Lý Hà Đồ cất đàn xong, dựa vào lan can, nhắm mắt lắng nghe tiếng hát của Caesar.
Âm thanh không hề có kỹ thuật, sạch sẽ và thuần khiết, dường như không truyền qua tai mà đánh thẳng vào linh hồn.
Giữa lúc Lý Hà Đồ đang đắm chìm trong đó, Caesar lại lặng lẽ bơi đến bên cạnh du thuyền, quẫy đuôi hất nước, tưới ướt đẫm toàn thân Lý Hà Đồ.
“Haha! Caesar.” Lý Hà Đồ bất đắc dĩ kêu, nhưng cuối cùng cũng không đành lòng mắng mỏ.
Caesar như chơi đến nghiện, lại dùng đuôi quẫy nước, hất nước lên người Lý Hà Đồ. Lý Hà Đồ đành phải lui về sau, Caesar thấy vậy, dùng thân mình đụng nhẹ vào thân thuyền, giống như đang nói Lý Hà Đồ đừng trốn.
Lý Hà Đồ suy nghĩ một lát, bỗng hiểu được ý định của Caesar. Vì vậy lại đi đến bên lan can, hỏi: “Em muốn anh xuống nước sao?” Lúc này Caesar mới dừng lại, ngoi đầu lên ngoan ngoãn nhìn Lý Hà Đồ.
Lý Hà Đồ nhìn biển sâu không thấy đáy, có hơi choáng váng, trong lòng hơi sợ hãi nhưng nhìn dáng vẻ Caesar trông mong nhìn mình lại không nỡ từ chối. Anh nhớ lần trước ở thủy cung, Caesar vững vàng đón được mình liền quyết tâm.
Lý Hà Đồ cởi bỏ tất chân, hít sâu một hơi, cong người nhảy xuống biển.
Caesar lập tức bơi tới, đến dưới người Lý Hà Đồ cõng anh lên. Lý Hà Đồ từ từ mở hai mắt nhắm chặt ra, nụ cười còn vương trong con mắt màu đen. Caesar nâng cả người anh lên khỏi mặt nước, Lý Hà Đồ giống như đang nằm trên một khối đá ngầm lớn. Anh không khỏi bật cười, nụ cười xóa tan nỗi mệt mỏi và áp lực suốt mấy ngày qua, khiến anh giống như một đứa bé ngây thơ.
“Caesar.” Lý Hà Đồ nhỏ giọng gọi, vuốt ve phần lưng trơn trợt của Caesar, “Em hát rất hay.”
Nhớ tới cảnh tượng đáng sợ mới vừa rồi, Lý Hà Đồ vẫn còn thấy sợ. Suy cho cùng, để đạt được mục đích loài người có thể không chừa bất cứ thủ đoạn nào.
“Caesar, lần sau không cần kích động như vậy, đừng để ý tới bọn họ là được.”
Lý Hà Đồ từ từ cúi người, cả người dán vào cá voi sát thủ dưới thân mình, anh giang hai cánh tay giống như ôm trọn lấy nó, lẩm bẩm nói: “Caesar, em là người kia đúng không? Phải vậy không?”
Caesar dĩ nhiên không thể trả lời anh. Lý Hà Đồ nhắm mắt, “Nếu như là em, buổi tối có thể tới gặp anh một lát không?”
__
Đêm.
London, biệt thự của Augs.
Thanh niên quỳ dưới sàn nhà, đầu cúi thấp, trần thuật lại tình huống lúc đó.
“Lúc đó, chúng tôi dựa theo kế hoạch dùng tiếng đàn để dụ cá voi sát thủ đến trước khi em trai ngài tới. Nhưng tôi không thành công, thơ lặn liền cầm vây lưng cá giả thành cá voi sát thủ xuất hiện, người kia thấy vậy cũng tin. Nhưng mà con cá voi sát thủ kia lại lật thuyền của chúng tôi. Cho nên là… xin lỗi ngài.”
Augs đứng bên cửa sổ, trầm mặc.
“Tại sao ngài chưa giết con cá voi sát thủ kia?”
“Cậu đang dạy ta phải làm gì sao?” Augs hạ tầm mắt xuống nhìn chằm chằm thanh niên.
“Không phải như vậy đâu, thưa ngài.” Thanh niên lại càng cúi đầu thấp hơn.
Augs quay đầu nhìn ra cửa sổ, nói giọng nhạt nhẽo: “Nếu con súc sinh đó chết, em ấy sẽ nhớ nó cả đời, thậm chí sẽ nghi ngờ ta” Nói tới đây, Augs ngừng một lát, sau đó thong thả quay đầu lại, nhìn đỉnh đầu màu đen của thanh niên màu đen, bật cười lạnh lẽo, “Không lẽ cậu muốn em ấy nghi ngờ ta?”
Thanh niên lẳng lặng quỳ ở nơi đó.
Augs cúi người nắm tóc thanh niên, bắt cậu ta ngửa đầu đối mặt với mình, “Ta nói cho cậu biết, làm tròn bổn phận của mình, đừng vọng tưởng những thứ cậu không được phép.”
Trên mặt thanh niên hiện lên màu đỏ khác thường, ngâm nước biển quá lâu khiến cậu ta phát sốt, mà cậu ta sau khi trở về từ Fiji liền lập tức tới báo cáo với Augs.
Cậu ta không chớp mắt, nhìn thẳng vào Augs đang sát mặt mình, chăm chú nhìn vào đôi mắt kia, tựa như làm vậy có thể khiến bóng dáng mình lưu lại ở đây lâu một chút.
Mỗi lần, ngài đến gần tôi đều là để cảnh báo tôi giữ khoảng cách.
Biết rõ làm như vậy chỉ làm ngài thêm chán ghét tôi, nhưng tôi vẫn muốn liều mạng đến gần ngài.
Không nhuộm tóc đen, không phải vì quên, mà vì cậu muốn khác biệt với người kia. Cho dù trong mắt ngài ấy, cậu tồn tại chỉ vì người kia.
Môi thanh niên run rẩy, cuối cùng vẫn hỏi: “Thưa ngài, vậy còn ngài thì sao?”
Đồng tử Augs co lại, vung tay cho thanh niên một cái tát. Đầu thanh niên lệch sang một bên, khựng lại trong chốc lát mới chậm rãi quỳ thẳng lại.
Có lẽ vì đang sốt, đầu óc cậu trở nên chậm chạp, không nhận ra nguy hiểm từ Augs. Cũng có thể, cơn sốt cho cậu thứ dũng khí không biết từ đâu ra, khiến cậu thích thú buông thả thứ tình cảm đã giữ chặt trong tim ra ngoài.
Vì vậy, cậu ngẩng đầu như cũ, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười quái dị: “Chúng ta giống nhau, thưa ngài. Chúng ta đều đang mơ mộng hão huyền thứ không thuộc về mình.”
“Câm miệng!” Augs hung hãn đá thanh niên một cái, thanh niên rên rỉ, nằm sõng soài trên mặt đất.
“Ha… ha…” Thanh niên thở hổn hển, khàn giọng hỏi: “Ngài… đang sợ sao?”
Augs giống như một con dã thú bị chọc giận, mắt đỏ lừ ra sức giẫm đạp thanh niên đang nằm trên mặt đất.
Dần dần, tiếng rên rỉ của thanh niên cũng không còn, trong phòng chỉ còn lại âm thanh đấm đá. Augs cuối cùng cũng dừng lại, hắn hít một hơi thật sau, nhìn người đã ngậm miệng lại trên mặt đất, xoay người vào phòng tắm.
Tắm xong, Augs khoác áo choàng tắm đi ra. Người nằm trên đất vẫn giữ nguyên tư thế lúc hắn rời đi, Augs chau mày, đến gần dùng chân gọi cậu ta, lạnh lùng nói: “Cút ra ngoài.”
Nhưng thanh niên không hề phản ứng.
Augs ngồi xổm xuống, lật thanh niên lại, sờ gương mặt đỏ bừng của cậu ta một cái, sức nóng như muốn làm bỏng lòng bàn tay hắn. Augs lập tức bế người lên, ném vào trên giường phòng ngủ, gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình.
Bác sĩ Reil vội vã chạy đến, sau khi thăm khám chữa trị xong, nói “Sốt ghê thật”. Còn định nói thêm vào câu, nhìn thấy sắc mặt đáng sợ của Augs thì sợ hãi nuốt lại.
“Bụng cậu ta bị thương, anh nhìn kỹ xem có vấn đề gì không.”
Reil nghe vậy vén chăn mỏng và áo của thanh niên lên, trên eo là vết xanh xanh tím tím, rõ ràng là do bị đánh mà thành. Reil nhíu mày, kiểm tra một chút, sau đó lấy máy đo huyết áp ra đo.
“Huyết áp rất thấp, có thể là chảy máu nội tạng, mau đưa cậu ấy đến bệnh viện!”
_
Bệnh viện.
Khi trợ lí của Augs chạy đến phòng bệnh thì thấy Augs mặc áo choàng tắm chán nản ngồi trên sô pha, mặt mày u ám.
Trợ lý không dám hỏi nhiều, chỉ mang quần áo theo yêu cầu của Augs đến để vào bên cạnh hắn, sau đó tiếp tục làm việc.
Lá lách thanh niên chảy quá nhiều máu, buộc phải cắt bỏ. May mắn là đưa đến bệnh viện kịp thời nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Augs nhớ đến lời bác sĩ nói, chân mày càng nhíu chặt.
Y tá vẫn luôn dùng rượu cồn lau tứ chi cho thanh niên, sau khi giải phẫu không thể trực tiếp uống thuốc, chỉ có thể hạ nhiệt độ bằng cách vật lý.
__
Fiji.
Lý Hà Đồ ngồi cuộn tròn trên sô pha, anh tỉ mỉ lắng nghe thanh âm xung quanh, để có thể lập tức nhận ra khi người đó xuất hiện.
“Đồ” Theo tiếng gọi ngâm nga, Lý Hà Đồ cảm thấy quanh mình trở nên ấm áp.
Một bóng người dần dần thành hình, cậu khom người ôm anh, cằm Lý Hà Đồ đặt trên vai cậu, vẻ mặt ngạc nhiên.
“Còn may…”. Lý Hà Đồ chỉ nói khẽ hai chữ này, đoạn sau dần dần biến mất.
Lý Hà Đồ nâng hai cánh tay quấn lấy hông người trước mắt, an tâm nhắm hai mắt lại.
Hai người cứ yên lặng dựa vào nhau như vậy, một lát sau, Lý Hà Đồ mới lên tiếng: “Caesar, ngồi xuống đi.”
Người đang ôm anh lắc đầu.
“Như vậy không thấy mỏi sao? Cứ ngồi xuống đi.”
Caesar lúc này mới buông tay ra, học theo bộ dạng của Lý Hà Đồ, ngồi cuộn tròn trên sô pha.
Bàn tay cậu đặt lên gáy Lý Hà Đồ, đẩy nhẹ để đầu anh tựa lên người mình. Lý Hà Đồ vẫn luôn không nỡ từ chối cậu, huống hồ sau chừng ấy ngày lo lắng bất an, anh cũng muốn chạm vào Caesar nhiều hơn.
“Caesar, tại sao ở London anh không gặp được em, lúc trước rõ ràng có thể mà.”
“Em không đi xa được đến thế”
Đúng rồi, lần đó có thể mơ thấy Caesar ở London là vì cậu ấy ở ngay thủy cung tại đó. Nói cách khác, hình thái này của Caesar bị thực thể hạn chế.
“Vậy nếu anh đến đây rồi, muốn gặp em thì phải làm sao?”
Anh thực sự không muốn gặp lại tình huống như tối hôm qua nữa.
Caesar nhúc nhích người, Lý Hà Đồ ngồi dậy nhìn cậu.
Caesar nhổ một sợi tóc, cầm tay phải Lý Hà Đồ, dùng sợi tóc màu bạch kim kia cuốn một vòng lên ngón út anh, ánh sáng bạc lượn vòng, lóe lên rồi biến mất, như ẩn vào trong máu thịt.
“Khi muốn gặp em, anh hôn hôn nó, em sẽ biết.”
Mặt Lý Hà Đồ hơi ửng đỏ, gật đầu một cái.
Một lát sau, Lý Hà Đồ dựa vào Caesar ngủ.
Caesar bế anh lên, đi tới phòng ngủ, đặt anh lên giường.
Nhìn gương mặt say ngủ của Lý Hà Đồ, cậu cười tinh quái.
Đồ, thật ra thì hôn hôn là em tự thêm đó.
__
Sau cả một đêm dày vò, cơn sốt của thanh niên cuối cùng cũng lui xuống.
Rạng sáng năm giờ, bên trong phòng bệnh vẫn một mảnh mờ tối.
Người trên giường bệnh lông mi run run, chậm rãi mở mắt ra. Thanh niên ngửi thấy một thứ mùi nhàn nhạt của nước sát khuẩn, hơi ngơ ngác nhìn chằm chằm trần nhà.
Từ từ, ký ức tối hôm qua dần về. Đau đớn cũng giống như bị kéo theo.
Mình chọc giận ngài ấy như vậy, có bị vứt bỏ không?
Ban đầu là bị cha vứt bỏ, sau đó mẹ cũng rời đi. Bây giờ, số phận liệu có lặp lại không?
Qua thật lâu, con ngươi thanh niên mới chuyển động, khi nhìn đến một nơi thì chợt dừng lại.
Một giọt nước mắt rơi xuống từ hốc mắt thanh niên, theo khóe mắt rượt xuống bên tai, rơi xuống gối thành một hình tròn.
Mờ tối, thân hình ngồi trên ghế sô pha hơi mơ hồ, nhưng mọi thứ về người đàn ông này đều khắc sâu trong ấn tượng của thanh niên. Chỉ liếc qua là có thể xác nhận.
Ngài ấy ở đây. Một buổi tối. Cùng mình.
Chỉ nghĩ như vậy, tim liền quặn đau.
Tất cả nỗi đau thân xác này, thanh niên đều có thể im lặng chịu đựng. Nhưng lại vì một hình ảnh như vậy mà rơi lệ.
Chỉ cần là sự dịu dàng từ người đàn ông này, cho dù chỉ là một chút xíu nhỏ nhoi, cũng đủ để cậu chết vạn lần không nuối tiếc.