[Đồng Nhân Anh Hùng Xạ Điêu] Tĩnh - Khang

Chương 11: Tiên thiên thần công

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Miu Miu.

Beta: Bạch Hồ.

—oOo—

Mặc kệ nguyên nhân là gì, có thể được Hoàng dược sư thu làm đồ đệ, Dương Khang thật sự mừng rỡ. Thực tế không cần gặp mặt Hoàng Dung cũng trở thành sư huynh muội, chẳng phải là ‘làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật’ sao?

Nếu có thể dẫn y về đảo Đào Hoa lại càng tốt hơn! Cùng Dung muội muội thanh mai trúc mã lưỡng tình tương duyệt…..

Dương Khang vô cùng loạn YY, lại không ngờ tới mình bị Hoàng dược sư một tay cầm lên, một đường đi đến hoang sơn dã lĩnh. Sau đó bị lạnh lùng thông báo, từ nay về sau ở chỗ này tập võ, đem giấc mộng đến đảo Đào Hoa của Dương Khang gõ nát bấy.

Được rồi, không đi đảo Đào Hoa thì không đi, Dương Khang ai oán nghĩ.

Nhưng y không ngờ tới, đây là nơi bắt đầu ác mộng.

Hoàng dược sư không biết phát điên khùng gì, đối với y cực kì nghiêm khắc. Nội công, kiếm pháp, chưởng pháp, y thuật, kỳ môn độn giáp, ngũ hành bát quái, văn học thi từ, cầm kỳ thi họa, nguyên một đống như giống như nhòi cho vịt ăn, nhét tới.

Dương Khang ẩn ẩn đoán được có thể là cùng Vương Trùng Dương có quan hệ, chẳng lẽ Hoàng dược sư muốn y thắng Quách Tĩnh, như vậy có thể tìm được ‘Cửu Âm chân kinh’.

Dương Khang cũng hỏi qua Quách Tĩnh, Quách Tĩnh thành thành thật thật trả lời không biết. Dương Khang hỏi hắn đang cùng Vương Trùng Dương học cái gì, Quách Tĩnh nói mỗi buổi tối đều ngồi ngủ…..

Dựa vào! Y có thể cùng hắn đổi sư phó được không?

Dương Khang một vạn cái hối hận, y còn tưởng rằng võ công Toàn Chân giáo rất khó học! Náo loạn nửa ngày, nguyên lai võ công của Hoàng dược sư mới là tối cao, bao hàm toàn diện, cái gì cũng có, cho nên cái gì cũng đều phải học.

Nhưng hối hận thì sao, sư phó cũng đã bái, Dương Khang cũng biết Hoàng dược sư không đơn giản thu đồ đệ, y đây là đụng phải đại vận mới vào được cửa đảo Đào Hoa, cho nên lập tức cắn chặt hàm răng, mặc kệ Hoàng dược sư ra cái nan đề gì, y đều chấp nhận.

May mắn đại bộ phận võ học của Hoàng dược sư không phải tôi luyện thể lực, mà là cần trí nhớ. Dương Khang mặc kệ như thế nào ở kiếp trước cũng đọc sách qua vài chục năm, có đôi khi từ một suy ra ba gì đó, làm Hoàng dược sư suy nghĩ sâu xa không thôi.

Sau khi Trần Huyền Phong và Mai Siêu Phong cùng nhau bỏ trốn, Hoàng dược sư cắt gân chân toàn bộ đám đồ đệ rồi đuổi đi, đảo Đào Hoa to như vậy quạnh quẽ vô cùng, có khi hồi tưởng lại cũng có chút hối hận.

Lúc này gặp Dương Khang hợp khẩu vị như vậy, lập tức không đem y thành hài tử bình thường mà đối đãi, dốc hết toàn tâm toàn ý dạy bảo y.

Cứ như vậy, Dương Khang cùng Quách Tĩnh buổi tối đều tự đi tìm sư phụ của mình đi học nghệ, ban ngày thì ở trong trướng bồng ngủ bù.

Nửa năm sau, Dương Khang không ngờ có người tìm y.

“Sư đệ, mời theo ta trở lại trung nguyên bái sư thôi.”

Dương Khang nhìn người trước mặt, lông mày dài tuấn mục, dung mạo xinh đẹp, đạo bào thiếu niên nho nhã, con mắt mị mảnh.

Meo meo! Doãn Chí Bình! Y đã sớm nghĩ sẽ là người này!

“Không đi, ta đã có sư phó.”

Dương Khang ngữ khí bất thiện nói.

Nha, trong nguyên tác, thời gian này y là Hoàn Nhan Khang, Khưu Xứ Cơ hấp tấp chạy tới vương phủ đòi dạy võ công cho tiểu vương gia.

Y hiện tại lưu lạc đến lớn như vậy, cũng chỉ phái đồ đệ hắn tới đón y trở về?

Dựa vào! Đãi ngộ khác biệt cũng không nên như vậy a!

Quách Tĩnh ở một bên lẳng lặng đứng, cũng không có phát biểu ý kiến. Hắn biết rõ Dương Khang sẽ xử lý tốt loại sự tình này, căn bản sẽ không dễ dàng bị người khác bày bố.

Doãn Chí Bình ngẩn ngơ, không nghĩ tới Dương Khang sẽ một ngụm cự tuyệt.

“Xin hỏi tôn sư là ai?”

Hắn không quan tâm Dương Khang có trở về cùng hắn hay không, nhưng hắn cũng muốn có tin tức gì đó để bẩm báo sư phó.

Dương Khang thoáng nhìn Giang Nam thất quái vây xem bên cạnh, biết rõ Doãn Chí Bình này hơn phân nửa là do bọn họ đưa tin gọi tới, lập tức hừ lạnh một tiếng nói:

“Tục danh gia sư, ngươi còn không xứng để biết!”

Dương Khang tuy cùng Hoàng dược sư học võ công mới chỉ nửa năm, nhưng lại học được mười phần ngạo khí của Hoàng dược sư.

Doãn Chí Bình biến sắc, hắn chưa từng chịu đãi ngộ như thế, lập tức thân thủ hướng Dương Khang chộp tới, đúng là muốn đem y trực tiếp trảo trở về.

Dương Khang tay phải tùy ý chém ra, ngón cái cùng ngón trỏ cài nâng, chỉ còn lại ba ngón tay gấp lại, ngón tay như hoa Nhất Chi Lan duỗi ra, tư thế cực kì mỹ diệu.

Doãn Chí Bình cảm thấy huyệt Khúc Trì chỗ cánh tay tê rần, cánh tay nhanh co lại, cuối cùng biến chiêu nhanh chóng, chưa cho hắn thấy ‘phật trong huyệt đạo’.

huyệt Khúc Trì: Huyệt ở chỗ lõm (giống cái ao = trì), khi tay cong (khúc) lại, vì vậy gọi là Khúc Trì.

(nói tóm lại là phía trước cùi chỏ đó).

Doãn Chí Bình trong nội tâm lấy làm kì lạ, không nghĩ tới tiểu hài tử này chưa được mười tuổi không những ra chiêu mau lẹ, mà còn nhận thức huyệt cực chuẩn.

Cái này là ‘Lan Hoa phất huyệt thủ’, tuyệt kĩ của Hoàng dược sư, chú ý chính là ‘Nhanh, chuẩn, kỳ, thanh’.

‘Nhanh, chuẩn, kỳ’ thì thôi đi, không nói tới. Chữ ‘thanh’ thì phải ra tay ưu nhã, khí độ bất phàm, hời hợt, bình chân như vại, mới được cho là thành công. Nếu ra chiêu gấp gáp, tàn nhẫn, không khỏi rơi xuống tiểu thừa, không xứng với tên ‘Hoa Lan’ cao nhã.

Trong bốn chữ, ngược lại chữ ‘thanh’ này là khó khăn nhất.

Tuy Dương Khang luyện chữ ‘thanh’ này chưa đến thượng thừa, nhưng Doãn Chí Bình và người khác thấy được, y quả nhiên là thành thạo, ưu nhã thong dong.

Giang Nam thất quái cùng Doãn Chí Bình lúc này sắc mặt đều trở nên rất kỳ quái. Bọn họ đều biết, Dương Khang và Quách Tĩnh hai người này đều bái sư phụ cổ quái, tuy không biết lai lịch đối phương, nhưng có thể từ Quách Tĩnh tính tình càng ngày càng trầm tĩnh, cùng Dương Khang càng ngày càng sáng ngời mà nhìn ra, sư phụ bọn họ đều có lai lịch không nhỏ.

Bọn họ đều là võ lâm nhân sĩ, cầm được thì cũng buông được, đánh cuộc này không có kết quả gì, lập tức không muốn dây dưa nữa, cùng Doãn Chí Bình vội vàng về trung nguyên, sửa lại đề mục đánh cuộc.

Dương Khang cùng Quách Tĩnh lúc này mới yên lòng, an tâm học võ công.

Hoàng dược sư cũng không phải luôn luôn ở lại thảo nguyên, hằng năm lúc xuân về hoa nở hắn phải rời đi bốn tháng, Dương Khang tính toán, lúc này là sinh nhật nha đầu Hoàng Dung, Hoàng dược sư chạy về đảo Đào Hoa là muốn thay nữ nhi tổ chức sinh nhật.

Mà y thì mặt dày mày dạn theo sát Quách Tĩnh để gặp Vương Trùng Dương, y biết rõ, sau khi Lâm Triều Anh chết, Vương Trùng Dương từng đi vào trong Hoạt tử nhân mộ, xem qua Ngọc Nữ Tâm Kinh. Mặc dù Ngọc Nữ Kiếm Pháp là kiếm pháp của Toàn Chân Giáo, nhưng kết hợp với Ngọc Nữ Tâm Kinh là thành Song Kiếm Hợp Bích vô địch thiên hạ.

Vương Trùng Dương biết y muốn học Ngọc Nữ Tâm Kinh, nhưng cũng không có nghĩ nhiều, hắn cho rằng, Dương Khang biết rõ chuyện của Lâm Triều Anh là từ Hoàng dược sư. Bất quá Vương Trùng Dương nghe vậy cũng chỉ cười cười, cũng không thật sự đem Ngọc Nữ Tâm Kinh dạy cho y.

Nhưng Dương Khang là người không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, từ nay về sau, chỉ cần mùa xuân không có Hoàng dược sư ở thảo nguyên, y sẽ chạy đến Vương Trùng Dương mà triền hắn.

Năm thứ nhất, năm thứ hai, Dương Khang triền hắn vô dụng. Năm thứ ba, năm thứ tư, Vương Trùng Dương có chút dao động. Năm thứ năm, Vương Trùng Dương không thể làm gì hơn liền đem Ngọc Nữ Tâm Kinh và Ngọc Nữ Kiếm Pháp dạy cho Dương Khang.

Hắn căn bản không biết, vì sao Dương Khang đối bộ Ngọc Nữ Tâm Kinh cùng Ngọc Nữ Kiếm Pháp này chấp nhất như thế, theo hắn thấy, Hoàng dược sư đã dạy cho y đã đủ nhiều, vì sao còn muốn học thứ khác?

Dương Khang cũng không có giải thích nhiều, dựa vào trí nhớ ghi tạc kiếm pháp trong đầu.

Đến năm thứ sáu học võ công của Hoàng dược sư và Vương Trùng Dương, Dương Khang cùng Quách Tĩnh đã là thiếu niên mười bốn tuổi.

Quách Tĩnh lớn lên dáng người cường tráng, mày rậm mắt to, nhấc tay nhấc chân đều ẩn chứa khí thế làm lòng người e dè. Tuy biểu lộ nghiêm túc, nhưng hai đầu lông mày lộ ra anh khí mười phần, thường xuyên làm cho thiếu nữ hàng xóm mặt đỏ tim đập.

Mà Dương Khang càng làm cho người ta kinh tâm động phách, y thường xuyên một thân thanh bào, nổi bật lên làn da càng ngày càng trắng nõn. Tóc đen sáng mềm thường xuyên được cột hờ ở phía sau đầu, ngẫu nhiên sẽ rơi xuống vài sợi tóc nghịch ngợm, lộ ra đôi mắt linh động phát ra ánh sáng, cùng gương mặt ngây thơ, càng làm cho người ta không dời mắt. Y cho người ta cảm giác tựa như một con mèo cao quý lười biếng, nhưng toàn thân lại tản ra khí chất nguy hiểm.

Không phải không có cô nương yêu mến Dương Khang, chỉ là Dương Khang quá đẹp, đệ nhất mỹ nữ Hoa Tranh so ra còn kém y. Không có một người nào, không có một nữ nhân nào sẽ thích nam nhân so với mình còn xinh đẹp hơn.

Dương Khang rất uất ức, phi thường chịu đả kích. Những năm gần đây, tuy y có vóc dáng rất cao, nhưng bởi vì luyện võ công phái Cổ Mộ mà làn da của y càng bóng loáng trắng nõn, làm y rất hối hận.

Bất quá làm y vui mừng chính là, Quách Tĩnh trong lúc này theo Vương Trùng Dương học được chính là Tiên thiên thần công.

Tiên thiên thần công là cái gì? Là võ công làm cho người ta tuyệt tình tuyệt dục.

Nam đế Đại Lý Đoàn Trí Hưng sau khi theo Vương Trùng Dương học võ công Tiên thiên thần công, liền đối với hậu cung tần phi không dậy nổi hứng thú, mới khiến cho Chu Bá Thông cắm sừng hắn.

Cho nên, từ nay về sau cho dù Quách Tĩnh có thấy Hoàng Dung, phỏng chừng cũng sẽ không sinh ra cái gì tình ý. Vì vậy, Dương Khang phi thường yên tâm.

Dương Khang một mực đem Quách Tĩnh xem là tình địch, bất quá ném đi cái thân phận tình địch này, huynh đệ của y cũng thật đáng thương. Luyện loại Tiên thiên thần công này, chẳng phải từ nay về sau đoạn tử tuyệt tôn?

Dương Khang nhất thời khó hiểu, liền đem vấn đề này hỏi Hoàng dược sư. Không nghĩ tới Hoàng dược sư cũng cười khổ nói:

“Tiên thiên thần công không phải chỉ có thân đồng tử mới luyện được, nhưng mà có thể làm cho người ta khống chế cảm xúc, đạt tới tuyệt tình tuyệt dục. Cái gọi là ‘luyện tinh hóa khí’, chính là ý tứ này. Người tu luyện Tiên thiên thần công, là người bạc tình, ít ham muốn.”

luyện tinh hóa khí:có nghĩa là thanh lọc vật chất trượt ra khỏi thể xác, làm cho thể xác cường tráng, trong sạch, nhẹ nhàng.

Dương Khang nhẹ gật đầu, thì ra là thế, y một mực không biết, vì sao Vương Trùng Dương lại cự tuyệt nữ tử ưu tú như Lâm Triều Anh. Nguyên lai là bởi vì tu luyện Tiên thiên thần công mà bạc tình, ít ham muốn. Ai, xem ra hảo huynh đệ Quách Tĩnh của y cũng sẽ như vậy. Dương Khang ai thán mấy tiếng.

Hoàng dược sư cau mày rồi nói tiếp:

“Ta đây mấy năm qua một mực tìm phương pháp phá giải Tiên thiên thần công, đáng tiếc phí công vô ích a!”

Dương Khang nhìn ngọc bích tiêu Hoàng dược sư nắm trong tay, đột nhiên linh cảm bắn ra nói:

“Có cách a! Tiên thiên thần công không phải khống chế thất tình lục dục sao? Mà Bích Hải Triều Sinh Khúc của sư phó không phải là dẫn phát dục vọng trong cơ thể con người sao?”

Hoàng dược sư hai mắt sáng ngời, lại nhất thời kích động mà không thốt nên lời.

Dương Khang thấy thế không khỏi âm thầm lắc đầu, có lẽ Hoàng dược sư rất coi trọng Vương Trùng Dương, cho nên không nghĩ đến biện pháp này. Thật sự là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường a!

Hoàng dược sư sau nửa ngày mới khôi phục trấn định, quay lưng đi thản nhiên nói:

“Khang nhi, ngươi trước tiên trở về đi, đêm mai ngươi có thể nghỉ ngơi.”

Dương Khang biết rõ, đêm mai Hoàng dược sư sẽ ra tay với Vương Trùng Dương, mặc dù trong nội tâm phi thường muốn nhìn thấy hai đại cao thủ quyết đấu, nhưng vẫn đứng lên sửa sang lại quần áo, cung kính cáo lui.

“Đúng rồi, đêm mai ngươi cũng đừng cho huynh đệ kia đi gặp Vương Trùng Dương, để tránh liên lụy người vô tội.”

Hoàng dược sư cuối cùng cũng không quên dặn dò.

“Dạ.”

Dương Khang cúi đầu đáp.

—————————

Tối ngày thứ hai, Quách Tĩnh giống như ngày thường xuất môn luyện công, đi ra ngoài cửa bị Dương Khang một phát bắt được.

“Hắc hắc, có muốn đi xem sư phó chúng ta đêm nay quyết đấu không?”

Dương Khang cười đến vẻ mặt thần bí.

Quách Tĩnh bất đắc dĩ, hắn biết rõ, cho dù hắn không muốn, cũng sẽ bị Dương Khang kéo đi.

Quả nhiên, Dương Khang căn bản là không đợi hắn trả lời, lôi kéo hắn hướng núi hoang đi đến.

Hết chương .

Truyện Chữ Hay