Tôi không ngờ ra chỉ ngủ một giấc, tỉnh dậy đã thấy Yêu Hồ run lẩy bẩy, ôm cổ tôi không chịu buông tay, đầu rúc vào trong lòng tôi dụi dụi như muốn tìm che chở.
Thấy trên mặt anh đỏ ửng không bình thường, tôi lại quay sang nhìn Đại Thiên Cẩu. Tầm mắt hắn rơi trên người Yêu Hồ, trong mắt hiện rõ tâm tình phức tạp.
"A Tể bị sốt, đã tiêm rồi." Đại Thiên Cẩu nói, "Nhưng em ấy không chịu ở lại với tôi, vẫn khóc lóc đòi cậu, nên tôi đành đưa em ấy về đây."
Tôi thực sự không còn lời nào để nói với tên này. Nếu cho tôi một khẩu súng, nhất định tôi sẽ thẳng tay bắn chết hắn.
Tôi ôm Yêu Hồ lên lầu. Vốn tôi cũng không khỏe khoắn gì, cũng may Yêu Hồ gầy, nên tôi vẫn có thể ôm anh vào phòng, nhét vào trong chăn ấm áp.
Khóe mắt anh vẫn hồng, viết đầy kinh hoàng, gối đầu lên tay tôi, nhỏ giọng gọi tên tôi.
"Em không đi đâu hết, em ở đây với anh." Tôi vắt khăn lau mặt cho anh, "Em trông anh ngủ nhé."
Yêu Hồ cọ cọ tay tôi, rồi nghiêng mặt hôn lên ngón tay tôi, đột nhiên nói, "Anh không muốn bị nhốt đâu."
Những lời này như gai đâm vào lòng tôi, tim tôi như đặt vào trong bụi hoa hồng, bị gai đâm cho máu me đầm đìa.
Tôi gượng cười với Yêu Hồ, cúi người hôn lên mặt anh, "Không ai nhốt anh hết, em đảm bảo."
Yêu Hồ cuối cùng cũng ngủ. Tôi nằm bên cạnh mà không thể ngủ nổi.
Đại Thiên Cẩu vẫn chưa đi. Yêu Hồ vừa ngủ không được bao lâu, hắn đã không mời mà tới, ngồi xuống cạnh giường.
Tôi để ý thấy áo khoác của hắn nhăn nhúm, giống như từng có người chống cự giãy giụa trong lòng.
Ánh mắt hắn nhìn Yêu Hồ thật sự rất bi thương, khiến tôi kìm không đặng mà cười ra tiếng.
Đại Thiên Cẩu liếc mắt nhìn tôi.
"Yêu Hồ thích cậu." Đột nhiên hắn nói, "Chẳng qua chỉ ở cùng nhau hai năm, mà em ấy lại rất tin tưởng cậu."
Tôi nhìn ra được sự đố kị đang giấu mình phía sau bộ mặt lạnh lùng kia.
Tôi cười, "Chắc là vì tôi không vứt bỏ anh ấy."
"Anh có biết trước khi Yêu Hồ ngủ, anh ấy nói gì với tôi không?" Tôi hỏi hắn.
"Anh ấy nói, anh ấy không muốn bị nhốt."
Tôi nhìn chằm chằm Đại Thiên Cẩu, nhìn thẳng vào đôi mắt chán ghét của hắn, "Anh có biết cảm giác khi bị giam trong phòng tối như thế nào không? Không có âm thanh, không có ánh sáng, dường như thế giới chỉ còn mình anh, không có khái niệm về thời gian, có gào thét thế nào cũng không ai đáp lại."
"Tới khi được thả ra, để không phải quay lại cái nơi đáng sợ kia nữa, anh sẽ tuân theo mọi điều mà người ôm anh ra ngoài từ trong bóng tối nói một cách vô thức."
Hình như bị đâm trúng chỗ đau, nhưng Đại Thiên Cẩu bình tĩnh lại rất nhanh, hắn hỏi tôi: "Quý Tiêu từng nhốt cậu rồi à?"
Tôi thật sự rất ghét hắn.
"Nếu không... trừ anh ta ra, ai dám làm thế?" Tôi hỏi, ném cho Đại Thiên Cẩu một cái nhìn ác ý, "Anh và Quý Tiêu đúng là tuyệt phối, trời sinh biến thái, các người không cần tình yêu của người khác, các người chỉ cần một kẻ nghe lời."
Nhất thời không ai nói gì.
Đại Thiên Cẩu vẫn nhìn Yêu Hồ như thể lần đầu gặp anh. Hắn thấy quanh mắt Yêu Hồ đỏ lên vì khóc quá lâu, cẩn thận vươn tay đụng một cái rồi lại rụt ngay tay về.
Một lúc sau, hắn mới khẽ nói, "Bốn tháng trước, tôi đuổi Yêu Hồ ra ngoài, không phải vì muốn em ấy lang thang không nơi về. Tôi chỉ muốn để em ấy rời đi. Tôi biết em ấy hận tôi, sẽ không nhận bất cứ thứ gì nên tôi đã chuyển tiền vào thẻ, ít nhất em ấy cũng sẽ không quá khó khăn."
"Tôi chỉ không ngờ tình nhân tôi chia tay đã lâu sẽ làm thế với Yêu Hồ. Tôi có hỏi cô ta, tại sao lại làm thế? Cậu đoán xem cô ta nói gì?"
Một câu hỏi vô cùng nhàm chán. Nhắm mắt tôi cũng nghĩ được đáp án.
"Vì Yêu Hồ vốn không giống với bất cứ tình nhân nào của anh, ngay cả chính anh cũng không biết. Cho nên sau khi Yêu Hồ bị anh đuổi đi, cô ta liền ra tay."
Tôi nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Đại Thiên Cẩu, thấy hắn mỉm cười cay đắng.
"Chỉ có tôi không biết, em ấy quan trọng như thế."
"Tôi vẫn hay bắt em ấy thề sẽ không rời bỏ tôi, thật ra chỉ có tôi không thể rời khỏi em ấy mà thôi."
Đại Thiên Cẩu cúi người nhìn gương mặt đang ngủ say của Yêu Hồ, khóe miệng cong lên tự giễu, "Cậu thấy đấy, em ấy đặc biệt ghét bỏ tôi."
Tay hắn đặt trên tóc Yêu Hồ, dịu dàng vuốt tóc anh.
Yêu Hồ khẽ cựa quậy, khó chịu hừ một cái. Đại Thiên Cẩu đành phải bỏ tay ra, hắn biết, Yêu Hồ chán ghét hắn.
Nhưng ngay lập tức, Yêu Hồ vốn còn đang say trong giấc mộng lại như chim non cảm nhận được hơi thở quen thuộc, vô thức kéo tay Đại Thiên Cẩu.
Anh buông tay tôi ra.
Tay anh lướt qua lòng bàn tay tôi, như cát mịn trôi qua kẽ tay.
Yêu Hồ vô thức vẫn luôn dựa vào Đại Thiên Cẩu. Khi tỉnh táo, anh trốn tránh hắn, nhưng lúc mơ hồ, anh vẫn về bên hắn theo bản năng.
Tôi thấy trong mắt Đại Thiên Cẩu tràn đầy vui mừng, ngọn lửa hy vọng lại được nhen nhóm.
Bọn họ ở bên nhau đến tình nùng ý mật, Đại Thiên Cẩu như đang ôm trong lòng bảo vật thế gian, hắn hạ thấp mình xuống để Yêu Hồ dựa vào thoải mái hơn.
Còn tôi thì sao?
Sao tôi phải ở đây nhìn họ?
Tôi nghĩ, chắc sắc mặt tôi khó nhìn lắm. Tôi ngồi đối diện họ, giống như kẻ xấu luốn muốn chia rẽ đôi uyên ương.
Nhưng tôi nào có làm gì, chỉ xoay người đi ra khỏi phòng.
Đây là phòng của tôi, Đại Thiên Cẩu ôm Yêu Hồ của tôi, nhưng tôi lại là kẻ trốn chạy.
Ra khỏi cửa, tôi thấy quản gia đang đứng cạnh cầu thang. Thật ra anh ta cũng rất đẹp trai, chỉ là hay đi sau Quý Tiêu nên bị che lấp mất. Bây giờ thấy anh ta ăn mặc chỉnh tể, đứng cạnh cầu thang, ánh đèn vô cùng khéo léo khắc họa lên đường nét sắc sảo lại dịu dàng của anh ta.
Trước đây tôi bị gương mặt này mê hoặc, cho là sự quan tâm chăm sóc của anh ta đều là thật lòng.
Tôi đi qua anh ta, nghe thấy anh ta ngập ngừng gọi tên mình cũng chẳng quay lại, cứ thế đi thẳng ra vườn hoa.
Tôi ngồi dưới giàn hoa, ngón tay vô thức viết lên một dãy số.
Dãy số này của bạn cũ của ông ngoại tôi, chính tôi cũng không hay gặp.
Ấn tượng của tôi với ông ngoại khá mơ hồ, quan hệ của ông với mẹ tôi vốn không tốt. Nhưng sau khi mẹ mất, ông đem tôi về chăm sóc.
Tôi không chịu. Khi ấy tôi chỉ muốn ở lại với Quý Tiêu, không nỡ đi đâu, mỗi ngày chỉ nghĩ muốn gặp gã ta.
Sau mới hay, đó là lừa chọn sai lầm nhất đời này.
Một năm sau, ông ngoại qua đời, người thừa kế là tôi. Tuy khối tài sản ấy không thể so với Quý gia nhưng cũng đủ cho tôi tiêu xài cả đời.
Nửa năm sau, tôi bị đuổi khỏi Quý gia, khối tài sản này cũng tới tay tôi.
Và ân tình mà người ta còn nợ ông ngoại.
Tôi không biết đó là tổ chức gì, nhưng khi tôi và Yêu Hồ ở cùng nhau, bọn họ có từng tìm tôi, cho tôi biết những việc họ có thể làm.
"Muốn cướp muốn giết, có thể tìm chúng tôi." Kẻ ấy nói với tôi như vậy, tôi nhìn thấy lòng bàn tay anh ta chằng chịt sẹo.
Khi ấy tôi cũng không cần họ giúp gì, ở bên Yêu Hồ, Quý Tiêu chán ghét tôi, tôi ngây thơ mà nghĩ chúng tôi chỉ cần lặng yên ở với nhau là được rồi.
Nhưng bây giờ tôi cần họ.
Tôi không cần họ giết ai, mà cần họ cứu người.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ phòng Yêu Hồ, ngay cạnh phòng tôi. Lúc này Đại Thiên Cẩu hẳn đang vô cùng quý trọng ôm Yêu Hồ trong lòng, như ôm lấy giấc chiêm bao.
Tôi chỉ muốn đưa Yêu Hồ đi khỏi đây. Tôi biết, nếu có một ngày anh tỉnh lại, anh sẽ rời khỏi đây ngay lập tức.
Trong hai năm chúng tôi ở cùng nhau, anh vẫn luôn cố gắng trốn đi, nên mới chọc giận Đại Thiên Cẩu, nhận lấy vô số vết thương.
Anh tuyệt vọng rồi.
Tôi biết.
Anh còn yêu Đại Thiên Cẩu không?
Còn, anh vẫn rất yêu hắn.
Tôi biết chứ.
Trên cổ Yêu Hồ có một chiếc nhẫn bằng đá quý màu xanh lam lồng trên dây nhỏ. Từ ngày đầu tiên tôi thấy anh, chưa bao giờ tôi thấy anh bỏ chiếc nhẫn đó xuống.
Khi tôi nhặt được anh rồi dẫn anh đi bệnh viện kiểm tra có tháo cái vòng xuống một lát.
Sau khi anh tỉnh lại, rõ ràng chẳng nhớ cái gì, ngay cả mình còn có thể quên, nhưng vẫn vội vàng kéo tay tôi, chỉ lên cổ mình, cầu xin trả lại chiếc nhẫn kia.
Tôi ôm anh, nhìn anh thật cẩn thận nhận lấy chiếc dây lồng nhẫn đeo lên cổ, suýt chút nữa rơi nước mắt.
Chiếc nhẫn ấy Đại Thiên Cẩu đưa cho anh vào năm tuổi dưới giàn hoa, bảo anh, đây là "Nhẫn kết hôn".
Anh chẳng nhớ gì, đầu óc đơn giản như một đứa nhỏ, vẫn cẩn thận từng li từng tí, đem chiếc nhẫn đặt ở nơi gần trái tim nhất.