Cuối cùng thì Tiểu Văn vẫn ở lại, không có đi cùng bọn họ truy tìm tung tích của Kid, bởi vì cô biết cho dù có đi theo thì cũng không giúp được gì hết. Chính cô đã không còn là nữ phù thủy không có gì là không thể làm được nữa rồi, hiện tại, thậm chí ngay cả tiếng Nhật mà bọn họ nói, cô cũng đều nghe không hiểu, làm sao có thể ở tại đây, dưới tình huống có nhiều cao thủ như vậy cứu Kuroba Kaito mà không bị người phát hiện chứ? Cho nên, cô chỉ có thể đưa ra một lựa chọn, đó chính là ở lại đây. Ở lại, có nghĩa là đã thoát khỏi sự giám sát của các cậu ấy, có cơ hội để đi cứu binh. Về phần đi người được cô đi cứu binh là đi, đã quá rõ ràng rồi.
Ở giữa vùng ngoại ô trơ trọi có một căn biệt thự nằm đó, hiện ra một chút ánh đèn giữa đó. Chủ nhân của căn biệt thự lúc này chính là đang bưng cà phê, vô cùng đáng yêu nhìn cảnh tượng ở giữa chiếc gương.
“Chủ nhân, công chúa đang cầu cứu với tôi. Tôi nên làm cái gì bây giờ?” Âm thanh của Kyoko ở giữa phòng khách vang lên, lại không phân rõ được là đến từ phương hướng nào.
Cầu cứu? Anh chỉ biết là em sẽ không bỏ người kia lại. Amuro Tooru uống một ngụm cà phê, cười khẽ. Lần này là do chính em tự mình giao du với kẻ xấu, sau này cũng không nên oán trách anh.
“Kyoko, mở đường thông đạo trò chuyện ra!”
“Vâng!” Hiểu được chủ nhân lại muốn làm bộ dáng như là đang ngủ, Kyoko phủ một lớp mỏng màu bạc ở ngay giữa phòng khách, có thể nói chuyện, nhưng lại không thể nhìn thấy hình ảnh của nhau. Đường dẫn ngay lập tức được chuyển đi, bất chợt nghe được âm thanh vô cùng lo lắng ở bên kia của Tiểu Văn.
“Kyoko tồi tệ, nhà ngươi có tin hay không, nếu nhà ngươi lại không cho chủ nhân gặp ta, ta chẳng những đem tâm của ngươi mài thành bột phấn, mà còn đi đốt phòng ở của ngươi!!!”
Đốt phòng ở? Thật đúng là cái gì em ấy cũng đều có thể nói ra. Tính tình này thế nhưng cùng với lúc ban đầu đều như nhau. Amuro Tooru buông cà phê xuống, trong lòng mỉm cười. Bất quá, anh cũng biết, nếu như anh không hé răng, Kyoko nhát gan nhà mình sẽ không chống đỡ được mất.
Amuro Tooru điều chỉnh trạng thái, nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, đã là bộ dáng y hệt như đang buồn ngủ lờ mờ. Chính là, biểu cảm này phối hợp cùng với trang phục chỉnh tề cùng với dáng ngồi ngay ngắn liền vô cùng quái dị.
“Chuyện gì vậy? Đêm khuya khoắt như vậy, Tiểu Văn em có thể kết thúc chuyện quấy rối này được hay chưa?”
Ờ thì…… Tiểu Văn ngồi ở trong toilet nhìn đồng hồ, nghe âm thanh ở phía đầu gương bên kia tràn ngập âm thanh buồn ngủ, trong lòng khó có được chút áy náy, khí thế vừa mới bừng cháy khi nãy trong nháy mắt liền rơi xuống. Cô cúi đầu báo cáo nguyên nhân hậu quả cho Amuro Tooru.
“Anh mau nghĩ biện pháp đi, bằng không thì Kuroba Kaito nhất định sẽ bị mọi người truy đuổi tới.” Trong âm thanh của Tiểu Văn có hơn một tia cầu xin. Lúc này, cô cũng không phân chia được rõ ràng là bản thân làm chuyện này có phải là do chính mình có một phần áy náy đối với Kuroba Kaito có hay không.
Amuro Tooru ở phòng khách tất nhiên cũng nghe ra được một tia do dự, ánh mắt lóe lên, cuối cùng khóe miệng lại giương lên. Như vậy cũng tốt, sớm đi hoàn thành nhiệm vụ, thì chính là sớm đi lĩnh thù lao của mình. Chính mình dù lợi hại đến đâu cũng chỉ là một người, chỉ có một trái tim, không thể thỏa mãn yêu cầu của mỗi người. Vì người trong lòng, chỉ có thể để cho em rể tương lai sau này có được nhiều phương diện hơn một chút.
“Biện pháp, thế nhưng anh lại không có. Thứ anh có, chính là một phần quà tặng. Về phần cái khác, cũng là do chính em tự mình nhìn xem mà làm đi. Người là do em muốn cứu, tất nhiên cũng phải là do chính em ra tay.” Dứt lời, nâng tay, hướng về phía gương to bắn ra một đường ánh sáng màu xanh.
Tiểu Văn đang bởi vì câu nói không có cách nào của Amuro Tooru mà cảm thấy sốt ruột, chỉ thấy có một đường ánh sáng màu xanh từ trong gương xuyên thẳng qua, quấn quanh một vòng, hướng về phía cổ tay cô bay đến. Một lát sau, ánh sáng biến mất, chỉ thấy trên tay trái của cô có một lắc tay quen thuộc, chính là đang sáng lấp lánh. Cô sững sờ, đờ người trong thời gian ngắn, âm thanh của Amuro Tooru lại truyền đến.
“Lắc tay kia, tuy rằng nguyên nhân bởi vì em đã đã mất đi ma lực nên không thể có lại được ma lực, nhưng về bộ phận toàn năng thì việc phiên dịch còn rất là dư dả. Giải quyết về vấn đề ngôn ngữ, đối với em mà nói coi như là một trợ giúp rất lớn đấy. Bất quá, chuyện tiếp theo sẽ do chính em nghĩ biện pháp.” Vừa dứt lời, lớp mỏng màu bạc ở trên chiếc gương to kia liền biến mất, chiếu rọi lại hình ảnh sự vật trong phòng khách như ngày thường.
Bên kia, Tiểu Văn cũng phát hiện cuộc trò chuyện bị cắt đứt, dù cho cô lại có la to uy hiếp như thế nào, đầu bên kia cũng không có bất kì phản ứng nào.
“Kyoko thối tha, Kyoko tồi tệ. Suốt ngày làm kẻ chặn đường cướp của, thật sự là, ta thấy nhà ngươi có gì đáng để sử dụng chứ?” Tiểu Văn khép gương lại, căm giận nhét vào trong túi, sờ sờ lắc tay, đi ra khỏi toilet. Nếu sớm biết rằng người anh trai tiện lợi này có chỗ không đáng tin cậy như vậy, thì chính cô vẫn nên đi cùng với tổ bốn người bọn họ đi, hiện tại cô nên đi đến chỗ nào để tìm người đây! Bộ phận phiên dịch vạn năng, làm sao cũng không phải là công cụ vạn năng truy tìm dấu vết chứ!
Dọc theo đường đi, Tiểu Văn nói nhỏ, đầy bụng oán giận. Cúi đầu, cũng không nhìn người, trực tiếp xông thẳng ra ngoài cửa, nghĩ đến việc trước hết ra khỏi khu mua sắm, rồi tìm người hỏi thăm một chút. Lại không biết, chính là vì thói quen đi đường mà không ngẩng đầu này của cô, lại khiến cho vận mệnh đã được định trước của cô lại nối đường ray.
“A!” Một tiếng thở nhẹ, Tiểu Văn thẳng tiến đụng vào một bức tường.
“Ai vậy?” Cảm xúc chị đây đang rất là bất xúc! Chỉ là, khi cô vừa ngẩng đầu lên, phần sau của câu nói đều nghẹn ở tại trong cổ họng cô. Trước mắt làm sao có thể là một nam sinh chứ, một đầu tóc màu đen hiện ra, có vài sợi tóc mái được phân chia ra che khuất lông mày. Xuống tiếp là phần lông mi dài mà hơi xoăn, hai mắt đen nhánh thâm thúy ở dưới ánh đèn của khu mua sắm phát sáng ra rạng rỡ, còn có chiếc mũi cao thẳng kia, độ dày vừa phải của đôi môi đỏ mọng, tổ hợp cùng nhau, như một hình ảnh của vị hoàng tử trong thế giới truyện tranh đi ra.
Đẹp trai, thật sự rất là đẹp trai. Ngoại trừ ở trong truyện tranh, cho tới bây giờ chính cô còn chưa nhìn thấy qua một người nam sinh tốt đến như vậy. May mà đã thay đổi thân thể, ánh mắt khi nhìn thấy chính là hình ảnh ba chiều, nếu không thì bây giờ khi gặp được trai đẹp, lại nhìn thấy đường nét vẽ hai chiều của người ta, chẳng phải là đã quá thiệt thòi cho cô rồi hay sao.
“Ha ha –” Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười khẽ kéo suy nghĩ của cô về. Có thế này Tiểu Văn mới phát giác ra chính mình thế nhưng nhìn người ta chằm chằm, không chớp mắt đến nửa ngày, ngay lập tức liền đỏ mặt. Vội vàng cúi đầu liên tục nói “Thực xin lỗi”, cảm thấy lại nghi hoặc vì chính mình từ trước tới nay đối với người đẹp trai thì không quan tâm cho lắm, chính cô làm thế nào lại đột nhiên sẽ phát động ra tính mê trai đẹp ra kia chứ.
“[Tiếng Anh]: Lại là thực xin lỗi, đây chính là lần thứ hai cậu nói lời xin lỗi với tớ rồi đấy!” Nhìn nữ sinh trước mắt đỏ mặt, trong mắt Kaito hiện lên một ý cười. Không sai, cậu ta chính là người lần trước ở khu mua sắm mà Amuro Tooru cùng Kudo Shikura thiết kế đi đụng vào Tiểu Văn. Hiển nhiên, Amuro Tooru là vì để cho Tiểu Văn cùng Kuroba Kaito lại tiếp xúc chạm mặt thêm một lần nữa, tốt nhất là nên nhất kiến chung tình, nhị kiến khuynh tâm. Ai ngờ lúc đó Tiểu Văn bị dồn ép đi quá nhanh, ngay cả người cũng chưa ngẩng đầu lên nhìn thì liền bỏ chạy đi. Uổng phí một phen tâm tư của anh. Không có biện pháp, anh chỉ có thể lại thiết kế, bày ra cục diện này. Kaito cùng Suzuki Jirokichi khiêu chiến với anh, anh không có tham dự, anh chỉ là giật giật mồm miệng của mình, mời vài đứa nhỏ của ‘Tứ gia tộc’ hỗ trợ mà thôi. Hơn nữa lần này, anh còn động tay động chân một chút vào dụng cụ phiên dịch vạn năng, bằng không thì Tiểu Văn — người ghét sắc đẹp kia chẳng thể phân biệt được tường tận, thật đúng là đối với diện mạo của người đối diện có quan tâm đến. Về phần Kaito, lần đầu tiên chạm vào nhau đối với cậu ta mà nói cũng thật sự là cuộc gặp mặt ngẫu nhiên, mà lần thứ hai này cũng là do cậu tự mình cố ý vì điều này. Nguyên nhân vì sao, tất nhiên là vì vừa rồi, cậu không biết Tiểu Văn là cố ý hay vẫn là vô tình hỗ trợ cho cậu.
Tiểu Văn còn không biết chính mình vào lúc bất tri bất giác đã bị người ta tính kế. Nhìn người nam sinh ở trước mắt mình, cô nghi hoặc hỏi: “Lần thứ hai?” Lời vừa nói ra khỏi miệng, như là đột nhiên phát hiện ra cái gì, chạy nhanh lại hỏi một lần, chẳng qua lần này dùng tiếng Anh để hỏi. Ngày ấy ở lầu bốn, bộ dáng Tiểu Văn không thông thạo ngôn ngữ, tất nhiên Kaito nhìn thấy được. Cho nên, nếu muốn tiếp xúc với người nữ sinh này thì nhất định phải giải quyết vấn đề ngôn ngữ trước. Chính mình mang dụng cụ phiên dịch nghe đối phương nói chuyện thì có thể, ngay lập tức trao đổi với nhau thì không thể được. May mà cậu phát hiện ra người nữ sinh này là học sinh trung học, mà học sinh trung học Trung Quốc có phổ biến về chương trình học tiếng Anh, cho nên vừa rồi nói ra câu kia, Kaito chỉ dùng tiếng Anh nói ra khỏi miệng. Mà Tiểu Văn đang nói chuyện cũng là bỗng nhiên hiểu được điểm này, cảm thấy anh chàng đẹp trai trước mắt này có khả năng là người ngoại quốc, sẽ không nói tiếng Trung, vội vàng âm thầm sử dụng lắc tay thay đổi ngôn ngữ.
Kaito nhìn nhìn bộ dáng không hiểu ra sao kia của Tiểu Văn, cũng không để ý. Biết được lúc đó là do cô đi đứng khẩn cấp, hẳn là không có chú ý đến chính mình. Bằng không, nhìn xem bộ dáng vừa rồi, sợ là lúc đó sẽ không đi nhanh như vậy. Vì thế liền đem chuyện đơn giản xảy ra vào ngày đó nói qua. Có thế này Tiểu Văn mới nhớ được lúc đó đã đụng vào người ta. Chính là không nghĩ tới sẽ lại đụng vào cùng một người. Lần này, không tránh khỏi lại là một trận nói lời xin lỗi.
“[Tiếng Anh] Không sao cả, tớ chỉ là cảm thấy hai người chúng ta có duyên với nhau mà thôi. Đúng rồi, làm sao cậu có mặt ở đây? Một mình đi dạo ở khu mua sắm?” Kaito vội vàng đi vào chủ đề, không biết làm thế nào mà người nữ sinh này lại thích nói xin lỗi đến vậy. Lại không biết đó chính là một loại tiềm thức giữa một tầng tâm lý bóng ma. Mà ngọn nguồn chuyện đó lại chính là cậu ta.
Tiểu Văn ngay thẳng nói xin lỗi đến mức nghiện, chợt nghe Kaito nhắc tới chuyện này mới tỉnh lại, rồi nhớ tới mục đích ban đầu của chính cô. Không khỏi u ám kêu lên hỏng bét, vội vội vàng vàng đã nghĩ tới việc lao thẳng ra khỏi khu mua sắm. Lại cất bước đi về phía trước, thì cô nghe được vài âm thanh quen thuộc. Vô cùng nhỏ yếu, tiếng người ồn ào ở ngay tại khu mua sắm này rất dễ bị người bỏ qua, nhưng lại không thể trốn thoát được đôi tai của Tiểu Văn, vì Amuro Tooru đã cải tạo ngũ cảm vô cùng bình thường của Tiểu Văn nên cô mới có được như ngày hôm nay.
“Ong ong –” Từ xa lại gần, âm thanh càng ngày càng rõ ràng, cũng khiến cho cô cuối cùng cũng đã khẳng định được nguồn gốc của âm thanh. Là tổ bốn người sử dũng ong truy đuổi. Chỉ là đám ong này làm thế nào đã trở lại đây? Nếu đã đuổi kịp người ta, Thảo Mai hẳn là đã bắt nó thu hồi rồi mới phải. Cho nên, bọn họ hẳn là không đuổi kịp người ta. Mà hiện tại, đám ong này — chẳng lẽ nói……
“Kuroba Kaito còn ở nơi này!” Tiểu Văn đấm một đấm vào lòng bàn tay, bỗng nhiên hiểu ra. Kích động hô ra khỏi miệng, Kaito còn chưa có bị bắt, chính mình còn có cơ hội cứu cậu ấy!
Tiểu Văn ở tại đây vui vẻ quá mức, lại đem Kaito đứng ở bên cạnh dọa sợ quá mức. Cậu thậm chí còn hoài nghi có phải là do dụng cụ phiên xảy xảy ra vấn đề gì hay không, vừa rồi người nữ sinh này vừa mới nhắc đến tên của cậu. Nhưng mà, làm sao có thể, chính cậu căn bản không hề biết cô ấy, hơn nữa trên mặt cô ta cũng không có dấu vết cải trang, không giống như người quen cải trang. Hơn nữa cũng không biết tiếng Nhật, càng là vào lúc cậu gặp khó khăn đồng thời xuất hiện. Huống hồ, chính mình ở ngay tại trước mắt cô ấy, cô ấy cũng không nhận ra được, hay vẫn là cái đỏ mặt thẹn thùng khi nãy thật ra chính là vì che giấu kinh ngạc khi nhìn thấy cậu? Trong lúc nhất thời, Kaito lâm vào trầm tư.
Tiểu Văn một lòng dốc sức vào trên đàn ong truy đuổi, tất nhiên cũng không có thời gian để đi lo lắng do dự về phản ứng của Kaito. Chỉ nghĩ đến chờ đợi đến lúc cùng với tổ bốn người bọn họ, đi theo tùy cơ ứng biến.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, âm thanh của ong truy đuổi càng ngày càng lớn, dần dần hiện ra thân hình, hướng về phương hướng của Tiểu Văn bay thẳng tắp đến. Phía sau, lần lượt chạy tới còn có tố bốn người, hai người họ Suzuki, ông chú Mori cùng con gái và Conan.
Căn biệt ở vùng ngoại ô, trên bàn trà trong phòng khách, tách cà phê đã dần dần thấy đáy, người đội mũ màu xanh thản nhiên nhìn ngôn ngữ cùng hình ảnh từ giữa chiếc gương to truyền đến, cuối cùng đứng dậy hướng đi ra ngoài.
Saki, anh hi vọng em biết, đây không phải là điểm kết thúc, mà là điểm xuất phát.