Động Lòng Với Ánh Trăng

chương 35: chương 35:

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi trở về, bọn họ vẫn chưa thấy ông cụ.

Cơ thể ông cụ không có trở ngại gì lớn, buổi tối phần lớn cần phải nghỉ ngơi, chuyện đến thăm kéo dài vài tiếng đồng hồ, đợi đến khi sáng sớm ngày thứ hai đi quan sát lại sức khoẻ bình thường là được.

Vân Nguyệt phải tạm thời ở lại.

Phòng ở bên đây, Yến Thiên không để quản gia tới lo liệu, vậy nên chỉ có hai người bọn họ cùng với những người giúp việc.

Trải qua giày vò một buổi tối, mọi người đều đã mệt lả.

Có lẽ đã qua giờ ngủ, đồng hồ sinh học trái lại không còn buồn ngủ nữa, chưa thấy được ông cụ, trái tim Vân Nguyệt suy cho cùng vẫn có chút bất ổn, sau khi đánh răng rửa mặt cô ôm gối ngồi trên giường giống như con mèo cuộn lấy cái đuôi, đắm mình trong suy nghĩ của bản thân.

Yến Thiên sau khi tắt đèn bèn đi đến sát gần bên kia giường, giọng nói người đàn ông nhẹ nhàng trong bóng tối: “Còn chưa ngủ sao?”

Vân Nguyệt chần chừ: “…Sắp rồi.”

“Đang nghĩ ngày mai nói như nào với ông nội à?”

Cô lắc đầu.

Cô chưa nghĩ tới cái này, cô chủ yếu là lo lắng thân thể của ông cụ nhiều hơn.

Tuy nói đây là một sự việc xảy ra do k1ch thích đột ngột mà dẫn tới, nhưng chuyện phía bên Mộ Thanh Lương với Yến Nam Phong vẫn chưa được giải quyết ổn thoả, có nghĩa là ông cụ có thể vẫn còn phải bận tâm lo nghĩ nhiều.

Cũng có nghĩa trong một khoảng thời gian kế tiếp, tâm trạng của ông cụ không còn tốt hơn trước nữa.

Còn chuyện của bọn họ sợ rằng phải chậm lại rồi.

“Bác sĩ nói ông nội chịu không được kích động.” Vân Nguyệt ngập ngừng: “Anh cảm thấy nếu như chúng ta nói cho ông biết thì ông sẽ phản ứng thế nào?”

Kinh ngạc thì chắc chắn kinh ngạc.

Còn chuyện vui hay là chuyện buồn vẫn thật sự khó nói.

Ông cụ đã rất đau đầu với hai người bọn họ, chỉ có điều do trải qua chuyện của Yến Nam Phong, thế nên dự tính chuyện kết hôn của thế hệ đời cháu đều có thái độ hoài nghi liên tục tăng thêm trong lòng ông cụ, người Vân Nguyệt thích là Yến Nam Phong, mà Yến Thiên mấy năm nay luôn luôn không có bất kỳ tiếp xúc hay hứng thú gì với đứa cháu gái, hai người bọn họ tự dưng lại đến gần với nhau…

Bệnh tình của ông cụ e là càng thêm nghiêm trọng.

“Không nhất định là ngày mai nói.” Lời của Yến Thiên tuy ít nhưng ý nhiều: “Cái sau này có cơ hội.”

“Nếu mà sau này nói thì chúng ta hiện tại không phải là sắp làm lộ chút dấu vết rồi sao?”

“Dấu vết gì?”

“Dấu vết yêu đương ấy.” Vân Nguyệt nói đâu ra đấy: “Anh nghĩ đi, nếu như đột nhiên kết hôn chắc chắn sẽ k1ch thích tới ông cụ, nhưng nếu mà là yêu đương, thì chính là một giai đoạn dần dần chuyển tiếp, có lẽ ông cụ chưa bất ngờ như thế đâu.”

Nói có lý.

Từ yêu đương rồi tới kết hôn, quá trình này đúng là có thể khiến cho người ta tiếp nhận được.

Nhưng mà, nói ra thì dễ, mà làm ra thì cần phải cân nhắc suy nghĩ.

“Thế cho nên.” Yến Thiên thấp giọng: “Em muốn yêu đương cùng anh ra sao?”

“…”

Mặt Vân Nguyệt chợt nóng lên.

Lúc đầu còn đang bàn luận bình thường về một chuyện, từ trong miệng anh đã biến thành ý khác, làm cho cô trở thành người chủ động tìm anh nói chuyện yêu đương, ngập ngừng một hồi, không biết trả lời ra sao: “Em…”

Cô chưa từng yêu ai, như nào mới có thể nắm rõ được trông như đã yêu chứ?

Hơn nữa bọn họ còn không thể yêu nhau một cách thẳng thừng được, nếu mà quá rõ ràng cũng sẽ gây nghi ngờ cho ông cụ, tốt nhất là tỏ tình bằng ánh mắt trong giai đoạn mập mờ với nhau, anh một chút em một chút, trong vô hình những tia lửa va chạm lại, tình cảm xen lẫn vào nhau.

“Em cũng không biết nữa.” Vân Nguyệt do dự: “Có thể là kề sát hơn lúc bình thường ở với nhau, giọng điệu nói chuyện thân mật hơn, thỉnh thoảng làm nũng gì gì đó?”

“Vậy giờ em luyện tập một chút đi.”

“?”

Trong lúc cô đang lơ đễnh, tư thế vốn đang ngồi trên ga giường bị bàn tay to lớn của anh kéo lấy, ấn cả người cô vào trong lòng anh, trán dựa vào bờ ngực vững chắc, mùi hương quen thuộc truyền lại cho nhau.

“Như này đủ gần chưa?” Anh hỏi: “Làm nũng thì sao?”

“…”

Hay thật, anh để cô tập luyện tại chỗ luôn.

Vân Nguyệt lui đầu xuống: “Em không biết…”

“Em là diễn viên.” Anh nói: “Còn phải để anh hai dạy em?”

“Nhưng mà…”

Cô chưa từng nhõng nhẽo với ai hết.

Con gái biết làm nũng trong cuộc sống thực sự thú vị hơn đôi chút, luôn dễ dàng đạt được thứ mình muốn hơn những đứa con gái không biết nũng nịu, đây là kết quả nhất định giữa hai tính cách, giống như một con mèo hoang biết kêu mới có người bằng lòng cho nó đồ ăn.

Ngay cả anh Triệu cũng hiểu được hai chữ làm nũng, mà trên người Vân Nguyệt không thể tồn tại nó, cho nên vừa mới bắt đầu đã không mong đợi cô có chỗ đứng trên bàn rượu.

Nhưng từ khía cạnh xuất phát của một diễn viên mà nói, bất kỳ biểu cảm cùng sắc thái trên cơ thể của một người đều phải có khả năng thể hiện một cách mềm mại mới là chính xác, huống hồ hơn nữa đây không phải là thử thách có độ khó cao.

Đối diện với ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông, Vân Nguyệt hít thở sâu, cố tình không nhớ tới dáng vẻ nũng nịu trong phim truyền hình, dường như hoàn toàn xuất phát theo bản năng, đưa một ngón tay ra, cách lớp áo mỏng nhẹ nhàng chọc vào nửa dưới cơ bụng của người đàn ông, bật ra hơi thở tựa như hoa lan: “Anh hai… Em không muốn làm nũng đâu, em muốn đi ngủ…”

Đầu lưỡi cuốn lên vài phần ngọt ngào như tiếng nói mềm mại của người Ngô, như cơn mưa phùn ngắn ngủi ở Giang Nam, từng chút đi vào trong tai, khi3u gợi tình cảm sâu sắc nhất.(*)

(*)Tiếng nói mềm mại của người Ngô - 吴侬软语: thường được dùng để ca ngợi tiếng Ngô ở vùng Tô Châu, Thượng Hải, là các nhánh tương đối mềm mỏng êm tai hơn so với tiếng Ngô ở các vùng khác.

Ánh mắt ấy càng ngây thơ vô tội, con mắt đen láy nhìn tới mức trong lòng có chút thổn thức, rong ruổi đến náo loạn.

Diễn xuất vô cùng đúng lúc, vậy mà khiến cho người ta buộc phải chìm vào.

“Ngủ đi, chúc ngủ ngon.” Yến Thiên hít một hơi thật sâu, từ từ nới lỏng ngón tay đang khoác trên hông cô, giọng nói của người đàn ông bỗng trầm hẳn đi: “Anh đi hút điếu thuốc…”

Làm nũng xong, anh đã bỏ qua cô, không tiếp tục đòi hỏi gì thêm.

Tốc độ rời đi còn rất nhanh.

Vân Nguyệt nhìn bóng lưng của người đàn ông, trong ánh mắt dâng lên chút nghi ngờ, không biết là sự lầm tưởng của cô hay làm sao nữa, cô vừa giống như cảm nhận được anh có chút không giống với ban nãy…

Quả là cô nghĩ nhiều rồi…

Tối nay đối với một số người mà nói chính là một đêm mất ngủ.

Mà đối với Vân Nguyệt, có được một người ngủ ngay bên cạnh có thể chữa được chứng mất ngủ của cô, chính là giảm đi một điều phiền phức lớn lao trong cuộc đời, ngủ một giấc đến khi trời sáng trong tâm trạng thoải mái.

Nghĩ tới ông nội bình an vô sự, nghĩ đến khoảng thời gian nữa đã có thể diễn vai nữ chính của “Kiếm Tâm”, nghĩ về…

Cô có thói quen xem tin tức vào lúc sáng sớm, không thấy tin hot trong top tìm kiếm, ngược lại trên một số nền tảng diễn đàn khác còn nhìn thấy những tin đồn giật gân về chuyện chia tay của Mộ Thanh Lương cùng với Yến Nam Phong.

Bọn họ chia tay thực chất vượt xa hơn dự đoán của Vân Nguyệt.

Bọn họ hợp hay tan đều không liên quan gì quá lớn đối với cô, điều duy nhất cần phải chú ý chính là chuyện này có khả năng thổi bay sự nghiệp không hề nhỏ của Mộ Thanh Lương.

Weibo bị khống chế bình luận, trạng thái của các nền tảng khác bị dắt mũi theo đám blogger, người bình luận càng nhiều vô kể.

——【Đã nói trước đây rất nhiều lần Mộ Thanh Lương với vị kia rồi sẽ chia tay thôi, một số anti fan cực kỳ tin điều đó, hiện giờ cuối cùng bị hiện thực vả mặt rồi đấy.】

——【Cô ấy dạo gần đây thảm quá, vốn dĩ vai diễn đã được ấn định trong Kiếm Tâm lại bị một tiểu hoa vô danh cướp đi mất luôn, thành ra đường tình duyên cũng không thuận lợi, đề nghị chị gái này đi chùa cúng Phật.】

——【Chắc là làm nhiều chuyện trái lương tâm nên gặp phải báo ứng rồi.】

Thấy thế, đám fan liên tục phản bác.

——【Này cũng gọi là gặp báo ứng? Chị tôi đẹp được chưa, đàn ông không có thì có thể tìm tiếp, sự nghiệp có fan chúng tôi đây ủng hộ là đủ rồi, người khác đừng có mà làm phiền, cảm ơn.】

——【Cãi cọ làm hoà giữa người yêu nhau không phải rất bình thường à, bố mẹ tôi đã cãi nhau được hơn 20 năm rồi, hôm qua còn thấy hai người họ cùng nhau đi du lịch ở ngoài, hai người ở cùng nhau sao có thể thắm thiết suốt đời mãi được, có chút ồn ào cãi nhau mới là chân thật.】

——【Fan mấy nhà khác đừng có cậy idol nhà các người nổi tiếng mà tới làm phiền có được không, xử lý xong chuyện ngoại tình nhà mình xong rồi nói.】

Cũng có người qua đường khéo léo bày tỏ, đã không phải anti fan nhà ai cũng không phải fan nhà nào khác, nếu như chuyện này là thật, bọn họ khó mà ôm nhiều ảo tưởng về tình yêu, tình cảm có kề vai sát cánh đi qua nhiều năm rồi cuối cùng đều hướng tới ly biệt, thì còn có cái gì là thật nữa.

Một khi tin tức như thế này truyền ra thì sẽ có người lợi dụng thêm nhiều chi tiết, chẳng hạn như những tấm ảnh trước đây, cho dù Yến Nam Phong với Mộ Thanh Lương đứng cùng nhau, nhưng hầu hết tình huống đều là đằng nữ mê mẩn đằng trai, sau cùng bất kể là thái độ hay là kiểm soát biểu cảm đều cực kỳ nghiêm túc, điềm đạm nho nhã tới mức như thể bản chất đã là tác phẩm nghệ thuật điêu khắc.

Anh Triệu gửi vào wechat của Vân Nguyệt sau khi tổng kết các tin đồn một lượt, cuối cùng dò hỏi một câu: “Em hiện giờ là người nhà họ Yến, tiện thể tiết lộ chút tình hình ra sao có được không?”

Đã tý tuổi đầu rồi mà ông anh này vẫn còn thích hóng drama đến như thế, Vân Nguyệt thực sự cảm thấy buồn cười, gạt bỏ đi mấy chữ: “Sương sương là những thứ anh thấy được.”

Anh Triệu gửi đi một nhãn dán kinh ngạc.

Đến cả anh ta cũng không tin được.

Những tin đồn, scandal trong giới showbiz anh ta đều biết rõ, mà Mộ Thanh Lương, anh ta quả thực tưởng rằng bọn họ là cặp đôi yêu đương thật lòng suốt hơn 10 năm.

Vậy như thế này là chia tay rồi?

Anh Triệu hỏi: 【Em biết nguyên nhân là gì không?】

Vân Nguyệt: 【Hỏi cái này làm gì?】

Anh Triệu:【Tò mò.】

Vân Nguyệt:【Anh thật sự sẽ không có hứng thú với Yến Nam Phong chứ?】

Anh Triệu:【…】

Nếu như lần trước mà tò mò thì đã bị con bé này ghi nhớ luôn rồi.

Anh Triệu không hỏi ra được kết quả, bởi vì Vân Nguyệt không hề hay biết, tuy là khán giả trực tiếp cũng không rõ hai người bọn họ đã nảy sinh ra chuyện gì, có khả năng giống như cư dân mạng nói, nếu như thời gian qua lại quá dài, chưa chắc đã gần tới bước hôn nhân.

Có người giúp việc tới gõ cửa, Vân Nguyệt bèn thu dọn rồi xuống tầng.

Thời tiết quang đãng, mặt trời vào mùa đông hiếm khi được nhìn thấy, những ánh nắng ban mai liên tục chiếu rọi vào mặt đất.

Sau một buổi tối, tình trạng của Yến lão gia đã có chuyển biến tốt, ông vẫn phải nắm bắt cơ thể của mình, dù bực tức một trận trong tiệc mừng thọ, biết rõ thay vì lo lắng những chuyện này chi bằng lo lắng cho cơ thể của mình nhiều hơn, cần ngủ phải ngủ mà cần ăn phải ăn, còn dặn dò riêng phòng bếp làm đồ ăn sáng kiểu Trung, bánh rán đường, xíu mại sốt cà kèm một bát sữa đậu, thuần tuý như quay trở về thời kỳ trước thiên niên kỉ, không chờ đợi bề dưới, một mình ông cụ ngồi trước vào bàn bắt đầu ăn một cách chậm rãi vô cùng hưởng thụ.

Lúc Vân Nguyệt đi tới, ông cụ đã ăn xong, vừa xem báo sáng, vừa nói chuyện cùng đứa cháu thứ hai.

Nếu chỉ nhìn trạng thái, Yến lão gia hồi phục đã được bảy tám phần, còn trên thực tế vẫn tạo ra đả kích lớn đối với ông, người bình thường mừng thọ có con cháu đông vui sum họp, đều không mong phát sinh những chuyện không vui, hơn nữa tối qua có nhiều người như thế mà đã như trò cười hóng hớt…

Cái mặt già này vứt hẳn đi luôn.

Chuyện tối qua khó trách được ai, Yến Nam Phong thì “bị” người khác để lộ ra tin tức đính hôn trong lúc không hiểu rõ tình hình, tính cách anh ta điềm đạm, không có nghĩa là bị người khác tuỳ tiện đè đầu cưỡi cổ, cũng như sự nghiệp của bản thân anh ta, mọi chuyện từ lúc nhỏ đã tự định đoạt, đến hiện giờ vẫn không có người nào có thể thay đổi suy nghĩ của anh ta, anh ta là người đánh đàn piano suốt đời, cho dù gia tộc bị sụp đổ, không có người thừa kế, cũng không ảnh hưởng tới việc anh ta chìm đắm trong thế giới giai điệu.

Yến lão gia lại càng vô tội hơn, dăm ba câu bị Mộ Thanh Lương nói tới mức tưởng rằng bọn họ tuyên bố nhầm, dứt khoát lợi dụng ngay ngày mừng thọ của chính mình, ai mà ngờ được lại bị người khác lấy làm trò cười.

Kẻ cầm đầu chính là Mộ Thanh Lương mới đúng.

Nhưng toàn bộ hành động của cô ta lại không soi ra được vấn đề quá lớn, yêu nhau bao năm muốn kết hôn cũng không sai.

Phần thất vọng chính là không tìm ra được chính xác người phạm lỗi.

Sau khi ăn xong bữa sáng kiểu xưa , tâm trạng của Yến lão gia nhìn chung đã tốt lên một chút, Yến Thiên thì nghiêm nghị nhắc nhở bên tai: “Bác sĩ riêng đã nói rất nhiều lần rồi, buổi sáng không nên ăn quá nhiều thức ăn có chứa dầu mỡ, sao ông vẫn không nghe theo vậy?”

Yến lão gia thẳng thừng đáp lại: “Lúc bà lão còn sống cũng không quản được ta, cháu quản vớ va vớ vẩn cái gì.”

Nhắc tới bà nội, gần như có thể đoán ra được, sau khi chuyện tối qua xảy ra, ông cụ có lẽ nhớ đến người bạn già. Những năm gần đây Yến lão gia rất lắng nghe lời dặn của bác sĩ, ăn ở ngủ nghỉ đều cực kỳ chu toàn, thỉnh thoảng sẽ có vài lần buông thả. Ví dụ như sáng sớm ăn bánh quẩy nem rán, lúc hứng lên còn kêu người đi về thôn quê để đào cây du, nói muốn nặn sủi cảo ăn, kể lể những đắng cay ngọt bùi trong quá khứ lẫn hiện tại, trong lòng ít nhiều muốn hồi tưởng lại chút cuộc sống của người bạn đời lúc còn sống.

Truyện Chữ Hay