[Đồng Nhân Attack On Titan] Cầu Kiến

chương 56: xin lỗi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Like và comment trước khi vào chương nò mụi người :(((

...

" A..."

Đau đớn từ đằng sau ập vào làm cô khẽ kêu đau, Katherine xoa xoa cần cổ cứng nhắc, tay chạm vào chất liệu lạnh lẽo mềm mại bên dưới, làm cô giật mình chớp chớp mắt.

Căn phòng tối om le lói chút ánh sáng từ cửa sổ bị che kín, không gian xung quanh âm u mù mịt, đôi con ngươi hổ phách của cô gái lóe lên tia khiếp sợ nhàn nhạt nhìn vào còng trên tay mình.

Katherine vẫn còn có chút không tin lắc lắc thứ đồ chơi treo lủng lẳng , còng sắt sáng lấp lánh phát ra tiếng kêu leng keng trực tiếp đánh tỉnh cô.

Levi có ý gì vậy chứ?

Một bên còn lại của còng tay nối vào cột gỗ bên cạnh, Katherine nhe răng, nếu đây là cơ thể cũ thì cô đã đấm gãy nó lâu rồi!

Lục Đạo đúng là không đáng tin gì hết mà!

Trong lúc Katherine dữ dằn oán trách thì cửa phòng bỗng cạch một tiếng mở ra, Levi trước vẻ mặt ngơ ngác của cô đem cháo trắng trên tay đi tới.

Ánh sáng le lói hắt lên khuôn mặt cương nghị của anh, đồng tử đen đậm ẩn ẩn vui mừng khó tả đối diện với đôi con ngươi màu hổ phách của người nọ.

Anh chầm chậm vươn tay múc muỗng cháo đưa tới bên miệng cô, khẽ giọng:" Ăn đi."

Katherine hơi nhấc khóe môi cúi đầu làm theo lời anh, mùi vị thanh đạm rất dễ nuốt, cô hơi nhướn mày hỏi:" Anh tự làm à?"

" Ừ." Levi gật đầu đáp lại, nhanh chóng đưa muỗng tiếp theo đưa tới.

Ngậm ngùi ăn hết bát cháo trắng, Katherine thấy anh xoay người định rời đi liền không tự chủ được vươn tay níu lấy tay áo, nhỏ giọng:" Đi đâu vậy?"

Levi ánh mắt sâu thẳm nhìn cô:" Tôi dọn dẹp xong sẽ quay lại."

Katherine ồ một tiếng buông tha vạt áo, đợi anh đi khỏi mới rũ rượi tựa lưng vào thành giường, tâm trạng một lời khó nói hết nhìn cái còng sắt trên tay mình.

Levi từ một người nhầm đường thành muối lại có thể nấu ra món cháo vừa miệng như vậy.

Thật sự làm khó anh rồi.

Suy nghĩ vừa dứt, cửa phòng bỗng mở ra lần nữa, người nọ đi tới bên giường ngồi xuống nắm lấy tay cô, trên người anh vận bộ đồ đen cùng áo sơ mi trắng, phía dưới là quần rộng cùng giày da bọc bên ngoài.

Levi cởi giày nằm hẳn trên giường, đầu vùi vào mái tóc đỏ rực thoang thoảng mùi hương trà thơm ngát trên người anh, bàn tay cô mềm mại dễ dàng bị bắt lấy, có vẻ như Katherine hơi xấu hổ quay đầu, không muốn chạm vào mắt anh.

" Nhìn tôi." Thanh âm vang lên như một mệnh lệnh không thể chối bỏ.

Sau câu nói, cô trực tiếp úp mặt xuống giường bằng vải nhung, khó có khi làm trái lời anh.

Levi nhướn mày chế trụ cằm cô, ép buộc người nọ phải đối mặt với mình, sau đó cúi đầu hôn xuống.

Hơi thở mang tính xâm lược khó có thể chống trả, mạnh mẽ bắt buộc cô phải chấp nhận mình.

Tay Katherine run rẩy đặt trên lồng ngực anh bị Levi chế trụ đan xen, anh đè ép cơ thể cô, dường như muốn trút bỏ hết đau đớn tích tụ bấy lâu.

" Levi, đừng như vậy..." Đau đớn từ cánh môi truyền đến, cô yếu ớt kêu lên muốn thức tỉnh anh.

Người nọ tách khỏi môi cô, anh vươn tay xoa xoa vết rách trên đó, giọng nói khàn khàn:" Hai năm rồi..."

" Em có thể cho tôi biết câu trả lời chưa?"

Katherine mi mắt run rẩy ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen âm trầm của anh, khẽ đáp:" Em chấp nhận tình cảm của anh."

Thấy đồng tử người nọ lóe lên tia kinh hỉ nhợt nhạt, cô gan dạ lắc lắc còng sắt trên tay, hỏi:" Bây giờ có thể thả em ra chứ?"

Mà tự nhiên khi không cột cô lại làm gì?

Levi sắc mặt trầm xuống thấy rõ, anh duỗi tay xoa xoa khuôn mặt xinh đẹp của cô, thanh âm trầm thấp:" Tôi không thể tin được em."

Katherine nụ cười trên môi hơi cứng lại:" ...Gì cơ?"

Levi nghiêm túc đáp:" Em sẽ bỏ lại tôi."

" Vì vậy, không tin nữa."

Chỉ có giữ chặt em bên người, mới có thể khiến tôi yên tâm hơn.

Anh tự mình xé rách miệng vết thương âm ỉ bấy lâu chỉ vì muốn giải thích với cô, Katherine thoáng sững sờ, nước trong hốc mắt đảo một vòng rơi xuống mu bàn tay, ngắc ngứ nói:" Thật xin lỗi, Levi..."

" Là em có lỗi với anh."

Bắt anh chờ đợi, nhẫn nhịn chịu đựng suốt bao năm nay, thật sự không phải do em cố ý.

Katherine chủ động vươn tay ôm lấy người anh, cô tựa đầu lên bả vai rộng hữu lực, khẽ giọng nói xin lỗi.

Levi không hiểu nổi đỏ vành mắt, anh cố dùng lực như muốn khảm cô vào người mình, thân thể cô gái mềm mại đến mức chỉ cần anh làm chút động tác liền có thể bẻ nát người cô.

Katherine khó khăn hít từng ngụm khí, lồng ngực phập phồng yếu ớt đối với Levi nhắc nhở, cô không chịu nổi sức của anh.

Levi thoáng thả lỏng, tay vuốt nhẹ sau lưng lẳng lặng giúp cô thuận khí, sau đó trầm mặc ngã xuống giường, lặng lẽ ôm cô vào lòng.

Mái tóc đỏ vừa dài vừa mượt mà vây lấy tay anh, từng sợi xinh đẹp duy mĩ tựa như ơn lành của tạo hóa.

Trời bên ngoài lạnh lẽo cùng cực, mà trong căn phòng nhỏ bé, Katherine nấp người trong lồng ngực ấm áp của anh, ngủ một giấc thật sâu.

...

Những ngày tiếp theo, hai người vẫn duy trì loại hành động như vậy, tất cả mọi việc thuận lợi đến bất ngờ, Katherine bị khóa trên giường cũng không có ý kiến gì, việc duy nhất không vừa ý cô chính là: Ngày nào cũng chỉ ăn được mỗi cháo trắng.

Levi không cho cô ăn thịt hay cá gì cả, chỉ duy nhất một món như vậy duy trì.

Katherine lúc đầu còn có suy nghĩ, không lẽ bởi vì anh chỉ biết nấu cháo trắng cho nên mới muốn cô ăn như vậy chứ?

Nhưng sau đó một hôm, Levi đưa cô đến y viện kiểm tra sức khỏe, Katherine mới sực biết, lí do là thân thể này đã gần hai năm không ăn uống, chỉ truyền dinh dưỡng nên nếu ngay lập tức ăn thứ quá nhiều chất vào sẽ dễ khiến bao tử bị tổn thương.

Lại một lần nữa, cô thật sự muốn ngay lập tức quay trở về đánh chết Lục Đạo.

Tôi với anh không thù không oán, khi không lại đơn phương hại nhau là thế nào?!

Katherine oanh liệt tập ăn lại trong vòng nửa năm, không có cách nào thay đổi, cô cảm thấy miệng lưỡi mình cũng bắt đầu nhạt nhẽo đi.

Trời ạ, thật sự rất muốn nếm vào mùi vị khác!

Đối với Levi giả vờ đáng thương cũng không có tác dụng gì, mỗi lần nghe cô nhắc đến việc muốn ăn thử món mới gì đó, khuôn mặt của anh thiếu điều lạnh ngắt, tuyệt tình phun ra một chữ không.

Thế là lúc sau Katherine liền thức thời không nhắc lại với anh nữa.

Vả lại người húp cháo trắng cũng không phải có mình cô, Levi không biết vì cái gì cũng sắp xếp khẩu phần ăn của mình y như vậy, dùng hành động để nói cho cô biết, thứ mà cô không ăn được, anh cũng sẽ không ăn.

Katherine bị hành động này của anh làm cảm động tới tấp.

Levi có thời gian đều sẽ ở bên cạnh cô, thời gian làm việc của anh không quá gắt gao như trước, việc trinh sát bên ngoài đều giao lại cho Hange và Erwin, không biết bằng cách nào mà hai người đó có thể đồng ý cho anh làm vậy.

Bây giờ đã sắp vào cuối năm, gió đông bên ngoài thổi vào lạnh đến quá mức, Katherine ngẩn người ngồi trên giường, tay chân thành thục chà đạp cái chăn khiến nó lộn xộn cả lên.

Trên người cô vận áo sơ mi trắng tay dài khá rộng, ừ thì rộng là chuyện đương nhiên, bởi vì đây là áo của Levi.

Anh không cho cô ra ngoài thì làm quái nào có áo riêng để thay chứ?

Trong khi Katherine còn đang ở trên phòng hoài nghi nhân sinh một hồi thì dưới nhà hiện tại đang có một cuộc chiến bùng nổ khá khốc liệt.

Isabel một thân quần áo vì chạy tới trở nên có chút nhăn nheo đứng trước cửa trừng mắt nhìn Levi đối diện.

Anh trai vậy mà không cho cô ấy vào!!

Tức giận!

Isabel hùng hổ vọng ra sau kêu lớn một tiếng:" Katherine ơi! Chị ở trong đó có phải không? Em vào thăm nhé?"

Levi cau mày duỗi tay bịt miệng cô ấy lại, ép giọng nói xuống thật thấp:" Không cho gặp, về đi."

Isabel trừng mắt, giùng giằng thoát khỏi tay anh, cười hì hì hai tiếng lập tức phá cửa xông vào.

Levi bị cô ấy làm bất ngờ, không kịp đề phòng liền để Isabel chạy thẳng lên tầng hai.

Anh ẩn nhẫn cầm con dao trên bàn lên đuổi theo đến trước cửa phòng, bất đắc dĩ bắt lấy tay Isabel, uy hiếp:" Đừng tới đây nữa, cô ấy không gặp nhóc đâu."

Isabel chả thèm để tâm đến dáng vẻ lạnh lùng của anh, gian manh vung tay mở cửa la oai oái:" Hôm nay em có đem canh cá tới cho chị này, rất ngon luôn đó."

Vừa nghe nhắc đến món ăn khác ngoài cháo, đôi con ngươi màu hổ phách của Katherine bất chợt sáng rực lên hướng ra ngoài, bộ dạng cực kì chào đón.

Dáng vẻ này thành công làm sắc mặt Levi chìm thẳng xuống đáy.

Isabel thấy tay anh thoáng thả lỏng liền trực tiếp vẩy ra, xông vào ngồi xuống mép giường, đem hộp giữ nhiệt trong tay mở toang.

Còn bonus thêm âm thanh:" Tèn ten."

Mùi thơm theo hơi nước bốc lên phá lệ nồng đậm, cũng thuận tiện làm bao tử của người nào đó kêu gào, Katherine không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.

Ấy vậy mà cô còn chưa kịp đụng vào cây muỗng thì Levi đã từ ngoài tiến tới lôi Isabel ra ngoài cùng với canh cá thơm ngát rời đi.

" Rầm!"

Cửa lớn đóng lại khiến cả căn phòng gần như run lên, không khác gì một lời cảnh cáo mạnh mẽ.

Katherine:"..." Cái đồ độc tài này!

Ngay cả xương cá cô còn chẳng kịp thấy!

Từ dưới nhà vang lên tiếng kêu thảm thiết của Isabel, đoán không lầm thì chắc cô ấy lại bị Levi tẩn cho một trận.

Nhóc con đáng thương.

Vì để Katherine ngửi thấy mùi thơm mới mẻ cũng thật không dễ dàng.

Đợi đến khi cô lấy lại ý thức thì cửa phòng bên kia lại một lần nữa mở ra, thần sắc Levi lạnh lẽo so với tiết trời bên ngoài không khác là mấy tiến tới bên giường.

Katherine cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, bất giác lui lại, đáng thương đối diện với đồng tử đen kịt của anh:" Em... chỉ mới vừa nhìn một chút."

Tay anh chống lên thành giường, từng bước một ép sát cô, thấp giọng hỏi:" Muốn nếm thử không?"

Katherine cực kì thành thật:" Anh không cho thì em sẽ không ăn."

Cô hiểu chuyện đến vậy rơi vào trong mắt anh lại là không thể phản kháng.

Levi với tay đem hộp giữ nhiệt trước mặt cô mở ra, bên trong bốc lên mùi thơm ngào ngạt, khiến ánh mắt Katherine có hơi rục rịch.

Ấy vậy mà hành động tiếp theo của anh trực tiếp đạp nát hi vọng của cô, Levi nâng tay lên uống hết một hơi, cá bên trong được anh từ tốn dùng đũa bên cạnh ăn đến gọn gàng sạch sẽ.

Một giọt cũng không còn!

Katherine:"..." Chết ở trong lòng một chút.

Cô khóc không ra nước mắt, dáng vẻ ngơ ngác nhìn anh.

Levi nề nếp đặt cái hộp lên bàn, tàn nhẫn nói:" Hiện tại em có muốn cũng không còn nữa."

Katherine nghẹn họng một hơi, giận đến muốn đánh anh một cái, nhưng cô lại không làm vậy, chỉ uất ức kéo chăn chùm đầu mình.

Levi bắt lấy tay cô cắt ngang hành động kia, trong lúc Katherine còn chưa kịp phản ứng lập tức cúi đầu hôn xuống, môi lưỡi giao triền, làm cho mùi vị canh cá nhàn nhạt chưa tan truyền qua miệng cô.

Katherine giãy dụa muốn thoát khỏi tay anh, nhưng người kia không muốn để cô được như ý, trái lại động tác còn mãnh liệt hơn.

Anh cướp đoạt toàn bộ hơi thở cô, tựa như muốn nuốt hết uất ức của cô gái, duỗi tay bắt ép người dưới phải ngẩng đầu thừa nhận sự xâm lược của mình.

Nụ hôn kết thúc, Levi thần sắc tĩnh mịch, ánh mắt lạnh lùng không khác bình thường là mấy đối diện với vẻ mặt mơ màng loáng thoáng hơi nước của cô.

Katherine vung tay dùng hết sức lực đánh vào ngực anh, nhưng bởi di chứng từ việc bị Levi chèn ép vừa rồi nên nắm đấm của cô chẳng có tí uy hiếp nào, rơi xuống người anh không khác gì đấm vào bông.

Levi bắt lấy tay cô, không nhanh không chậm giải thích:" Tôi giúp em nếm thử chút vị khác."

Katherine nghẹn một bụng lửa không có chỗ phát tiết, cô không đáp trả cái gì, lặng lẽ áp đoàn hỏa khí trôi ngược vào trong.

Anh lui người về trả lại không gian cho cô, quay đầu cầm lấy cái hộp trên bàn đi dọn dẹp.

Bàn tay Levi siết chặt thành nắm đấm, chỉ vừa mới hôn cô một chút mà cơ thể của anh đã không nhịn được nổi lên phản ứng.

Ngoại trừ tắm nước lạnh, thật sự không còn cách nào khác.

...

Trong phòng tối, hình ảnh cô gái ngủ say lọt vào mắt anh, hơi thở người nọ thực nhẹ nhàng, nhiễm thêm vài phần non nớt khó hiểu.

Levi tiến đến bên giường sờ lấy mái tóc màu đỏ rực rối loạn của cô, trong tay mềm mại một mảnh, khiến cho đáy lòng u tối của anh dường như vơi đi chút ít.

Anh ẩn nhẫn nằm xuống, nhẹ nhàng ôm lấy người cô, đem đồng tử âm trầm nhắm lại.

Katherine hình như mơ thấy cái gì đó không tốt, nhíu nhíu mày xoay lưng với anh, dáng vẻ cực kì khó chịu.

Levi sờ đến khí lạnh tỏa ra trên người cô, hơi cau mày mở mắt, vươn tay đặt lên trán Katherine.

Không phải bị cảm.

Nhưng mà thân thể cô càng ngày càng lạnh, trong lòng anh bốc lên tia lo lắng khó tả, lay lay người cô.

Katherine tỉnh giấc, dưới ánh mắt mờ mịt của anh thu mình lại, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng mấp mấy lại không phát ra âm thanh gì.

Levi nắm chặt bả vai cô, gằn giọng hỏi:" Em làm sao?"

Tay Katherine siết chặt bụng mình, khó khăn nói:" Bụng em... đau."

Levi duỗi tay nhấc người cô dậy, giữa đêm đông giá rét lạnh lẽo, anh một thân một mình chạy đến y viện gần nhất, người bên trong đang dự dịnh đóng cửa trở về, lại bắt gặp Levi quần áo phủ đầy bông tuyết đứng trước cửa, khi không bị anh dọa cho một trận.

Y tá bên trong hớt ha hớt hãi lập tức chạy ra đón cô từ tay anh, sơ cứu rồi nhanh chóng đưa vào phòng khám, Levi ngồi trên băng ghế, lẳng lặng nhìn đến cô sắc mặt tái nhợt ở giường nhỏ bên kia, tay siết chặt đến mức tím tái.

Bác sĩ thở ra một hơi, thu lại ống nghe trong tay, nhíu mày khẽ nói:" Trước đó không lầm có nhắc qua cho anh, cô ấy không thể ăn thứ gì khác ngoại trừ cháo trắng, dù là mấy món thanh đạm bình thường cũng không thể."

" Bao tử rất lâu không làm việc cực kì suy yếu, bắt buộc phải duy trì tập ăn gần vài tháng nữa mới tạm thời có thể cải thiện được."

Ông dặn dò cặn kẽ một lần, còn không quên tấm tắc một câu:" Sức chịu đựng của cô ấy còn thật không tồi, nếu là người bình thường thì đã nằm lăn ra đất khóc oai oái từ lâu."

Tuy thể trạng yếu ớt không tốt, nhưng khả năng chịu đòn của cô vẫn còn tồn tại rất mạnh mẽ.

Levi hiếm khi không phản bác lại cái gì, nghiêm túc thanh tĩnh nghe lấy bác sĩ nói qua một lần.

Và thế là một đêm này của Katherine, oanh liệt trôi qua ở y viện.

Cô thật không ngờ chỉ là từ trong nụ hôn nếm đến mùi vị khác thôi, lại có thể khiến cho bản thân lâm vào cảnh ngộ thế này.

Lục Đạo nha...

Anh con mẹ nó ác như vậy! Suốt đời tôi đều sẽ không quên đâu!

Trời vừa lờ mờ sáng, Levi liền một mặt âm trầm tựa như đem kẻ thù đón về chung mái nhà, cảm giác cực kì không thoải mái.

Katherine lủi thủi đi theo sau, bỗng dưng lại tự mình uất nghẹn nghĩ nghĩ, người chủ động nụ hôn đó là anh, tại sao lại đi trưng bản mặt đó ra cho cô nhìn chứ?

Tính tình kì cục.

Nhưng dù có gào thét trong lòng đến mức nào, Katherine vẫn thật sự không dám đối nghịch với anh, về tới nhà, cô ngoan ngoãn đi vào phòng, đang lúc dự định đem tay của mình khóa lại thì bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của Levi vang lên:" Em không cần phải làm vậy đâu."

Ngữ khí của anh đều đều lại bình tĩnh, Katherine lấy chìa mở khóa phần còng tay treo trên cột giường, từ từ tiến lại gần, quắp vào tay anh.

Levi nhướn mày nhìn cô, có chút không hiểu ý tứ.

Katherine cầm lấy chìa khóa ném thẳng ra ngoài cửa sổ, quay người nói:" Anh muốn giữ em bên người, lại sợ chính mình làm tổn thương em, chi bằng liền cột lại như thế này đi, em vừa không thể rời khỏi anh, anh cũng có thể tùy thời chăm sóc em."

Trong mắt người nọ có tia kinh ngạc xẹt qua, sau đó trầm tĩnh hỏi:" Thế em ném chìa khóa làm gì?"

Cô cười hì hì, vội xuống giường mang dép vào:" Vừa nãy hăng quá, em ném cho có khí thế."

" Giờ chúng ta ra ngoài đó kiếm đi."

Levi hơi nhấc khóe môi, tàn nhẫn buông một câu:" Sau cửa sổ là sông lớn."

Katherine:"..."

Hôm nay trời đã ấm lại rồi, cho dù con sông có đóng băng thì nhất định từ sáng giờ cũng đã tan hết.

Bầu không khí trong phòng an tĩnh quỷ dị, hai người vẻ mặt âm trầm nhìn xuống cái còng trên tay.

Katherine chợt nhận ra mình vừa mới làm chuyện tày trời gì.

...

Tiểu kịch trường:

Levi:" Ngoại trừ tắm nước lạnh, thật sự không còn cách nào khác."

Viêm Đề:" ...Thật ra thì vẫn còn cách khác."

Katherine:" Cảm phiền mẹ ngậm mỏ lại."

Viêm Đề:"..."

Chương sau của chương sau lại là màn cũ uống rượu say, yên lặng đợi binh trưởng phá tan ràng buộc :)))

Truyện Chữ Hay