sầm xuống dưới. Sau khi chạy ra thật xa khỏi thị trấn, cuối cùng Lạc Lan cảm giác được sự tình dường như có điểm không thích hợp — Tuy nói luồng hương vị này rất quen thuộc, cùng với Lullaby và Deliora mà cô đã thu hồi là cảm giác giống hệt nhau. Nhưng cô đã đuổi theo từ thị trấn ra đến tận đây, ra đến tận nơi xa như vậy, ngay cả một mục tiêu cơ bản cô muốn tìm kiếm đều không nhìn thấy đâu?
Trong phút chốc, Lạc Lan dừng bước chân lại.
Hình như…… Có chỗ nào đó không đúng……?
Bên ngoài thị trấn, cho dù là ở trên đường lớn thì cũng phải là một nơi nối liền với nó thì mới có thể lắp đặt đèn đường. Mà lúc này, kể từ khi ra khỏi thị trấn đuổi theo luồng hương vị kia, thì bước chân cô đã muốn lệch khỏi quỹ đạo một khoảng cách rất dài, bốn phía gần như không có chút ánh sáng nào.
Trong lòng Lạc Lan nổi lên điểm khả nghi — Lại nói tiếp, ở bên trong thị trấn thì làm sao có thể đột nhiên xuất hiện khí tức của Pháp Sư Bóng Tối? Mặc dù không nhìn thấy rõ tình huống ở xung quanh, nhưng Lạc Lan vẫn dựa theo bản năng ở tại chỗ xoay người chuyển hướng, nhìn chăm chú vào rừng cây bao bọc xung quanh mình — Ngoại trừ trong bóng tối thỉnh thoảng nghe được vài tiếng côn trùng kêu vang, thì hầu như một vòng ở xung quanh cô không hề có bất cứ động tĩnh nào.
Cô vẫn còn cảm nhận được khí tức của Hắc Ma Pháp vẫn còn tồn tại ở phía Bắc. Mùi vị khiến cô cảm thấy bị mê hoặc, muốn lại gần đó hơn nữa.
Này, sao lại có thể không nói cho cô biết đây là cạm bẫy không có tốt lành nào kia chứ! Khi dễ người sao!? Ý nghĩ đơn giản đả thương người không thể xuất hiện a! Nói đi, nơi này là chỗ nào vậy hả!?
Bởi vì ở tại chỗ này đi tới đi lui không chỉ một vòng, Lạc Lan bỗng nhiên cảm thấy cảnh tượng xung quanh đều giống nhau. Hình như cô đã không thể nhận biết được rốt cuộc mình đang đi đâu.
Oh Shit… Không thể tin được cô lại đang lạc đường……
Lạc Lan quả thực đã nghĩ đến việc cho mình một đấm vào trên đầu…… Cô lại nhìn bốn phía xung quanh thêm một lần nữa, giơ tay phải lên vuốt mặt mình từ trên xuống dưới.
Một phép thuật băng màu xanh lam nhỏ ở lòng bàn tay cô xuất hiện, sau khi phát ra một ánh sáng màu xanh xinh đẹp xong, có một quả cầu nhỏ di chuyển ở trên khoảng không, vào giữa lòng bàn tay cô — Kể từ sau khi thu hồi Deliora về trong cơ thể, vào những lúc cô sử dụng phép thuật thì pháp trận lúc nào cũng đều xuất hiện một chút ánh sáng màu xanh lam, giống với màu sắc khối băng đã phong ấn Deliora.
Cho nên cô đã thật sự đem sư phụ của Gray – Uru đem hấp thu vào trong cơ thể sao?
Từ chỗ này, cô bắt đầu ý thức được mình đang miên man suy nghĩ những chuyện không ra vào đâu hết, Lạc Lan rùng mình một cái.
…… Khi nào thì cô mới có thể bỏ được tật xấu cho dù ở bất cứ nơi nào cũng có thể suy nghĩ miên man……
“…… Tự nhiên khi không chạy đến nơi này, mình đúng là ngu ngốc…” Lạc Lan ở một bên thở dài, một bên tự mình khinh bỉ. Muốn sử dụng một chút ánh sáng tỏa ra từ quả cầu nhỏ trong lòng bàn tay cô chiếu sáng xung quanh. Với mong muốn từ giữa nơi này tìm ra được một chút dấu vết, từ đó dựa vào điều này mà bắt đầu phán đoán mình rốt cuộc từ chỗ nào đến được đây.
Nhưng khi cô vừa mới triệu hồi phép thuật ánh sáng từ quả cầu kia thì trong nháy mắt cảm giác được có điều gì đó không ổn — ma pháp ánh sáng mới chiếu ra từ quả cầu thì cô nhìn thấy được “ánh mắt” ở trước mắt cách đó không xa.
Thời điểm ánh mắt cô đối diện với “ánh mắt” kia, Lạc Lan chỉ cảm thấy cái ót của mình đột nhiên bị đánh thật mạnh, nhưng điều kỳ lạ hơn chính là cô không cảm thấy choáng váng. Ý thức, liếc mắt được tại một phút kia hình như cô đã ngã vào bên trong một mớ hỗn độn.
Mềm nhũn, cảm giác nhẹ nhàng như bay tràn ngập vào trong óc cô, thật giống như đang sa vào rừng hoa vậy. Cô không thể khống chế được sinh ra một loại cảm giác nhẹ nhàng, chậm rãi rơi xuống dưới, phảng phất như đứng từ một nơi thật cao rồi từ từ chậm chạp rơi xuống dưới.
Lúc cô hoàn toàn không ý thức được tình huống hiện tại của mình. Lạc Lan hơi khẽ động – cô bắt đầu bước đi chậm rãi, từng bước một đi đến về phía trước —
Khi ý thức được chính mình thì thời gian dường như đã bắt đầu sáng lên. Trong phút chốc Lạc Lan kinh sợ, dừng hai chân đã lộ ra cảm giác đau đớn và nặng nề của mình —
Ôi mẹ ơi đây là chỗ nào!?
Chỗ cô đang đứng hình như là…… Khe đá linh tinh gì đó, hơn nữa còn là dưới khe đá bị nứt……!?
Đây là đang phát động phong trào kỳ quái gì vậy!?
Lạc Lan ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lại, hai bên vách khe đá tựa như đường chân trời đâm xuyên thẳng vào trên bầu trời. Nhìn sơ thì nó cũng cao cỡ bốn, năm tòa nhà cao tầng vậy.
Mặt cô đầy kinh ngạc hướng về phía trước nhìn, lại hướng về phía sau nhìn. Hoàn toàn không hiểu được rốt cuộc chình mình làm sao có thể chạy loạn đến nơi này — Vẫn là ở trong trạng thái hoàn toàn không có ý thức.
Lạc Lan sờ sờ cái trán, cô nhớ lại nửa ngày trước. Rốt cuộc nhớ được vào giây phút thanh tỉnh cuối cùng của cô, cô đã nhìn thấy một màn kia – Một màn kia chỉ đến “ánh mắt” đột nhiên xuất hiện đó!
Là bị cái đó làm ra thành như vậy sao?
Ấn tượng của cô đối với cái đó đã vô cùng mơ hồ. Đã không thể miêu tả ra được cái “Ánh mắt” đó rốt cuộc có hình dáng như thế nào, nhưng lúc ấy cô đã theo bản năng xưng hô với cái đó với tính chất tượng trưng.
Thật sự không xong.
Lạc Lan từ trong cơ thể cảm nhận sự suy đoán của mình. Đại khái, cô có lẽ đã đi được một đêm rồi, trong lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đã không thể phán đoán được nữa, bản thân ở nơi nào cũng không hề biết. Dựa theo tình hình bây giờ, không ở bên cạnh Zeref, cô có thể đưa ra kết luận là mình đã bị ai đó khống chế ý thức, rồi mới đi đến nơi này – Cô đã hấp thu năng lượng của Ác Quỷ về trong cơ thể đã được một thời gian, nói cách khác, nếu mất đi ý thức thì cô trực tiếp sẽ tự động quay trở về bên người Zeref.
Quả thực gay go như chưa từng được gay go rồi ……
Đây hoàn toàn là một cái bẫy!
Lạc Lan ở đây đưa ra kết luận, trước tiên cứ xoay người hướng về phía kia chạy trước đi rồi tính — Ở lại trong hang động này, khiến cô cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Khí tức của Hắc Ma Pháp đem cô từ trong thị trấn Magnolia dẫn ra đây đã hoàn toàn biến mất không thấy. Hiển nhiên, giờ phút này Lạc Lan cũng đã muốn hoàn toàn không thèm bận tâm đến vấn đề về Hắc Ma Pháp. Cô chạy càng ngày càng nhanh, lúc mắt nhìn thấy sẽ chạy đến được cửa hang là lúc —
“A, như vậy không được đâu.” Một bóng đen đã ở trước cửa hang chặn đường cô lại, trong âm thanh hình như còn mang theo một chút sung sướng: “Quả nhiên Hắc Ma Pháp không thể hoàn toàn mê hoặc được trái tim của ngươi đâu.”
Lạc Lan ở một bên khẩn cấp phanh lại, chân mày bắt đầu cau chặt lại: “Cái âm thanh này!?”
“Hửm? Nhận ra được rồi sao?” Đối phương hướng về phía trước đi tới vài bước, từ trong bóng râm hiện ra nửa sườn mặt – Mái tóc màu xanh cùng với một nửa mặt nạ vô cùng quen mắt kia, không thể nói rõ ràng được đây chính là hiện thực —
“Jell…… Jellal!?”
Lạc Lan phản xạ lui một bước lại. “Là ngươi giở trò quỷ???”
“Không cần phải nói khó nghe như vậy.” Jellal lộ một chút bóng râm ra ngoài, nửa khuôn mặt dưới mặt nạ mang theo một chút tươi cười cổ quái: “Ngươi hẳn là còn nhớ rõ lời ta nói lúc trước đi? — Ta đối với ngươi rất có hứng thú a.”
“Chị khinh!” Lạc Lan hiện ra một biểu cảm vô cùng hung dữ phô trương ra ngoài: “Ngươi đem ta tới nơi này muốn làm gì? Đồ dâm loạn điên cuồng!”
Jellal như có như không nhún vai.
Lạc Lan hít một hơi thật sâu: “Ngươi rốt cuộc đối với điểm nào của ta sinh ra hứng thú? Ta nghĩ ngươi hẳn là cũng nhớ rõ lời ta nói đi? Ngươi đối với điểm nào của ta sinh ra hứng thú? Ta sẽ sửa a!”
“Thân thể của ngươi……” Động tác hơi nheo mắt lại của Jellal càng hiện ra vài phần không có ý tốt. Hắn lại hướng về phía Lạc Lan bước đến, từng bước một đi lại gần: “Thân thể này của ngươi tràn ngập năng lượng của Hắc Ma Pháp, hãy cho ta sử dụng nó đi –”
Tuy rằng cô rất muốn áp dụng chính sách “Tuyệt đối không được dùng đến Hắc Ma Pháp”, thế nhưng nếu ở chỗ này bị Jellal bắt đi thì xảy ra chuyện gì, Lạc Lan cũng không thể hoàn toàn tưởng tượng ra được. Cô thật hoài nghi khi bị người này bắt trở về, ngay cả việc muốn mất đi ý thức cũng đều rất khó.
Nhưng nếu như sử dụng đến Hắc Ma Pháp thì không phải đã hoàn toànlật đổ câu nói “Tôi chỉ là một con người bình thường” của cô sao? Nhưng lỡ như bị nắm lấy thì ngay cả đường sống lui về phía sau một bước cũng đều không có!
Lạc Lan cắn môi dưới, trong đầu hiện lên hai loại ý tưởng “sử dụng phép thuật” cùng với “không sử dụng phép thuật” đang đối chọi nhau. Mắt thấy tay Jellal sắp đụng đến chình mình, thì bỗng nhiên có một tiếng la chứa đầy không kiên nhẫn ở phía trên đỉnh đầu vang ầm lên —
“Này! Ai bên kia –”
Ngay tại lúc Lạc Lan cả kinh, lúc ngẩng đầu lên là lúc chỉ nghe được phát ra một tiếng “Chậc”. Tay mang theo lực đạo vô cùng lớn, không chút thương hoa tiếc ngọc nào nắm lấy bả vai cô.
Nhưng mà lực đạo kia chỉ tồn tại trong nháy mắt. Sau khi có một đường háo quang vàng óng ánh xẹt qua, Jellal vốn đứng ở vị trí đó đã không còn nhìn thấy đâu.
Lạc Lan chỉ cảm thấy sự tình xảy ra quá nhanh, thế cho nên sau khi không nhìn thấy Jellal đâu, rốt cuộc cô mới ý thức được mình đã nhìn thấy cái gì — Người đứng ở phía trên khe núi kia, cùng với một đường hào quang vàng óng đã không còn phát ra màu sắc bền như lúc đầu nữa.
Là Laxus!
Sau khi ý thức được mình an toàn, lúc này Lạc Lan mới lảo đảo lui về sau hai bước, dựa người vào trên vách đá mới chống đỡ được cơ thể của mình — Lúc đầu, ở dưới tình huống mất đi thần trí rồi đi đi lại lại trong một đêm như vậy, cơ thể sẽ không ở trong trạng thái tốt nhất, hai đùi cô gần như giống như nước, nặng nề đổ xuống dưới.
Lạc Lan không có ngẩng đầu, cô hoàn toàn không biết Laxus xuống dưới bằng cách nào – Cô còn đang đắm chìm trong suy nghĩ sống sót sau tai nạn cùng với không sử dụng phép thuật, Lạc Lan ở trong lòng thở ra một hơi.
Thẳng cho đến khi Laxus đứng ở trước mặt Lạc Lan, bây giờ cô còn đang cúi đầu, không có ý muốn ngẩng đầu lên — Ôi mẹ ơi, nên đối mặt với tên siêu cấp khủng bố này như thế nào đây!
Cô hoàn toàn không có kinh nghiệm ở chung với người như thế a!
Làm sao mới được bây giờ!!!
“Nữ nhân.” Tên siêu cấp khủng bố mở miệng dùng giọng điệu siêu cấp hung ác nói với cô. Cảm giác giống như đang tra khảo phạm nhân vậy đó: “Cô ở nơi này làm gì?”
Lạc Lan theobản năng co rụt cổ lại: “… Tôi không biết……”
“Hả?” Cái tên siêu cấp khủng bố nào đó lại tiếp tục dùng cách nói chuyện hung ác hù chết người khác này nói chuyện: “Không biết là có ý gì?”
“Tôi tôi tôi tôi tôi tôi…… Tôi hôm qua cảm nhận được khí tức của Hắc Ma Pháp, cho nên đã đuổi theo ra khỏi thị trấn, sau đó rồi nhìn thấy một cái ‘Ánh mắt’ rồi mất đi ý thức. Lúc tỉnh táo lại thì đã xuất hiện ở chỗ này rồi, còn có người kỳ quái muốn bắt cóc tôi nữa –” Nói ra một hơi thật dài ra xong Lạc Lan mới ý thức được, dưới khí chất có thể nói là hung hãn và man rợ của Laxus, cô hình như cũng đã quá mức thành thật chủ động đem mọi chuyện đã trải qua đều nói hết ra ngoài: “Hình như…… Chính là như vậy……?”
Một bên không khỏi có chút lo lắng nói, Lạc Lan ở một bên vụng trộm liếc mắt nhìn Laxus. Lại không nghĩ rằng đối phương vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào cô. Sau khi ánh mắt đối diện với nhau, chân mày Laxus lập tức nhíu lại, vẻ mặt của anh ta càng ngày càng hung ác lên.