Đã là chạng vạng, bầu trời phía tây bắt đầu ngả màu, bầu không khí bỗng nhiên ấm áp hơn hẳn.
Vân nguyệt chợt nhớ khi còn ở nước ngoài, vì cửa hàng tiện lợi khất nợ nên không thể trả tiền lương khiến cô lâm vào cảnh túng quẫn, chỉ có thể mang dáng vẻ khép nép và không phải cô không nhớ tới nhà họ Yến. Nếu cô có gia đình, liệu cô có thể giống bạn học nữ bên cạnh, bị muỗi đốt cũng muốn chụp ảnh để than phiền với người nhà hay không.
Đôi khi một vài điều nhỏ nhặt trong cuộc sống, vô tình lại khiến con người ta thấy ghen tị.
Giống như bây giờ, Vân Nguyệt được ông cụ dẫn tới phòng khách, bởi vì hoa quả bày trên đ ĩa không phải loại tươi nhất, ông cụ đã lệnh cho người giúp việc mang đi đổi ngay trong vòng mười phút.
Không ai dám làm trái mệnh lệnh của Yến lão gia, Vân Nguyệt cũng không nói gì chỉ ở bên cạnh nở nụ cười nhẹ. Có lẽ là vì mới đến nên cô có chút cẩn trọng, hai tay nhẹ nhàng đan vào nhau.
Khuôn mặt Yến lão gia vẫn luôn nghiêm túc, nhưng khi đối với người tốt ông lại thể hiện hết sự nhẹ nhàng của mình: “Chu Chu à, đều là người một nhà cả, cháu đừng khách khí.”
“——Đừng khách khí, đừng khách khí.”
Đột nhiên một giọng nói khác vang lên, Vân Nguyệt kinh ngạc ngước mắt nhìn, cách đó không xa có một lồ ng chim được đặt trên bàn. Lần trước khi tới đây cô đã nhìn thấy nó, cứ tưởng nó chỉ là một con chim bình thường, nhưng không ngờ là một con vẹt.
Yến lão gia sai người giúp việc đi lấy điện thoại di động, rồi ông nở nụ cười bắt đầu giới thiệu về nguồn gốc của con vẹt này. Lúc đó ông tham quan Vườn Bách Điểu thì đã để mắt tới nó vì thấy nó thú vị. Mấy người hộ tống đều gọi “Yến lão gia”, không biết con vẹt nghe được từ đâu mà gọi ông là “Lão già”, khiến mọi người ở đó đều vô cùng xấu hổ, nhưng ông cụ không tức giận ngược lại còn cười vui vẻ, cảm thấy rất thú vị.
Sau này, con vẹt được người chăm sóc gửi đến và trở thành bạn tốt của Yến lão gia.
Có thêm một vật nhỏ trong nhà, không khí của phòng khách nhanh chóng trở nên dễ chịu.
Khi Vân Nguyệt chơi với lũ chim, Yến lão gia đã gọi cho đứa cháu trai thứ hai, muốn anh tối nay đừng ra ngoài nữa mà về nhà ăn cơm, nhưng gọi liên tục hai cuộc đều không có người bắt máy.
“Thằng nhóc này.” Ông cụ cau mày: “Không biết nó đang bận cái gì nữa, còn không nghe điện thoại.”
“Không sao đâu ông nội.” Vân Nguyệt cười, nói: “Lần trước con gặp anh ấy rồi, với lại con cũng đã ăn tối.”
Tới đây một chuyến cũng không dễ dàng, Yên lão gia không phí thời gian gọi điện thoại nữa, coi coi thằng cháu hai này cuối cùng có chịu tới không.
Vân Nguyệt rất có kiên nhẫn, trước đó khi có thể vẫn luôn bồi Yến lão gia luyện chữ, đánh cờ hay làm vườn, làm những việc mà người trẻ bây giờ không thích làm. Có thể trò chuyện rất lâu với với ông cụ, rất sẵn sàng khi nghe ông kể về những năm tháng chiến tranh từ rất lâu. Nhưng giờ tính tình thay đổi, cô trở nên trầm tĩnh hơn.
Yến lão gia hỏi thăm tình hình của cô mấy năm qua, à cô chỉ cười miễn cưỡng trả lời là ổn.
“Thân là con gái mà lại bôn ba ở bên ngoài, sao có thể gọi là ổn chứ.” Yến lão gia thở dài: “Trở về vẫn là tốt hơn.”
Vân Nguyệt cắn một miếng nho An Vân trái mùa, gật đầu: “Vâng.”
“Con trở về rồi, không ai có thể ức hiếp con nữa.” Yên lão gia nói: “Gặp phải chuyện gì cứ nói cho ông nội biết, không được giữ trong lòng, biết chưa?”
“Con biết rồi.” Cô mím môi, “Ông nội thật tốt.”
Mặt mày Yến lão gia hớn hở, lại nói tới mấy chuyện lúc nhỏ của cô. Ông kể rằng cô toàn bị Yến Thiên bắt nạt nhưng không dám nói lời nào, chưa ăn cơm mà nói mình ăn rồi, kết quả là bụng réo lên trước mặt ông, sự thật bại lộ ngay lập tức, ông không nói lời nào lập tức đi dạy dỗ đứa nhóc kia.
Sau thời gian dài được che chở, Vân Nguyệt coi Yến lão gia như ông nội của mình, tình cảm ông cháu cũng dần tốt lên.
. . .
Thời gian trò chuyện nhanh chóng trôi qua, khi bữa tối đang được chuẩn bị, Yến Thiên đã về.
Nhìn thấy anh, ông cụ hiển nhiên muốn cho anh một bài học, hỏi anh vì sao không nghe máy, lý do của anh rất đơn giản, bận họp.
Sau khi vào nhà, Yến Thiên cởi áo khoác ngoài ra, bên trong là một chiếc áo sơ mi trắng với cổ tay và thân trước thẳng tắp, khác hẳn với phong cách công tử phóng túng ngày xưa, nhiều thêm một chút nhã nhặn.
Kể từ lần cuối hai người gặp nhau là lúc Vân Nguyệt nói với anh về chuyện kết hôn, cả hai đã không gặp nhau trong một thời gian dài, dấy lên chút cảm giác kỳ lạ.
Yên lão gia không để ý chi tiết mối quan hệ của hai người, hiếm hoi lắm mới gặp mặt nhau ông cao hứng còn không kịp. Nhanh chóng chào hỏi còn đi ăn cơm, nhìn Vân Nguyệt xem, con bé gầy đi trông thấy.
“Tại con còn phải đóng phim mà” Vân Nguyệt cười giải thích, “Gầy đi là chuyện bình thường.”
Yến lão gia trừng mắt: “Bình thường cái gì chứ, mũm mĩm một chút mới đẹp.”
Nhắc đến đóng phim ông cũng muốn hỏi một chút, chẳng hạn như có những tác phẩm nào.
Những người có tác phẩm đều là những ngôi sao lớn, còn mấy diễn viên nhỏ như cô cũng chỉ lăn lộn vì miếng ăn mà thôi. Nhưng Vân Nguyệt vẫn nói về những tác phẩm mà cô đã diễn ở nước ngoài trong một khoảng thời gian.
Ông cụ không biết mấy thứ như vậy, nên ông nói với Yến Thiên: “Lớp trẻ bây giờ hẳn đều thích mấy bộ phim thần tượng này, Yến Thiên, con có biết không?"
Anh căn bản không nghe hai người nói gì, thản nhiên hỏi: “Dạ?”
Anh hướng mắt nhìn về phía Vân Nguyệt.
Yến lão gia ngồi ở phía đông, bọn họ từ bắc chí nam đối mặt, bốn mắt nhìn nhau, giống như có một vật cản vô hình vướng bận.
Vân Nguyệt từ từ rũ mắt xuống: “Có lẽ Yến Thiên cũng không biết ạ.”
Cô có thể ngồi nói chuyện với ông nội, nhưng nói với một người đàn ông về chuyện này thì không được tự nhiên cho lắm, nên cô cũng chả thèm nói.
Yến lão gia biết cô đang nghĩ gì, nhưng cháu trai không hiểu nên đã lặp lại câu trả lời giúp cô: “Con bé từng là diễn viên của mấy bộ phim bên Hàn gì mà “Thị trấn tình yêu”, “Tình đắng đơn phương” với “Chỉ muốn bên em” còn có…gì nữa nhỉ?”
Yến Thiên im lặng.
Yến lão gia hỏi: “Đã xem qua chưa?”
Yến Thiên: “...”
Anh đều xem cả rồi nhưng có thấy đâu.
Vân Nguyệt vội vàng mở lời để ngăn tình cảnh xấu hổ này lại: “Ông ơi, cháu chỉ đóng những vai nhỏ thôi, anh ấy có nhìn thấy cũng không nhớ ra đâu.”
“Đúng.” Yến lão gia trầm ngâm suy nghĩ, “Vậy sao con không đóng một vai lớn?”
“... Bởi vì con là người mới.” Cô mím môi: “Mà cũng không có cơ hội.”
Tuy rằng Yên lão gia đã lớn tuổi, nhưng không có suy nghĩ như những người già khác về ngành giải trí, cũng không dùng từ “con hát” để coi thường người khác. Ông thảo luận với Vân Nguyệt về đề tái này, tuy không biết nhiều nhưng ông cũng biết "tài nguyên" quan trọng nhường nào.
“Lẽ ra con nên về Trung Quốc sớm hơn.” Yến lão gia nghiêm túc, “Về sớm nhà họ Yến nâng đỡ, không chừng bây giờ con đã là một ngôi sao lớn rồi.”
Vân Nguyệt chỉ cười.
“Yến Thiên.” Yến lão gia quay đầu nhìn thằng cháu hai của mình, “Con có đang nghe không?”
Yến Thiên ngước nhìn, tiếp tục im lặng.
“Bây giờ Chu Chu là người nhà của chúng ta, con bé cũng như em gái của con.” Yến lão gia nói, “Dù ông có ở đây hay không, chắc chắn về sau con phải chăm sóc cho con bé thật tốt, biết chưa?”
Bây giờ, ông cụ còn có thể nhìn Vân Nguyệt, nhìn cô sống thật tốt.
Nếu sau này ông đi rồi… sẽ không còn ai quan tâm đ ến Vân Nguyệt nữa.
Từ nhỏ bị mẹ bỏ rơi trong trại trẻ mồ côi, sống cuộc sống cướp cơm của người ta từ bé. Lớn hơn một chút thì cô được cha mẹ nuôi đón về. Cũng không nhận được nhiều tình thân, năm mười hai tuổi mới đến nhà họ Yến, lúc ấy cô như con chuột nhỏ gầy guộc, thường xuyên bị Yến Thiên bắt nạt. Sau này được ông nội tìm cho bảo mẫu chăm sóc, cô mới trông giống một cô bé đáng yêu hoạt bát.
Ngày trước Vân Nguyệt đã lấy họ Yến làm họ của mình.
Nhưng cuối cùng gia đình này lại đuổi cô đi.
Yến lão gia sợ rằng khi ông mất cô lại không còn người thân.
“Con biết rồi ông nội.” Yến Thiên hiếm khi trả lời nghiêm túc như vậy, “Đừng lo lắng, con sẽ chăm sóc em ấy thật tốt.”
“Vậy thì trước tiên hãy làm gì đó thiết thực đi.” Yên lão gia nói, “Con xem có tìm được một vai thích hợp cho Chu Chu đóng không, vai lớn chút hay là vai chính luôn đi.”
Ngàn lời hứa suông không bằng một lần hành động.
Yến Thiên sảng khoái đồng ý, như thể anh thực sự muốn cô trở thành em gái của mình và nói rằng sáng mai sẽ đi làm ngay.
Sau bữa tối, Vân Nguyệt lại trò chuyện với Yến lão gia rồi chơi cờ với ông một lúc.
Vốn dĩ họ muốn giữ cô ở đây qua đêm, nhưng ngày mai Vân Nguyệt có việc bận nên chỉ có thể để ngày khác, dù sao trở về Trung Quốc rồi còn rất nhiều thời gian.
Sau khi Yên lão gia đi, Vân Nguyệt cụp mắt xuống, đầu ngón tay chạm vào quân cờ, yên lặng hồi lâu.
Yến Thiên đi xuống, trông thấy dáng ngồi của cô, khuôn mặt thanh tú cùng làn da mềm mịn, đường nét tinh tế mang một vẻ đẹp thanh thoát từ trong xương.
Anh vô thức đứng đó rất lâu mà không hề nhận ra được.
Vẫn là cô nhận ra trước, ngước mắt lên đó.
Yến Thiên đi tới, ngồi xuống đối diện, “Ông nội ngủ rồi?”
Cô gật đầu, “Ừm.”
Tiếp theo là một khoảng im lặng kéo dài.
Anh nên nói gì đây, về cuộc hôn nhân vừa rồi, hay là anh sẽ chăm sóc cô như em gái.
Yến Thiên vẫn chưa biết về cuộc gặp gỡ giữa cô và Yến Nam Phong, điều hay thì không nói, chỉ nói lời đâu không, nhẹ giọng hỏi: “Anh cả đến rồi, em có muốn gặp không?”
Vân Nguyệt không nhúc nhích, “Không cần.”
“Em còn còn hận anh ấy à?”
“Không có.”
Anh không nói lời nào, chỉ nhìn cô, sự nghi ngờ của anh thực rõ ràng.
“Thật sự không có gì đáng hận cả.” Vân Nguyệt cười, “Tuy rằng suýt nữa mất mạng vì cứu người anh ta thích, nhưng sau này, không phải tôi cũng được bác sĩ giúp đỡ sống lại sao.”
“Bác sĩ giúp đỡ?” Anh nhìn chằm chằm, “Em nghĩ anh ta nhờ bác sĩ cứu em sao?
“Hả?” Vân Nguyệt dừng lại, “Lúc đó tôi hôn mê, không nhớ rõ lắm… Không sao cả, tôi chẳng còn liên quan gì đến anh ta.”
Những lời oán trách đã qua từ lâu.
Yến Nam Phong có chút cảm tình nào với cô hay không, lúc này không còn quan trọng nữa. Từ lâu cô đã không còn chút tình cảm nào vì ân nghĩa năm xưa, tương lai cũng sẽ không liên quan.
Sau khi xếp xong bàn cờ, Vân Nguyệt đứng dậy, “Muộn rồi, tôi về đây.”
Yến Thiên dừng lại, “Tôi đưa em về.”
“Không cần…”
“Tiện đường.” Anh không cho cô cơ hội từ chối, “Tôi cho xe chạy qua, lát nữa đợi tôi ra là được.”
Xe Yến Thiên đậu ở xa nên anh phải đi trước.
Căn biệt thự lúc chín giờ tối yên tĩnh và thanh tịnh hơn ban ngày.
Sau khi ra cửa sau, Vân Nguyệt theo đèn đường từ từ đi xuống bậc thềm, chỉ sau khi đi xuống, cô mới nhìn thấy có người đang đứng ở bụi cây trước mặt.
Bây giờ đã quá muộn để tránh rồi.
Cô không cố tình tránh mà đi ngang qua một cách tự nhiên rồi giả vờ như không nhìn thấy.
Nhưng giọng nam dịu dàng quen thuộc nhất trong trí nhớ vang lên sau lưng cô: “Tiểu Vân.”
Vân Nguyệt đờ người.
Yến Nam Phong không ăn tối cùng bọn họ, Yến lão gia không gọi điện thoại cho anh ta, anh ta cứ thế bị tách khỏi nhà. Dường như người đàn ông này đã quen với việc ở một mình như thế.
Vân Nguyệt bị anh ta ngăn lại, nhưng cô không còn gì để nói.
Cô chỉ đứng đó, hơi thở cũng trở nên lạnh lẽo.
Không biết sau bao lâu, Yến Nam Phong mới lên tiếng, giọng nói dịu dàng như mọi khi: “Em định về nhà à?”
Vân Nguyệt gật đầu.
Yến Nam Phong liếc mắt nhìn đồng hồ, “Anh tiễn em được không?”
Cô kinh ngạc lắc đầu: “Không phiền anh nữa.”
“Tiểu Vân…”
Ánh mắt Yến Nam Phong trở nên phức tạp, giọng nói cũng khàn đi.
Có quá nhiều điều muốn nói nhưng anh ta không biết phải nói gì, ban đêm yên tĩnh thích hợp thích hợp để tân sự.
Chỉ là cơ hội này còn chưa được tận dụng, đã thấy một chiếc ô tô màu đen thấp sang trọng đậu trên bãi cỏ.
Yến Thiên đúng lúc xuất hiện, mở cửa xe bước xuống hướng mắt về phía Vân Nguyệt, không phải anh không nhìn thấy người đàn ông đứng kế cô nhưng từ đấu tới cuối anh mắt anh chỉ dừng lại trên người Vân Nguyệt. Một ánh mắt dư thừa cũng không có, chỉ nhẹ giọng nói: “Đi thôi, Chu Chu.”
Vân Nguyệt ngước mắt.
Yến Thiên lại nói, “Chúng ta nên đi rồi.”