Mẹ Uhi rất cẩn thận tỉ mỉ lên danh sách dinh dưỡng chăm sóc Uhi nên cậu ngày một béo lên, cứ như dưỡng một chú heo. Cái bụng ngày một to hơn nên Uhi cũng ít đi ra ngoài, nhưng ở trong nhà hoài cũng rất nhàm chán, cậu thường đi bộ ghé sang căn hộ của Ilbani.
Nhìn thấy người bấm chuông cửa là Uhi thì Ilbani rất cao hứng kéo cậu vào trong nhà hôn ngấu nghiến.
- "Ilbani ... anh lên cơn rồi sao" - Uhi sau trận hôn sâu với Ilbani đầu óc choáng váng.
- "Là anh nhớ em" - Ilbani dạo gần đây không dám gặp hay ghé thăm Uhi vì có mẹ Uhi thường xuyên giám sát cậu, hắn sợ mẹ Uhi gặp hắn lại càng thêm chán ghét, hắn chỉ dám nhắn tin và gọi điện hỏi thăm cậu.
Uhi thấy hắn làm khuôn mặt đáng thương thì lại muốn đánh hắn, thật biết giả vờ mà.
Ilbani ở Thổ Nhĩ Kỳ tìm được một công việc ở viện bảo tàng gần trung tâm thủ đô, cũng không xa nếu đi bộ từ nhà hắn. Ilbani có niềm yêu thích về lịch sử nên công việc ở viện bảo tàng rất hợp với hắn. Ilbani có rất ít bạn bè, ngay cả lúc làm Thầy giáo ở Ai Cập hắn cũng không có nhiều bạn do bản tính im lặng ít nói của hắn làm người khác cảm thấy khó gần. Ilbani lại là cô nhi từ nhỏ, sống trong môi trường thiếu thốn tình cảm vì thế hắn có chút trì độn trong việc bộc lộ cảm xúc. Thời gian rảnh rỗi hắn thường đọc sách và nghiên cứu về lịch sử cổ đại, ít quan tâm đến việc tình cảm, cho đến lúc hắn gặp lại Uhi.
Uhi cũng biết Ilbani ở Thổ Nhĩ Kỳ không có bạn vì thế có thời gian rảnh cậu đều đến thăm hắn, cùng hắn nghiên cứu về lịch sử cổ đại, hiểu biết thêm nhiều kiến thức mới mẻ, khi nói đến vấn đề yêu thích thì Ilbani thao thao bất diệc cả đêm cũng không biết mệt.
Kéo Uhi ngồi xuống ghế sofa, Ilbani đi pha sữa cho cậu.
- "Ngồi đây chờ anh chút".
Uhi quen thuộc lười biếng ngả người xuống ghế sofa rồi tiện tay lấy mấy quyển sách trên bàn đọc.
Thấy Ilbani đem ly sữa và bắt mình uống thì Uhi nhăn mặt không muốn: "Em có phải con nít đâu mà anh pha sữa?".
- "Sữa bột mama tốt cho sức khoẻ bà mẹ mang thai".
- "..." - Uhi.
- "Em uống đi, anh thấy trên TV người ta quảng cáo vậy mà".
Tuy không muốn nhưng cuối cùng bị Ilbani thuyết phục Uhi cũng uống cạn ly sữa. Ilbani thật tự nhiên mà đưa tay xoa xoa cái bụng tròn tròn của cậu.
- "Đứa bé đã biết đạp chưa nhỉ?" - Vừa xoa Ilbani vừa hỏi.
- "Mới tháng mà anh nghĩ sao vậy" - Uhi bĩu môi trả lời.
- "Đã biết trai hay gái chưa?".
- "Bác sĩ không nói, trai hay gái đều tốt mà".
- "Ừ, nếu con gái giống em thì xinh đẹp biết mấy".
- "Anh sẽ không buồn nếu đứa bé không phải con anh chứ?".
Ilbani im lặng một chút rồi nói: "Có chút buồn nhưng chúng ta còn nhiều thời gian mà đúng không?" - Ilbani lấy tay nhéo nhéo hai má của Uhi, nhìn nó phúng phính muốn nhéo một cái, nghĩ thế nên hắn liền hành động.
Uhi bị nhéo đau lôi cái tay đang còn luyến tiếc hai má mình ra.
_ Hừ sao tên nào cũng khoái bẹo má mình là sao.
Uhi ở lại cùng ăn tối với Ilbani, cùng nghe hắn giảng giải về mấy món cổ vật mới đem về viện bảo tàng, sau đó được hắn đi bộ đưa về gần nhà.
Những ngày tháng sau đó, cuộc sống của Uhi cứ êm đềm trôi qua dưới sự chăm sóc cẩn thận của mẹ, thỉnh thoảng Zannanza mặt dày cũng chạy đến thăm cậu, như là hôm nay không chỉ mình hắn đến thăm mà còn có cha mẹ hắn và cả chị gái xinh đẹp của hắn cũng đến.
Gia đình Zannanza sau khi biết được tin Uhi có thể sinh con thì ngạc nhiên vạn phần, bọn họ tò mò muốn đến gặp Uhi cho nên mới có một buổi như ngày hôm nay.
Do có sự liên lạc trước nên cha Uhi cho người hầu chu đáo chuẩn bị để tiếp đãi khách quý trên danh nghĩa bạn thân lâu năm.
Các vị phụ huynh vừa thưởng trà vừa đàm đạo và hồi tưởng lại những kỷ niệm thời trẻ, bọn họ nói cười không ngớt.
Để không phá hỏng bầu không khí của các vị phụ huynh, các bạn trẻ tìm cho mình một không gian khác để nói chuyện.
Chị Zannanza là một người phụ nữ trẻ thành đạt vừa xinh đẹp lại giỏi giang. Cô có mái tóc dài bồng bềnh màu hạt dẻ được cột cao gọn gàng lộ ra vầng trán cao thông minh. Khuôn mặt xinh đẹp hài hoà cùng với đôi mắt sâu hút hồn. Ở cô toát ra khí chất quý cô xinh đẹp thông minh, tự tin và độc lập.
Lúc nhỏ chị Zannanza cũng từng cùng cha mẹ đến chơi nhà Uhi, luôn thấy em trai mình quấn quít với một cậu bé tóc vàng bụ bẫm dễ thương, nhớ đến hình ảnh em trai mình lẽo đẽo chạy theo sau cậu bé tóc vàng chân đi còn chưa vững làm cô vô thức mỉm cười.
Nhìn chị Zannanza nhìn mình mỉm cười làm Uhi thấy chột dạ huých khuỷu tay vào Zannanza hỏi thầm: "Cậu không phải nói linh tinh bậy bạ gì cho gia đình cậu biết chứ?".
- "Sao có thể" - Zannanza có chút chột dạ nhưng cũng nói dối qua loa.
- "Không ngờ cậu lại có một người chị xinh đẹp đến vậy" - Uhi thì thầm đủ cho Zannanza nghe thấy.
Chị hai là niềm tự hào của hắn, lần nào bạn bè hắn gặp chị hai đều khen ngợi hết lời và ngưỡng mộ làm hắn càng thêm phồng mũi.
Chuyến đến thăm này, các vị phụ huynh như hiểu ý nhau mà không đề cập đến chuyện Zannanza và Uhi chỉ đơn thuần là bữa gặp mặt giữa những người bạn thân lâu năm nên không khí rất thoải mái dễ chịu.
Sau đó mọi người dùng cơm tối, chia sẽ những việc thú vị mà mình trải qua, cùng nhau bàn về chính trị, thời trang, ...bla...bla ...
Nhưng Uhi vẫn cảm thấy lâu lâu ánh mắt cha mẹ Zannanza còn có của chị hai hắn nhìn về phía bụng của mình làm cậu có chút xấu hổ.
Việc bệnh viện cha Uhi được một doanh nhân giấu mặt thu mua thì ông có linh cảm vị doanh nhân đó chính là người bạn lâu năm ngồi trước mặt mình đây - Will Verma. Ông có thể khẳng định như thế là do sau khi bệnh viện được thu mua, các bác sĩ cấp dưới thân tín của ông đều được giữ lại và giữ chức vị quan trọng trong bệnh viện, ngoài ra ông còn nhận được lời mời làm viện trưởng của bệnh viện.
Cha Zannanza - Will Verma là một chính khách gia nhưng ông cũng là một trong những doanh nhân giàu có thành đạt đứng trong bảng top người giàu nhất thế giới, có khối tài sản trị giá cả ngàn tỷ USD.
Khi biết bệnh viện của người bạn thân lâu năm đang gặp khó khăn thì ông âm thầm điều tra nguyên nhân và ở phía sau trợ giúp. Khi trợ lý nói bệnh viện cần người sang nhượng thì ông ngay lập tức liên hệ để thu mua.
Do có sự điều tra trước đó nên ông sàn lọc lại bộ máy nhân sự trong bệnh viện, những ai thân tín với người bạn của mình thì ông đều giữ lại và giao cho họ chức vị tương xứng trong bệnh viện.
Ông không muốn cho người bạn thân mình biết vì ông biết tính sĩ diện của người bạn thân, sẽ không chịu cầu cạnh hay cầu xin giúp đỡ từ người khác, tuy chơi với nhau lâu năm nhưng tính sĩ diện của người bạn là không bỏ được.
Khi nói chuyện, cha Uhi vô tình hay cố ý nói đến bệnh viện, lúc này cha Zannanza liền không giấu diếm nói ra sự thật và ngỏ ý muốn tặng lại cho cha Uhi nhưng ông từ chối. Cha Uhi biết người bạn thân luôn quan tâm và âm thầm giúp đỡ, trong thâm tâm của ông rất cảm kích nhưng ông lại không muốn dựa dẫm vào người khác. Bệnh viện từng là tâm huyết của ông, khi mất đi ông cũng rất đau khổ nhưng ông tự trách bản thân không biết cách quản lý để cho cấp dưới làm điều xằng bậy sau lưng mà không hề hay biết, điều này làm lương tâm nghề nghiệp của ông không cho phép ông giữ lại chức vụ viện trưởng.
Cha Zannanza cũng biết ngoài tính sĩ diện cha Uhi còn cố chấp, bảo thủ, luôn khăng khăng làm theo ý mình cho nên ông cũng không nài ép. Ông nghĩ nếu sau này con trai ông kết hôn cùng con trai người bạn thân thì bệnh viện cũng sẽ giao cho đứa nhỏ đó quản lý thì cũng xem như giao cho bạn thân mình.
Uhi không ngờ người thu mua bệnh viện cha mình là bác Will - cha Zannanza đây, lúc trước cậu cứ tưởng là Mattiwaza, cậu từng nghe hắn nói qua sẽ giúp thu mua lại bệnh viện.
_ Như vậy cũng tốt, cha Zannanza là người tốt cho nên bệnh viện cha mình do bác ấy quản lý thì ổn rồi- Uhi nghĩ thầm.
Buổi tiệc sau đó cũng kết thúc trong vui vẻ và tốt đẹp.
Cái thai càng ngày càng lớn nên Uhi thường xuyên đến vị bác sĩ người quen của mẹ để kiểm tra và cũng vì mẹ cậu không an tâm, lo sợ có chuyện xảy đến cho Uhi.
Vừa ra khỏi nhà, Uhi không để ý từ xa xa có một chiếc xe màu đen sang trong đang đỗ ở góc khuất và quan sát cậu.
Ngồi bên trong xe, ánh mắt Ramses nhìn chằm chằm vào người thanh niên vừa ra khỏi nhà, tâm trạng cậu có vẻ khá tốt nên gương mặt tươi cười rạng rỡ. Ramses muốn mở cửa xe chạy nhanh đến ôm cậu vào lòng nhưng hắn lại không có dũng cảm đó, trên vai hắn là gánh nặng của gia tộc không thể buông bỏ.
Ramses cảm thấy có gì đó khác lạ, hình như Uhi có vẻ tròn hơn so với trí nhớ của hắn, khuôn mặt tròn hơn, phần bụng có phần to hơn, hắn nghĩ thầm chẳng lẽ mấy tháng không gặp cậu lại ăn nhiều đến phát phì như vậy, nhưng không sao béo lên nhìn cũng rất đáng yêu, nếu nựng hai má thì sẽ sướng tay biết bao.
Mấy tháng nay, Ramses bị cha bắt vào tập đoàn dầu khí của dòng họ thực tập, hắn bị quay cuồng trong một mớ công việc tạp nham làm hắn bận bịu tối mặt không có thời gian để thở.
Ngày hôm nay, hắn có dịp đi gặp gỡ đối tác ở Thổ Nhĩ Kỳ nên sau đó lén đến nhìn Uhi. Gần hơn nửa năm không gặp, hắn cảm thấy nhớ cậu, nhớ đến lần phóng túng triền miên ở ban công tối hôm nọ, hình ảnh xinh đẹp gợi tình của cậu khi đó đã khắc sâu vào trong tâm trí hắn. Hắn sợ cả đời này chỉ có thể giữ hình bóng của cậu trong tim, không thể đụng không thể ôm chỉ có thể từ xa mà đứng nhìn, cảm giác này như bóp nghẹt trái tim của hắn.
- "Cậu chủ đã đến giờ ra sân bay" - trợ lý của Ramses nhắc khéo.
- "Tôi biết rồi, đi thôi".
Tình hình sức khoẻ Uhi rất tốt, cái thai phát triển bình thường, các chỉ số của thai nhi đều đạt tiêu chuẩn, một phần do sự chăm sóc của mẹ, một phần là nhờ ba người kia luôn thúc ép cậu uống sữa, ăn đồ bổ ... Uhi cảm thấy đang dưỡng heo nhiều hơn dưỡng thai vì cái bụng không lớn lắm mà người cậu lại béo lên, bao nhiêu chất bổ thấm hết vào người cậu không biết đứa bé trong bụng có hưởng được chút nào không nữa.
Cha Uhi sau nhiều tháng điều trị vật lý trị liệu thì đôi chân đi lại bình thường, tránh chạy nhảy hay làm việc nặng. Ông giờ là giáo sư dạy học trong một trường Đại Học Y của thành phố, công việc cũng tương đối nhàn hạ nên ông có thời gian quan tâm chăm sóc ba đứa con, đứa lớn đã đồng tính rồi nên ông ra sức dạy dỗ đứa nhỏ tránh đi theo con đường của anh nó.
Những ngày tháng này đối với Uhi nhàn nhã hết mức, cậu ngoài đọc sách, đi dạo cùng với Ilbani, sau đó đổi thành Zannanza thì không biết làm gì nữa.
[Mattiwaza đã đi công tác nước ngoài nha mấy nàng].
Đang nhâm nhi đĩa trái cây mà người giúp việc bưng tới thì điện thoại của Uhi đổ chuông.
- "Uhi, cậu chết dẫm luôn rồi hả? Quên thằng bạn này rồi hả?"
Đầu dây bên kia là tiếng hét chói tai của cậu bạn thân Zay
- "Ha ha, Zay hả, cậu khoẻ không?" - Uhi cười lấy lòng.
- "Khoẻ, khoẻ, rất khoẻ" - Zay tức giận trả lời.
Hơn nửa năm Uhi và hắn không có liên lạc, hắn muốn về Thổ Nhĩ Kỳ nhưng không được nhà trường chấp thuận do chưa hoàn thành xong chương trình giao lưu văn hoá. Hắn không về được mà Uhi cũng không thèm liên lạc với hắn, hắn không liên lạc cậu vì muốn dành cho cậu thời gian, hắn cũng biết vụ việc hôm đó ảnh hưởng đến cậu. Giờ hắn đã hoàn thành xong chương trình và được quay về quê nhà nên lập tức liên lạc với Uhi, hắn muốn nhìn xem tình hình bạn thân của mình thế nào.