Chương 26
Việc đã đến nước này, Mộ Thanh Lương vẫn còn muốn làm mọi thứ nhằm có thể duy trì hình tượng thiên kim thục nữ ngày xưa của mình, cô ta liều mạng sắp xếp lời nói cho hợp lý, nhưng không ngờ tay của cô ta đã bị người đàn ông kia trực tiếp hất ra.
Yến Nam Phong bước nhanh đến bên chỗ của Vân Nguyệt, anh ta cầm lấy khăn tay, lúc gần đến thì bỗng nhiên ý thức được vấn đề gì đó.
Trên đời này, bất cứ ai cũng có thể nổi điên, không tỉnh táo, duy chỉ có anh ta là không thể.
Khi khoảng cách còn chừng một mét, anh dừng lại, đối diện với đôi mắt trong trẻo như mặt nước phẳng lặng, không gợn sóng của cô gái, anh ta khống chế giọng nói của mình vừa thỏa đáng: “Tiểu Vân, em lau nước đi!”
Mộ Thanh Lương đang ảo não.
Yến Nam Phong đang áy náy.
Tất cả đều giống như những dự đoán của Vân Nguyệt.
Cô không nhận lấy chiếc khăn kia, chỉ nhẹ nhàng phủi nước vương trên bề mặt áo khoác: “Không sao!”
Khuôn mặt ôn hòa của Yến Nam Phong dần dần hiện lên vẻ khó chịu và áy náy: “Anh xin lỗi, Thanh Lương cô ấy…”
“Nhường đường một chút.” Vân Nguyệt nhẹ giọng cắt ngang: “Em có việc. Đi trước.”
Dáng người cao lớn của Yến Nam Phong vẫn đứng ở đó.
Anh ta xuất hiện ở đây chính là vì nhìn thấy đoạn tin Mộ Thanh Lương nổi điên chất vấn, vì ko an tâm nên anh ta muốn đến đây xem thế nào, từ trợ lý của cô ta mới biết được họ đã đi đến nhà hàng này ăn cơm…
Trong lòng anh ta luôn có một loại dự cảm, anh ta lo lắng lại giẫm lên vết xe đổ của năm năm trước.
May mắn! Cũng không có.
Cô bé trước kia đã trưởng thành rồi!
Vân Nguyệt nhìn thấy vệt nước dính lên trên nửa cánh tay áo, cô nhẹ giọng thở dài: “Đáng tiếc cho chiếc áo này! Có phải hai người nên bồi thường cho em không?”
Giọng nói của cô không hề giống như đang tiếc cho một bộ quần áo mà ngược lại đã nhắc đến sự điên cuồng vừa rồi của Mộ Thanh Lương cho Yến Nam Phong nghe một lần nữa.
Về phần phản ứng, nếu không phải kịp thời tránh thì hỏng bét cũng không phải chỉ mỗi chiếc áo này, mà chính là cô.
Giọng nói Yến Nam Phong khàn đi: “Chuyện này là đương nhiên, làm hư đồ thì phải bồi thường.”
“Vậy là được rồi!” Vân Nguyệt còn nói: “Nhưng em không muốn bồi thường bằng tiền.”
Cô mỉm cười, trên gương mặt là những đường cong hài hòa, còn có một đôi mắt sáng như những ánh sao kia, rất ôn hòa, thoải mái giống như ánh sáng mặt trời trong những ngày đông.
Không ai ngờ rằng, sau khi dứt lời, Vân Nguyệt cũng nâng một ly nước trên bàn dội thẳng lên mặt Mộ Thanh Lương.
Lực tay vừa vặn, chỉ dội nước lên trên mặt cô ta, để cho một giọt nước cũng không lọt mà quét qua lớp trang điểm của đối phương.
Mộ Thanh Lương câm nín.
“Được rồi!” Trước khi đi, Vân Nguyệt chậm rãi ném lại một câu: “Con người của tôi không thích mắc nợ, nếu đã thua thiệt thì vẫn phải đòi về.”
Cô sẽ không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy, không cần nghĩ cách giữ hình tượng thục nữ, cô càng lười phải quan tâm đ ến chuyện có thể làm cho ấn tượng của Yến Nam Phong về mình có trở nên kém đi không. Cô chỉ cần nhớ kỹ một chuyện, chính là dùng gậy ông đập lưng ông.
Cho nên cả ly nước được dội với tốc độ vừa nhanh lại vừa tàn nhẫn, mà Mộ Thanh Lương lại hoàn toàn không hề có chuẩn bị. Thế nên, Mộ Thanh Lương nhắm chặt mắt như một con ruồi không đầu, tay chân luống cuống không biết để ở đâu, cả người chênh vênh, đặt mông ngồi trên ghế nhưng vị trí ngồi không đúng lắm, không cẩn thận đã ngồi đè lên trên chiếc túi xách đắt đỏ của mình…
Mặt mũi đầy nước, cả người vô cùng chật vật.
Dường như phải qua rất lâu cô ta mới nhận được chiếc khăn tay Yến Nam Phong đưa đến, chính là chiếc khăn tay Vân Nguyệt đã không cần vừa rồi.
Sau khi lau sạch nước trên mắt, vành mắt của Mộ Thanh Lương đã đỏ lên.
Cô ta không chỉ bị hắt nước vào mặt, cũng không chỉ vì anh ta đưa khăn tay cho Vân Nguyệt bằng tốc độ nhanh như thế mà không để ý đến cô.
Chỉ là cô ta bỗng nhiên ý thức được điều Chu Vân Nguyệt nói là đúng.
Yến Nam Phong nhìn cảm xúc đã sụp đổ của người ở trước mắt, cuối cùng anh ta cũng lấy lại cách cư xử bình thường như trước kia. Anh ta cởi áo khoác âu phục của mình ra, nhẹ nhàng phủ lên đầu và người cô ta, sau đó nắm chặt lấy cánh tay của cô ta, để cô ta rời khỏi nhà hàng trước rồi nói.
Sau khi lên xe, anh ta lại giống như một người bạn trai nhị thập tứ hiếu*, dùng khăn giấy giúp đỡ, lau đi những vệt nước trên người cô ta.
*Nhị thập tứ hiếu (chữ Hán: 二十四孝) là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp (có sách ghi Quách Cư Kinh 郭居敬, bính âm: Guō Jūjìng) vào thời nhà Nguyên biên soạn. Ông nổi tiếng là một người con hiếu thảo, và sau khi cha mất ông đã xuất bản quyển này.
Bỗng nhiên Mộ Thanh Lương đẩy tay anh ta ra. Ánh mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn và lạnh lùng.
Cô ta không quan tâm đ ến dáng vẻ chật vật của bản thân, bàn tay đầy nước túm lấy âu phục sạch sẽ, được may đo kỹ lưỡng của người đàn ông: “Vì sao? Vì sao em lại lưu lạc đến bước này…”
Trên mặt Yến Nam Phong toát lên vẻ mệt mỏi: “Thanh Lương.”
“Vì sao anh phải cho cô ta tài nguyên, vì sao nhét cô ta vào đoàn làm phim của em, tranh giành vai nữ chính với em?
“Anh không làm vậy.” Yến Nam Phong nhíu mày: “Em phải biết rằng, người đầu tư cũng không phải là anh.”
Không phải sao…
Vậy là ai? Chẳng lẽ là Yến lão gia bên kia…
Cả một ngày này, điều mà Mộ Thanh Lương truy cứu chính là vấn đề này, bây giờ đã nhận được câu trả lời mong muốn nhưng tình trạng vẫn không được xoa dịu đi. Nước trên mặt từng lần một nhắc nhở cô ta về mối ân oán giữa cô ta và Chu Vân Nguyệt.
Xấu hổ, tức giận đến cực hạn, ngược lại cô lại làm ra bình tĩnh: “Cứ xem là không phải đi! Cứ xem như anh không muốn giúp cô ta đi! Vậy em hỏi anh. Anh yêu em không?”
Trong xe là một hồi yên tĩnh.
Tay Mộ Thanh Lương nắm áo người đàn ông càng thêm chặt, vành mắt cô ta đỏ lên, hỏi từng tiếng một: “Anh nói đi!”
Một hồi lâu sau mới được người đàn ông thấp giọng trả lời cô ta.
“Anh xin lỗi.”
Có đôi khi, ba chữ tàn nhẫn nhất lại chính là “anh xin lỗi” này.
…
Mấy ngày này, tất cả đều thuận lợi, nếu như bớt gặp người thì càng tốt hơn.
Chạng vạng tối lúc thời gian nhàn hạ, hoàng hôn đã bắt xuống ở bầu trời phía tây của Bắc Thành.
Vân Nguyệt đứng trên bậc thang trong vườn hoa, cô nhìn dì Trương dẫn theo mấy người giúp việc đi trồng hoa. Khi không có người ở đây, trong vườn chỉ mọc lên cỏ dại và hoa dại, quả là không có sức sống. Dì Trương nào chịu được. Nhà mới của hai vợ chồng nhỏ làm thế nào cũng phải tươi tắn, thịnh vượng mới được.
Thế là họ đã thu dọn trong ngoài khắp nơi một phen. Ban đầu là một nơi mang màu sắc lành lạnh, được làm chủ bởi màu xanh lam, tô điểm thêm hoa lưu ly màu hồng phấn làm phụ, trên cửa sổ hình tròn treo hoa cúc lá xanh, ánh sáng mặt trời vào buổi chiều vừa chiếu vào rất có hương vị của những bức tranh nổi tiếng mang nét Châu Âu cổ điển.
Loay hoay một lúc, dì Trương mới quay đầu hỏi: “Cô chủ, tối hôm nay, tiên sinh có trở về ăn cơm không?”
“Việc này…” Vân Nguyệt chần chờ đứng yên một chỗ: “Để tôi hỏi thử.”
Yến Thiên không chủ động nói lịch trình của anh với cô, cho nên cô không biết rõ chuyện này.
Lúc sờ vào điện thoại, cô đột nhiên phát hiện đây chính là trạng thái của những đôi vợ chồng bình thường. Người đàn ông ở bên ngoài bận rộn công việc, người vợ ở nhà vì không chắc chắn người chồng có trở về ăn cơm không nên gọi điện thoại hỏi thăm. Nhìn thì như một chuyện nhỏ nhặt đời thường nhưng lại là trạng thái tồn tại ở hầu hết các cuộc hôn nhân.
Bên ngoài lạnh, cô sẽ vào trong phòng khách nghe điện thoại.
Nghe thấy giọng nói bên kia, lời nói Vân Nguyệt đã sớm chuẩn bị được sóng điện thoại truyền đến đầu bên kia: “… Tối hôm nay, anh có trở về không?”
Cô chủ động gọi điện thoại khiến người ta cảm thấy bất ngờ. Yến Thiên nhìn thời gian: “Anh đang trên đường. Mười phút nữa về đến.”
“Ồ, vậy em bảo dì Trương làm vài món anh thích ăn.”
Anh đang lái xe nên không tiện nói chuyện nhiều. Sau khi cúp máy, Vân Nguyệt mới nhớ đến, hình như cô cũng không biết rõ anh thích ăn cái gì.
Cô cố gắng nhớ lại một phen. Anh không có món yêu thích, với các loại thức ăn, anh đều sẽ đụng vào nhưng không đặc biệt yêu thích món nào cả. Khi ở nhà họ Yến trước kia, trên cơ bản, những mòn mà cô ăn thì anh cũng không quá kén chọn.
Trên điện thoại, anh nói là mười phút, nhưng trên thực tế chỉ dùng đến sáu phút.
Vân Nguyệt đứng trước cửa sổ sát đất nhìn chiếc xe đang ở bên ngoài mà ngây ra một hồi lâu.
Cho đến hôm nay, cô đều tìm kiếm cảm giác của một ngôi nhà, cô tham lam mà cũng khát vọng có được nó, nhưng thường càng cưỡng ép lại càng không như mong muốn.
Lúc này, dường như cô đã có được rồi.
Người đàn ông vất vả, mệt mỏi trở về nhà, mang theo hơi lạnh từ bên ngoài.
Dáng người Yến Thiên cao lớn, vai rộng eo thon, sau khi cởi bỏ áo khoác, áo sơ mi trắng lịch sự, nho nhã trên người anh làm hiện ra vẻ hoàn mỹ. Mà lúc này, Vân Nguyệt đang mặc trên người là áo lông trắng cổ tròn, quần ống rộng màu đen, quần áo của hai người đứng chung một chỗ giống như một bộ được phối cho một cặp đôi.
Lúc dì Trương đi vào, bà nhịn không được mà không ngừng nhìn lại hai vợ chồng trẻ với giá trị nhan sắc sáng chói, đàn ông anh tuấn, người phụ nữ xinh đẹp, sao lại xứng như thế.
Mấy người giúp việc đi vào chuẩn bị bữa tối, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. Vân Nguyệt mở hình chiếu lên, cô tùy tiện chỉnh đến một tiết mục, âm thanh phát ra vừa khéo làm dịu bầu không khí.
Thấy Yến Thiên nhìn cô, cô tự nhiên cười đáp trả anh: “Em còn tưởng hôm nay anh sẽ không trở lại ăn cơm.”
Lần trước, ở nhà họ Yến, ông nội có nói anh làm việc rất bận.
Hôm nay dành chút thời gian rảnh về ăn cơm tối với cô hẳn là thật sự không dễ dàng gì.
Yến Thiên hiền hòa trả lời: “Nếu có việc bận, anh sẽ nói trước với em một tiếng.”
“…Ồ”
Thật ra… cũng không cần thiết phải chủ động nói với cô, giữa hai người họ, lẽ ra không nên quá can thiệp vào đời sống của đối phương.
Rất nhanh sau đó là thời gian của bữa tối, tay nghề của dì Trương rất tốt, bà cân đo nêm nếm rất chính xác từng món ăn của các quốc gia.
Vân Nguyệt nhịn không được phải khen ngợi bà.
Dì Trương cười: “Cô chủ, nếu ngon thì người ăn nhiều một chút.”
“Ừm.”
“Còn có một món chè, phải hầm thêm nửa tiếng nữa mới được.”
Vân Nguyệt rất bất ngờ, đã đầy ắp khắp bàn thế này rồi mà vẫn còn món ăn cuối. Cô không khỏi hỏi: “Chè gì ạ?”
Dì Trương cười tủm tỉm: “Chè sớm sinh quý tử.”
“…”
Đồ ăn trong miệng Vân Nguyệt suýt chút đã phun hết ra ngoài.
Làm sao còn có loại canh này?
Thật sự khiến người ta bất ngờ mà hoảng sợ.
Ngoài ý muốn, cô lén lút nhìn người đàn ông ngồi đối diện mình, cô muốn biết anh có phản ứng gì, đâu ngờ anh lại cực kỳ bình tĩnh: “Cơ thể em yếu, nên uống chút chè bồi bổ.”
“…”
Việc này, không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì!
Thân thể có yếu ớt cũng không thể bổ sung cái này chứ.
Rất thỏa đáng! Cười nhạo!
Vân Nguyệt mím môi, cô nhanh mồm nhanh miệng phản đòn: “Anh cũng thế! Ở bên ngoài làm việc vất vả, phải bồi bổ nhiều vào.”
Nhìn thấy anh ngước mắt lên nhìn, cô cây ngay không sợ chết đứng nói: “Cũng không có quy định chè này là cho phụ nữ uống.”
Ngược lại rất có lý.
Khi nấu chè, thời gian rất quan trọng, chờ đến nửa tiếng sau thì bữa tối của họ cơ bản cũng đã xong.
Tay nghề nấu nướng của dì Trương quá tốt, Vân Nguyệt ăn nhiều hơn trước kia không ít, đoán chừng đến sáng mai, cân nặng của cô sẽ tăng lên mất. Đương nhiên đây cũng chỉ là cô nghĩ vậy, với đàn ông mà nói, cô ăn giống như con mèo nhỏ mà thời gian ăn thì chậm, lượng cơm ăn vào còn chưa được một nắm tay.
Bởi vì đây là tấm lòng của dì Trương, dù có cảm thấy chè này không hợp thì Vân Nguyệt vẫn sẽ kiên nhẫn chờ.
Sau cùng, cuối cùng cũng nhìn thấy dì Trương bưng lên một cái nồi đất miệng tròn.
“Đây là chè ngọt, dùng táo đỏ, đậu phộng, long nhãn, hạt sen nấu lên.” Dì Trương vui mừng nhướng mày: “Cô chủ, tốt nhất người phải nếm thử.”
Thông tục ấy mà. Chính là một dấu hiệu tốt.
Vân Nguyệt không đành lòng làm phật ý dì Trương, cô gật đầu, nhận lấy chè ngọt mà dì Trương lấy cho, rồi uống một ngụm nhỏ. Nóng hổi, ngọt lịm, vị táo nồng đậm, món được làm từ tay dì Trương đương nhiên sẽ không tồi.
Nhưng cô uống không hết một bát này, cô chờ đến sau khi dì Trương đã đi ra thì đặt bát chè trở lại lên bàn, hít vào một hơi rất sâu.
Yến Thiên liếc nhìn cô: “Không ngon sao?”
“Không, rất ngon.” Vân Nguyệt vuốt chiếc bụng nhỏ của mình: “Do em đã ăn nhiều rồi nên không ăn nổi nữa.”
“Còn lại một nửa, uống hết đi.”
“…”
Anh thật sự không lúc nào là không thúc giục cô ăn uống cái gì đó.
Dân chuyên chăn heo cũng không thể như thế này.
Vân Nguyệt cầm muỗng lên, thử ăn thêm hai muỗng.
Trước đó, cô đã ăn quá nhiều, thật sự không ăn nổi nữa. Cô hơi nhíu lông mày, đặt muỗng xuống: “Thật sự là ăn không vào nữa rồi, ngọt quá.”
Món chè sớm sinh quý tử này cần thêm một lượng đường lớn như vậy, ngọt ngào thế này cũng là một loại ẩn ý.
Yến Thiên thuận miệng hỏi: “Rất ngọt sao?”
Vân Nguyệt gật đầu: “Rất ngọt.”
Ngọt hơn bất cứ món chè nào mà cô đã từng uống.
Nhưng dường như người đàn ông ở phía đối diện này lại không quá tin tưởng. Anh đứng dậy đi đến bên cạnh cô, thuận thế liếc mắt nhìn bát chè ngọt bằng sứ đặt trước mặt cô, lịch sự hỏi: “Anh có thể thử một chút không?”
Anh không thích ăn đồ ngọt, vì vậy sau khi chè được nấu xong thì dì Trương đã cố ý không lấy cho anh một bát.
Cô cho rằng anh chỉ thuận tiện nếm thử một ngụm canh trong chén của cô mà thôi, nên Vân Nguyệt đã lập tức gật đầu đồng ý: “Được ạ.”
Cô đang muốn duỗi tay bưng bát chè sứ lên cho anh, nhưng động tác còn chưa bắt đầu thì dưới cằm bỗng nhiên bị một ngoại lực nhẹ nhàng nâng lấy. Trước mắt cô là một bóng mờ đang bao trùm xuống, hơi thở ấm áp theo đó mà bao phủ trên môi cô.
Cô vừa uống chè ngọt, sắc môi đã phiếm hồng giống như quả anh đào mọng nước, sáng bóng vào buổi sớm.
Anh khẽ cắn vào, cảm giác rất ngọt ngào.
Người đàn ông với khuôn mặt xinh đẹp, anh hờ hững với mọi thứ nhưng lại vô cùng tập trung và nghiêm túc trong chuyện này. Anh cúi người áp sát vào để hơi thở của hai bên quấn quanh nhau, lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vân vê da thịt dưới cằm cô để điều chỉnh cách nhận lấy nụ hôn tốt nhất.
Vân Nguyệt bị hôn mà ngẩn ra.
Việc này…
Anh nói thử một chút, cô còn tưởng anh muốn thử là chè ngọt mà không biết rằng là chính cô.
Chương 27
Thay vào đó anh thẳng thắn, sau khi buông cô ra, cũng không quên đánh giá món súp.
“Khá ngọt.”
“...”
Vân Nguyệt giống như con ngỗng nhỏ ngốc nghếch, ngồi im không nhúc nhích trên ghế ăn, mím chặt đôi môi khiến nó càng thêm hồng hào, cô phản ứng quá chậm, hai má dần nóng, ánh mắt giận dữ nhìn người.
Sao! Lại! Có! Loại! Người! Như! Vậy!
Chẳng qua nhớ lại bản thân hồi trước bị sốt đã mơ mơ màng màng mà hôn anh, cảm thấy không quá tội lỗi, điều này có được tính sau khi bị ăn mắng, không ai nợ ai cả?
Trong bầu không khí như vậy thực sự không biết nên giải quyết như thế nào, Vân Nguyệt rũ mắt: “Em, em ăn no rồi, lên phòng trước.”
Sau đó cô không nhìn anh nữa, bước từng bước nhỏ, vội vã đi về phía cầu thang.
Mặc dù quay lưng, nhưng cũng có thể tưởng tượng được gò má chưa chạm đã ửng hồng của cô.
Thật là, rất dễ xấu hổ.
Trong phòng ngủ, Vân Nguyệt đã bình tĩnh lại, thu dọn quần áo rồi đi tắm.
Trong tấm gương ở phòng tắm, cô có thể nhìn thấy màu môi không tự nhiên của mình.
Trước đây có hai lần tiếp xúc với anh, nhưng hai lần đó chỉ là chạm nhẹ, còn lần này có hơi bất ngờ…
Tai nạn chỉ là tai nạn, cô cũng không ghét nó. Đọc Full Tại
Trước kia ghét anh như vậy, quan hệ cứng nhắc, ngoại trừ việc bất ngờ kết hôn cũng chẳng có ảnh hưởng gì đến cuộc sống hiện tại… Lại qua một khoảng thời gian nữa, phải chăng bọn họ sẽ ngủ cùng nhau?
Mở vòi nước, căn phòng rộng rãi sáng sủa dần tràn ngập hơi nước, mặt gương mờ dần.
Tấm lưng trơn bóng của Vân Nguyệt dần bị nước chảy từ vòi hoa sen làm ướt, từ cổ chảy xuống xương cánh bướm, rồi tiếp tục chảy xuống, thân hình tuyệt đẹp và tỷ lệ hoàn hảo, giống như một cảnh đẹp lãng mạn chỉ tồn tại trong tranh và những tấm ảnh đã chỉnh sửa.
Cô giơ hai tay ôm lấy vai mình, chưa làm gì cả, chỉ nghĩ đến việc một người đàn ông trưởng thành chạm vào mình như vậy đã khiến cô cảm thấy rất xấu hổ.
Vì chưa trải sự đời nên cô cần không ngừng điều chỉnh trạng thái, từ từ thích ứng.
Bảo sao lần trước anh hỏi cô, cô thực sự muốn sao.
Đã nghĩ tới việc chấp nhận nó một cách thoải mái chưa.
Nghĩ tới… cuộc sống vợ chồng sau này của hai người họ chưa.
Suy nghĩ miên man làm kéo dài thời gian tắm, lâu hơn nữa sẽ ngất trong đây mất, Vân Nguyệt ấn huyệt thái dương, ép bản thân không được nghĩ nhiều, đi bước nào hay bước đấy.
Cô nhặt chiếc áo choàng tắm rồi treo lên, mặc đồ vào, bộ đồ hơi rộng khiến cô trông gầy hơn. Thời gian gần đây tuy cô ăn nhiều nhưng cũng không tăng cân, vóc dáng như vậy nếu ở trong làng giải trí cũng sẽ khiến nhiều người ghen tị.
Sau khi dì Trương đến, mọi thứ đã chuẩn bị xong, không thiếu thứ gì.
Thậm chí đến cái mũ trùm đầu làm khô tóc cũng có.
Sau khi sấy tóc khô được một nửa, Vân Nguyệt quấn áo choàng rồi đi ra ngoài. Yến Thiên còn không đi lên, có thể cho cô một ít thời gian.
Ngồi trên sô pha xem điện thoại, cô thấy có tin nhắn anh Triệu gửi tới.
[Casting thế nào? Có nắm chắc không?]
[Anh mới hỏi thử đạo diễn Chương, ông ta rất hài lòng với em, dù sao vai phụ chắc chắn ổn rồi, chỉ là không biết có tranh được vai chính hay không.]
Vân Nguyệt nghĩ đến đó thì nói tình huống thực tế cho anh Triệu, bản thân cô cảm thấy rất tốt, từ ánh mắt của tổ đạo diễn có thể thấy không tệ, nhưng vì vẫn còn sàng lọc và đánh giá trên mạng nên tình huống cụ thể phải đợi đến khi kết thúc mới biết được.
Anh Triệu vẫn chờ tin của cô, vừa thấy cô nhắn thì lập tức trả lời: “Cuộc bình chọn trực tuyến này quá hố người, chúng ta ít fans như vậy sao có thể cạnh tranh lại với Mộ Thanh Lương?”
Vân Nguyệt nhớ tới những gì Yến Thiên từng hứa với cô. Đọc Full Tại
Anh thường không hay hứa hẹn điều gì, nhưng một khi anh đã nói thì khả năng cao sẽ thực hiện.
Nhưng nếu cô nói với anh Triệu thì anh ta cũng không tin, vì vậy cô cười đáp lại: “Chúng ta cứ chờ xem, kết quả cuộc bình trọn không nhất thiết phải phụ thuộc vào lượng fans.”
Tuy Mộ Thanh Lương có lợi thế nhiều fans nhưng nếu tính tỷ lệ bình chọn theo tỷ lệ người hâm mộ thì điều đó chưa chắc đã có lợi.
Hơn nữa sau khi cô ta nhìn thấy Vân Nguyệt, trạng thái cũng không được tốt, ảnh chụp tạo hình cũng bình thường, cộng thêm nhan sắc có hạn, về phương diện tạo dáng cũng không đẹp bằng Nguyễn Vãn Vãn xinh đẹp, điều này có nghĩa hai người còn lại không phải không có khả năng chiến thắng.
Đầu dây bên kia, anh Triệu có vẻ như đang cân nhắc xem có cách nào ổn định tình hình hay không, sau vài phút gửi tới đoạn tin nhắn thoại.
Vân Nguyệt đang chăm sóc da, thấy tin nhắn thì lấy tay bấm mở, giọng của anh Triệu lập tức truyền đến: “Chỉ có thể đi bước nào hay bước đấy, trừ khi em trèo lên được giường của con trai thứ nhà họ Yến, nếu không thì chúng ta sẽ không có phần thắng.”
Phòng ngủ yên tĩnh khiến cho tiếng điện thoại đặc biệt rõ ràng.
Vân Nguyệt vừa buồn cười vừa bất lực, khi cô định cầm điện thoại lên thì bỗng nghe thấy tiếng động ngoài cửa khiến cô giật mình đến nỗi lọ kem dưỡng da đang cầm trên tay suýt rơi xuống đất, ngẩng đầu lên đã thấy Yến Thiên không biết từ lúc nào vào trong phòng, tay áo sơ mi được sắn lên một nửa, trông giản dị và bình thường.
Không biết anh có cảm thấy đầu óc Vân Nguyệt trống rỗng hay không mà biết điều tiếp tục giữ im lặng.
Yến Thiên không có biểu hiện khác lạ, thấy cô đang nhìn, đi qua: “Tắm xong rồi?”
“....Ừm.” Vân Nguyệt sợ anh nhắc tới chuyện vừa nãy nên vội vàng giục: “Anh đi tắm đi.”
Bàn tay cầm lọ kem dưỡng ướt đẫm mồ hôi, thầm cầu nguyện, đừng nghe thấy đừng nghe thấy, nếu ông trời cho cô một cơ hội quay lại cô tuyệt đối sẽ không mở đoạn tin nhắn thoại đấy nữa.
Cô mong anh nhanh đi.
Nhưng không như mong muốn.
Ngón tay Yến Thiên vốn dĩ thong thả cởi nút áo sơ mi, ánh mắt anh nhìn cô trong khoảng thời gian ngắn, sau đó cũng không nhìn đi đâu nữa, dưới ánh đèn, dáng người càng trở nên cao lớn, đường nét tuấn tú.
Lại qua hơn nửa phút, cuối cùng anh cũng nói: “Chu Chu.”
Sau khi cầu nguyện, Vân Nguyệt thấy mình bị nhìn chằm chằm, ngập ngừng hỏi: “Làm sao vậy…”
“Áo choàng tắm, có cần kéo lên không.”
Cô “Ơ” nhẹ một tiếng rồi nhìn xuống, không biết từ khi nào dây áo choàng tắm đã tuột hơn nửa, giống như đang mặc áo cổ chữ V xẻ sâu, làm lộ ra khuôn ngực trắng như tuyết.
Trong nháy mắt, tay cô đè lại áo choàng tắm, khuôn mặt xinh đẹp vốn không bình tĩnh lại đỏ lên một cách đáng ngờ.
Bất cẩn rồi. Ban nãy cô chỉ để ý anh có nghe thấy đoạn tin nhắn thoại lúc nãy hay không mà không chú ý đến trạng thái hiện tại của bản thân.
Vân Nguyệt rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói: “Không, ngại quá, em không để ý… Không biết nó tuột ra từ bao giờ.”
“Hai phút trước, dây lưng bị em cọ rớt.”
“A…”
Hai phút trước ư…
Sững sờ, hình như cô tìm ra manh mối: “Tại sao hai phút trước anh không nhắc em?”
Bị cô nắm thóp, Yến Thiên im lặng trong hai giây: “Anh cầm thú.”
“...”
???
Dấu hỏi chấm xuất hiện trong đầu Vân Nguyệt.
Thành thật thế à?
Cũng không che giấu?
Đương sự còn rất thản nhiên mà thừa nhận, lúc sau đi vào nhà tắm như chưa có chuyện gì xảy ra.
Để cô một mình suy nghĩ, có phải cô đã coi thường anh? Tuy bọn họ cùng nhau lớn lên, cũng không thấy xa lạ với nhau, nhưng trước đó là thói quen sinh hoạt của trẻ con, còn hiện tại anh là đàn ông…
Lần này Vân Nguyệt ngoan ngoãn đi thay bộ ngủ yêu thích, thành thật ngồi góc giường, không cùng anh Triệu nói chuyện phiếm nữa mà theo thói quen lướt tin tức trong vòng.
Dự kiến trong vài ngày tới ảnh tạo hình của họ sẽ được tung ra, vài tuần nữa nữ chính cũng được quyết định.
Các diễn viên khác cũng sẵn sàng, có lẽ không bao lâu nữa sẽ bắt đầu quay.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, không bao lâu sau người đàn ông trong phòng tắm đi ra, thấy cô gái ngồi ngoan ngoãn trên giường, anh khẽ nhíu mày: “Em không thoải mái sao?”
“A?” Vân Nguyệt ngạc nhiên: “Không có.”
“Thế tại sao ngồi xa như vậy?”
Vốn dĩ cô đã gầy nay lại thu mình lại, chỉ chiếm một phần sáu kích thước giường.
Ai không biết còn tưởng họ cãi nhau, mà anh bắt nạt cô vợ nhỏ của mình đến mức cô chỉ biết ngồi bên mép giường.
“Em không chú ý…” Vân Nguyệt rũ mắt nhìn anh: “Bây giờ em tới gần.”
Cô không muốn thừa nhận rằng bởi vì bị anh nhìn thấy nên cô xấu hổ khi ở gần anh.
Miệng thì nói vậy nhưng cơ thể chỉ nhích vào một tí.
Đến mức mà người đàn ông nhìn chăm chú một lúc rồi đánh giá: “Ngu Công dời núi còn di chuyển nhiều hơn em.”
“...”
Giây tiếp theo, Yến Thiên đi lên kéo cô đến giữa giường, vì cô quá nhẹ nên không tốn nhiều sức, theo quán tính gần như cả người Vân Nguyệt nằm trọn trong vòng tay anh.
Ôm lấy cô, giống như ôm lấy chú mèo con gầy guộc.
Không chỉ một lần ở gần anh như vậy, Vân Nguyệt không vùng vẫy, chỉ là trong mắt vẫn có chút bất an và bối rối.
Điện thoại trong tay cô rơi xuống tấm chăn lông vũ.
Trên màn hình hiển thị một số tin tức giải trí.
Thật trùng hợp, đó là tin tức về Mộ Thanh Lương. Đọc Full Tại
Bởi vì “Kiếm tâm” đang hot và tin tức đính hôn, sự nổi tiếng của cô ta gần đây chỉ tăng không giảm, thật khó để Vân Nguyệt không gặp cô ta.
Những gì xuất hiện trên màn hình bây giờ đều là ảnh chụp chung của Mộ Thanh Lương và Yến Nam Phong, ảnh chụp của họ không nhiều, mấy bức ảnh hot đều bị mấy tài khoản marketing xào đi xào lại, chỉ cần có tin tức đều tung lên.
Bị Yến Thiên phát hiện tin tức mình đang xem, Vân Nguyệt ngập ngừng giải thích: “Em mỗi tối thường xem một ít tin tức.”
Anh im lặng một lúc, buông tay cô, không can thiệp quá nhiều.
Cô xem cái gì đều là quyền tự do của cô, xem Mộ Thanh Lương hay xem Yến Nam Phong cũng do cô tự quyết.
Thái độ thờ ơ của anh khiến cô càng thêm do dự, nhưng cô vẫn không giấu giếm: “Hôm nay em… đã gặp bọn họ.”
Cô giống như đang kể một chuyện vụn vặt: “Bọn họ vẫn giống như trước, không thay lòng mà vĩnh viễn ở bên nhau, giống như nhân vật chính trong truyện cổ tích vậy, hoàng tử không tiếc công sức đi tìm thuốc cho công chúa đang bị bệnh và hai người sẽ mãi hạnh phúc bên nhau.”
Nếu họ là vai chính thì cô chỉ là vai phụ, thậm chí đến vai phụ cũng không phải, chỉ là một pháo hôi may mắn tồn tại mà thôi.
Yến Thiên dường như phớt lờ câu nói đầy xúc động của cô, chỉ nói: “Bọn họ làm gì em?”
“Em không sao… Hôm nay ở trước mặt Yến Nam Phong, em đã hất nước lên mặt cô ta.”
Hành vi như vậy, ở trong quá khứ, Vân Nguyệt sẽ không bao giờ có thể làm được.
Huống hồ là ở trước mặt Yến Nam Phong.
Vân Nguyệt nói nghe nhẹ nhàng nhưng vẫn khiến người ta nghe ra sự ấm ức, chắc hẳn Mộ Thanh Lương đã làm gì mới khiến cho cô tức giận như vậy.
“Lúc trước anh hỏi em ở nước ngoài sống như thế nào.” Vân Nguyệt nhẹ nhàng cầm điện thoại, ấn tắt bức ảnh trên màn hình, giọng điệu bình tĩnh: “Thật ra em sống không tốt, em luôn nằm mơ, dù cho cách xa, nhưng vẫn sợ sẽ có người tới lấy máu em.”
Khi đó cô rất bất lực.
Mộ Thanh Lương là người thông minh, biết cô được Yến lão gia che chở, chọn đúng lúc ông cụ không có ở nhà, Yến Thiên lúc ấy cũng đi du học, trong cả nhà họ Yến, người duy nhất cô có thể dựa vào là Yến Nam Phong.
Thật không may, anh ta lại là người hại cô.
Phải phụ thuộc vào người tổn thương mình cảm giác giống như rơi xuống vực sâu, thể xác và tinh thần tối đen, khó mà sáng lại được.
Có một số điều mà Vân Nguyệt nghĩ cô sẽ không nói với ai.
Cô nói với Yến Thiên vì hy vọng anh sẽ không hiểu lầm, cho dù cô gặp Yến Nam Phong thì cô cũng không có một chút tình cảm với anh ta, nói gì đến ỷ lại.
Hồi trước đúng là có chút tình cảm.
Dù sao người như Yến Nam Phong, thời điểm đối xử tốt với cô thì thật sự rất tốt. Anh ta nói chuyện nhẹ nhàng, kiên nhẫn hỏi cô có chỗ nào chưa quen hay không, nhớ sinh nhật của cô, tặng cô búp bê bản giới hạn, còn dùng đôi bàn tay mảnh khảnh quý giá vốn chỉ để chơi đàn piano làm bánh cho cô.
Ân cần hỏi han, dịu dàng như nước, chu đáo tỉ mỉ, đến anh trai ruột chẳng qua cũng như vậy thôi.
Nhưng những gì anh ta làm đều vì mong cô khỏe mạnh bình an để cung cấp lượng máu có chất lượng tốt nhất cho Mộ Thanh Lương.
Một thợ săn vô tình.
Trước khi xảy ra sự cố, Mộ Thanh Lương đã thể hiện sự ác ý của mình, sớm đã tính toán sử dụng hết lượng máu dự phòng của bệnh viện, vì vậy trên cánh tay Vân Nguyệt xuất hiện những lỗ máu lớn nhỏ do thường bị lấy quá nhiều máu.
Sau khi sự cố xảy ra, cánh tay cô sưng tấy, đầy vết bầm tím, gầy như một khúc xương, gương mặt của thiếu nữ mười tám tuổi tuy xinh xắn nhưng lại nhợt nhạt, thiếu sức sống.
Vào thời điểm đó, tại sảnh lớn nhà họ Yến là lần cuối cùng Yến Thiên nhìn thấy cô, người thân bạn bè của hai gia đình Yến, Mộ tụ họp lại, có lẽ để đưa ra lời giải thích và thương lượng kết quả cho sự việc này.
Nghiêm trọng mà nói, cô ta cố ý giết người, giết người không thành, dù cho về sau cô ta có lập công chuộc tội thì việc cô ta phải ngồi tù cũng không phải không thể.
Nói một cách nhẹ nhàng, có thể nể mặt người nhà họ Yến, nhưng người thì không thể để yên, đề phòng cô quay lại hại người, phải để cô cút đi xa.
Ngày hôm đó, cô mặc chiếc váy trắng mỏng tang, đến chỗ ngồi cũng không có, bị giam ở chỗ chật hẹp, ánh đèn chiếu xuống khiến vết thương trên cánh tay càng thêm dễ thấy, sắc mặt tái nhợt như thể cô sẽ ngất bất cứ lúc nào.
Cô lo lắng, nhưng cũng căm hận, cô không muốn nhìn thấy những người trong căn phòng đó, bao gồm cả Yến Thiên đến sau như một người qua đường, chính vì vậy về sau, cô ra đi một cách âm thầm.
Vân Nguyệt của hiện tại vui vẻ nói với Yến Thiên cô hôm nay đã trả thù Mộ Thanh Lương, nhưng đó sao có thể nói là trả thù, chẳng qua chỉ là tạt một ly nước mà thôi.
So với những oan ức trong quá khứ, một ly nước đã là gì.
Đêm tối, đèn tắt, trong phòng yên tĩnh.
“Anh hai…” Dưới ánh trăng mờ là tiếng thì thầm của Vân Nguyệt, cô khẽ lật người.
Yến Thiên mở đôi mắt đen sẫm. Đọc Full Tại
Cô ngập ngừng như muốn thú nhận điều gì: “Thật ra, mục đích trở lại của em rất đơn giản, kết hôn với anh cũng chỉ là…”
Chỉ là muốn lợi dụng thân phận nhị phu nhân nhà họ Yến để dễ dàng giải quyết ân oán với Mộ Thanh Lương.
Hiện tại cô còn không biết, chứ đừng nói đến kết hôn, dù là nước sôi lửa bỏng hay giết người, cũng không bằng một câu nói, một nụ cười của cô.
Vân Nguyệt chưa thú nhận hết, cổ tay ở ngoài chăn bị người đàn ông không nặng không nhẹ nắm lấy, sau đó một giọng nam trầm thấp vang lên: “Chu Chu.”
Cô sững người, âm thanh nghẹn lại trong cổ họng.
Dường như Yến Thiên biết cô định nói gì, cũng không quan tâm đ ến mục đích của cô, nhờ ánh trăng và ánh đèn neon bên ngoài chiếu vào vẫn có thể thấy vẻ mặt áy náy và lo lắng của cô.
Ngón tay ấm áp của anh lướt nhẹ qua làn da trên cánh tay cô, vết thương biến mất theo năm tháng nhưng vẫn để lại những vết sẹo đậm nhạt.
“Chu Chu.” Yến Thiên nghiêng người: “Để anh ôm một lúc.”