Ilbani nhìn thấy Uhi ngủ, khuôn mặt cậu thật đáng yêu, hắn giơ tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp trắng trẻo của cậu.
- "Ngủ lúc nào nhìn cũng ngoan như vậy",
Cảm thấy có gì đó đang luồn vào khoang miệng mình Uhi giật mình mở mắt, đập vào mắt là khuôn mặt phóng đại của một người đàn ông, sau một lúc định thần Uhi mới nhận ra người đó là Ilbani, Uhi dùng sức đẩy Ilbani ra và thở hỗn hển.
- "Thầy, vì sao lại vào phòng sinh viên làm chuyện mờ ám, nếu nhà trường biết được họ sẽ giải quyết như thế nào" - Uhi lấy tay vừa quệt quệt miệng mình vừa nói.
Ilbani khuôn mặt vẫn bình tĩnh không hờn giận vì hành động của Uhi, sau đó gọi một cái tên làm Uhi giật mình.
- "Urhi Shalma".
- "Thầy nói gì, em không hiểu, Thầy nên đi ra khỏi phòng em tránh bị người khác nghi ngờ".
Ilbani cúi người lại gần khuôn mặt Uhi: "Tôi nói, em chính là Urhi Shalma".
Uhi tính dùng tay đẩy Ilbani ra lần nữa thì hắn nhanh hơn chụp được tay cậu rồi ôm vào lòng: "Uhi, tôi rất nhớ em. Hình ảnh thân thể em nhuốm đầy máu với thanh kiếm găm sau lưng làm tôi đau đớn muốn chết đi được" - Ilbani ôm Uhi thân thể không ngừng run rẩy, hắn nhớ cảnh tượng Urhi Shalma trước lúc chết ở thế giới DSHB.
Uhi kinh hãi thật sự, vì sao, vì sao Ilbani là người hiện đại lại có thể nói rõ ràng sự kiện cậu bị đâm ở thế giới ảo tưởng DSHB kia.
- "Thầy .... Thầy ... thực sự là ai?" - Uhi lắp bắp hỏi, cậu thật không thể tin, chẳng lẽ Ilbani cũng xuyên không?
- "Tôi là Ilbani của em".
- "...".
- "Vì sao Thầy lại chắc em là người đó? Thầy đang nhầm em với ai chăng?".
Uhi vẫn không chịu nhận mình là Urhi Shalma.
- "Biết, vì trên người em có mùi của tôi".
- "...".
- "Thầy .... đang đùa với em đúng không?".
Ilbani thấy Uhi sắp sửa nổi giận liền xoa xoa lưng cậu trấn an.
- "Được rồi, đừng nóng, để tôi kể em nghe một chuyện".
- "Cách đây khoảng - tháng, tôi có đi xem một buổi triển lãm cổ vật ở viện bảo tàng Ai Cập. Lần đó có một viên ngọc đen huyền bí được một nữ khảo cổ học nổi tiếng cùng với cha cô ấy tìm thấy, nó được trưng bày ở viện bảo tàng mấy tháng trước khi được đem bán đấu giá ở Mỹ. Do tôi có quen biết với ông chủ viện bảo tàng nên mới mượn xem, vì tôi thấy nó có gì đó huyền ảo và xinh đẹp. Ông chủ viện bảo tàng đưa tôi đến một căn phòng được bảo vệ canh chừng cẩn mật, rồi lấy viên ngọc đen cho tôi xem và dặn tôi phải cẩn thận không được làm rơi hay làm nó trầy xước".
- "Em biết lúc đó có chuyện gì xảy ra với tôi không?".
- "Đừng nói Thầy bị nó hút vào trong nha".
- "Ha ha ha, không phải".
- "Khi ông chủ viện bảo tàng vừa đóng cửa rời khỏi, viên ngọc đen phát ra một luồng ánh sáng bao trùm lấy tôi, sau đó tôi ngất đi không biết gì nữa".
Uhi trợn mắt kinh ngạc, giống lúc cậu bị cuốn vào thế giới ảo tưởng DSHB. Ilbani vẫn chú ý biểu cảm của Uhi, hắn tin chắc Uhi cũng bị viên ngọc đen đó cuốn vào thế giới DSHB nhưng hắn thì khác một chút.
- "Khi tôi tỉnh dậy là ngày sau đó, đang nằm trong bệnh viện".
- "Rồi sao nữa" - Uhi tò mò hỏi.
- "Tự nhiên trong đầu tôi xuất hiện một số ký ức không phải là của tôi nhưng lại là của tôi".
Uhi mụ mị với câu nói đầy ẩn ý của Ilbani.
- "Ý Thầy là sao?".
- "Tôi có ký ức của thế giới ảo tưởng DSHB, thật kỳ lạ đúng không? Tôi cảm nhận được nỗi đau của một tôi khác trong thế giới DSHB".
Uhi hai tay day day thái dương, thật đúng là viên ngọc huyền bí, kỳ lạ.
- "Vậy ý Thầy là, ký ức của quân sư Ilbani truyền qua cho Thầy?".
- "Có thể nói là vậy".
- "Sao có thể nhỉ?".
- "Tôi cũng không lý giải được".
- "Vậy sao Thầy chắc em là Urhi Shalma mà không phải là người khác".
- "Linh tính mách bảo và tôi tin ở linh tính của mình".
- "...".
- "Linh tính Thầy sai rồi, em không phải người Thầy cần tìm" - Uhi vẫn một mực chối bỏ vì cậu thấy thật hoang đường, khi quay lại thế giới hiện đại, cậu đã chạm phải kẻ giống hắc thái tử và hoàng tử Zannanza và giờ đây lại thêm một Ilbani, đừng nói sau này cậu sẽ gặp lại Ramses nữa chứ.
- "Em không muốn biết kết cục thế giới DSHB sau khi em mất sao?" - Ilbani mặc kệ Uhi cứ mãi nói mình không phải là Urhi Shalma, chỉ cần hắn nhận định Uhi là được.
- "... Chuyện đó có liên quan gì đến em chứ?".
Ilbani lại thao thao bất tuyệt kể dù cho Uhi muốn nghe hay không: "Sau khi em mất, một luồng ánh sáng phát ra từ viên ngọc đen trên bàn tay em bao trùm lên thân thể của em và hắc thái tử. Khi luồng ánh sáng tan biến thì chỉ còn lại mình hắc thái tử chết gục ở đó, còn thân xác em không biết đi đâu. Em không biết tâm trạng của tôi lúc đó, như phát điên lên tìm kiếm mà không thấy một chút hình bóng của em, giống như em chưa từng tồn tại ở thế giới này. Pharaoh Ramses cùng tứ hoàng tử Zannanza thì như người ngây dại, bọn họ không ngừng gào thét gọi tên em".
Uhi vẫn bình tĩnh nghe, chuyện dù gì cũng qua rồi và nhờ vậy cậu mới trở về thế giới của mình.
- "Chiến tranh giữa ba nước tạm đình chiến, con trai hắc thái tử lên kế thừa ngôi vị và cai trị mảnh đất Mitanni gồm Wasshukani và Carchemish".
- "Pharaoh Ramses như người mất hồn về nước Ai Cập".
- "Tứ hoàng tử Zannanza sau khi về Hattusa cũng nhốt mình trong cung không tiếp xúc với ai".
- "Em cũng thật tàn nhẫn, khi đi mang hết những gì thuộc về em rời khỏi thế giới của chúng tôi, giống như một cơn gió lạ đến rồi đi không dấu vết".
- "Cho nên dù Pharaoh Ramses muốn ướp xác em để một ngày nào đó em có thể sống lại cũng không được".
Uhi rùng mình - cậu không muốn làm xác ướp hồi sinh nha.
- "Vương Phi Nakia ở Babylon khi nghe tin em mất, liền đem quân từ Babylon ngày đêm hành quân không ngừng nghỉ tiến đánh Malatia - biên giới với Mitanni và Hittite".
- "Quốc vương Kail bị bà ta hành cho nhiều phen mệt mỏi, phải nhờ lục hoàng tử Juda ra thương thuyết thì bà ta mới chịu rút quân về nước".
_ Dù gì cũng là tình mẹ con nên vương phi cũng không làm khó dễ Juda cho dù hắn ngu ngốc từng rạch một đường trên khuôn mặt xinh đẹp của vương phi.
- "Về phần vương phi Yuri, sau khi được đăng quang làm Tawananna thì mãi vẫn không thấy có tin vui. Các quan đại thần, nguyên lão bắt đầu náo loạn, bắt ép quốc vương lập thêm phi tần, vì quốc vương một vương quốc hùng mạnh không thể có ít con cái được".
- "Quốc vương Kail bị bọn đại thần hành cho mệt mỏi đầu óc, một hôm đi dạo xung quanh khu vườn thượng uyển thì gặp phải công chúa Alexandra. Công chúa càng lớn càng xinh đẹp như hoa, đến hoa còn phải nhường nhan sắc nàng, mái tóc nàng vàng rực như bình minh buổi sáng, nụ cười của nàng toả nắng như ánh ban mai, ánh mắt nàng trong veo thuần khiết như mặt hồ tĩnh lặng. Quốc vương Kail có phần động tâm và cũng vì vương phi Yuri mãi vẫn chẳng có tin vui và ngài bị các quan lại trong triều lải nhãi ngày đêm nên cũng thấy phiền".
- "Quốc vương không biết, hoàng tử Juda thầm yêu mến công chúa Alexandra, ngài lập nàng ta làm phi tần, vương phi Yuri cảm thấy buồn tủi khóc lóc ngày đêm, nhưng biết sao được làm quốc vương không thể chỉ có một hoàng tử (con của Guzel) trong khi nàng chẳng sinh được cho quốc vương một đứa con".
- "Hoàng tử Juda, khi thấy công chúa Alexandra sánh vai cùng hoàng huynh mình yêu mến nhất thì đâm ra đau khổ tuyệt vọng, ngài ấy đã uống thuốc độc tự tử, may mà được phát hiện và cứu kịp thời. Sau đó hoàng tử Juda xin ra trấn giữ một vùng đất biên cương gần Babylon".
- "Sau khi lập công chúa Alexandra làm phi tần, quốc vương Kail ngày đêm ở trong cung nàng, có phần lạnh nhạt với vương phi Yuri. Sau đó ngài đem quân đi đánh đất nước Arzawa và bị tổn thất nặng và ngài cũng bị thương nặng nhưng không chết".
Uhi ngồi nghe mà muốn ngủ gục, chuyện sau này còn liên quan gì đến cậu chứ, số phận của bọn họ có ảnh hưởng gì đến cậu.
- "Sao hả? Thấy nhàm chán quá sao?".
Uhi liếc nhìn Ilbani rồi nói: "Thầy kể chuyện cổ tích xong rồi thì buông em ra mà về phòng đi".
- "...".
- "Em không nhớ tôi sao? Tôi thì lúc nào cũng nghĩ về em".
- "Thầy bây giờ không phải là quân sư Ilbani và em cũng không phải là người thầy cần tìm. Chúng ta không có mối quan hệ nào với nhau cả".
- "Thì bây giờ chúng ta nên tạo ra mối quan hệ" - Ilbani đè ép Uhi xuống giường, hắn nhớ cậu chết mất. Trước đây hắn không hiểu sao hắn không rung động với ai cả, một bộ mặt lạnh lùng, nhưng khi bị ký ức quân sư Ilbani dung nhập vào đầu, hắn có khao khát chiếm được người dưới thân này.
Uhi hai tay hai chân đấm đá Ilbani: "Thầy buông em ra ....ưm ... em sẽ nói lại với nhà trường ... ưm ... sa thải Thầy ...ưm ... ông Thầy biến thái".
Ilbani tranh thủ thời cơ Uhi nói liền hôn lấy cậu không tha, đầu lưỡi tiến quân thần tốc vào bên trong khoang miệng cậu không cho cậu nói hết câu trọn vẹn.
Hai tay Uhi bị Ilbani giữ chặt giơ lên đầu giường, hai chân cậu bị Ilbani tách ra rồi len vào giữa.
- "Uhi, em vì sao lại cứ chống đối tôi? Lúc nào em cũng từ chối tôi" - Khuôn mặt Ilbani đau thương nhìn Uhi.
- "Thầy bình tĩnh, đừng xúc động. Chúng ta từ từ nói chuyện. Thầy đừng để viên ngọc đó đánh lừa ký ức Thầy, chuyện đó thật hoang đường".
- "Tôi thà để nó đánh lừa để có được em còn hơn không?".
Bộ phận phía dưới của Ilbani càng ngày càng trướng lớn cạ cạ vào phần bụng dưới của Uhi làm cậu trợn mắt, vì sao đi đến đâu cũng bị người ta khi dễ đè ép.
[Đai đen Karate đó].
- "Uhi, tôi không kiềm chế được. Tôi thật sự rất nhớ em".
- "...".
- "Nếu không gặp em thì Thầy làm gì? Kiếm người khác không được sao?".
- "Tôi có linh tính là sẽ gặp em một ngày gần đây".
- "Hừ, nếu linh tính Thầy sai thì sao? Suốt đời Thầy chờ đợi một người không biết có tồn tại hay không sao?".
- "Tôi sau khi xuất viện thì có tra cứu tìm kiếm thông tin về viên ngọc đen, tôi muốn tìm hiểu ai đã từng là chủ sở hữu của viên ngọc này".
- "Tôi bắt đầu để ý đến sự kiện con trai lớn của một nữ khảo cổ học nổi tiếng người Ai Cập đột nhiên bất tỉnh. Nữ khảo cổ ấy cũng chính là người tìm ra viên ngọc đen trước khi đưa nó đến viện bảo tàng".
[Trời đang viết tự nhiên con chuột nó bấm nút tắt, tim ta đau quá sợ mất chương đang viết dở]
- "Tôi tìm hiểu thông tin cậu ta, nhìn thấy tên là Uhi Yilmaz và khuôn mặt có - phần giống Urhi Shalma".
- "Chỉ nhiêu đó thông tin mà Thầy nghĩ đó là em sao?".
- "Em không thấy kỳ quái sao? Tôi và em đều liên quan đến viên ngọc đen, không phải chúng ta có mối ràng buộc nào sao?".
Uhi thật cảm thán vì Ilbani rất thông minh, luôn nhanh chóng tìm ra điểm mấu chốt.
- "Uhi, em đừng từ chối tình cảm của tôi. Chúng ta đã bỏ lỡ một kiếp rồi, kiếp này tôi muốn được bên em".
Uhi vẫn cảm thấy sự việc có chút không chân thật, ở thế giới DSHB cậu day dưa với người đàn ông, ở thế giới hiện đại cậu cũng bị người trong số đó bám riết không tha.
Uhi nhìn Ilbani, ánh mắt hắn đầy thâm tình nhìn cậu, hai tay vuốt ve gò má cậu, miệng chốc chốc lại hôn lên môi cậu, rồi khoé mắt cậu.
Uhi cảm thấy thực sự rối rắm, mối quan hệ của cậu thật phức tạp, ba người cậu gặp đều muốn cậu và cậu cũng có phần thích bọn họ, có phải cậu quá ích kỷ không?