Người tỉnh táo rất khó nói lý lẽ với người say… Tối hôm nay, Chu Tự Thâm đã ý thức sâu sắc được điều này.
Con ma men nào đó bắt đầu nói năng mơ hồ, chẳng liên quan gì đến nhau; giống như con búp bê đáng yêu được lên giây cót, trong đầu chỉ có mấy câu nói đi nói lại, cô lặp lại mấy câu hỏi đó với anh hết lần này đến lần khác.
Anh vất vả lắm mới dỗ được cô lúc còn ở bãi đậu xe, trên đường lái xe về nhà lại dỗ dành thêm một lần nữa.
Nói lý lẽ không được vậy thì dỗ cô như trẻ con vậy. Đây là đạo lý anh thấm thía nhất vào đêm nay.
Về đến nhà, uống xong canh giải rượu, Khương Gia Di không chịu đi thang máy lên lầu, nói mình sẽ choáng đầu. Vì vậy Chu Tự Thâm đành ôm cô lên.
Nhưng chưa đi được mấy bước thì cô lại nắm cổ áo anh, lắc đầu lia lịa: “Không muốn anh ôm em, anh cao lắm, em sợ độ cao”.
“Em tự đi sẽ ngã”. Anh nói: “Chúng ta đi thang máy được không?”
“Thang máy… choáng đầu lắm, em không đi đâu”.
“Thế anh cõng em nhé?” Nói vậy nhưng anh không cho rằng độ cao khi cõng sẽ thấp hơn với ôm.
Khương Gia Di không hé răng, mắt đẹp mày chau, do dự một lúc mới nặng nề gật đầu một cái.
Thấy vậy, Chu Tự Thâm thả cô xuống, đổi thành cõng cô đi lên tầng, hai tay ổn định vững chắc nắm chặt chân cô.
Đáng tiếc là lần này vẫn không thể thuận lợi đi đến điểm cuối.
“Không được, thế này em xấu lắm…”. Cô vùi mặt trên vai anh, giọng nói mềm mại nghe rất đáng thương, dần dần lại mang theo tiếng khóc nỉ non: “Em cảm thấy, em như một con ếch xanh bám trên lưng anh…”.
Nói xong, cô cố nén âm thanh nức nở, tựa như đã kiềm chế chật vật đến cùng cực.
Chu Tự Thâm sửng sốt.
Ếch xanh?
Anh không nhịn được cúi đầu cười rộ lên, không hiểu vì sao trong đầu cô lại có nhiều ý nghĩa kỳ lạ như vậy, thậm chí còn miêu tả nó vô cùng sinh động, đáng yêu vô cùng.
Nghe thấy anh cười, Khương Gia Di nín thinh, sau đó càng thấy tủi thân hơn: “Sao anh còn cười em…”.
Rõ ràng cô đã đáng thương như vậy rồi! Chẳng lẽ anh thật sự cảm thấy cô là một con ếch xanh sao?
“Đương nhiên là vì em đáng yêu”. Chu Tự Thâm ho nhẹ một tiếng, kiềm chế ý cười, tiếp tục cõng cô lên tầng hai.
“Lừa đảo. Ếch xanh lấy đâu ra đáng yêu”.
“Nhưng em không phải ếch xanh”.
“… Thế em là gì?”
Chu Tự Thâm bỗng dừng chân, bình tĩnh thản nhiên hỏi cô: “Em cảm thấy thứ gì đáng yêu nhất?”.
Nếu là trước đây, anh căn bản không thể tưởng tượng mình sẽ nghiêm túc hỏi câu này. Nhưng giờ anh đã thích ứng phối hợp với cô rất ăn ý, xử lý mọi chuyện gọn gẽ, hơn nữa còn cảm thấy rất thích thú.
“Heo”. Khương Gia Di trả lời với giọng ủ rũ.
Đuôi lông mày anh khẽ giật, trầm ngâm một lúc mới nói: “Vậy em chính là heo con”.
“Anh lại mắng em là heo!”. Cô lập tức cao giọng, dường như hét lên khi bắt được nhược điểm của anh.
Chu Tự Thâm bật cười vui vẻ.
Nếu không phải anh đã hiểu cô quá rõ thì anh còn nghi ngờ cô đang giả vờ say, nhất quyết lấy vấn đề này ra dày vò anh không chịu tha.
Cũng may, cuối cùng anh miễn cưỡng rút lại lời nói, cho cô một câu trả lời vừa ý.
…
Đợi khi anh giúp cô tắm rửa, sấy tóc xong thì thời gian đã qua giờ đêm.
Chu Tự Thâm nhìn yêu tinh nhỏ dính người cuộn thành một cục tròn vo trên giường, lại cúi đầu nhìn chiếc áo sơ mi đã ướt một nửa của mình, anh muốn cúi xuống hôn lên hàng mi kiều diễm nhưng lại sợ làm cô thức giấc.
Cuối cùng, anh bất lực than nhẹ một tiếng, đứng dậy đi vào phòng tắm.
…
Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, đầu óc Khương Gia Di trống rỗng một lúc lâu.
Đầu tiên, cô cảm thấy không thoải mái, đầu hơi nặng nề, đôi mắt khó khăn lắm mới mở ra được, cả người đều mềm oặt không có tinh thần. Vì thế cô đưa tay dụi mắt, cựa mình lười biếng.
Ngay sau đó, ký ức chợt ùa về, cô lập tức cứng đờ chui tọt trong chăn.
Trời ạ…
Mặc dù cô không nhớ chi tiết chuyện tối qua nhưng cũng không đến mức mù mờ quên hết.
Vì thế, cô nhớ rõ mình và bọn Uông Mộ khóc chảy thành sông, khóc bù lu bù loa lên rồi còn gọi điện cho Chu Tự Thâm. Cô cũng nhớ như in lúc mình rúc trong lồng ngực anh bất chấp mọi ánh mắt của người khác.
Cô càng nhớ rõ mình có biết bao quậy phá, nói lăng lung tung hàm hồ.
Biết trước như vậy thì cô đã không uống nhiều đến thế…
Những hình ảnh đó hiện rõ mồn một trong tâm trí cô, hẳn là tối qua cô đã làm ra rất nhiều chuyện mất mặt.
Chắc chắn lát nữa Chu Tự Thâm sẽ chê cười cô cho xem.
Nghĩ vậy, trong đầu cô lại hiện ra hình ảnh anh rõ ràng rất bất lực nhưng lại để cô dày vò, đến bản thân anh cũng phải chiều theo cô mà làm ra những hành động trẻ con.
Nghĩ thế hình như khiến cô thấy dễ chịu hơn một chút, dù sao thì còn có anh mất mặt cùng cô nữa.
Cô vùi đầu trong gối cười trộm, một lúc sau mới lật chăn ngồi dậy.
Di động đặt bên gối nhưng tạm thời cô không dám đọc tin nhắn trong nhóm.
Khẳng định mọi người đều đang nói về buổi tụ tập tối qua. Chỉ cần nhắc đến tối qua, chắc chắn họ sẽ không bỏ qua Chu Tự Thâm.
Khương Gia Di vỗ mặt cho tỉnh, lập tức xuống giường đi đánh răng rửa mặt.
Hình như đêm qua Chu Tự Thâm đã chườm lạnh giúp cô nên hôm nay đôi mắt cũng không bị sưng. Cô cẩn thận soi mình trong gương, cúi đầu vỗ nước lạnh lên mặt. Lúc ngẩng đầu lên, hoàn toàn đã không thấy chút dấu vết gì của trận say rượu đêm qua.
Rửa mặt xong, cô ra ngoài uống một cốc nước ấm. Cổ họng và dạ dày được nước ấm làm dịu, cảm giác khó chịu khi say rượu gần như đã biến mất.
Sửa soạn xong xuôi, Khương Gia Di do dự một lúc, cuối cùng cũng rón rén rời khỏi phòng ngủ đến thư phòng.
Cửa chỉ khép hờ, coi như chẳng có tác dụng. Đây là thói quen của anh, vì có thể nghe thấy tiếng mở cửa của cô khi rời giường. Nhưng vừa rồi cô mở cửa rất nhẹ nhàng, không biết tiếng động có truyền đến bên này không.
Cô lặng lẽ đẩy cửa ra, nín thở thăm dò tình hình bên trong.
Giây tiếp theo, ánh mắt cô chợt run lên, ngẩn ngơ thẹn thùng sau cánh cửa.
Người đàn ông ung dung dựa vào ghế sau bàn làm việc, bốn mắt nhìn nhau, hiển nhiên đã sớm biết cô chạy đến, đúng lúc tóm gọn.
“Tỉnh rượu rồi?” Anh cười nói.
Không phải “tỉnh ngủ” mà là “tỉnh rượu”, nhìn kỹ thì còn phát hiện ra đáy mắt anh có ý tứ chọc ghẹo.
Khương Gia Di trừng mắt nhìn anh nhưng lại không đủ tự tin, cô không khỏi liên tưởng đến sự việc tối qua, khuôn mặt lập tức ửng đỏ, thân hình mảnh mai sau cánh cửa không dám nhúc nhích.
Ở bên nhau lâu như vậy, anh đã chứng kiến mọi mặt mà cô không muốn để người khác biết. Cô chưa bao giờ uống say đến mức khóc lóc thảm thiết như vậy, dù sao cũng có phần xấu hổ.
Cô cũng có gánh nặng hình tượng mà.
Thấy thế, Chu Tự Thâm nhướng mày, hỏi: “Tối qua tự nhận mình là ếch xanh, hôm nay lại thay đổi muốn làm đà điểu rồi hử?”
Khương Gia Di lập tức đẩy cửa lề mề đi vào, đến khi anh tự nhiên mở vòng tay, cô cũng thuần thục ngồi trên đùi anh, thân thể mềm như bông chui vào lồng ngực.
“Em nói trước, không được nhắc đến chuyện tối qua, không được cười em”. Cô vội vàng mặc cả.
“Tối qua em dày vò anh không ít đâu”. Chu Tự Thâm cong môi, độ cong trên đuôi mắt lẫn khóe môi rất sâu: “Kết quả xong việc còn không chịu cho anh nói”.
Cô không nhịn được cười, ôm lấy eo anh: “Không nói là không nói, anh mau quên đi mà”.
“Thôi được, không nhắc nữa”. Anh cười thở dài: “Đau đầu không?”
“Đau”. Cô được thể nói lảng sang chuyện khác: “Khó chịu lắm”.
Thật ra cũng không khó chịu đến vậy nhưng cô muốn làm nũng để anh lại đau lòng vì mình thêm một chút.
Nghe vậy, Chu Tự Thâm hơi nhíu mày, giơ tay xoa huyệt thái dương giúp cô, nhẹ nhàng xoa nắn, tiết tấu chậm rãi, dùng lực vừa phải.
Anh dịu dàng nói: “Lần sau đừng uống nhiều như vậy nữa”.
“Lúc ấy em không nghĩ nhiều, vô thức mới…”. Khương Gia Di nhỏ giọng thỏ thẻ: “Em nhớ rõ là mình cũng không uống nhiều lắm”.
Chu Tự Thâm xoa đầu cô, từ khi quen biết đến nay, đúng là anh chưa từng thấy cô say đến mức này. Anh ngẫm nghĩ một lúc, cảm thấy sau này cũng ít xảy ra trường hợp như thế nữa.
Đây có lẽ là lần tốt nghiệp và chia tay bạn bè cuối cùng trong cuộc đời cô.
Vì thế anh không nói thêm gì, chỉ cúi đầu đặt lên trán cô một nụ hôn.
Cô cảm thấy mãn nguyện, điều chỉnh tư thế của mình để thoải mái dựa vào khuôn ngực anh. Hai người cứ lặng im như vậy bên nhau một lúc.
Bỗng nhiên, anh nhớ tới điều gì đó, lại nhíu mày hỏi: “Em chưa ăn sáng phải không?”
“Em muốn đi tìm anh trước mà”. Khương Gia Di lập tức chột dạ như làm chuyện xấu: “Đừng vội, em có chuyện vẫn chưa nói xong”.
“Chuyện gì?”
“Trước đây anh từng đồng ý với em, tốt nghiệp xong sẽ đưa em đến Đan Thành chơi coi như quà tốt nghiệp. Có phải anh quên rồi không?”
Chu Tự Thâm hơi giật mình, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng cô không khỏi khựng lại giây lát.
Tiếp theo, anh cúi đầu xuống, khuôn mặt ghé trên đỉnh đầu cô, cất giọng suy tư: “Sao anh có thể quên chuyện quan trọng như vậy được”.
Khương Gia Di hứng thú bừng bừng, hỏi: “Khi nào chúng ta đi?”
Ngón tay anh hơi co lại: “Ngày kia, được không?”
“Được ạ! Đúng lúc hôm nay em muốn gặp Trần Thiện, chắc khoảng chiều mai mới về, thời gian vừa đẹp”.
Nhận được câu trả lời, sắc mặt anh khẽ buông lỏng, hàng mi rũ xuống che giấu cảm xúc trong đáy mắt, sau đó lại cười nhắc nhở cô đứng dậy đi ăn sáng.
——
Tác giả có lời muốn nói: Chương sau cầu hôn rồi nhé