“La la la — –” Nói gì thì nói, Ryoko đối với bài hát này, dù hát cả trăm lần cũng không hề cảm thấy chán. Nếu đây là một bộ phim truyền hình, vậy thì bài hát kia có thể độc tự ôm hết về ca khúc chủ đề, nhạc đệm, nhạc kết thúc. Ryoko cứ liền như vậy tràn đầy hăng hái đi ở trên đường. Không sai, cô đã đi đến trường đại học Hải Dương Yokohama. Mặc dù cô không biết đường đi, nhưng có taxi dùng để làm gì kia chứ, tất nhiên là dùng để đưa những người không biết địa chỉ đến nơi đó thôi. Bất qua, tuy rằng tâm tình của Ryoko vô cùng thoải mái, sung dướng, nhưng vẫn phải có tính nhạy bén. Thế nhưng có liên quan gì đến việc này? Mặc dù đã đeo mắt kính nhưng vẫn không thể ngăn cản được phong thái hào hoa phong nhã của cô. Có một số FAN thì cũng là chuyện bình thường thôi. Ha ha ha ha [há] ha ha ha ha ha! Cứ như vậy, Ryoko ở giữa cảm giác hài lòng bỏ qua hình ảnh đã bị bôi đen của mình.
Ryoko ở một bên vừa cười như điên, một bên vừa lấy đồng hồ ở trong túi ra xem, phát hiện thời gian không còn sớm, bọn Conan và Heiji cũng sẽ nhanh đến đó, cho nên cô nhanh bước chân lên ở giữa vườn trường đại học tìm kiếm. Cô nhớ được lúc Conan và Heiji ở trước bảng thông báo của trường tìm kiếm thông tin thì gặp được Hakuba Saguru. Nhưng cái đầu người xây dựng trường học Nhật Bản có phải đã bị con lừa đá rồi hay không? Làm cái gì mà phải xây dựng lên nhiều bảng thông báo như vậy chứ? Kết quả là, sau vài lần tìm kiếm không có kết quả kia, Ryoko tức giận điên cuồng, không thèm để ý đến hình tượng bắt đầu kêu loạn: “Hakuba Saguru! Lập tức đi ra đây cho tớ! Hakuba Saguru — Hakuba Saguru –” Giữa vườn trường ngoại trừ tiếng vọng lại của Ryoko, còn có một đám người qua đường xem Ryoko như một kẻ ngốc. Đáng tiếc chính là không có Hakuba Saguru. Cô kìm nén một chút, hoàn toàn cắt đứt, không chịu ra đây báo danh à? Tròng mắt Ryoko đảo vài vòng, vẻ mặt vốn đã không có ý tốt, nụ cười ở trên khuôn mặt hoàn mỹ nay lại thêm âm trầm.
“Hakuba Saguru, tớ đếm đến ba, nếu như cậu không đi ra, tớ sẽ khiến cho ‘Hội những người theo đuổi Ryoko’ biến đổi thành ‘Hội những người đuổi giết Hakuba Saguru’! Một… Hai…” Ngay tại lúc Ryoko chuẩn bị kêu lên tiếng “Ba”, xa xa xuất hiện một mảnh tro bụi, bản lĩnh công phu của nọ chỉ trong chớp mắt, Hakuba Saguru với mái tóc bị gió thổi thành như đuôi chim liền xuất hiện ở ngay trước mặt Ryoko.
“Tôi ở ngay đây, nữ vương có chỉ thị gì?” Thật ra những người đã xem qua phần movie này của Conan thì đều biết đến, Hakuba Saguru thật ra chính là Kaito Kid cải trang thành. Lúc Ryoko vừa mới kêu tên Hakuba Saguru thì Kaito liền chú ý đến cô. Đáng tiếc, Ryoko cải trang thành bộ dạng khác, trong một thoáng Kaito không thể nhận ra được. Chờ Ryoko nhắc đến ‘Hội những người theo đuổi Ryoko’, Kaito liền có chút hoài nghi. Cậu lại cẩn thận nhìn kỹ bộ dáng của Ryoko, rõ ràng chính là ‘Đôi cánh thiên sứ màu tím’ đeo mắt kính. Cái này Kaito liền hiểu được, tám phần là Ryoko lại muốn chơi đùa. Cậu không rõ vì sao Ryoko lại muốn đến nơi này tìm Hakuba, vẫn là với bộ dáng này. Vì đã biết rõ ràng câu chuyện, Kaito đành phải tương kế tựu kế, tiếp tục cải trang thành Hakuba Saguru. Đáng tiếc, Kaito đã tính sai một chuyện, Hakuba Saguru chân chính, căn bản không hề biết Ryoko chính là ‘Đôi cánh thiên sứ màu tím’.
“Cậu làm sao sẽ biết tớ là ai?” Ryoko bỗng nhiên nhớ tới chuyện mình đã cải trang thành bộ dáng khác, nghi hoặc nói.
“A? Cái này… Cái này… Tớ…”
“Được rồi, tớ đã biết. Dựa vào tình cảm yêu mến của ‘Hội những người theo đuổi Ryoko’ dành cho nữ vương là tớ đây thì còn ai có thể duổi giết cậu nữa kia chứ? Khả năng trinh thám của cậu rất không có cốt khí đấy.”
“A? A.” Nhìn đến Ryoko tự tạo cho cậu một lối thoát, Kaito vội vàng đi theo nó để chạy trốn. “Đúng đúng đúng, chính là như vậy. Kỳ thật tớ cũng không biết cậu là ai. Nhưng cậu hằn là quen biết với Ryoko đi.”
“Tớ nói Saguru này, hôm nay cậu làm sao có thể khác như vậy chứ? Ngay cả nói chuyện cũng đều không tốt. Quên đi, cậu đã thành tâm thành ý như vậy đặt câu hỏi, tớ liền đại phát từ bi nói cho cậu biết. Để ngăn chặn thế giới bị phá hoại, để bảo vệ hòa bình cho thế giới. Đại diện cho những nhân vật phản diện, đầy khả ái và ngây ngất lòng người. Tớ, Hirota Ryoko hiện tại sẽ cải trang thành Kuroba Haruna. Là em họ đột nhiên xuất hiện của Hakuba Saguru, một tương sáng đang chờ đợi chúng tôi. Chuyện là thế đấy! Meo!!!” Có thể là do Ryoko đã xem Đội Hỏa Tiễn trong Pokemon rất nhiều lần, cho nên, lúc nói những lời này, Ryoko không tự giác được chính mình, bắt đầu vui sướng đứng lên hoa tay múa chân. Một người tự diễn ba vai, diễn xuất vô cùng mãnh liệt thể hiện sự tinh túy của Musashi và Kojirou. []
[] Vâng, là nó đây, những ai còn nhớ tuổi thơ đầy dữ dội của chúng ta không!?
Musashi: Nếu các người thành tâm muốn biết…
Kojirou: Thì chúng tôi rất sẵn lòng trả lời…
Musashi: Để ngăn chặn thế giới bị phá hoại.
Kojirou: Để bảo vệ hòa bình cho thế giới.
Musashi: Chúng tôi đại diện cho những nhân vật phản diện.
Kojirou: Đầy khả ái và ngây ngất lòng người.
Musashi: Tôi, Musa!
Kojirou: Còn tôi, Kojirou!
Musashi: Chúng tôi là đội hỏa tiễn bảo vệ Dải Ngân Hà.
Kojirou: Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng tôi.
Meowth: Chuyện là thế đấy!
Một bên, Kaito nhìn xem cái dạng này của Ryoko chỉ có thể đỡ trán lau mồ hôi. Đến cùng là ai khác người chứ? Xung quanh bởi vì vài câu rống như sư tử Hà Đông của Ryoko, mọi người lại lấy ánh mắt “Người kia đúng là đồ ngốc” nhìn Ryoko, Kaito hối hận đến mức ruột cũng phải biến thành màu đen. Cho dù hiện tại cậu không có tính toán, ghi nợ vào sổ chép ở trên người Hakuba Saguru, chính mình làm sao có thể xuất hiện ra đây để góp vui như thế này chứ? Hiện tại muốn nói ra thì cô cũng không có khả năng tiếp thu!
“Cái kia, Ryoko, hôm nay cậu đến tìm tớ chính là nghĩ muốn nói với tớ là cậu sẽ cải trang sao?”
“Ôi?” Ryoko bị Kaito hỏi như vậy, rốt cuộc cũng đã từ trong ảo tưởng tốt đẹp phục hồi lại tinh thần, cũng rất may mắn là Ryoko thấy được ánh mắt đồng tình của diễn viên quần chúng, sau đó trong lòng vô cùng xấu hổ, lôi kéo ‘Hakuba Saguru’ chạy trốn với tốc độ ánh sáng. Quăng chết người, quăng chết người, lúc này hình tượng của cô ở trươc mặt ‘Hakuba Saguru’ đã hoàn toàn bị phá vỡ.
—— Ta đây là đường phân cách gặp nhau ——-
“Phù… phù…” Hai người Ryoko cùng Kaito nhanh chóng chạy trốn, sau khi dừng lại thì càng không ngừng thở phì phò. Nhìn Ryoko chống tay lên đầu gối, mồ hôi đầy đầu, Kaito cảm thấy dường như quay trở về tới ngày lần đầu tiên hai người đi hẹn hò. Khi đó hai người không lo âu, không phiền muộn. Đáng tiếc, ai cũng sẽ không nghĩ đến Ryoko sẽ vì một cái hiểu lầm mà mất đi trí nhớ. Nếu cậu vĩnh viễn không thể nhớ lại, thì chúng ta cũng sẽ không còn có thể trở về giống như trước nữa sao? Kaito ảm đạm.
“Này — tớ nói cậu này Hakuba Saguru, cậu, cậu có tìm được bọn Conan không?” So với Kaito, Ryoko lạc quan hơn. Cũng phải, căn bản cô ấy không hề nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra. Người thương tâm cũng chỉ có mình Kaito. Bất quá, dựa theo định luật xuyên không hoàng kim, Ryoko hẳn là sẽ tìm lại được ký ức của mình. Nhưng Akako lại nói là như thế kia, sau này đến cùng là sẽ xảy ra chuyện gì chứ? Tạm thời chúng ta không thể hiểu hết. Vẫn là nên đi một bước tính trước một bước đi.
“Tớ…” Kaito vừa định giải thích chính mình còn chưa có gặp được Conan bọn họ, một âm thanh tươi ngọt truyền vào trong lỗ tai hai người bọn họ.
“Conan –”
Ôi? Conan ở đâu? Hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn quanh, quả nhiên phát hiện cách đó không xa có Heiji cùng Conan. Mà âm thanh vừa mới xuất hiện khi nãy được phát ra từ một người nữ sinh đội mũ vành rộng và đeo một cặp kính đen. Xem ra giống như quen biết với Conan và Heiji. Cái này Ryoko thực buồn bực. Làm sao cô không thể nhớ rõ trong tập Movie này còn có xuất hiện qua một nhân vật như vậy chứ? Vì làm rõ ràng chân tướng, Ryoko cùng Kaito chậm rãi đi qua đó, đương nhiên lỗ tai còn luôn luôn chú ý đến cuộc đối thoại của bọn họ.
Khiến cho Ryoko cảm thấy kinh ngạc chính là, câu đầu tiên Conan nói không phải là “Cô là ai?” mà là “Bà chị, làm sao chị đã trở về rồi?” Cái này thật sự chính là ‘sấm sét giữa trời quang’ nha, ‘Bà chị’? Kudo Shinichi còn có một người chị, làm sao mà cô không biết chứ? Không đúng, theo cô nhìn thấy thì ngay cả tác giả Gosho Aoyama cũng đều không biết đó là ai! Chẳng lẽ người này chính là mẹ của Kudo Shinichi — Kudo Yukiko cải trang? Như vậy vẫn không đúng cho lắm, cô ấy cải trang đi đến đây làm chi chứ ? Trong Movie này không hề có vai diễn của cô ấy! Trong khi Ryoko đang nghi hoặc, trái lại Kaito trong rất tùy ý, thật giống như người này cậu ấy đã quen biết.
Ryoko còn không kịp hỏi Kaito, một câu nói của Heiji như sét đánh vào tai Ryoko. “A, là Shikura, cuộc biểu diễn ở nước Mĩ đã kết thúc rồi sao?” Shi… Shikura? Nếu cô không suy đoán sai như lời nói, Conan gọi cô ấy là chị, vậy thì cô ấy chính là mang họ Kudo? Vậy thì ghép lại chính là — Kudo Shikura? Là người khi mười bảy tuổi đã hát bài [Ký ức bị lãng quên] ra khắp đất nước Nhật Bản, khi mười chín tuổi thì tên tuổi đã vang dội khắp cả toàn cầu — Kudo Shikura? Rối loạn rối loạn, ca sĩ mình thích nhất ở thế giới này chính là chị gái của Conan, nhưng tác giả Gosho Aoyama chưa bao giờ nhắc tới người này. Này này này, rất kỳ quái thôi. Trừ phi… Một ý niệm lớn mật xuất hiện ở trong đầu Ryoko.
Mà trong lúc Ryoko suy xét mọi chuyện, cô cùng Kaito đều đã đi đến trước mặt Conan bọn họ.
“Hi! Shikura, thật lâu rồi không thấy.” Kaito quen thuộc bắt chuyện. Kỳ thật Kaito cùng Shikura cũng không tính là quen biết cho lắm, ngoại trừ so với bên ngoài biết nhiều hơn một — ở ngoài đời cô ấy là chị gái của Kudo Shinichi, sự hiểu biết của cậu đối với cô gái này cũng không phải là biết rất nhiều. Nhưng Hakuba Saguru cùng với người này không ít lần xuất hiện cùng một lúc với nhau, cho nên, hiện tại cậu đang cải trang thành Hakuba Saguru, vì để giấu diếm “nhân bánh”, tốt nhất vẫn nên chào hỏi với nhau.
“A, là Saguru a. Cậu đã tìm được Conan rồi.” Shikura cầm mắt kính, một đôi mắt sâu không thấy đáy thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Kaito, dường như có thể nhìn thấu hết thảy. Ngay tại lúc Kaito bị nhìn xem thật không thoải mái, khi đang muốn trốn tránh thì Shikura đem lực chú ý phóng tới trên người Ryoko, nghi hoặc thật sâu trong mắt, nhìn không sót một cái gì.
“A, đây là em họ của tớ, Kuroba Haruna.” Kaito vội vàng giới thiệu, thuận tiện che giấu chính mình.
“Em họ?” Ngữ khí của Shikura rõ ràng là hoài nghi.
“Em ấy là người thân ở phương xa của tớ, không có tới qua nơi này. Cho nên trước kia cậu chưa từng thấy qua.” Kaito nghĩ Shikura phát hiện chuyện Hakuba không có em họ, vội vã giải thích. Nói thật, khi đối mặt mặt với người nữ sinh này, cậu thế nhưng cảm thấy có chút lộn xộn cùng với cảm giác chột dạ, giống như lần đầu tiên khi cậu gặp mặt Ryoko, Mà lúc này, Ryoko mặc kệ tâm tình bất ổn của Kaito. Cô đã lãng quên Kaito nên giờ phút này làm sao còn có thể nhớ được Hakuba Saguru chính là Kaito cải trang chứ? Hiện tại cô đang thầm nghĩ tìm cách để biết suy đoán của mình có chính xác hay không.
“Chị còn nhớ rõ tình tiết trong ‘Detective Conan Movie : The private eyes’ requiem’ [Lễ cầu hồn của thám tử] chứ?” Ryoko thật cẩn thận hỏi, sau đó không chuyển mắt nhìn chằm chằm vào Shikura, sợ sẽ lỡ mất một ít thay đổi biểu cảm của cô.
Mà Shikura sau khi nghe đến lời nói của Ryoko, thế nhưng ngây ngẩn cả người. Làm hại Ryoko cho rằng chính mình đã đoán sai, chuẩn bị quay đầu đi thương tâm thất vọng. Hoàn hảo, ông trời vẫn còn tốt với cô lắm, ngay tại lúc cô chuẩn bị bỏ đi, Shikura mở miệng:
“Chị nhớ được điểm quan trọng ở trong tập này chính là ở chỗ người mà ‘hung thủ tự kỷ’ thích nhất chính là chính mình.”
Đúng vậy, đúng là như vậy. Shikura thật là một người xuyên không. Giờ phút này, tâm tình Ryoko kích động thì cũng liền giống như kẻ điên phi như bay đến trên người Shikura cho bằng được. Đối với Ryoko mà nói, cô chính là chỉ mới xuyên không được mấy tháng, gặp được đồng nghiệp xuyên không tuy rằng cao hứng nhưng không đến mức điên cuồng. Nhưng Shikura thì không giống như vậy, Shikura xuyên thành trẻ con, cô đã tại cái thế giới này lẻ loi hiu quạnh sống đến mười chín năm. Sự mới lạ và vui thích khi xuyên không lúc ban đầu đã sớm bị hao mòn gần như không còn, còn lưu lại chính là sự nhớ nhung sâu nặng đối với quê nhà của mình.
“Haruna, chị rất nhớ nhà, rất rất rất nhớ nhà.” Ôm ấp đã không đủ để phát tiết cảm xúc trong lòng cô, Shikura nhưng lại dần dần khóc lên. Mỗi một tiếng khóc nức nở kia, ở giữa tận trong trái tim Ryoko, cô có thể cảm nhận được sự gian khổ của khi chỉ một mình.
“Được rồi được rồi, không có việc gì. Hiện tại không phải đã có em rồi sao. Chị thế nhưng là tiền bối xuyên không của em đấy, đừng khóc.” Ryoko từng chút từng chút một nhẹ nhàng vỗ Shikura, nhỏ giọng an ủi. Giờ khắc này, những người xung quanh dường như không hề tồn tại, chỉ có hai người các cô cho nhau những an ủi cô đơn trong tâm hồn.
Nhưng mà, xung quanh làm sao có thể không có người được chứ? Hiện tại, Conan, Heiji, Kaito ngơ ngác nhìn nhau, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì. Càng quan trọng hơn là, hiện tại bọn họ thế nhưng đang giành giật từng giây vội vàng cứu người đấy. Hai người này làm sao ở tại đây khóc sướt mướt chứ?
“Cái kia, em nói này bà chị, em còn đang rất vội, còn phải tra án cứu người nữa, chị có thể đợi lát nữa hãy khóc có được không?” Conan bởi vì bản thân chính mình thấp bé nên không thể làm gì khác hơn là đành phải kéo quần áo của Shikura.
“Đừng ầm ĩ, thật đáng ghét, không phải chỉ là phá một vụ án thôi sao, đợi lát nữa chị đây trực tiếp nói cho các ngươi chân tướng. Hiện tại các ngươi đi ăn cơm trước đi. Chị khóc còn chưa có đủ đâu, thật là. Oa oa oa — oa oa oa — Haruna à, chị thật thảm a!” Ách… Bốn người đồng thời treo lên vài vạch đen, chị đây là không phải thật thảm, là thật điên mới đúng.
Bởi vì “hình như” hồi nhỏ Shikura có năng lực biết trước, cũng dùng điều này giúp Conan phá qua thật nhiều vụ án. Cho nên, Heiji cùng Conan biết rõ cô nên lựa chọn tin tưởng, lôi kéo Hakuba không rõ chân tướng đi ăn đại tiệc đi.
———— Ta đây là đường phân cách hoài nghi ——————
Kết cục rõ ràng, hiện tại mọi người có Shikura đem thế giới Conan nhìn rõ mọi ngóc ngách, không cần tốn nhiều sức giải quyết vụ án. Quan trọng nhất là chân Conan cũng không bị gãy. Genta cũng không có cơ hội giấu đi ID. Chính là Ryoko vô cùng đáng thương. Bởi vì không nghĩ tới sẽ gặp được tiền bối xuyên không, càng không nghĩ tới tiền bối xuyên không lại là một người thích dính sát người khác đến như vậy, căn bản khiến cho cô không thể thoát khỏi đây, đành phải quay trở về hàng ngũ chung với mọi người. Bởi vậy dẫn đến việc trải qua nghi thức tìm kiếm. Mọi người còn lo lắng cái ID ở trên người Ryoko. Cuối cùng, Ryoko đành phải nói dối, tự xưng chính mình là bạn của Ryoko, mà Ryoko bởi vì có việc trước nên phải rời khỏi đây, hơn nữa nhờ cô đem ID giao trả lại cho mọi người. Bởi vậy, người bình thường thì tin tưởng. Nhưng đối với quý ngài Conan bình tĩnh thì càng ngày càng hoài nghi cô nhiều hơn. Thời điểm mấu chốt chạy trốn, còn thật khéo không đeo ID có bom trên tay mình.
Chính là, bởi vì Shikura nói cho bọn họ biết ‘Ryoko’ không có xuất hiện ở đây là người bình thường, người nọ không có khả năng là thành viên của tổ chức áo đen, cũng không phải là kẻ sát nhân, cho nên Conan mới không có tiếp tục truy xét. Nhưng cũng không có nghĩa là ngày thứ hai sẽ không điều tra. Rốt cuộc Ryoko giả ngây giả dại đi đến tận cùng.